Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Ba chương liên tiếp.

Chương 7: Ba chương liên tiếp.

Edit + beta: Herbicides.

Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Giang Du tái đi trông thấy. Trình Nhiên nắm chặt tay gã, muốn an ủi phần nào, lại bị Giang Du đang phiền muộn gạt ra.

Kinh ngạc nhìn bàn tay bị đánh đến đỏ lên của mình, Trình Nhiên cảm thấy mắt hơi cay cay. Không biết có phải do mồ hôi chảy vào mắt không, cậu ta không ngăn được nước mắt chảy xuống.

MC bắt đầu đọc giá.

"95 triệu lần thứ 1!"

Sắc mặt vốn khó coi của Giang Du lúc này càng đen, thậm chí còn bắt đầu oán giận Giang Đình Viễn.

Nếu gã là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận của Giang gia, nếu gã được thừa kế sản nghiệp Giang gia, nếu lúc trước người được Giang lão coi trọng là gã . . . . .

Cứ nghĩ thêm một câu là Giang Du lại cảm thấy tim bị thọc thêm một cái.

"95 triệu lần thứ 2!"

Ngay khi cảm xúc tiêu cực của Giang Du sắp chạm đỉnh, bỗng nhiên, trên tay truyền đến chút rung động nhè nhẹ.

Là điện thoại của gã.

Vốn Giang Du không định xem, nhưng vì muốn dời sự chú ý của mình khỏi hội đấu giá, cuối cùng vẫn mở điện thoại lên xem.

Hai tin nhắn, một tin từ Giang Trường Tùng, một tin từ ngân hàng.

"95 triệu lần thứ 3 . . . . . "

"100 triệu! Tôi ra giá 100 triệu!" Giang Du bỗng đứng lên, lớn giọng ngắt lời MC.

Cái búa đang giơ cao của MC đành phải buông xuống.

Diệp Chu nghe Giang Du báo giá, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng phần nào.

Dù kết quả cuối cùng ra sao, ít nhất chuyện này chứng minh, quyển sách này không phải đi theo nội dung cuốn sách, chỉ cần cậu có đủ năng lực, không phải không thể phá hủy nội dung nguyên tác.

Lúc này, vật hy sinh nho nhỏ Diệp Chu lặng lẽ note thêm một cái vào mục tiêu của mình, ở sau ý [ cố gằng tiêu hết tiền của sếp Giang trước khi hắn phá sản ].

[ Cố gắng cứu vớt sếp Giang, thay đổi cốt truyện trước khi công thụ chính trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc đời! ]

Theo như nội dung sách, người phụ nữ bên Tinh Thụy chỉ có ngân sách cho bản quyền [ Thành phố chiến tranh 2 ] là 100 triệu, nếu cao hơn, sẽ ảnh hưởng đến tình hình tài chính công ty.

Mà Giang Du đã gọi cái giá này trước cô, trừ phi tăng thêm giá hoặc tác phẩm bị để lại, nếu không trong tay cô chỉ có 100 triệu, không thể cạnh tranh tiếp.

Người phụ nữ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra chút mỏi mệt.

Tuy biểu hiện của cô vô cùng tao nhã, nhưng đương nhiên với cô, vụ cạnh tranh này không hề dễ dàng.

Dù không lấy được kiệt tác mà mình ngưỡng mộ, nhưng cô lại rất lịch sự mà trở thành người đầu tiên vỗ tay cho Giang Du, biểu thị sự chúc mừng với gã, cũng thể hiện rằng bản thân rời khỏi cuộc cạnh tranh này.

Có cô bắt đầu, các vị khách còn lại cũng bắt đầu vỗ tay.

Dù thế nào, cuộc tranh giá này đúng là ngoạn mục, cũng là mức giá cao nhất của bản quyền điện ảnh truyền hình cho đến nay.

Búa được MC gõ xuống vang lên, nghĩa là giao dịch này đã được xác định.

Trong cơn vỗ tay như thủy triều, Diệp Chu chân thành vỗ tay theo, thậm chí còn vỗ mạnh đến mức đỏ cả lòng bàn tay.

Giang Đình Viễn thấy biểu hiện khí thế của cậu nhóc này, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, đè lại móng vuốt của cậu, ngăn cậu tiếp tục tự hành hạ bản thân.

Diệp Chu đang vui đến nở hoa lúc này không có phản ứng gì, trong đầu cậu chỉ có tương lai sáng chói, tốt đẹp.

Đến khi cậu bình tĩnh lại, hội trường đã im lặng trở lại. Hội đấu giá vẫn còn tiếp tục, nhưng sau cơn điên cuồng lúc nãy, không ít khách mời đã mất đi lòng nhiệt tình, chỉ chờ hội đấu giá chấm dứt để ra ngoài kể lại chuyện vừa rồi cho bạn bè nghe.

Diệp Chu nhìn chằm chằm bàn tay bị Giang Đình Viễn nắm chặt khoảng 10 giây, lúc này mới hơi rụt rụt lại một cách không tự nhiên, muốn rút móng vuốt của mình về.

Giang Đình Viễn vốn không dùng lực, cho nên Diệp Chu rất dễ rút tay lại, nhưng độ ấm ở mu bàn tay như đang nhắc nhở cậu về chuyện vừa xảy ra.

Diệp Chu khi căng thẳng thường tự nín thở để đánh lạc hướng bản thân cho đỡ hồi hộp. Cậu hít sâu một hơi, sau đó mím chặt miệng, bắt đầu ngừng thở cho đỡ ngại, nhưng phương pháp nín thở luôn có tác dụng lúc trước hôm nay không hiểu sao lại không có tác dụng.

Không những vậy, thậm chí . . . . . Mẹ nó còn khiến mặt mũi cậu đỏ lên vì nín thở!

Đúng là chết người, cậu mất hết cả mặt mũi rồi QwQ!

Để bản thân không biến thành con cua luộc, Diệp Chu cố gắng thả lỏng bản thân, tận lực hướng sự chú ý bản thân về lại hội đấu giá.

Nhưng mà, một chuyện dù có thú vị thế nào thì sau một thời gian cũng sẽ sinh ra cảm giác chán chường.

Hội đấu giá đương nhiên không phải ngoại lệ.

Thời gian hội đấu giá tổ chức hơi quá dài, Diệp Chu từ sự hưng phấn ban đầu, đến kích động lúc sau, đến bây giờ thì là mỏi mệt. Lúc trước trong lòng có một cây cung kéo căng, không cảm nhận được mệt mỏi, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, Diệp Chu cảm thấy mình không lên tinh thần nổi . . . . .

Cậu vừa nói mình không còn hứng thú với hội đấu giá nữa, nữa trong lúc vô tình liếc lên đài, lập tức di chuyển con mắt mù quáng.

Ồ, thật thơm*.

(*) Định luật thật là thơm là một thuật ngữ lưu hành trên internet; có nguồn gốc từ nhân vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình Biến Hình Kế do đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sản xuất. Vương Cảnh Trạch chê điều kiện ở nông thôn tồi tàn nên muốn trở về thành phố; ông nội mở lời khuyên nhủ thì cậu ta lại tức giận quát lên: "Cho dù Vương Cảnh Trạch là tui có chết đói; chết bờ chết bụi; nhảy từ nơi này nhảy xuống cũng quyết không ăn bất cứ thứ gì ở nơi đây.". Tuy nhiên; mấy tiếng sau Vương Cảnh Trạch đói bụng; cậu ta buộc phải ăn cơm tại gia đình nông thôn; lại còn vừa ăn vừa nói "真香". Từ đó thuật ngữ "Thật là thơm" dùng để chỉ những con người câu trước câu sau vả nhau đôm đốp.

MC rất chuyên nghiệp mà xốc lại tinh thần, bắt đầu chào hàng thêm một lần nữa: "Tác phẩm tiếp sau đây là một bộ rất thú vị."

"Bộ này có tên [ Tôi sống lại ], là tác phẩm tâm huyết thứ 2, sau [ Hố đen ] do thầy Biên Tĩnh viết ra, quyển sách này là tác phẩm đầu tiên có chủ đề khoa học giả tưởng của thầy Biên Tĩnh . . . . . "

MC giới thiệu rất thú vị, nhưng Diệp Chu không nghe vào.

Nguyên nhân rất đơn giản, ngay khi Diệp Chu nhìn thấy tên của tác phẩm kia, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc. Cậu đã từng biết đến quyển sách này, cũng nghe qua cái tên này. Thậm chí, cậu còn rõ ràng nội dung và tình tiết như lòng bàn tay.

Không, không phải cậu, không phải Diệp Chu, mà phải là chủ nhân gốc của thân thể này.

Nhưng có chỗ nào không đúng lắm.

Diệp Chu lấy điện thoại tra tin về cuốn sách này, nghiên cứu hồi lâu mới nhận ra vấn đề ở chỗ nào. Nếu nguyên thân nhớ không sai, tác giả quyển sách này không phải thầy Biên Tĩnh kia, mà là . . . . . . bạn trai cũ hồi đại học của nguyên thân.

Ờmmmmmm.

Biết chuyện này, Diệp Chu bỗng nhớ ra, thanh niên có vẻ kiêu căng mà mình gặp ở WC, chắc là hình như có khi có thể có lẽ . . . . .

Chính là bạn trai cũ của nguyên chủ chứ ai!

Nhưng trừ quan hệ này, Diệp Chu không thấy thông tin nào hữu dụng, tên trai tồi như nguyên thân có khi đã vứt người bạn trai cũ này lên chín tầng mây. Mà nguyên thân là vật hy sinh trong một cuốn sách, trừ thúc đẩy tình cảm của công thụ chính, làm nổi bật sự vĩ đại của họ, cũng không còn tác dụng nào khác, đương nhiên tác giả sẽ không tốn sức viết thêm cho cậu ta.

Chỉ vì thể hiện bản chất trai tệ của nguyên thân, tác giả đã cho cậu ta thêm một người bạn trai cũ mối tình đầu bị tên trai tệ này tổn thương.

Mà trí nhớ của cậu ta về mối tình này không biết do thiết lập nên mới quên, hay tự cậu ta quên.

Tóm lại, trừ việc nhớ anh ta là tác giả, lúc đại học từng viết một cuốn sách, thì không còn chuyện gì khác.

Nhưng dù thế nào thì, Diệp Chu vừa nhìn thấy cuốn sách này, bằng cách nào đó nhận định rằng đây chính là tác phẩm do bạn trai cũ nguyên thân viết.

Diệp Chu cảm thấy hơi vớ vẩn, cũng không chờ cậu suy xét, cuộc tranh giá lại bắt đầu. Nhớ đến thái độ của thanh niên khi gặp mình trong WC, để biết được chân tướng mọi chuyện, cậu quyết định mua được cái bản quyền này, lúc đó thì khó gì để tìm thấy người?

Cạnh tranh cũng không quá kịch liệt, Diệp Chu dùng giá 1,5 triệu để mua được tác phẩm này, làm cái kết cho hội đấu giá.

Thật ra Diệp Chu cũng hơi chột dạ, dù sao bây giờ cậu đang tiêu tiền sếp tổng, mà dùng tiền của sếp Giang để mua bản quyền tác phẩm của bạn trai cũ . . . . .

Không biết nếu sếp tổng biết điều này có tức đến mức nhốt cậu vào phòng tối không.

. . . . . ấy??

Thế mà cậu lại có chun chút phấn khích?

Sau khi hội đấu giá kết thúc, không hề đáng ngạc nhiên khi ngoài hội trường đã bị bên truyền thông vây kín, họ đều giơ camera chờ đợi người đi ra để phỏng vấn.

May rằng ban tổ chức đã có chuẩn bị từ trước, Diệp Chu và Giang Đình Viễn rời hội trường bằng cửa VIP.

Vì trong hội đấu giá bỗng xuất hiện bản quyền của [ Thành phố chiến tranh 2 ] nên đã kéo dài hơn bình thường.

Diệp Chu đi theo sếp Giang ăn bữa tối, lúc về biệt thự, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Diệp Chu hưng phấn cả ngày thoải mái lột sạch bản thân, tắm qua rồi lên giường nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, điện thoại cậu điên cuồng vang lên, dù cậu có chôn cả đầu trong gối cũng không có tác dụng gì. Diệp Chu đảo mắt, vô cùng bực bội mà nghe điện thoại: "A lo?"

"Đạo diễn Diệp, không ổn rồi, ngoài phim trường của chúng ta đã bị phóng viên vây quanh, họ đều đến vì chuyện của Liễu Vân Lam, ngài mau đến đây đi!"

Bên kia điện thoại rất ồn ào, giọng nói người nọ vô cùng lo lắng và kích động đến mức không rành rọt.

Diệp Chu vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa kịp load đến đó: "Liễu Vân Lam là ai cơ?"

Nhân viên bảo vệ bị phóng viên chen đến sứt đầu mẻ chán suýt ngã gục luôn tại chỗ.

"Liễu Vân Lam là nữ chính của chúng ta đó!" Nhân viên bảo vệ hít một hơi thật sâu: "Khoảng lúc nào ngài đến được, mọi người không còn cách nào rồi, nếu chứ như vậy thì phân cảnh hôm nay không thể quay được!"

Cùng tiếng gào của nhân viên bảo vệ là tiếng hỏi liên tiếp của phòng viên, tiếng hét của fan và tiếng quát của bảo vệ, nói chung loạn càng thêm loạn.

Diệp Chu bị tiếng ồn làm đau đầu, nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Được rồi, tôi biết rồi, khoảng nửa tiếng nữa tôi đến, anh cứ xem xét trước đi."

Nhờ sự nhắc nhở của nhân viên bảo vệ, Diệp Chu cuối cùng cũng nhớ là Liễu Vân Lam là hảo hán phương nào.

Liễu Vân Lam là một nữ ngôi sao đang nổi lên gần đây nhờ một chương trình thực tế, độ hot kha khá, nhưng chưa có tác phẩm gì trong tay, cũng chính là kiểu gọi là chỉ chuyên đi show. Lần này cô ta hợp tác với nguyên thân chính là để bù lại điểm yếu này, vừa để đánh bóng tên tuổi, vừa chuẩn bị cho bước chuyển mình từ chuyên đi show thì diễn viên có thực lực.

Ý tưởng thì hay, nhưng lại chọn sai kịch bản và đạo diễn.

Mà cô nàng này cũng chẳng phải dạng vừa, ngay chuyện ban sáng, chính là do cô ta gây ra.

Diệp Chu lên weibo, không cần chủ động tìm kiếm mà trên top 2 hot search đã có tên Liễu Vân Lam, cụ thể là # Bạn trai bí ẩn của Liễu Vân Lam #.

Không cần ấn vào, Diệp Chu đã đoán được 8, 9 phần trên 10.

Nghĩ đến giọng điệu lo lắng của người trên điện thoại, Diệp Chu chọn được một bộ áo phông quần bò từ tủ đồ lòe loẹt của nguyên thân, chuẩn bị chạy đến đoàn phim.

Trong trí nhớ của cậu, vì chuyện này mà đoàn phim đã tạm dừng 3 ngày, cũng không khác gì đốt tiền 3 ngày.

Tuy đêm qua cậu đã lừa được một kim chủ chất lượng, nhưng từ trước đến nay Diệp Chu theo tư tưởng tiết kiệm được đến đâu thì tiết kiệm, am hiểu quy luật tích tiểu thành đại, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra ở trước mắt mình.

Diệp Chu bước khỏi cửa, vốn định gọi xe, không ngờ vừa ra ngoài liền gặp sếp Giang.

"Chào anh Viễn buổi sáng tốt lành!" Diệp Chu vẫy vẫy tay với hắn.

Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu nhẹ nhàng khoan khoái trước mặt, không hiểu sao lại nhớ đến bộ dạng đỏ tai của cậu ở hội đấu giá.

Giang Đình Viễn che đi cảm xúc trong mắt mình, thản nhiên mở miệng hỏi: "Cậu đi đâu sớm vậy?"

Diệp Chu: "Đoàn phim vừa gọi điện, nói ở phim trường có chuyện gấp, em đang định qua đó."

Đúng lúc này, điện thoại trong túi lại kêu lên, Diệp Chu cúi xuống nhìn, người gọi vẫn là nhân viên bảo vệ kia, hẳn là gọi để giục cậu. Cậu vẫy vẫy điện thoại trước mặt Giang Đình Viễn: "Anh Viễn, em đi trước đây, bên kia gọi rồi."

"Để tài xế đưa cậu đi."

Giọng Giang Đình Viễn không lớn nhưng vào tai Diệp Chu lại như tiếng trời.

Vốn Diệp Chu định chạy nhanh đi, nghe vậy liên khựng lại, chạy về bên cạnh Giang Đình Viễn, thành khẩn nói: "Ôi chao, cảm ơn anh Viễn nhé!"

Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu vừa nói chuyện vừa nhanh chân nhanh tay mở cửa xe nhảy vào trong, im lặng vài giây, cuối cùng vẫn không đuổi đứa nhóc này xuống.

Tài xế nghe tiếng liền quay lại, dùng ánh mắt để dò hỏi ý Giang Đình Viễn, khi được hắn ngầm đồng ý mới chậm rãi khởi động xe, hỏi điểm đến của Diệp Chu để chạy tới phim trường.

Bỏ qua thời gian gọi xe thì sẽ bớt được 10 phút so với dự kiến, Diệp Chu cảm kích tạm biệt sếp Giang, lên đường đến phim trường.

Đến khi Diệp Chu đến nơi, địa điểm quay phim của đoàn bọn họ đã bị vây kín mít. Chưa nhắc đến việc chen vào, đi đến trước cửa còn khó.

Khó khăn lắm Diệp Chu mới trốn vào được từ cửa sau, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp nhìn cậu như thấy cứu tinh, nhanh chóng chạy tới.

"Đạo diễn cậu làm gì đi!" Người mập mạp lo đến mức suýt khóc: "Bây giờ phóng viên vây kín bên ngoài, đuổi cũng không đi, cứ có khe hở là có người muốn chen vào trong, không thể ngăn được, phân cảnh hôm nay không thể nào quay được!"

Người mập mạp vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Còn có mấy người không biết lấy đâu ra thẻ nhân viên để lén vào, cứ thế này thì không ổn đâu."

"Đạo diễn Vương đâu?" Diệp Chu vừa nghe ông ta nói vừa hỏi.

Người mập chỉ vào phòng trang điểm cách đó không xa: "Vừa nãy chị Lam không vui, nổi giận, anh Vương đang khuyên chị ấy."

Diệp Chu nhíu mày, vỗ vai người mập: "Được, để tôi vào xem, trước tiên anh bảo mọi người tạm dừng việc đang làm lại, 10 phút sau họp."

Nói xong, Diệp Chu nhanh chóng đi đến trước cửa phòng hóa trang, gõ cửa.

Cửa được mở ra rất nhanh, người mở là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặc áo gile màu xanh lá, trên cổ đeo thẻ nhân viên là phó đạo diễn, chính là phó đạo diễn Vương Hoành của đoàn phim. Ngồi một bên ở trong phòng là một cô gái có gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, không cần đoán cũng biết đây là nữ chính Liễu Vân Lam.

Lúc thấy Diệp Chu, hai người đều tỏ ra bất ngờ.

Vương Hoành có hơi xấu hổ, chào hỏi: "Đạo diễn Diệp, cậu đến rồi, tôi cứ tưởng một lát nữa cậu mới đến nơi."

Diệp Chu không nói gì.

"À thì, lúc mới đến phim trường, Vân Lam bị mấy phóng viên hỏi vài câu, cảm xúc không ổn lắm, tôi sợ cô ấy như thế thì sẽ chậm tiến độ quay phim nên khuyên bảo cô ấy chút . . . . ."

Vương Hoành thấy Diệp Chu yên lặng bèn giải thích.

Diệp Chu suýt vị tên phó đạo diễn này chọc cười, chế nhạo: "Đoàn phim loạn thành thế này mà phó đạo diễn Vương còn rảnh rỗi đi an ủi nữ chính, tâm lý anh cũng tốt nhỉ."

Nghe lời này, Vương Hoành còn chưa kịp nói gì, Liễu Vân Lam đứng một bên không được nổi nữa, giận dữ nói: "Lời này của đạo diễn Diệp . . . . . "

"Cô Liễu, tôi không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của cô, nhưng đã là diễn viên, xin cô hãy tuân thủ đạo đức nghề nghiệp cơ bản, vì chuyện của một người mà ảnh hưởng đến cả đoàn phim, như vậy không được lắm đúng không?"

Diệp Chu im lặng nhìn Liễu Vân Lam, giọng nói không nóng không lạnh nhưng khiến mặt cô ta trắng bệch.

Vương Hoành mở miệng định nói đỡ cho Liễu Vân Lam, nhưng lời vừa đến miệng lại đối diện với ánh mắt như nhìn thấu lòng người của Diệp Chu, cuối cùng vẫn im lặng.

"Được rồi, phó đạo diễn Vương và cô Liễu chuẩn bị đi, 10 phút sau chúng ta họp." Diệp Chu nói xong quay đầu bước đi, không cho hai người kia cơ hội từ chối.

Cửa vừa đóng, không khí trong phòng trang điểm lại trở im lặng, nhưng không khí trở nên quái dị hơn nhiều.

Sau phút giây yên tĩnh ngắn ngủi, Liễu Vân Lam tức giận gạt hết đồ trang điểm xuống đất, tạo ra những tiếng lốp cốp.

Mặt đất trở nên vô cùng bừa bộn.

Cô ta nghiến răng: "Tên này đang giở trò ra oai cái gì không biết, chẳng lẽ anh ta coi mình là đạo diễn thật?!"

"Phim quay lâu như vậy rồi, bình thường chẳng thèm để tâm chuyện gì, lúc này còn dám ra vẻ đạo diễn, phải tự xem mình có xứng đáng không chứ!"

Nghĩ đến thái độ cứng rắn của Diệp Chu lúc này, Vương Hoành cũng có chút không vui.

Anh ta đã hợp tác với Diệp Chu 4 tháng, cũng hiểu rõ trình độ cậu ta thế nào. Tuy trên danh nghĩa Diệp Chu đúng là đạo diễn, nhưng thực tế chỉ là một tên vô dụng thôi, quyền lực chính ở đoàn phim đều trong tay Vương Hoành, từ quay phim đến sắp xếp trên dưới đều do anh ta phụ trách.

Trừ ngồi sau camera hô cut thì Diệp Chu chưa từng cố giành quyền lực, chuyện gì cũng kệ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nghe anh ta.

Sau hôm nay lại như biến thành người khác vậy?

Hay có thể nào . . . . . muốn tranh giành quyền lực với anh ta?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vương Hoành có chút khó coi, lúc trước anh ta đồng ý hợp tác với tên Diệp Chu vô dụng này vì được toàn quyền chỉ đạo và tài chính của đoàn phim cũng dồi dào. Nếu Diệp Chu bỗng nhiên muốn tranh quyền, thì tình hình sẽ khác, địa vị của anh ta trong đoàn phim sẽ xuống dốc.

Vương Hoành nhanh chóng suy nghĩ, nhưng dù trong lòng bề bộn bao nhiêu thì vẻ mặt vẫn không thay đổi. Anh ta khoát tay với Liễu Vân Lam: "Có lẽ cậu ta bị đám phóng viên bên ngoài dọa thôi, em đừng giận, chờ lát nữa họp thì đừng nói gì, coi như nể cậu ta."

"Nể mặt anh ta, sao tôi phải nể mặt anh ta? Chỉ với tí xíu này của anh ta, nếu không phải có Giang . . . . . " Nói tới đây, Liễu Vân Lam hơi kiêng kỵ, lời đến miệng lại dừng.

"Chỉ là một tên hề mà còn tự coi mình là đạo diễn? Nếu có đủ khả năng thì đã chẳng cần mới anh làm phó đạo diễn, trong giới ai chẳng biết đến trò hề này của anh ta!" Trên mặt Liễu Vân Lam là sự khinh bỉ không thèm che giấu, nhưng sâu trong mắt còn ẩn giấu một chút ghen tị.

Thấy cô ta quá tức giận, Vương Hoành cũng không vui, nhưng ở trong giới này lâu, anh ta biết cái gì có thể nói cái gì không.

Vương Hoành lắc đầu, ý bảo cô ta đừng nói tiếp nữa.

"Được rồi, đừng nói đến việc Diệp Chu có năng lực hay không, chỉ cần người kia chống lưng cho cậu ta ngày nào thì ngày đó cậu ta còn ngồi vững ghế đạo diễn, không ai làm gì được."

Nghĩ đến 'người kia' trong lời Vương Hoành, Liễu Vân Lam dù không vui những cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể nhịn lại cơn tức.

Mà lúc này Diệp Chu còn không biết tên tuổi của kim chủ nhà mình trong giới lại nổi danh như thế, nếu biết, chắc chắn Diệp Chu sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên.

Đây là kiểu kim chủ thần thánh gì vậy, quá đa dụng!

Vốn Diệp Chu họp vì muốn giải quyết vấn đề của Liễu Vân Lam, tiện thể tìm hiểu trình độ các tổ của đoàn phim cũng như tiến độ quay. Nhưng điều làm Diệp Chu không ngờ là, cậu ngồi trong phòng họp hơn nửa tiếng, không gặp một nhân viên nào của đoàn phim, mà lại có một vị khách không mời.

"Đạo diễn Diệp, hôm nay tôi đến đây để nói với cậu về chuyện của Vân Lam."

Cả phòng họp lớn như vậy, nhưng đối diện Diệp Chủ chỉ có một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, nhìn qua thì bảo dưỡng vẻ ngoài không tồi, chỉ là hình thể hơi mập. Nhìn từ quần áo đến giày đều có logo của nhiều hãng nổi tiếng, một tay đeo tận 3 cái nhẫn 2 cái vòng, tay kia thì lộ ra cái đồng hồ có giá cả triệu.

Toàn thân người này đều tỏa ra mùi tiền, cứ như sợ người ta không biết gã giàu.

Diệp Chu làm đạo diễn nhiều năm, rất quen thuộc với kiểu ăn mặc này, đây là đang cầm một đống tiền đến làm thần tài đây. Nếu là cậu của trước kia sẽ hai tay hoan nghênh, dù sai đâu ai ngại nhiều người đầu tư. Nhưng anh đây nay đã khác, bây giờ Diệp Chu là người có kim chủ rồi, hơn nữa cậu còn có một sứ mệnh cao cả, đó là tiêu hết tiền của hắn.

Tuy dù cả cậu và sếp Giang đều có số là sẽ hy sinh, nhưng ít nhất thì bây giờ cậu tiêu nhiều bao nhiêu thì sau này công thụ chính tiêu ít bấy nhiều.

Danh dự cuối cùng của một vật hy sinh chính là, thà để lại máu trên máy chém chứ không để lại tiền cho nhân vật chính tiêu.

Nghĩ đến đây, sự nhiệt tình trong mắt Diệp Chu hạ nhiệt không ít, một tay cậu chống má, bình thản không sợ hãi nhìn về phía người đàn ông hơi béo kia: "Ngài là?"

Nụ cười trên mặt gã khựng lại vài giây: "Tôi là lão Trịnh, là nhà đầu tư của [ Truy tìm hung thủ ] đây! Mới tháng trước chúng ta dùng bữa với nhau, lúc ấy phó đạo diễn Vương Hoành cũng ở đó nữa, cậu không nhớ sao? Đạo diễn Diệp, cậu không thể lấy tiền được là quên người chứ!"

Nghe gã ta nói vậy, cuối cùng Diệp Chu cũng nhớ ra.

Người đàn ông trước mặt tên Trịnh Hạo, lúc trước là người thừa kế một nhà làm giải phóng mặt bằng, sau lấy tiền đi đầu tư bất động sản, bây giờ cũng coi là một tay buôn bất động sản có chút tiền.

Hai năm gần đây gã phát triển đến ngành công nghiệp phim ảnh, đầu tư vài bộ điện ảnh, không biết do tinh mắt thật hay chỉ đơn giản là ăn may mà doanh thu phòng vé khá khả quan.

Cũng bởi vậy mà hai năm nay Trịnh Hạo cũng coi như kiếm được đầy bồn đầy bát, giá trị tài sản cá nhân gấp lên vài lần.

Về vụ đầu tư này, là Trịnh Hạo chủ động tìm đến nguyên thân, tỏ vẻ coi trong năng lực, tán thưởng tài hóa của cậu ta, sẵn sàng đầu tư 10 triệu vào bộ phim.

Đây là lần đầu tiên có một người ngoài Giang Đình Viễn đến đầu tư cho phim của cậu ta. Nguyên thân biết tin còn vui vẻ hồi lâu, chỉ hận đã gặp Trịnh Hạo quá muộn, vui mừng nghĩ đã gặp được Bá Nhạc* của đời mình.

(*) Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Cũng chính sự đầu tư của Trịnh Hạo cho nguyên thân lòng tự tin mù quáng, khiến cậu ta bắt đầu lung lay cho rằng bản thân có tài thật. Và hậu quả của việc đánh giá cao năng lực của bản thân chính là ăn vụng suýt được bị Giang Đình Viễn bắt tận tay, mà vụ này cũng là cho sếp tổng cắt đầu tư nửa sau, bộ phim nát bét, cuối cùng biến thành phim rác nhất năm.

Nguyên thân nhìn không rõ sự tình, nhưng kiểu dân trong nghề lâu năm như Diệp Chu vừa liếc qua đã hiểu.

Có cái chó mà tán thưởng tài với chẳng hoa, tên Trịnh Hạo này cầm tiền đến cửa chính là để hướng tới nữ chính Liễu Vân Lam chứ ai.

Thế mà nguyên thật thật sự tin mình có tài, không biết hiểu lầm bản thân thành thế nào. Bản thân được mấy cân mấy lạng, xem các tác phẩm cũ mà không nhìn ra sao?

Đúng như dự đoán.

"Đạo diễn Diệp, hôm nay tôi đi thẳng vào vấn đề." Trịnh Hạo thấy Diệp Chu nhớ ra liền đi thẳng vào vấn đề. Gã nhìn cửa phòng họp, thấy cửa phòng đã đóng, mới chậm rãi mở miệng: "Tôi đầu tư cho bộ phim này là do nể mặt Vân Lam. Em ấy là nữ chính, nếu cứ để dư luận phát triển, sẽ gây ảnh hưởng lớn đến bộ phim đúng không?"

Diệp Chu nhíu mày, hơi đăm chiêu hỏi: "Ý anh là gì?"

"Nghe nói, cậu và Giang tiên sinh là bạn tốt, xử lý chuyện này thật ra rất đơn giản, chỉ cần Giang tiên sinh đồng ý giúp đỡ . . . . ."

Trịnh Hạo không nói hết nhưng Diệp Chu nghe hiểu.

Đây là đang định ngờ cậu xin Giang Đình Viễn ra mặt giúp Liễu Vân Lam đè scandal xuống đây mà!

Người thì xấu mà mơ thì đẹp vậy.

Diệp Chu bị mạch não kỳ lạ của Trịnh Hạo làm cho tức đến bật cười, hứng thú hỏi: "Dựa vào đâu mà anh nghĩ tôi sẽ giúp Liễu Vân Lam? Mà còn nữa, sao anh biết tôi và Giang tiên sinh là bạn tốt?"

Theo như Diệp Chu biết, số người biết quan hệ của nguyên thân và Giang Đình Viễn không nhiều. Chưa nhắc đến Giang Đình Viễn kín tiếng từ trước đến nay, mỗi lần đầu tư cho nguyên thân đều qua các công ty khác nhau, chưa bao giờ nhắc đến quan hệ của hai người với người ngoài. Bên ngoài tuy biết sau lưng cậu có ô dù, nhưng ít người người cái ô kia là Giang Đình Viễn.

Dù tính cách nguyên thân hơi ngốc, nhưng cũng thấy xấu hổ vì vụ bao dưỡng, đến cả gặp mặt còn lén lút chứ nói gì đến khoe ra.

Vậy nên, một tay buôn đất nhỏ như Trịnh Hạo sao lại biết quan hệ của hai người?

Bị Diệp Chu hỏi vậy, vẻ mặt Trịnh Hạo xấu hổ, tùy tiện nói vài câu đánh lạc hướng, kéo chủ đề về lại với Liễu Vân Lam.

"Vân Lam là nữ chính bộ phim này đó, bây giờ phim quay lâu như vậy, đổi diễn viên cũng không kịp đúng không? Chỉ cần Giang tiên sinh ra tay một tí xíu, thì chúng ta không những có thể tẩy trắng bê bối của Vân Lam, còn có thể nhân dịp này tuyên truyền một lần, đây đúng là hai bên đều được lợi, làm gì có lý do gì mà từ chối. Người khác không biết, tôi sao có thể không biết. Bộ phim [ Truy tìm hung thủ ] này là tâm huyết của cậu, thân là đạo diễn, sao nỡ nhìn đứa con tinh thần của mình bị ảnh hưởng mà mang tiếng xấu đúng không?"

Trịnh Hạo tự tin chậm rãi nói, hiển nhiên trước khi đến đây đã sớm chuẩn bị đầy đủ, với sự hiểu biết của gã, chắc chắn Diệp Chu sẽ đồng ý.

"Vậy sao . . . . ." Diệp Chu hơi phân vân, nhìn qua có vẻ đã dao động.

Thấy vậy, Trịnh Hạo lại tung ra thêm một miếng mồi khác. Gã cong lưng, thì thầm bên tai Diệp Chu: "Tôi biết đạo diễn Diệp vẫn luôn muốn chứng minh năng lực bản thân, chỉ cần chuyện này ổn, tôi lại đầu tư thêm 20 triệu. Tuy chỗ tiền này không nhiều, nhưng cũng đủ để cậu không phải dựa dẫm vào ai, tự hoàn thành bộ phim này."

Lúc nói lời này, Trịnh Hạo nhấn rất mạnh mấy từ 'không dựa dẫm' với 'tự hoàn thành'.

Nếu là nguyên thân, chắc chắn lúc này sẽ đồng ý, dù sao mấy thứ này quá hấp dẫn với cậu ta. Cậu ta đã chán cảnh sống dưới bóng ma của Giang Đình Viễn. Nguyên thân muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn, chứng minh cho hắn và mọi người rằng dù không có Giang Đình Viễn thì tự cậu ta cũng có thể thu hút đầu tư, làm ra được một bộ phim vừa hay vừa ăn khách.

Nhưng mà người đang ngồi ở đây, là tay già đời đã lần mò trong giới phim ảnh hơn 10 năm.

Chứng minh bản thân? Ngại quá, Diệp Chu làm trò này từ 10 năm trước rồi.

"Tôi từ chối." Diệp Chu không chút do dự đánh nát ảo tưởng về tương lại tươi đẹp của Trịnh Hạo, không để cho gã mơ màng thêm.

Trịnh Hạo bị từ chối liền ngây người.

Ngoài cửa, Vương Hoành và Liễu Vân Lam trốn ở đó nghe lén cũng bất ngờ đến khựng người.

Diệp Chu từ chối? Sao lại từ chối được? Chuyện này không giống như bọn họ suy tính trước!

"Cậu là đạo diễn của [ Truy tìm hung thủ ], đây là tâm huyết của cậu . . . . . " Trịnh Hạo còn muốn khuyên thêm.

Diệp Chu đứng lên, phủi góc áo, chậm rãi mà phóng khoáng đến trước mở phòng họp, mở ra.

Liễu Vân Lam và Vương Hoành bị bất ngờ ngả vào trong, bộ dạng rất khôi hài.

Diệp Chu thở dài: "Tâm huyết? Đây có phải tâm huyết của tôi đâu." Cong khóe môi, cậu đi về hướng Vương Hoành đang đỡ tường đứng dậy: "Phải là tâm huyết của phó đạo diễn Vương mới đúng."

"Mà tôi." Diệp Chu nhàn nhã duỗi lưng: "Tôi chỉ là một tên đạo diễn trên danh nghĩa thôi, đúng không nhỉ phó đạo diễn Vương?"

Vương Hoành bị nhắc tên liền trắng bệch cả mặt, sợ đến mức suýt thì ngồi thụp xuống đất.

"Đạo diễn Diệp, anh, anh có ý gì?" Liễu Vân Lam bên cạnh trông cũng không đẹp mặt hơn Vương Hoành là bao, giọng nói hơi run rẩy.

Diệp Chu nhìn cô ta, cười nói: "Ý tôi là, bảo tôi giúp các người xử lý đống bừa bộn mà các người làm ra á . . . . . Không có cửa đâu."

Nói xong, Diệp Chu không thèm nhìn phản ứng của bọn họ, mở cửa đi thẳng.

Đi được hai bước, lại nhớ ra gì đó, Diệp Chu quay lại cởi thẻ đạo diễn trên cổ mình, đeo lên cổ Vương Hoành.

"Chúc mừng phó đạo diễn Vương, từ hôm nay anh sẽ được xóa chữ phó đi, chính thức trở thành đạo diễn Vương."

Vỗ vỗ bả vai Vương Hoành, Diệp Chu chân thành cổ vũ: "Cố lên nhé."

Lúc này, ngoài cửa có không ít nhân viên đoàn phim nghe được động tĩnh chạy đến xem, Diệp Chu thoải mái phất tay với mọi người, ý bảo không cần tiễn.

Khi rời đi, cậu còn nghe được có người nhỏ giọng hỏi rằng còn buổi họp đã nói lúc trước thì sao.

Diệp Chu cảm thấy rất thú vị, bây giờ cách thời gian họp cậu thông bảo hơn 1 tiếng đồng hồ, giờ mới biết mở họp sao? Sáng ngủ chưa tỉnh à.

Vốn định đưa các người đi cùng con đường làm giàu, bây giờ thì thôi đi, muộn rồi.

Tự các người chơi với nhau đi, ông đây không theo được!

Diệp Chu không xuyên sách để xử lý vấn đề cho nguyên thân. Đã đến cuốn sách máu chó phi logic này rồi, một ngày nào đó cậu sẽ bị nhân vật chính xử lý, đương nhiên bây giờ phải tận dụng từng giây từng phút hưởng thụ cuộc sống. Sao phải tốn thời gian cho đoàn phim rác rưởi này.

Thay vì tốn công dạy dỗ nhóm người này, cậu thà tự tuyển một đội nhóm cho bản thân, chọn một kịch bản hợp mắt, tìm mấy diễn viên ổn ổn từ từ mài dũa.

Dù sao, sếp tổng nhà công có đầy tiền.

====

Editor: Ê sếp Giang cứ như Voldemort ý nhỉ, mấy nhân vật phụ cứ 'người ấy' 'người kia', đúng là 'kẻ mà ai cũng biết là ai'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top