Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Biên kịch.

Chương 9: Biên kịch.

Edit + beta: Herbicides.

Tuy biết [ Thuyền cứu nạn ] có thể kiếm được tiền nhưng Diệp Chu lại không hề sốt ruột.

Phải biết rằng dù công thụ chính trong tiểu thuyết có bàn tay vàng, không thiếu tiền và nhân tài cũng phải mất gần 3 năm mới quay xong. Mà 3 năm quá dài, cũng có quá nhiều biến số, so ra, Diệp Chu thích bộ phim kinh phí thấp [ Một trò hề ] hơn.

Diệp Chu tính toán thời gian, nếu thuận lợi thì có thể chiếu phim vào kỳ nghỉ hè năm sau.

Chỉnh sửa lại tài liệu một chút, Diệp Chu vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cứ tưởng đó là đầu bếp đến đưa bữa tối, Diệp Chu vừa dùng khăn lau tóc bằng tay phải, vừa buộc dây lưng bằng tay trái, nhanh chân đi mở cửa.

Sau khi cửa lớn mở ra, cả người trong người ngoài đều ngẩn ra.

Diệp Chu hơi sững sờ nhìn người đàn ông gầy gò thanh tú trông khá lịch sự ngoài cửa, sau một lúc mới nghi ngờ hỏi: "Anh tìm ai nhỉ?"

"Xin hỏi cậu có phải Diệp Chu không?" Giọng nói của người đàn ông thanh tú cũng hơi nghi ngờ, thấy Diệp Chu gật đầu mới nói tiếp: "Tôi là biên kịch của công ty điện ảnh Kinh Trập, họ Tôn, cậu có thể gọi tôi là Tôn Hàn Bách."

Nghe vậy, Diệp Chu có hơi khó hiểu: "Anh tìm tôi thật sao?"

Tôn Hàn Bách gật đầu: "Giang Đình Viễn bảo tôi đến đây, cậu ấy bảo bên cậu có tác phẩm cần chỉnh sửa."

Anh chưa dứt lời, Diệp Chu đã tròn mắt kinh ngạc.

Sếp Giang đúng là thần thánh!

Chẳng lẽ hắn có gắn camera trong đầu cậu mà đoán được suy nghĩ của cậu hay vậy, thật sự quá là giỏi!

Mà Diệp Chu không biết, bộ [ Truy tìm hung thủ ] vốn do công ty Kinh Trập dưới tay Giang Đình Viễn đầu tư, đương nhiên nhà sản xuất cũng là người bên hắn.

Chân trước Diệp Chu vừa bước khỏi phim trường, chân sau nhà sản xuất đã gọi điện thoại báo cáo tình hình cho Giang Đình Viễn. Nhưng Giang Đình Viễn cũng không nói gì, dù sao bộ phim này chỉ là đầu tư cho Diệp Chu chơi chơi, nếu cậu không thích thì đổi qua một đoàn phim khác cũng chẳng sao.

Vậy đấy, ngay tối đó biên kịch đã lập tức đến nơi.

Sau khi đón người vào nhà, Diệp Chu đưa tiểu thuyết [ Một trò hề ] cậu đấu giá được cho Tôn Hàn Bách.

"Là bộ này, anh xem trước đi, để tôi thay bộ quần áo." Diệp Chu nói xong liền chạy nhanh đến nhà tắm.

Không thể mặc áo choàng tắm để nói chuyện nghiêm túc với người ta được!

Thời gian hơi vội nên Diệp Chu chỉ lau qua chứ không sấy khô tóc, kiếm đại một bộ áo cộc quần dài từ tủ quần áo mặc lên người.

Lúc đi ra, cậu thuận tay tra tên Tôn Hàn Bách, kinh ngạc phát hiện vị biên kịch này tham gia vào rất nhiều tác phẩm khác nhau, trong đó không thiếu các tác phẩm thành công cả đánh giá lẫn doanh thu.

Chỉ tính giải biên kịch xuất sắc của Kim Dực, anh đã nhận không dưới 3 lần.

Đây là kiểu nhân tài được mọi người trong giới nâng đỡ theo đuổi đây mà, nghe nói chỉ cần mời được anh làm biên kịch thì bộ phim đã thành công được một nửa rồi.

Không phải trước đây Diệp Chu chưa từng hợp tác với biên kịch có tiếng, nhưng dù vậy, chưa có ai đạt đến cấp độ như Tôn Hàn Bách. Hơn nữa, theo kinh nghiệm đời trước của Diệp Chu, biên kịch như Tôn Hàn Bách không thể cứ dùng tiền là mời được.

Mà sếp tổng không những mời được, mà còn mời luôn đến nhà.

Nghĩ đến đây Diệp Chu không khỏi cảm thán, đúng là sếp lớn có khác!

Trở về phòng khách, Tôn Hàn Bách còn đang tập trung xem tiểu thuyết trong tay, bên cạnh còn có một quyển sổ note.

Diệp Chu ngồi đối diện anh, cũng không ngắt mạch của đối phương, mà vừa ngồi xuống thì cứ thế qua 2 giờ sau.

Tôn Hàn Bách rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn Diệp Chu, mỉm cười: "Đây đúng là một câu chuyện thú vị."

Diệp Chu thấy anh cũng thích tác phẩm mà cậu coi trọng, cũng cười cười.

"Xem ra ý của hai chúng ta giống nhau."

Hai người bàn luận rất nhiều về việc sửa nội dung tiểu thuyết thành kịch bản, từ nhân vật đến tình tiết, rồi đến phương hướng chỉnh sửa.

Sau một hồi tham khảo, khâu chỉnh sửa kịch bản vốn tưởng rất phiền toái nhưng đã xong được bước ban đầu.

Điều này làm Diệp Chu không khỏi cảm thán, không hổ là biên kịch cấp thần thánh, năng lực nghiệp vụ thật sự quá giỏi.

Sau khi tiễn Tôn Hàn Bách đến cửa, Diệp Chu cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Thầy Tôn, mặc dù hơi bất lịch sự chút, nhưng tôi vẫn muốn hỏi . . . . . "

Tôn Hàn Bách nghe vậy hơi khựng người, quay đầu lại: "Sao vậy?"

"Anh Giang mời anh đến giúp tôi chỉnh sửa kịch bản, à thì . . . . . "

Diệp Chu đang suy xét xem diễn đạt phần sau thế nào cho khéo, Tôn Hàn Bách đã khẽ cười. Anh nhìn cậu, ánh mắt hình như có chút xem xét, nhưng lại nhanh chóng trở về nét ôn hòa.

"Cậu muốn hỏi, Giang Đình Viễn mời tôi đến đây mất bao nhiều tiền đúng không?" Giọng nói của Tôn Hàn Bách có vài phần ý cười, nói nốt những lời Diệp Chu chưa hỏi hết.

"Tôi là bạn từ nhỏ của Đình Viễn, cho nên . . . . . lần này là miễn phí. Nhưng cậu ấy có thực hiện một điều kiện của tôi, còn cụ thể điều kiện là gì thì e là cậu phải tự hỏi cậu ấy."

Tôn Hàn Bách nói xong liền phất tay với Diệp Chu: "Hôm nay đến đây thôi, sau khi sửa xong kịch bản, tôi sẽ bảo Đình Viễn nói với cậu, hẹn gặp lại nhé, Diệp tiên sinh."

Đến khi hình bóng Tôn Hàn Bách hoàn toàn biến mất trong màn đêm, Diệp Chu còn đứng ở cửa, mãi chưa hồi thần. Không hiểu sao, cậu cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình lúc sắp rời đi, rất chi là . . . . . sâu xa.

Không biết có phải ảo giác của bản thân không, cậu cảm thấy ánh mắt ấy có chun chút . . . . . thương hại?

Không đợi Diệp Chu suy nghĩ kỹ, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa ô tô đóng lại, sau đó là tiếng bước chân hơi quen thuộc.

Diệp Chu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Giang Đình Viên trở về từ cổng.

Sáng nay cậu nhớ là hắn mặc một bộ vest đen cao cấp, bây giờ lúc về thì áo vest được khoác ở cánh tay, trên người chỉ có cái áo sơ mi màu xanh tím.

Cúc áo trên cùng của sơ mi không cài, hơi hơi mở ra, để lộ chiếc cổ thon gọn. Tay áo cũng xắn vài vòng, làm người mặc có thêm mấy phần tùy ý lười nhác.

Diệp Chu thu lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, tiến lên hai bước định giúp sếp Giang cầm áo vest.

Ai ngờ, tay vừa đưa ra, còn chưa sờ được vào cái áo, đã bị một bàn tay to lớn lành lạnh nắm lấy.

Diệp Chu hơi ngơ ngác, vừa định nói gì, còn chưa kịp mở miệng đã bị kéo về phía trước.

Không đợi Diệp Chu ổn định thân thể, cậu đã cảm thấy miệng đụng phải gì đó.

Cảm giác lạnh lạnh hòa với hương rượu nhàn nhạt.

Diệp Chu giật mình.

Cậu như bị ấn nút tạm dừng, không dám cử động.

Nhưng người trước mặt hình như không hài lòng với phản ứng của cậu, bàn tay nắm tay cậu chặt thêm mấy phần.

Đôi môi mỏng hơi lạnh rời khỏi môi cậu trong giây lát, khi Diệp Chu vừa thả lỏng, thì nó lại ập xuống một lần nữa.

====

Lời tác giả: Tôi mặc kệ! Làm tròn thì đây chính là H!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top