Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em sẽ chiết khấu cho anh 6%."

"Thật sao?"

Lâm Mộ Thiên nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm, chợt nghe Nhiên Nghị nói.

"Phụ nữ đương nhiên là thích những thứ lấp lánh hoa lệ rồi, chú cứ yên tâm đi, việc này cứ giao cho thằng Thư Diệu, chắc chắn nó sẽ làm rất tốt." Nhiên Nghị lại nhích đến gần, hai tay ôm lấy bờ vai của anh.

Thư Diệu ngồi bên cạnh, không mấy vui vẻ nhìn Nhiên Nghị.

Lâm Mộ Thiên vốn coi Nhiên Nghị như em trai, đương nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái, hơn nữa, Thư Diệu hứa sẽ giảm cho anh 6%, anh cảm thấy cũng không nên từ chối tâm ý của người ta.

"Vậy quyết định thế đi!" Lâm Mộ Thiên nhặt gối đầu từ trên mặt đất lên, anh cười thật sự rất vui vẻ, hai người bạn này dường như không để ý đến chuyện anh thất thố ngày đó.

Bởi vì từ khi anh về đến nay, bọn họ cũng không nhắc lại nửa chữ, điều này vốn đang khiến cho tâm trạng của anh bất an dần trở nên bình tĩnh lại.

Mọi người tựa hồ đang lo lắng, sợ rằng nhắc tới chuyện ngày đó sẽ làm cho anh khó chịu...

Việc Lâm Mộ Thiên kết hôn, nội chuyện lo cho hôn lễ sắp tới cũng đã khiến anh đầu tắt mặt tối, nhưng may mắn lại có Thư Diệu giúp anh, anh cũng rất yên tâm về năng lực của Thư Diệu.

---***---

Sau khi Vĩnh Trình về, chuyện đầu tiên nghĩ đến là muốn đá cửa đi vào phòng chất vấn Lâm Mộ Thiên, Vĩnh Trình muốn hỏi cho rõ, Lâm Mộ Thiên mấy ngày nay chết ở cái xó nào?! Tuy rằng trợ lý đã báo cáo đầy đủ công việc của Lâm Mộ Thiên, nhưng mà mỗi tối Lâm Mộ Thiên không quay về căn hộ, cũng không trở về chỗ Tâm Nghi.

Bằng vào hiểu biết của Vĩnh Trình về Lâm Mộ Thiên, cũng biết anh căn bản chẳng có bạn bè gì, Vĩnh Trình hiện tại rất muốn biết, mấy ngày nay anh đã cái chỗ xó xỉnh nào?!

"Chú ấy vừa mới ngủ thôi, cậu cũng đừng quấy rầy chú ấy, tôi thấy mấy ngày nay chú ấy đi làm việc cũng mệt chết đi."

Nhiên Nghị ngăn cản Vĩnh Trình muốn đá cửa.

"Vĩnh Trình, cậu nên sớm đi nghỉ đi, có gì muốn nói thì cũng để hôm khác rồi nói, huống chi cậu cũng chẳng có chuyện gì quan trọng để nói mới đúng." Thư Diệu cầm lấy tờ báo phe phẩy vừa quạt vừa khuyên.

"Các người có ý gì?" ánh mát Vĩnh Trình lạnh lùng liếc qua hai người, đôi đồng tử kia lạnh đến mức khiến người ta phải run lên.

"Chúng tôi chỉ là nói cho cậu hiểu hình tượng của nhóm, tuy rằng cậu là ông chủ, nhưng chúng tôi cũng là "đồng nghiệp" của cậu, hiện tại bên ngoài có rất nhiều tay săn tin tức đó." Nhiên Nghị vỗ bả vai khuyên nhủ Vĩnh Trình.

"Tránh ra." Vĩnh Trình lạnh giọng cảnh cáo, gạt tay Nhiên Nghị ra.

"Nếu bị trông thấy, chúng ta coi như xong đời, đối diện tòa nhà này có rất nhiều ống nhòm." Thư Diệu biết Nhiên Nghị không thể thuyết phục Vĩnh Trình, cho nên Thư Diệu cũng nói thêm vào, không muốn chuyện này từ bé xé ra to, nếu bị đồn ra ngoài sẽ có hậu quả gì.

"Tôi cho mấy người biết, nếu đã rõ ràng chuyện tôi là ông chủ của mấy người, mấy người còn dám như vậy, thiếu gia nhà họ Nhiên đây hình như chẳng phân biệt được tôn ti thì thì phải, công xưởng của cha cậu bộ không muốn tồn tại nữa à ?" Vĩnh Trình đầy lạnh lùng, ánh mắc sắc bén toàn ngập uy hiếp.

Nhiên Nghị dừng một chút.

"Cậu cũng đừng nói chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, hở một chút là mang chuyện công xưởng nhà Nhiên Nghị ra, việc công ty của ba Nhiên Nghị hiện tại tuy là không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức tồi tệ tới vậy! Hơn nữa Mộ Thiên đã ngủ, cho dù bây giờ cậu có muốn gọi dậy, chưa chắc gì anh ấy sẽ dậy" Thư Diệu nở nụ cười, nụ cười vui vẻ tới mức chân mày cũng giãn ra vì sự thoải mái của cậu.

"Cười cái gì, cũng không nói gì cậu, cậu đương nhiên không biết đau" Nhiên Nghị ủ rũ đi đến ngồi trên sofa, hút một hơi thuốc. "Tôi đã cho chú ấy uống thuốc ngủ rồi, cậu có kêu khàn cổ cũng không tỉnh." Nói xong, khóe miệng câu nhếch lên một nụ cười bí hiểm, so với bình thường còn có chút thần bí.

"Ai cho cậu cho thằng đó uống thuốc ngủ?" Sắc mặt của Vĩnh Trình càng lạnh lùng thêm vài phần, lạnh lùng đến mức khiến người ta không rét mà run.

Vĩnh Trình không thể chịu được nếu như có bất kỳ ai đụng đến Lâm Mộ Thiên, nhất là việc tổn thương thân thể, nếu Lâm Mộ Thiên xảy ra chuyện, sẽ không thể làm việc được nữa, mà không làm được đồng nghĩa với không thể kiếm tiền...

Trừ bỏ Vĩnh Trình, ai cũng không có tư cách làm việc này.

Nhiên Nghị không thể, Thư Diệu cũng không thể, những kẻ khác lại càng không.

Vĩnh Trình căn bản là không cần phải nóng nảy, thế lực của anh so với ai cũng lớn hơn, cứ chậm rãi mà chơi đùa, haha.

"Thằng đó giờ rất mạnh, cậu hiện tại không phải đối thủ của nó đâu" Thư Diệu mỉm cười đùa với Nhiên Nghị.

"Tôi mà có yếu thế thì chỉ yếu với cậu thôi, nó mạnh thì cứ để nó mạnh, dù sao nó cũng chẳng mạnh được bao lâu nữa." Nhiên Nghị búng ngón tay, vẻ mặt đẹp trai anh tuấn có chút thâm sâu.

"Nói thế cũng có lý."

Hai người trong phòng khách, suy nghĩ sâu xa nhìn nhau cười.

Ngày đó sau khi ra khỏi giường, Lâm Mộ Thiên liền cảm thấy cả người không thoải mái, tay đau, chân nhức, cổ mỏi, cả người như bị đinh tán vào, rõ ràng là anh đi ngủ, nhưng cảm giác như vừa mới chạy nước rút vậy, ngay cả tay chân cũng muốn nhão nhoẹt ra.

Người trong nhà đã rời khỏi từ lúc nào, khi anh đi vào phòng thu âm, phát hiện bốn người kia đã đến, anh cảm thấy thật áy náy, bắt mọi người phải chờ mình.

Lâm Việt và Vĩnh Trình thấy anh cũng không nói gì, thân ai làm việc nấy.

Mà Nhiên Nghị với Thư Diệu lại dùng ánh mắt lạ lùng nói không nên lời nhìn Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được nên không được tự nhiên cho lắm, anh đang nghĩ muốn mở miệng hỏi hai người, nhưng hai người khi thấy anh nhìn qua thì không hẹn mà cùng cúi đầu, lật xem ca từ, khiến anh bối rối không hiểu tại sao.

Làm sao vậy?

Sao hôm nay bọn họ ai cũng kỳ quái như vậy?

Mấy ngày kỳ cục như vậy, vẫn cứ ngượng ép trôi đi cho đến ngày Lâm Mộ Thiên kết hôn, ngày hôm ấy, Lâm Mộ Thiên mời rất nhiều người trong nhà của Tâm Nghi, vì góp đủ số, khiến cho hôn lễ thêm phần náo nhiệt, bạn của Nhiên Nghị và Thư Diệu cũng đến, không khí càng vui.

Hôn lễ đương nhiên là được tổ chức bí mật, vì anh là một ngôi sao, không thể công khai sinh hoạt cá nhân, như vậy sẽ khiến cho các fan hâm mộ phản ứng dữ dội.

Hôn lễ ngày hôm ấy tiến hành rất thuận lợi, Lâm Mộ Thiên cũng uống rất nhiều, Vĩnh Trình không ngừng rót cho anh, mà Nhiên Nghị cùng Thư Diệu cũngthay phiên nhau từ chối rượu giúp anh, còn Lâm Việt chỉ nhìn mọi người uống hết ly này đến ly khác, hơn nữa nơi này tựa hồ cũng không có gì đáng để cho Lâm Việt lưu luyến, cậu chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Lâm Việt cào anh, khuôn mặt anh đỏ bừng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lâm Việt.

Lâm Việt nhìn Lâm Mộ Thiên nồng nặc mùi rượu muốn xỉn quắc cần câu, chán ghét nhíu mày, giờ phút này, vẻ mặt ghét bỏ đó của Lâm Việt, nếu để cho Lâm Mộ Thiên nhìn thấy lúc còn tỉnh, chắc chắn Lâm Mộ Thiên sẽ rất sửng sốt.

"Cậu có chuyện gì? Ực..." Lâm Mộ Thiên do uống khá nhiều, anh cảm thấy có hơi thất lễ, vội vàng che miệng mình lại.

Lâm Việt bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt có chút không hài lòng, gã Lâm Mộ Thiên này rốt cục có biết xấu hổ hay không vậy? Chỉ uống chút rượu mà thôi, mà cả hai bên tai thì đỏ bừng lên, cho dù là phụ nữ cũng không ai dễ đỏ giống như anh, hơn nữa từ năm ngoái thì anh đã đến ngưỡng tuổi chú rồi.

"Hôm nay anh kết hôn, tôi cũng không có gì tặng cho anh, anh sẽ không trách tôi chứ" Lâm Việt đến gần anh, quá mức gần gũi khiến anh có hơi khó chịu, anh thậm chí còn cảm giác được hô hấp của Lâm Việt, hơi thở ấm áp kia phả vào tai của anh.

Ầm ầm.

Trong đầu anh, giống như bị bổ ra, rơi vào hỗn loạn.

"Anh hai..."

"Đừng gọi tôi là anh, xin cậu đấy" Lâm Mộ Thiên ôm chằm lấy hai tay, anh rất sợ hãi loại xưng hô này, sợ hãi hành vi không liêm sỉ của mình.

Anh một mực tránh đi chỗ khác, anh hy vọng sẽ không có ai nhắc tới, coi như cái gì cũng không phát sinh, nhưng chính là....

Chính là ngay lúc anh sắp quên, Lâm Việt vì sao lại muốn đả kích vào vết sẹo này, anh ôm lấy hai tai, không muốn nghe, anh muốn tránh xa khỏi Lâm Việt.

"Cậu hận tôi như vậy, cậu hiện tại lại gọi tôi là 'anh ruột' của cậu, trong khi đó lần trước cậu lại làm cái chuyện đó với tôi, cậu cũng không xem ba của tôi là ba cậu, mà giờ cậu lại châm chọc gọi tôi là 'anh hai', rốt cục là cậu muốn làm gì?" Lâm Mộ Thiên nóng nảy, rượu ngấm vào người, liền dũng cảm đẩy Lâm Việt hai cái.

Kết quả, lại không thể đẩy được, Lâm Việt đứng vững như Thái sơn, không hề nhúc nhích, Lâm Mộ Thiên dùng sức hệt như con mèo nhỏ, trong mắt Lâm Việt còn không bằng con kiến.

"Muốn chịch anh." Lâm Việt thốt ra một câu không thể nào tưởng tượng đến.

Nhất thời, Lâm Mộ Thiên mở to hai mắt! Lần này anh hoàn toàn bị lời nói của Lâm Việt khiến cho nói không nên lời, một luồn khí nóng xộc thẳng lên đầu anh, bị lời nói của Lâm Việt giáng vào đầu.

"Chúng ta đang trước công chúng, cậu đừng xằng bậy, hôm nay tôi là chú rể, buổi tối còn phải động phòng, cậu là khách quý.... " Lâm Mộ Thiên say khướt nhắc nhở cậu.

Thật ra tâm lý Lâm Mộ Thiên  đang gấp đến độ muốn khóc, nhưng cậu là đàn ông, không phải cứ muốn khóc là có thể khóc, sợ rằng khóc xong thì sẽ chẳng còn chút tôn nghiêm nào.

Nếu anh khóc thì chính là một người nam nhân không có cốt khí, ít nhất anh cho rằng là như thế, cho nên dù anh có bị Lâm Việt cưỡng hiếp thì cũng không thể khóc được, tuy nhiên dưới cái loại hình huống như hiện giờ thì anh cũng không thể nào cười được.

"Anh mà cũng còn sức đi động phòng sao? Bà xã anh chỉ sợ không muốn cho anh làm đâu."

"Ưm, nếu cô ấy không cho tôi, thì... cho ai chứ? Chẳng lẽ cho cậu... cậu sao không..." Lâm Mộ Thiên liền đẩy Lâm Việt ra.

Lúc này, Lâm Việt không cẩn thận bị anh đẩy ra, nhưng khi Lâm Việt nghe đến Lâm Mộ Thiên nói sẽ đi động phòng, liền cảm thấy được cực kỳ buồn cười, Lâm Mộ Thiên loại người trời sinh bị "đè" này, còn có thể đi ôm đàn bà sao?

Lần trước khi Lâm Việt cưỡng ép Lâm Mộ Thiên, phản ứng của Lâm Mộ Thiên rất mới lạ, không cần đoán cũng nhìn ra được Lâm Mộ Thiên là lần đầu tiên, ở khoảng nhu cầu giường chiếu này, Lâm Mộ Thiên căn bản là không có kinh nghiệm.

"Cái loại đàn bà như vợ anh, tặng cho tôi, tôi cũng không thèm, nhiều khi còn phải đi súc miệng." Lâm Việt cũng không hiếm lạ gì, anh mà muốn đàn bà thì vô số kể, chẳng như tên Lâm Mộ Thiên này, cưới một ả đàn bà cà lăm làm vợ?

"Tôi cũng không phải tặng cho cậu, cậu có muốn cũng không được." Lâm Mộ Thiên say khướt, cước bộ lảo đảo nghiêng trái ngã phải, chân này chéo chân kia.

Lâm Việt kéo anh trở lại, dộng mạnh lên tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top