Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Mê bắt đầu dần trở nên cố chấp với việc làm Lê Triều Tuế sinh một đứa con cho mình, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cậu, mỗi lần như vậy hắn đều phe phẩy đôi tai, cái đuôi cuốn chặt vòng eo cậu không cho thoát đi, da mặt dày như mặt đường: “Cầu xin ngài mà, điện hạ, mấy Alpha cùng tuổi với tôi đã có con chạy đầy đất rồi, chỉ có tôi là đáng thương đến cả thịt cũng chưa được ăn qua mấy lần .”

Người được phần lớn Omega liệt vào top Alpha muốn được gả cho nhất đối người khác lạnh nhạt vô tình, ở trước mặt cậu lại biểu lộ ra bộ mặt hèn mọn, rõ ràng là chính hắn từ chối những gia tộc muốn kết thân với mình .

Hắn dùng ngữ khí mềm mại làm nũng với cậu, đôi tay nắm chặt lấy eo cậu, gấp gáp không chờ nổi muốn nắc dương vật nóng bỏng vào cái bím ấm áp, sau khi làm dạo đầu để nước nôi đầy đủ liền không khống chế được mà đưa đẩy vòng eo chắc nịch .

Tuy rằng ở dạng người không có dữ tợn khủng bố như dạng thú nhưng cũng rất thô to, hơn nữa Lê Triều Tuế vừa kết thúc kỳ động dục, căn bản không chống đỡ được mà chân mềm, bị hắn vớt lên ôm lấy, bàn tay to vững vàng ấn cái mông mập lên dương vật mình .

Một Alpha phát triển thấp kém như cậu ở trước thân hình cao hai mét của hắn trông yếu ớt đến cả một kích cũng không đỡ nổi, cả người bị hắn ôm vào trong lòng ngực, hạ thể dính chặt không rời, quy đầu to tướng hung hăng nghiền áp cổ tử cung, đâm cho nó rối tinh rối mù, nước sốt chảy ròng ròng .

Lê Triều Tuế ở trạng thái thanh tỉnh vừa khóc vừa làm loạn, mặc cho cậu đánh đấm, véo lỗ tai hay cắn bả vai hắn như thế nào thì vẫn bị Lan Mê trói buộc lại, cái đuôi cuốn đến mắt cá chân cậu kéo chân ra, côn thịt như cái máy dập dập cho sò béo run rẩy cao trào, tinh dịch đặc sệt rót vào trong thân thể cậu liên miên .

Cậu sợ nhất vẫn là khi Lan Mê tình mê ý loạn sẽ hóa thành dạng thú, dương vật trong cơ thể dương vật bỗng nhiên trướng to, nổi ra gai ngược rậm rạp bám lấy thịt lồn, quy đầu lấp đầy tử cung muốn rút cũng rút không ra mà bá chiếm không gian bên trong.

Mỗi một lần kết thúc như lấy nửa cái mạng của cậu, cả người mệt mỏi như chảy thành nước, mỗi khi mỏi mệt đều ngủ rất lâu, rất ít có thời điểm thanh tỉnh .

Sinh hoạt cứ như thế trôi qua nhanh chóng, mỗi ngày cậu đều bị Lan Mê quấn lấy làm tình cho đến khi thân thể sắp chịu không được thì cuối cùng bên quân khu cũng có buổi hội nghị quan trọng yêu cầu bản thân hắn tham gia.

Trước khi rời đi, Lan Mê còn lưu luyến lôi kéo triền miên quấn quýt một lần với Lê Triều Tuế, đôi môi vừa hôn cậu lại thốt ra những lời thô bỉ hạ lưu, bắn tinh vừa nhiều vừa sâu, tinh dịch ở sâu bên trong rửa mãi không ra, khi cậu mơ màng mệt mỏi sắp ngất xỉu thì còn nghe thấy loáng thoáng đề nghị Lan Mê nhắc mãi bên tai: “Điện hạ, chúng ta phải có một bé con a .”

Lan Mê tiến thêm một bước dây dưa cậu, ngón tay vuốt ve ngũ quan tinh xảo, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên cánh môi hồng hồng: “Chỉ cần điện hạ ngoan ngoãn nghe lời, kiểu gì chúng ta cũng sẽ có người thừa kế.”

Lê Triều Tuế run rẩy lông mi: “Tôi không muốn .”

“Người không muốn làm hoàng đế nhưng mà con chúng ta muốn .”

“……”

Bệnh tâm thần, mau biến đi !

Mặc cho tính tình của cậu có ôn hòa đến đâu thì sớm hay muộn một ngày nào đó cũng bị hắn ép cho nổi điên.

Lăn lộn người ta ngất xỉu xong Lan Mê mới cảm thấy mỹ mãn mà cẩn thận tắm rửa mặc quần áo chỉnh chu cho cậu rồi ôm người ra nằm trên ghế ngoài sân thượng phơi nắng, sau đó trong lòng đầy lưu luyến rời khỏi hoàng cung về bên quân khu .

Trong bụng vừa trướng vừa khó chịu vì ngậm đống tinh nóng bỏng làm Lê Triều Tuế quá mệt nhọc, buồn ngủ không mở được mí mắt, mấy ngày qua phải chịu đựng nhiều cuộc làm tình kịch liệt làm cho thân thể cậu xụi lơ không còn sức, hai chân bước xuống giường cũng run run đứng không vững.

Cậu cứ như vậy ngủ ở sân thượng, ánh mặt trời ấm áp đầu mùa đông dừng ở trên người, đây là thời điểm cậu thoải mái nhất, thế giới trong mộng yên tĩnh không tiếng động tựa hồ chỉ có một mình tồn tại, đại não có thể bỏ qua tất cả những gì phiền bận .

Cậu mơ hồ cảm giác có người đi tới, bàn tay dày rộng nâng khuôn mặt đang nghiêng đầu ngủ của cậu, ngón tay cọ xát đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, lực đạo có chút mạnh khiến nơi bị trầy phát đau .

Cậu nghiêng đầu tránh đi, bản năng nhẹ nhàng hừ kêu: “Lan Mê……”

Bàn tay to thoáng chốc dừng lại vài giây rồi kéo tấm chăn đắp trên người cậu lột hết quần áo của Lê Triều Tuế ra, từng chút từng chút cẩn thận vuốt ve những vết đỏ trên làn da trắng mịn, đứng thấy  dấu hôn ái muội từ cổ lan xuống dưới, đến cả sườn eo cũng lưu lại dấu tay liền lập tức hướng xuống dưới thăm dò, tách hai chân Lê Triều Tuế ra .

Ngón tay chạm vào sò mập ướt dầm dề liền trở nên thô bạo, trực tiếp chọc vào cái lỗ trước đây không lâu vừa bị chơi qua nên còn mềm mại ướt át, ngón tay bị nó thuần thục ngậm lấy. Người kia như đang phẫn nộ, nhanh chóng thọc vào rút ra trong cái động nhỏ, động tác kịch liệt làm tinh dịch phun trào ra ngoài .

“Hức…… Lan Mê không cần……”

Nơi riêng tư cảm giác được dị vật bên trong khiến cho Lê Triều Tuế vốn đã ăn cặc đến sợ đá đá chân, đáng thương cắn đôi môi sưng đỏ cầu xin trông có vẻ sắp tỉnh.

Ngón tay không tiếp tục nữa mà rút ra kéo vài sợi chất nhầy ra ngoài, lồn múp chậm rãi chảy ra tinh dịch trắng đục, năm ngón tay chợt nắm chặt nhô lên đầy gân xanh.

“Đồ lẳng lơ !”

Lê Triều Tuế mở bừng mắt, người ngồi đọc sách bên cạnh làm cậu giật mình, chần chờ nửa phút mới phát hiện không phải Lan Mê.

“Lan Khê, cậu trở lại lúc nài vậy ?!” Lê Triều Tuế kéo chăn đắp kín người ngồi ngay ngắn.

Alpha trước mặt y hệt Lan Mê, diện mạo, đồng tử, chiều cao đều giống đến trình độ không thể tưởng tượng, mái tóc màu bạc dài đến eo, chẳng qua Lan Mê sợ phiền phức nên buộc lên .

Mà Lan Khê khác với Lan Mê ở chỗ đeo kính, dựa vào ngũ quan ưu việt chống đỡ, tóc dài không chút cẩu thả xõa ở sau lưng, ăn mặc tinh xảo, bộ quần áo trắng so với Lan Mê cả người đầy lệ khí thì trông tuấn tú phong độ trí thức hơn .

Nếu là Lan Mê, hắn sao có thể đọc sách mà sớm đã nhào lên người cậu rồi .

Lan Khê có sự tự phụ cùng kiêu ngạo của gã, gã sẽ không giống Lan Mê lì lợm la liếm mình, làm việc từ trước đến nay đều có chừng mực nên Lê Triều Tuế vẫn luôn cùng chung sống hoà bình với gã .

“Vốn là một tháng sau mới về nhưng nghe nói điện hạ phân hoá thành Alpha nên trở lại sớm hơn .” Lan Khê mỉm cười nhàn nhạt trả lời cậu, trên mặt không có nhiều biểu tình nhưng Lê Triều Tuế lại cảm thấy tâm tình của gã không tốt lắm .

Thời niên thiếu Lan Mê đã đầu nhập vào viện nghiên cứu, mới đầu nhân loại chưa hoàn toàn hòa hợp với gien các động vật nên đại đa số người sẽ vì gien hỏng mất mà chết đi, nhiều Alpha thành niên khi phân hoá liền mất đi lý trí phát cuồng biến thành dạng thú, sau đó liền kiệt sức mà chết .

Điều này như một ôn dịch mang tính hủy diệt khiến cho nhân loại không thể tồn tại lâu dài, rồi có một ngày nào đó loài người sẽ hoàn toàn tuyệt chủng .

Lan Khê nghiên cứu ra thuốc có thể giải quyết ra loại khuyết tật gien này còn phát minh ra càng nhiều kỹ thuật giúp gien của nhân loại trở nên càng cường đại m, thậm chí có thuốc có thể làm Omega nhỏ yếu tiến hóa thành Alpha, bất quá sau này hạng mục đó bị cấm mà gã lại bận rộn công tác nên không thường xuất hiện.

Lê Triều Tuế cho rằng gã vì công việc có trở ngại nên không hài lòng, mặt mày thả lỏng vài phần: “Gần đây thế nào?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kỹ thuật độc quyền cuối tuần là có thể đăng kí được” Lan Khê lười nhác đóng sách lại, không kiêu không túng hội báo thành quả, tầm mắt liếc xuống cái cổ thon dài của Lê Triều Tuế .

“Ồ.” Lê Triều Tuế không hứng thú lắm gật gật đầu, sự tình về đế quốc cậu không tiếp xúc nhiều, tin tức biết được cũng là Lan gia cho phép cậu mới có thể biết. Cậu không quan tâm đến tương lai phát triển của đế quốc, dù sao cậu cũng quản không được.

Lan Khê thấy cậu cô đơn như vậy liền cúi người lại gần, gương mặt tuấn mỹ phóng đại, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh cất giấu khói mù: “Điện hạ, trên người của ngài sao lại có mùi pheromone của Lan Mê ?”

Lê Triều Tuế bị sợi tóc bạc của gã chạm vào mặt liền ngửa ngửa về phía sau này: “Không có a……”

“Phải không?” Lan Khê ý vị thâm trường xem cậu, phảng phất như không có chú ý tới động tác tránh né của cậu, đứng dậy bước lại gần, gương mặt giống với Lan Mê làm cho Lê Triều Tuế sợ hãi, lồn non lại bắt đầu phát đau, lúc cậu chuẩn bị tránh ra thì Lan Khê lại lùi ra một khoảng cách.

“Chắc là tôi ngửi sai rồi, ra là pheromone của ngài, rất dễ nghe, là mùi hương hoa sao?”

Lê Triều Tuế bị gã làm nhất thời không biết trả lời như thế nào .

Lan Khê cũng không truy vấn, từ cái rương dưới mặt đất lấy ra thứ gì đó cho cậu xem: “Điện hạ, ngài đoán xem đây là cái gì?”

Ống thuốc nho nhỏ bị ngón cái cùng ngón trỏ cầm lấy dựng đứng, thủy tinh trong suốt chứa chất lỏng màu tím sóng sánh, thoạt nhìn tầm mấy ml nhưng giá trị của nó phỏng chừng vượt xa một con thuyền quân hạm hoặc là sang quý hơn .

“Là thứ gì?”

“Là thứ nghiên cứu ra để giải quyết vấn đề thoái hóa gien của ngài .” Lan Mê nhẹ nhàng lắc chất lỏng màu tím mê người .

Lê Triều Tuế vui mừng mở to hai mắt nhìn, xem nhẹ sự gần gũi quá mức của Lan Khê với mình, nếu là có thể thay đổi gien, ai không nghĩ trở nên cường đại hơn .

“Căn cứ kết quả thực nghiệm cho thấy xác suất thành công hơn 99.6%” Lan Mê ôn nhu cười rộ, bộ mặt vì thứ thuốc gã lấy ra dụ hoặc mà cậu cảm thấy gã cũng trở nên thiện lương hơn hẳn “Vậy điện hạ muốn khen thưởng tôi như thế nào đây ?”

Lê Triều Tuế sửng sốt, lúc này mới phát hiện không thích hợp, giương mắt nhìn thẳng mắt gã, tim bỗng nhiên đập nhanh khủng hoảng, cảm giác thập phần không thích ứng muốn đứng dậy rời đi, Lan Khê nhanh hơn một bước đè cậu lại ép hỏi: “Ngài còn chưa nói sẽ khen thưởng tôi cái gì đâu?”

Khen thưởng?

Lê Triều Tuế đột nhiên nhớ tới hai anh em nhà Lan gia này, một người tính tình bạo mà đầu óc cũng có tật xấu, một người thì âm u tâm cơ quá sâu, cả hai đều không phải người tốt gì, liền tính gien thoái hóa của cậu có thể được chữa khỏi nhưng Lan gia sẽ dễ dàng cho phép sao?

Tâm tình kích động của cậu lập tức bình lặng, ánh mắt ảm đạm: “Tôi không có gì để khen thưởng cậu .”

Hiện tại cậu chỉ có một cái mạng, cậu còn có thể có cái gì chứ, chẳng lẽ trực tiếp tuyên bố thoái vị sao?

“Có.” Lan Khê nheo đôi mắt “Đồ vật điện hạ có thể cho tôi có rất nhiều, giống như thứ ngài cho Lan Mê là được .”

Lê Triều Tuế ngạc nhiên, hơi hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy, giả ngu lắc đầu: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”Vừa dứt lời, Lan Khê đột nhiên nắm lấy tay cậu hỏi: “Cặc của Lan Mê ăn ngon sao?”

Lê Triều Tuế mở to hai mắt nhìn, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lan Khê vừa thô tục lại vừa cường thế như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top