Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71 - 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết cục của việc phóng túng quá độ không cần nói cũng biết, di động báo thức kêu hơn mười phút, mới có người lười biếng vươn tay tắt đi, chờ đến khi hai người tỉnh ngủ, thì chỉ còn nửa giờ nữa là xe chạy.

Phản ứng của Tiêu Thế lúc đó rất đáng khinh, chỉ muốn tắt luôn điện thoại để người yêu ngủ no thì thôi, nhưng mà phản ứng thứ hai lại càng đáng khinh hơn, nhìn khuôn mặt say ngủ của người yêu, không kiềm chế được mà hôn lên.

“Ưm…” – Tối hôm qua bị ép buộc đến hơn nửa đêm, Tô Mạch Ngôn nhịn không được nhíu mày, mơ mơ màng màng dụi mắt, dán lên môi người yêu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Tay Tiêu Thế sờ sờ đùi trong của hắn, khàn khàn nói: “Bốn rưỡi….”

“……..”

Tô Mạch Ngôn nháy mắt cứng đờ.

Tiêu Thế vội vàng vuốt ve lưng hắn trấn an, ôn nhu nói: “Hôm nay xin phép không tới công ty, được không?”

“…….”

Mắt Tô Mạch Ngôn hơi hơi nheo lại, cảm giác được tiểu huynh đệ nóng rực của y chạm chạm vào hắn, liền hít một hơi, giơ chân, đạp mạnh.

“Ối ối!”

Chỉ thấy rầm một tiếng, Tiêu Thế bị người yêu đá, ngã chổng vó xuống đất.

“Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế nhìn mặt Tô Mạch Ngôn không đổi sắc đang tìm quần áo lẫn lộn trên giường, không thể nào tưởng tượng được bảo bối đáng yêu tối qua với người trước mặt…. Sao đột nhiên lại duỗi chân chứ?

Tô Mạch Ngôn chui trong chăn, chật vật mới mặc được quần lót vào, sau đó mới quay sang Tiêu Thế, thản nhiên nói: “Sao có thể tùy tiện xin phép được.”

“Cũng không phải tùy tiện mà….” – Tiêu Thế nghĩ tối qua ép buộc hắn như thế, hôm nay có khi thắt lưng hắn lại đau – “Cùng lắm thì xem như là nghỉ ốm thôi…..”

Bị người yêu làm cho không xuống giường được, cho nên muốn xin nghỉ ốm?

Oán khí của Tô Mạch Ngôn lại có xu thế tăng vùn vụt, đột nhiên hắn có cảm giác muốn được như bé hamster nhà mình, có thể nhe răn cắn cho tên kia một phát.

Mới sáng tinh mơ đã có một trận huyên náo gà bay chó sủa.

Hai người vất vả thu thập xong xuôi, đi taxi đến nhà ga, cũng chỉ sớm mười lăm phút.

Hai người rõ ràng là vẫn còn rất buồn ngủ. Tóc bên trái Tiêu Thế vểnh lên, tóc bên phải Tô Mạch Ngôn vểnh lên, hai người ngồi cạnh nhau, giống y cái chổi lông gà.

Cả đường đi không ai nói gì.

Tô Mạch Ngôn hiển nhiên là tâm tình không tốt. Mà Tiêu Thế cảm thấy có thể đoán được nguyên nhân tâm tình hắn không tốt, đại khái là do cái tư thế cuối cùng đêm qua đi, bởi vì thẹn quá nên mới tức giận.

Mà trong lòng Tô Mạch Ngôn đang nghĩ, người ta đã nói không thể cho cá trong lưới ăn (给网里的鱼喂食), quả nhiên là có đạo lý.

Cho nên có thể nói, lưỡng tình tương duyệt sẽ có tâm linh tương thông, không đời nào có.

Nếu lúc này hai người tâm linh tương thông, chỉ sợ sẽ có một quả bom nổ chứ chả chơi.

Đến nhà ga, hành khách đã lục tục lên xe, Tô Mạch Ngôn đứng ở cửa soát vé, Tiêu Thế đi sau hắn, hai người tuy không nói chuyện, cũng không tiến quá gần.

Nhìn thấy sắp đến phiên mình đến cửa soát vé, Tô Mạch Ngôn không nhúc nhích.

Phía sau có người oán giận, không ngừng thúc dục, hắn mím môi nhường cho người phía sau, quay sang kéo Tiêu Thế đến cuối hàng.

Tiêu Thế nhịn không được len lén cười, người yêu nắm cổ tay áo mình, y nhẹ nhàng nắm tay hắn, nắm chặt.

Nơi này không có người quen, cho dù có bị ai đó nhìn thấy, cho dù có bị chán ghét, cũng không vấn đề gì cả.

Tô Mạch Ngôn suy nghĩ, vành tai lại không tự chủ được đỏ ửng lên.

Cuối cùng cũng đã đến phiên hắn lên xe, lái xe ở bên trong đã bấm còi giục dã.

Hắn giống như con thỏ giật mình, nhìn trái nhìn phải xem có sói không, rốt cuộc nhịn không được vươn người khẽ hôn lên môi đối phương: “Chủ nhật gặp.”

Trong lòng Tiêu Thế mừng rỡ, thấy vành tai người yêu đỏ ửng đang định chạy đi, vội vàng kéo người lại, đè lại gáy hắn, đẩy nụ hôn thêm sâu.

Cho dù xung quanh tràn đầy tiếng kinh hô, hai người cũng chưa có ý định tách ra.

Hung hăng dây dưa, mãi đến khi Tô Mạch Ngôn cảm giác không còn thở nổi nữa, y mới buông người ra.

Làm sao bây giờ, y cảm thấy mình không thể rời khỏi hắn được nữa.

Tiêu Thế nhìn mặt người yêu, thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

“Tiêu Thế!”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói tức giận, Tiêu Thế và Tô Mạch Ngôn vừa bước lên xe đồng thời cứng đờ, quay đầu, thấy chú Trần đứng đó, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Cậu….!” – Chú Trần chỉ vào y, lại run run tay chỉ chỉ Tô Mạch Ngôn, suýt nữa thì tắt thở – “Cậu nói cho tôi biết, đây là chuyện gì?”

“Chú Trần….”

Nếu nói lần trước bị Tô Na phát hiện, Tiêu Thế chỉ cảm thấy có chút áy náy lẫn xấu hổ, thì lần này, y cảm giác trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.

Y chột dạ hỏi: “Chú… Sao chú lại đến đây?”

“Tôi đến tiễn ông Tô!” – Chú Trần cơ hồ tức đến không thở được, trong lòng cảm giác như sắp nổ tung, tức giận quát – “Hai người làm cái trò gì thế?”

“…..”

Tiêu Thế yên lặng cúi đầu.

“Ông Trần….” – Tô Mạch Ngôn vội vàng muốn bước đến, lại bị phụ xe thúc giục – “Quý khách, quý khách mau lên xe đi ạ, đã đến giờ khởi hành rồi.”

Tiêu Thế nghe vậy, đột nhiên tỉnh ra, quay đầu nói với Tô Mạch Ngôn: “Anh về trước đi.”

Tô Mạch Ngôn mím môi nhìn chú Trần đang tức giận, bất an: “Nhưng mà….”

“Không có việc gì.” – Tiêu Thế nói – “Cứ về đi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện.”

“Tôi….”

“Có anh mọi chuyện càng tệ hơn.” – Tiêu Thế cảm thấy đau đầu – “Một mình tôi sẽ nói rõ mọi chuyện, đừng lo lắng.”

Rốt cục Tô Mạch Ngôn vẫn lên xe rời đi.

Hắn là người thành thục, đương nhiên biết Tiêu Thế nói dối.

Có đôi khi, chỉ có dũng khí đối mặt với tất cả thôi là chưa đủ. Hai người quỳ gối trước mặt cha mẹ cầu xin giải thích, nhưng trong mắt người đang tức giận, giống như là thị uy, lại phản tác dụng.

Nhưng hắn vẫn thấy khó chịu.

Hắn chỉ có thể như thế mà đi, không thể làm được gì.

Còn lo lắng nhiều hơn nữa.

Hắn biết với Tiêu Thế người nhà quan trọng như thế nào, càng biết bà Tiêu với y có bao nhiêu phần quan trọng.

Bởi vì chuyện này khiến cho mẹ Tiêu đau lòng, cả hắn và y, đời này có lẽ sẽ không còn cơ hội bên nhau nữa rồi.

Hắn ảo não dựa trán vào cửa sổ.

Vì sao lại khó như vậy chứ?

Chỉ là muốn bên nhau mà thôi.

May mắn là, chuyện Tô Mạch Ngôn lo lắng đã không xảy ra.

Sau khi Tô Mạch Ngôn rời khỏi, Tiêu Thế im lặng nhìn chú Trần, hai mắt vô thần, mặt cúi gằm xuống, giống như một chú cún con bị chủ trách phạt.

“……”

Chú Trần thở hổn hển một hồi, vất vả mới có thể bình ổn được cơn tức, mắt thấy người xung quanh vây xem càng nhiều, hung hăng lườm Tiêu Thế, xoay người nói: “Về nhà! Còn ngại không đủ dọa người sao?!”

Tiêu Thế vội vàng đuổi theo.

Chú Trần vừa đi vừa tức giận.

Ông thừa nhận, bao năm qua, ông chưa hề hòa nhã với đứa nhỏ này một lần, nhưng ông cũng không có biện pháp. Tuy tình yêu của ông dành cho mẹ y vô cùng sâu đậm, chính vì yêu sâu đậm như vậy, mới có thể càng ghét đứa nhỏ làm cho người mình yêu thêm bất hạnh, huống chi Tiêu Thế lại rất giống cha mình.

Mỗi lần nhìn thấy y, ông đều hận cái tên súc sinh kia, khuôn mặt quá giống nhau khiến ông không thể không cảm thấy chán ghét.

Nhưng mà, ông cũng làm hết trách nhiệm của mình.

Họp phụ huynh, đưa đến trường, làm nghĩa vụ của một người cha, ông chưa hề có một câu oán giận.

Nhưng vì sao vất vả như vậy, lại nuôi dưỡng ra một tên biến thái?!

Thích đàn ông thôi chưa đủ, hiện tại xem nó đã gây ra chuyện gì đây?!

Nó, nó nó nó lại có thể thông đồng với chính cha vợ của nó!!!!

Ba cân sinh hào hôm qua khiến hai người tối qua rất vui vẻ đi?

Chú Trần dừng bước, quay đầu hung hăng nhìn Tiêu Thế: “Nói! Cậu có phải bị thần kinh không? Có cần đưa cậu đến bệnh viện không? Cậu điên rồi sao?”

Tiêu Thế cang tội nghiệp yên lặng nhìn ông: “Chú Trần….”

“Ông đây không biết mi!”

“…………”

Tiêu Thế thở dài, bước đến bên cạnh, đột nhiên gọi môt tiếng: “Cha….”

Lưng chú Trần cứng đờ, quay đầu, tuy vẫn tức giận như cũ, nhưng biểu tình thêm phần không biết phải làm sao: “Ai, ai ai là cha mi?!”

Tiêu Thế cũng không trả lời, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Cha sẽ không nói cho mẹ con biết, đúng không?”

“Ta…”

Tiêu Thế tội nghiệp nhìn ông: “Cha….”

Ta….!

Chú Trần nhìn bộ dáng lúc này của y, hận không thể tát cho y một phát!

________________________

Sét đánh giữa trời quang, sáng hôm nay, mọi người ở ban 1 phòng kế hoạch đồng loạt bị sét đánh.

Huyết tinh đại ma vương boss đại  nhân vô địch xui xẻo hôm nay có thể….không chải đầu đi làm. Theo từng bước đi của hắn, mái tóc đểu rung rung lợi hại.

Rõ ràng là khuôn mặt thì không khác ngày thường, hôm nay nhìn lại có vẻ  như là…

“Ngốc, đầu, ngốc, não.”

“……..”

Phòng kế hoạch đột nhiên yên tĩnh dị thường, tất cả đồng loạt quay phắt ra cửa, nhìn vĩ nhân dám nói ra ý kiến của tất cả mọi người.

Tổ trưởng tổ nghiên cứu phát triển của Ban 2 mới trở về, Lục Kính Triết.

An Duệ sau lưng thở dài: “Nói nhẹ nhàng một chút không được sao?”

Lục Kính Triết tựa vào cửa, cũng không quay đầu lại nhìn, cười tủm tìm nhìn nhóm nhân viên Ban 1: “Cảm giác đúng là như thế phải không?”

“……”

Toàn thể nhân viên Ban 1 đều nơm nớp lo sợ nhìn nhau, không biết có nên gật đầu hay không?

Lời đồn quả nhiên là đúng, từ khi trở về, tính tình tổ trưởng Lục càng thêm quỷ dị.

Rõ ràng là đang cười, nhưng mà khiến cho người đối diện lạnh hết cả người.

An Duệ có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu ta, sau đó liền vượt qua người cậu ta đi thẳng đến phòng nghỉ ---

Tô Mạch Ngôn mặt vô hồn nhìn cái chén rỗng tuếch trong tay, ánh mắt trống rỗng.

“Trưởng phòng.”

“……..” – Tô Mạch Ngôn tiếp tục nhìn cái chén.

“Trưởng phòng?”

“…………” – Tô Mạch Ngôn vẫn chăm chú nhìn cái chén.

An Duệ cười lắc đầu, nhẹ giọng gọi: “Mạch Ngôn?”

Hai tiếng này quả nhiên có tác dụng, phản ứng rất mạnh.

Xoảng!

Cái chén rơi xuống,  vỡ tan.

Tô Mạch Ngôn cũng không để ý, quay đầu lại: “A….”

Thế….

Khuôn mặt tươi cười của An Duệ lúc này quả là quá chói mắt…. Hưng phấn của Tô Mạch Ngôn nháy mắt giảm về âm vô cực, bả vai rũ xuống thất vọng tràn trề, giống như là chú cún con bị vứt bỏ.

Chậc, thật là không tốt lắm, giờ nhìn hành động nào của hắn mình vẫn thấy động tâm – An Duệ mỉm cười sờ cằm. – Trưởng phòng đại nhân quả nhiên là manh vật, cho dù không làm tình nhân, nuôi ở nhà cũng rất thú vị.

“Có việc gì?”

Trưởng phòng đại nhân bị vứt bỏ miễng cưỡng hồi phục tinh thần, nhưng mà nhìn vẫn đầy vẻ đán thương. An Duệ cố gắng nhịn để không bật cười, đành giơ tay chỉ mái tóc lộn xộn kia: “Cũng không có gì, chỉ là nghe mấy đồng nghiệp nói hôm nay anh hơi bất thường, cho nên tối đến xem.”

Tô Mạch Ngôn có lẽ là bị kích thích mạnh quá, đần độn mất rồi, vẫn không để ý đến cái đầu tổ quạ của mình, còn cố gắng bảo trì bình tĩnh: “Tôi không sao.”

“………”

Phía sau đột nhiên có một bàn tay vươn đến đập bốp một phát vào tay An Duệ, Lục Kính Triết cười kiểu âm dương quái khí đi vào: “Xem ra là bị vứt bỏ rồi.”

An Duệ nhìn bàn tay mình bị đánh đến hồng hồng, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

Người này vừa rồi dùng lực rất mạnh.

Nếu không phải có người, phỏng chừng sẽ dùng cả răng mà cắn ấy chứ?

Tô Mạch Ngôn yên lặng nhìn hai người kia, cũng không phủ nhận, thở dài một cái, sau đó ủ rũ lách qua hai người kia ra ngoài.

“……………”

“…………….”

Lục Kính Triết và An Duệ nhìn nhau, cười nói: “Không thể nào? Tôi đoán trúng?”

An Duệ cười khổ: “……Cậu có thể không cần vui sướng như thế khi thấy người gặp họa được không?”

Lục Kính Triết giả vờ giật mình, sờ sờ lên mặt: “Tôi lại châm chọc khiêu khích?”

Từ khi tìm được người này về, An Duệ cảm thấy hình như không thể đối phó được, sợ cậu ta lại mất tích thêm lần nữa, vì thế chỉ có thể ho một tiếng: “Ngữ khí vừa đủ.”

“Đồ dối trá.” – Lục Kính Triết bĩu môi, xoay người ra ngoài – “Anh không cần tự ủy khuất bản thân mình như vậy, chỉ là yêu thử mà thôi, anh có gặp qua người nào yêu nhau như chúng ta không?”

An Duệ nhíu mày, đi bên người cậu ta: “Chúng ta thì sao?”

Nhóm đồng nghiệp nhìn hai nhân vật chính trong chủ đề bà tám gần đây của toàn công ty, không khỏi cười trộm, lại túm tụm buôn dưa.

Cũng không biết là lời tốt hay xấu, hai người chả ai thèm quan tâm.

“Giả dối.” – Lục Kính Triết hừ một tiếng, lạnh lùng liếc An Duệ một cái, xoay người vào phòng làm việc, để An Duệ đứng ngoài cửa, trào phúng nói – “An Duệ, anh có biết là nụ cười của anh lúc này rất giả dối không?”

Phải vậy không?

An Duệ không tự giác sờ sờ mặt mình, cười cười nhìn đối phương: “Anh vẫn luôn như vậy mà.”

“Cho nên mới giả!” – Lục Kính Triết hừ một tiếng, sau đó lùi lại, đóng cửa cái rầm, làm cho An Duệ ngây người đứng ngoài.

Nói cái gì là đại khái vẫn còn một chút cảm giác với mình, căn bản đều là giả dối!

Là ai vừa rồi vuốt tóc Tô Mạch Ngôn rồi cười ôn nhu như thế?

Nói là với ai anh ta cũng có cảm giác, mà bản thân mình chỉ là người thay thế mà thôi?

Lục Kính Triết nghiến răng nghiến lợi đấm vào bức tường, cứng ngắc đứng một lúc, mới vô lực ngồi xuống sô pha, ôm lấy đầu.

Thật là ngu ngốc…Sao có thể dễ dáng trở về như vậy chứ?

Căn bản là không có gì thay đổi cả, chỉ là thăng cấp từ bạn giường thành người yêu, còn thăng cấp thất bại nữa chứ.

Đúng là ngu muốn chết.

Về đến văn phòng, Tô Mạch Ngôn mới nghĩ ra mình muốn pha một cốc trà, cổ họng khô như rang cháy.

Có thể tưởng tượng ra nếu hắn ra ngoài lúc này, chắc chắn lại bị người khác nhòm ngó, liền cảm thấy cơn khát có vẻ dịu đi,

Nhưng mà, sao họ lại nhìn mình như quái vật thế?

Tô Mạch Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn qua tấm kính.

Lọn tóc chổng lên phất phơ theo gió, nhịp nhàng đong đưa theo cử động của hắn.

“A!”

Trưởng phòng đại nhân đầu tiên là sửng sốt, lập tức luống cuống sửa sang lại mái tóc, nhưng mà cái lọn tóc kia rất cứng đầu, kiên quyết không chịu nằm xuống.

Đang không biết phải làm thế nào, di động vang lên, Tô Mạch Ngôn không chút suy nghĩ bắt máy: “Ai?”

“……………..”

Tiêu Thế ở đầu bên kia bị dọa run người, mới cẩn thận nói: “Tôi đây.”

“A!”

Băng sơn trưởng phòng đại nhân nghe được thanh âm người yêu lập tức ngạc nhiên, vừa đến bên bàn tìm cốc nước để làm ẩm ngón tay vừa hỏi: “Thế nào? Ông Trần tức giận lắm đúng không?”

Tiêu Thế thở dài: “Ừ, giận dữ lắm.”

Hai người đi trên đường, cứ được hai ba bước lại quay lại trừng mắt nhìn y, tức đến muốn hộc máu rồi…

Tô Mạch Ngôn dùng ngón tay ẩm ướt cố ép ngọn tóc kia xuống, nghe vậy lo lắng hỏi: “Bà Tiêu cũng biết rồi chứ?”

Có thể đoán là không.

Ông Trần tuy cứng rắn lạnh lùng, nhưng không phải là người xấu, huống chi tình cảm của ông với bà Tiêu sâu đậm như vậy, lại đang lúc bà Tiêu bệnh tật, có lẽ là sẽ giấu diếm.

Tiêu Thế thở dài nhìn chú Trần đi lòng vòng trong chợ, một đám tiểu thương hô to gọi nhỏ phía sau ông, không khỏi có chút đau đầu: “Mẹ vẫn chưa biết, nhưng mà chú Trần bị kích thích lớn như vậy, có chút dọa người….”

“A….”

Tô Mạch Ngôn đè lọn tóc đó xuống, mím môi nói: “Mặc kệ thế nào, nhớ rõ là tôi luôn bên cậu.”

Đây đúng là câu tâm tình ấm áp nhất mà Tiêu Thế được nghe.

Trong lòng y như bắn pháo hoa, nhưng ngữ khí vẫn ai oán đáng thương: “Nếu ta bị người nhà đuổi đi thì làm sao đây?”

Tô Mạch Ngôn nghe xong, cảm giác choáng váng.

Hắn luôn nghĩ nhiều, nghĩ đến mức cách chủ đề chính cả vạn dặm, tỷ như lúc này hắn đang đoán xem có phải Tiêu Thế chỉ miễn cưỡng cười vui vẻ, nhưng thực tế đã bị người nhà tra tấn chà đạp ngược đãi, chính là tính y vốn ôn nhu lại cậy mạnh, sẽ không nói cho hắn biết vì sợ hắn lo.

Nghĩ như vậy, Tô Mạch Ngôn trực tiếp hỏi luôn: “Có phải bà Tiêu đã biết rồi không? Cậu đừng giấu tôi.”

“Sao?” – Tiêu Thế nghe hắn hỏi vậy, mỉm cười, người yêu mình quả luôn suy nghĩ quá xa, vì thế đột nhiên nảy ra ý muốn xấu xa muốn đùa cợt, liền giận dữ nói – “….Không phải….”

Ngữ khí này khiến Tô Mạch Ngôn càng thêm chắc chắn, nháy mắt, hắn cảm giác tâm mình lạnh băng.

Nếu là người khác phản đối, hắn có thể tự tin chờ đến khi đối phương hiểu và thông cảm.

Nhưng nếu như là bà Tiêu, hắn cảm giác không còn cơ hội.

Bàn tay cầm di động run nhè nhẹ, bàn tay đè lên mái tóc cũng không tự chủ buông thõng xuống, vô thức nắm chặt lấy lưng ghế: “Bà ấy…. Có phải bà ấy giận lắm không?”

Tiêu Thế không cười, trầm giọng: “….Ừ…”

“……………”

Bên kia hoàn toàn im lặng.

Trầm mặc một lúc, Tiêu Thế do dự gọi: “Mạch Ngôn?”

Không có người nói chuyện.

Tiêu Thế cuối cùng cũng ý thức mình đùa quá trớn, vội giải thích: “Ta hay nói giỡn, ngươi đừng tin là thật, mẹ ta….” [Lúc này còn đùa được hả anh]

Chỉ nghe thấy bên kia két một tiếng, rồi có tiếng gì đó ùng ục.

Điện thoại bị cắt đứt.

Tiêu Thế trừng mắt nhìn điện thoại, bất đắc dĩ thở dài: “Không thể nào….”

Mà ở bên kia.

Tô Mạch Ngôn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mình ném vào cốc nước, mãi sau mới chậm rãi ngồi xuống ghế, ngả đầu ra.


_______________________

Tục ngữ nói “Làm việc tốt thường khó khăn” Tiêu Thế khóc không ra nước mắt nhìn điện thoại, thật muốn làm một công trình nghiên cứu điều ra xem có phải tình yêu đồng chí nào cũng bi thảm như của hai người không.

Gọi vào di động tám chín lần đều không ai nghe máy, gọi đến văn vòng thì được bảo là hắn xin nghỉ, không biết đi đâu, gọi về nhà thì không có người nghe, thầm nghĩ hắn cũng chưa về nhà ngay, sợ là đang lang thang ở đâu đó.

Tiêu Thế buồn bực không thôi.

Y biết tính người yêu hay suy nghĩ, nhưng mà thực sự là y không đoán nội dung của cái ý nghĩ đó là gì….

Tiêu Thế đau đầu, không còn cách nào đành lê bước về nhà.

Vẫn là nên nói chuyện rõ ràng với chú Trần, rồi về dỗ dành hắn.

Kết quả không chờ y vào nhà, đã thấy chú Trần miệng ngậm điếu thuốc, tay chắp sau lưng, bộ dáng đầy tâm sự từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy Tiêu Thế ở cổng, đầu tiên là ông sửng sốt, sau đó là hung hăng trừng mắt nhìn y.

Trong lòng Tiêu Thế hồi hộp, vội vàng lên tiếng trước, cười nịnh nọt: “Cha, cha ra ngoài à?”

“…………….”

Thái dương chú Trần nổi đầy gân xanh, mãi mới nói được: “Mẹ cậu bảo tôi đi tìm cậu! Định không ăn cơm trưa?”

Trong lòng Tiêu Thế vui vẻ, cảm thấy thái độ thế này là có thể nói chuyện được, vội vàng bày ra vẻ mặt buồn bực: “Vừa rồi công ty gọi điện, tìm con có việc gấp…”

Nét mặt già nua của chú Trần cứng đờ: “….Là Tô tiên sinh có việc gấp phải không?”

Tiêu Thế nghiêm mặt, tội nghiệp nhìn ông.

Chú Trần tức giận đến mức không biết nói gì.

Hôm nay đi từ đầu thôn đến cuối thôn, cũng đã nghĩ hết cả buổi sáng.

Ông nhìn Tiêu Thế lớn lên, từ trước đến giờ y luôn là người hiểu biết, chưa bao giờ khiến ông bận tâm cả, theo lý thuyết thì không thể làm ra chuyện hoang đường như vậy.

Ông cũng thấy mình có vẻ cổ hủ, nhưng không phải là không biết nói lý lẽ, cũng bởi vì hiểu đạo lý, mới có thể nhất thời không cấm đoán triệt để  hai người.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, đều cảm thấy hai người đó là thật tâm, quyết không chịu chia lìa.

Chú Trần càng thêm đau đầu.

Tiêu Thế nhìn mặt chú Trần dịu đi nhưng vẫn còn buồn bực, cẩn thận gọi tiếp một tiếng: “Cha?”

Chú Trần thở dài, nhìn y nóng lòng, đành vô lực khoát tay: “Cút đi, muốn đi thì đi, đừng làm trò phiền phức!”

Tiêu Thế cười, đột nhiên ôm chặt lấy ông, vỗ vỗ vai ông: “Cảm ơn cha!”

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” – Chú Trần bị bất ngờ, mãi đễn khi hồi phục lại, Tiêu Thế đã sớm chạy mất.

“Thằng nhóc thối….” – Ông lầm bầm, không cam lòng đá một cái, xoay người vào nhà – “Ai là cha mi….”

Tô Na bê một chậu quần áo ra sân phơi, nhìn thấy chú Trần, lặng đi một chút, mới cười nói: “Cha, hôm nay tâm tình cha tốt lắm?”

“Sao?” – Gáy chú Trần cứng đờ, không được tự nhiên xoay lại – “Ai, ai bảo thế?”

Tô Na gãi đầu, nghiêm túc nói: “Rất ít khi thấy cha cười mà.”

“………..”

Trong nháy mắt, cả người chú Trần hóa đá.

Tiêu Thế khi đi chỉ mang theo ví tiền và điện thoại, bởi vì chuyến xe tiếp theo đến N thành phải hai tiếng nữa mới xuất phát, cho nên y quyết định sẽ đi taxi.

Không nghĩ đến khi vẫy được taxi rồi, mới phát hiện ra ví mình rỗng tuếch, chỉ còn thẻ tín dụng.

Xin lỗi lái xe, nghe thêm câu chửi thần kinh, y bất đắc dĩ nhìn xung quanh, mãi mới phát hiện được có hai cây ATM ở phía góc đường.

Vì nằm gần cửa hàng tổng hợp nên người xếp hàng rất nhiều, Tiêu Thế nhìn cả hàng người dài dằng dặc, thật không biết phải làm thế nào.

Không biết phải làm gì nữa, y đột nhiên phát hiện ra, người đang rút tiền… là người quen…

“A!” – Tiêu Thế kinh ngạc kêu lên, cũng không để ý ánh mắt lên án của người khác, chạy đến đó.

“Thật khéo nha.” – Tiêu Thế cười tủm tỉm vỗ vỗ vai người kia, làm bộ thân mật nói – “Ngay cả đi rút tiền cũng gặp bác.”

Đối phương bị bất ngờ liền nhíu mày, sau đó mặt không thay đổi quay lại nói: “Không có tiền thì sống thế nào.”

“…………….”

Tiêu Thế bị nghẹn một chút, nhưng sắc mặt không thay đổi, nghĩ rằng hôm nay tốt xấu gì bác tài cũng coi như là dễ tính, vì thế liền thương lượng: “Tôi có việc gấp cần dùng tiền, đưa thẻ tín dụng và mật mã cho bác, bác rút hộ được chứ?”

Bác tài nghiêm mặt, ngây người nhìn y.

Tiêu Thế biết hành vi của mình quả hơi lỗ mãng, nhưng mà thực sự là y không chờ kịp: “Như vầy, vừa lúc tôi muốn bắt xe quay về N thành, bác giúp tôi lấy tiền, tôi bao xe bác.”

Biểu tình của bác tài rốt cục cũng thả lỏng.

Tiêu Thế thở phào, thầm nghĩ, đúng là có tiền có thể sai được cả ma quỷ.

Chưa kịp cảm thán xong, chợt nghe bác tái nói: “Năm trăm đồng.”

“Gì cơ?” – Tiêu Thế tròn mắt – “Lúc trước tôi đi cũng chỉ có ba trăm.”

Bác tài lạnh lùng nhìn y: “Quay về hai mươi năm trước đi xe lửa với cái giá ấy nhé.”

“………..”

Tiêu Thế vẫn không từ bỏ ý định mặc cả: “Bác xem, tôi đi tàu điện ngầm cũng mất có sáu mươi đồng….”

Lần này bác tài chả buồn liếc mắt nhìn y: “Đáp tàu hỏa chỉ cần ba mươi đồng, nhưng nó có đi được với tốc độ máy bay không?”

“………..”

Taxi của bác có thể đạt tốc độ máy bay?

Tiêu Thế không còn gì để nói, vô lực vẫy vẫy tay: “Vậy bác nói bao nhiêu thì bấy nhiêu đi, giúp tôi lấy tiền trước đã….”

Bác tài nhìn y đưa thẻ tín dụng cho mình, thản nhiên nói: “Không cần.”

Tiêu Thế ngẩn ra: “Sao ạ?” – Chả lẽ lại đổi ý.

Lái xe đờ đẫn vuốt cằm, trầm giọng nói: “Chờ một chút.”

Ngay sau đó, y thấy bác tài nhanh chóng lấy ra một tập hồng hồng từ khe nhận tiền, vung tay lên, thanh âm có chút kinh ngạc cũng tức giận: “A, sao lại gấp đôi thế này!”

“…………”

“………….”

Tiêu Thế im lặng.

Mọi người trong hàng im lặng.

Ba giây sau, chỉ thấy đám đông nháo nhào chạy về phía cái máy ATM đó.

Bác tài vừa lòng nhìn xung quanh, sau đó lui lại: “Được rồi, đến lượt cậu.”

“…………….”

Tiêu Thế vừa lấy tiền vừa thầm nghĩ……

Vì sao có lúc lại cảm giác trí thông minh của con người có thể bùng nổ thành siêu đẳng nhỉ?

Năm trăm đồng tuy rằng quý, nhưng Tiêu Thế vô cùng hài lòng với chất lượng phục vụ của bác tài.

Chỉ có đi xe của bác, mới có thể thiệt tình mà cảm thán, hóa ra taxi cũng có thể đi với tốc độ của máy bay.

Mãi đến lúc tới cổng khu nhà, xuống xe, hai chân Tiêu Thế vẫn còn run rẩy, giống như mỳ tôm ngâm nước lâu quá.

Tựa vào cạnh cửa nghỉ một hồi, y bấm máy gọi cho Tô Mạch Ngôn, vẫn không nghe máy như dự đoán.

Y đỡ lưng, vội vàng đi về phía căn hộ.

Đạu khái là gần đây luôn xui xẻo, cho nên nhìn thang máy có năm chữ “Tạm dừng để sửa chữa” vàng chóe, cảm giác không buồn bực, bình tĩnh xoay người, đi cầu thang bộ.

Leo cầu thang quả là rất mệt.

Vừa đi y vừa thầm nghĩ, khí lực này mà giữ lại để dành lúc lên giường với lão thỏ nhà mình có phải tốt không, nhất định có thể ép hắn đến phát khóc.

Mãi mới đến được nhà, y ấn chuông, không có người mở cửa.

“Mạch Ngôn?”

Tiêu Thế gọi mấy tiếng, không có người trả lời, liền lấy chìa khóa mở cửa đi vào.

Bước vào nhà, Tiêu Thế giật mình.

Cửa sổ đóng chặt, rèm buông kín mít, đèn đóm không cái nào bật, cả phòng đen như hũ nút, chỉ có ánh sáng từ cửa chính truyền vào, khiến bóng y đổ dài trên nền nhà.

Cái nơi âm u oán khí này là gì vậy trời?

Tiêu Thế bước vào, vội vàng gọi: “Mạch Ngôn?”

“……….”

Vẫn không có người trả lời.

Trong lòng y hoảng hốt, gào to: “Mạch Ngôn, ngươi ở nhà đúng không? Ở đâu? Mạch…..”

Rầm.

Cửa sau lưng y đóng lại.

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh rầu rĩ của lão nam nhân: “Cậu…về đây là để chia tay sao?”

________Kết thúc________

Trong vòng một giây thì tốc độ tính toán của não người là bao nhiêu?

Nhà vật lý học sẽ nói cho bạn biết, quá trình não bộ suy nghĩ cũng giống như các tín hiệu xung truyền đi trong CPU, cho nên tốc độ tính toán của não người không chậm hơn so với máy tính, mà đối với một số tình huống bộ não không thể chậm hơn máy tính, nhưng mà còn có một vấn đề liên quan đến trí nhớ, vì thế tốc độ là do kết cấu của bộ não quyết định [Thật tình là bạn chả hiểu cái đoạn này nó thế nào nên chỉ chém được thế thôi = =. Cả nhà thông cảm]

Nếu nói đầu óc của Tiêu Thế trước đó hoàn toàn đầy đủ, như vậy lúc này Tô Mạch Ngôn chính là căn nguyên khiến đầu óc y hỗn loạn.

A a a…. Phản ứng của hắn có phải là quá lớn không?

Tiêu Thế kinh ngạc nhìn bóng đen của….Tô Mạch Ngôn ngồi ở sau cánh cửa, hai tay ôm đầu gối, thật là dọa người -_-|||

Vừa rồi hắn nói cái gì?

Hai chữ kia.

Hắn nói chia tay…. Chia tay? Ai muốn chia tay chứ?

Tiêu Thế đau đầu xoa xoa trán, hỏi: “….Anh vừa nói gì?”

Nếu còn dám nói hai chữ kia, y nhất định sẽ làm cho hai cái tai thỏ kia biến thành vắt mì!

Chó bị dọa còn có thể leo tường đấy!

Đại khái là do biểu tình của y có vẻ quá mức hung ác, lão thỏ len lén ngẩng đầu nhìn y một cái, run rẩy, sau đó rụt rè nói: “….Chia tay…..Cậu đến là để chia tay đúng không…..”

Hắn còn dám nói!

Mạch máu trên trán Tiêu Thế căng phồng, còn dám nói hai lần!

Thật là muốn bóp chết hắn…..

Tay y nắm chặt vào rồi lại thả lỏng, sau đó lại nắm chặt. Nhìn bộ dáng đáng thương của đối phương, không hiểu sao y lại cảm thấy rất buồn cười.

Ông trời rốt cuộc là nghĩ cái gì thế? Sao lại tạo ra một con người bề ngoài khôn khéo bên trong ngu ngốc, lại còn có khả năng làm đầu óc người ta hỗn loạn thế này?!

Hắn lại có thể cảm thấy là mình muốn chia tay?!

Hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, Tiêu Thế mỉm cười hung ác, nhíu mày, đóng cửa lại, ngồi xổm trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi: “…..Nếu tôi muốn chia tay, anh tính phải làm sao?”

Vành tai lão thỏ run rẩy lợi hại hơn.

Y không phủ nhận… Tô Mạch Ngôn chán nản gục xuống, cánh tay ôm chặt lấy hai chân.

“Tôi cũng không biết….” – Giọng nói trầm thấp của hắn có chút khàn khàn, nghe qua thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy hắn đang phải chịu áp lực rất lớn – “Kỳ thật tôi cũng sớm biết chúng ta không thể kéo dài được…. Tôi lớn hơn cậu nhiều lắm….”

Khóe miệng Tiêu Thế run rẩy, cũng không phải là ngày đầu tiên ta biết ngươi lớn hơn ta!

Nhưng y không phản bác, bình tĩnh nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.

Y vẫn cố gắng để hiểu hắn, bởi vì dù sao y cũng không phải thần tiên, không thể hiểu hết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Đầu lão thỏ cúi càng thấp hơn: “Cho tới giờ tôi cũng không dám tin là tôi có thể ở bên cậu thời gian qua, cậu vốn vẫn thích phụ nữ, cậu với tôi, chẳng qua là do lần đó tôi cường…. cái đó cậu, kỳ thật tôi cũng không phải người tốt, lợi dụng sự đồng cảm của cậu….”

Lần đó? Lần đó là lần nào?

Cường cái kia ta? Cường gì?

Mãi nửa ngày Tiêu Thế mới nhớ được ra…. Hắn nói đến chuyện lần trước cứ nghĩ là bị ung thư, cho nên chạy tới hiến thân….

Ta…. Ngày….. A……

Tiêu Thế quả thực rất muốn chửi bậy! Trời mới biết là mỗi lần nhớ lại chuyện hôm đó, y đều thấy ngọt ngào chết đi được, sao trong lời nói của Tô Mạch Ngôn lại thành chuyện đau khổ quằn quại vậy chứ? Còn nữa, chẳng lẽ đến giờ hắn vẫn kiên định cho rằng lần đó là hắn *** mình đấy chứ? Không thể nào?!

“Mạch Ngôn….” – Tiêu Thế dở khóc dở cười, không thể tiếp tục im lặng thêm được nữa – “Vậy theo anh, ở bên nhau lâu như vậy, chúng ta cùng nhau…. Yêu vì cái gì?”

Lão thỏ hoàn toàn vùi mặt vào đầu gối, rầu rĩ nói: “…. Đại khái là vì cơ thể của tôi…. Tạm được…. phải không…..”

Tiêu Thế im lặng.

Hiện tại y bắt đầu có chút hoài nghi, người yêu mình không phải vô tình, căn bản tất cả những gì liên quan đến tình cảm đều là sở đoản của hắn đi?

“Nếu như vậy, sao anh còn ở bên tôi?” – Tiêu Thế biết rõ còn cố hỏi, nhưng mà nếu không nghe được câu trả lời, y thật sự không thể bình ổn oán khí trong lòng.

Mặc cho ai kia tràn ngập nhiệt huyết bình ổn tất cả chỉ vì muốn ở cùng người mình yêu cả đời, kết quả không nói là đối phương chà đạp lên tâm mình, còn muốn thêm cái có tác dụng trong thời gian nhất định, đều rất bực bội.

Bản thân mình không đáng tin đến thế sao?!

“Tôi cũng không nghĩ tới….” – Âm thanh của lão thỏ run rẩy – “Tôi rồi sẽ già đi, nghĩ có thể ở bên cậu thêm một ngày…. Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời khỏi tôi…. Tôi…. Tôi làm cậu chậm trễ vài năm… chỉ vài năm……”

Tiêu Thế há hốc miệng, không biết nên nói gì.

Lão thỏ không nhìn thấy khuôn mặt đang dại ra của y, vẫn ưu thương nói tiếp: “Hiện tại có thể chăm sóc tốt, nhưng rồi vẫn sẽ già đi….Tôi nghĩ chờ đến khi cậu chán rồi….Nhưng là không ngờ cậu chưa chán tôi, đã bị cha mẹ cậu phát hiện…. Cuối cùng thì tôi cũng không thể quan trọng bằng họ….”

………….

Lão thỏ bi thương nói, hoàn toàn không để ý tới đối phương đã muốn lao lên đấm cho mình một cái.

Lớn lên giống thỏ Tiêu Thế không có ý kiến, nhưng mà đầu óc cũng giống thỏ thì thật là không đỡ được.

Ai nói ngươi không quan trọng bằng cha mẹ?!

Tiêu Thế hít sâu một hơi, tay trái kéo tay phải đang muốn đấm người về, miễn cưỡng trấn định hỏi: “Như vậy nếu chúng ta chia tay, ngươi tính ta phải làm sao?”

Không nghĩ tới lão thỏ lại trầm mặc.

Tiêu Thế nhíu mày, sẵng giọng hỏi lại: “Anh thì sao?

“…..thì…..chia…..” – Lão thỏ co người lại – “Nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi ở công ty, tôi sẽ từ chức… Nếu cậu có bạn gái mới, thì đừng bao giờ nói cho tôi, tôi sẽ không chúc phúc cho hai người…. Còn có... cậu có thể thỉnh thoảng đến thăm tôi không?

“…………”

Tiêu Thế quả thực không thể diễn giải được.

Cái đầu của hắn nghĩ cái chết tiệt gì thế hả????

Không thấy y trả lời, lão thỏ lặng lẽ ngẩng đầu lên, lại không dám nhìn thẳng vào mặt y, lập tức cúi xuống, giọng khàn khàn nói: “Không gặp…. cũng không sao.”

Lão thỏ yên lặng xoay người, đầu tựa vào bức tường: “Dù sao… Hi vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc…..”

A, còn biết nói một câu tất cả mọi người hạnh phúc?

Tiêu Thế nghiến răng: “Được. Anh giỏi lắm!”

Tiêu Thế trong ấn tượng của Tô Mạch Ngôn chưa từng nói bậy như thế, lưng hắn cứng đờ, nháy mắt cảm giác cả người uể oải, lại lùi sát vào tường.

Tiêu Thế cau mày túm hắn lại gần: “Anh cảm thấy tôi là loại người tùy tiện, có thể nói tạm biệt là xong luôn sao?!”

Lão thỏ cố gắng giãy dụa nhưng không ăn thua, yên lặng cúi đầu: “Không, đương nhiên không phải…. Nếu không chúng ta sao có thể bên nhau lâu như vậy….”

Trời ạ…. Tiêu Thế quả thực muốn khóc thét, trước kia sao không phát hiện ra lão nam nhân này thích để ý mấy chuyện vụn vặt thế nhỉ?

“Tôi với anh ở bên nhau không phải là việc chịu trách nhiệm chuyện trước kia!”

Tiêu Thế nói thẳng, vì y phát hiện, đối với con thỏ cứ gặp chuyện là chui vào góc tự kỷ thì không thể vòng vo được.

“….Ừ….”

Biểu tình phấn chấn không xuất hiện như trong tưởng tượng.

Tiêu Thế ngẩn người, ôn nhu hỏi: “Anh nghe thấy tôi nói gì không?”

Lão thỏ gật đầu, lại run rẩy thêm: “Không phải phụ trách…. Là thương hại đúng không….”

Ta @$%##$*$&………..!!!!!

“Tô Mạch Ngôn!” – Tiêu Thế nổi giận đùng đùng, đứng dậy bật đèn lên – “Anh không tin tưởng tôi vậy sao?!”

Bị ngọn đèn bất ngờ, lão thỏ rụt đầu lại: “Cũng không phải không tin….”

“Anh không hề tin!” – Tiêu Thế cảm thấy bản thân bùng nổ, giống như là quả bóng bay bơm căng, chọc nhẹ một phát là nổ, y hung bạo túm lão thỏ lên, ép vào tường, buộc hắn phải nhìn thẳng vào y – “Anh nói đi, anh không tin tôi có đúng không? Có phải không?”

“Không….” – Đôi mắt lão thỏ hơi đỏ, nhìn qua có vài phần tội nghiệp, nhưng dưới ánh nhìn hung hăng của Tiêu Thế, vẫn không khỏi gật đầu – “…. Không tin….”

Rõ ràng là mình buộc người ta phải nói, nhưng nghe được đối phương nói không tin mình, Tiêu Thế cảm giác vô cùng tức giận: “Vì sao anh lại không tin tôi?! Nói đi! Tôi có người khác ở ngoài?! Ta bán phòng mua xe, anh còn muốn thế nào?!”

Lão thỏ yên lặng, mãi mới ấp úng nói: “…. Khi đó….Là tình yêu cuồng nhiệt thôi….”

Tiêu Thế bị hắn làm cho bật cười.

“Ngu ngốc này, vô tâm như anh còn biết tình yêu cuồng nhiệt là gì sao?”

“Tôi.....” – Tô Mạch Ngôn nhíu mày, muốn dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn y, nhưng vì đôi mắt sưng đỏ mà không có mấy hiệu quả, giận dữ mà cảm giác như đang ai oán – “Tôi đâu có vô tâm….”

Tiêu Thế dở khóc dở cười, vươn tay giữ chặt đầu hắn, ôn nhu nói: “Vậy anh có cảm thấy tôi đối với ngươi chính là tình yêu cuồng nhiệt, hơn nữa còn muốn cuồng nhiệt cả đời?”

Câu này ngay cả hồi trước theo đuổi Tô Na y cũng chưa hề nói.

Được rồi, từ nhỏ y vốn là đứa trẻ ngay thẳng, chưa bao giờ biết mấy lời ngon tiếng ngọt, kiên trì hành động còn hơn bất cứ lời nói nào…. Đến khi gặp được lão thỏ này, kiên tri hai mươi mấy năm qua của y hoàn toàn sụp đổ.

Y chờ mong nhìn đôi mắt đỏ ửng của lão thỏ, hi vọng hắn có thể tiếp thu được những lời vừa rồi.

Ai ngờ…..

“Có phải bà Tiêu không đồng ý đúng không?” – Giọng nói cứng rắn, nhưng càng có vẻ khó chịu – “Tôi hiểu…”

Nói toạc móng heo ra rồi còn không hiểu, lão thỏ nhà y quả là có năng lực lý giải cấp thần -_-|||

Tiêu Thế vắt hết óc tự hỏi xem có thể hạ cấp năng lực lý giải của lão thỏ nhà mình từ mức thần xuống một chút được không. Yêu cầu của y không cao, chỉ cần bình thường là được. Đột nhiên cảm giác đôi môi nóng lên.

Y kinh ngạc cúi đầu, thấy lão nam nhân đôi mắt hồng hồng, lông mi run run, cẩn thận áp môi hắn lên môi mình.

“Không phải muốn chia tay sao?” – Tiêu Thế mím môi nhìn đối phương, khàn khàn nói – “Sao lại muốn hôn?”

Lão nam nhân cứng đờ, vẫn không lùi về sau, vẫn dán lên môi y: “Một lần…. cuối cùng….. có được không?”

Tiêu Thế bình tĩnh nhìn hắn.

Y vẫn nghĩ mình tuy không nói bất cứ điều gì, nhưng không nghĩ làm thế sẽ khiến đối phương bất an.

Chênh lệch tuổi tác xem ra không phải là vấn đề với y, nhưng với hắn, là chuyện vĩnh viễn không thể bỏ qua được…. Bởi vì quá mức để ý đối phương, cho nên mới bất an, lo sợ như thế.

Ngày qua ngày, rốt cuộc là y đã dùng tâm tư nào để ở bên cạnh mình?

Bộ dáng ủy khuất này, nhìn thấy sẽ đau lòng.

Tiêu Thế chậm rãi liếm nhẹ lên cánh môi người yêu, cảm thụ đầu lưỡi đối phương cẩn thận tiến vào, không ngừng dây dưa.

Giống như là dồn hết sức lực vào nụ hôn này, nhiệt tình từ trước đến giờ chưa từng có.

Tiêu Thế cảm giác được cánh tay của hắn ôm chặt lấy lưng mình có chút run rẩy.

Y thở dài ngẩng đầu, lấy điện thoại di động trong túi ra,  ngón cái vuốt lên cánh môi bị hôn ửng hồng của người yêu: “Ngươi theo ta về nhà một chuyến.”

Lão nam nhân nhíu mày, khó hiểu nhìn y.

“Mẹ tôi căn bản không hề biết chuyện, anh theo tôi về, sẽ biết là ta nói thật hay nói dối.”

Lão nam nhân mím môi nghĩ nghĩ, lại lắc đầu.

Tiêu Thế nhíu mày trừng hắn.

“Không cần….” – Lão nam nhân hít sâu một hơi, dũng cảm nhìn thẳng vào y – “Dù sao chúng ta cũng không thể ở bên cạnh nhau…. Người lớn trong nhà…. Vẫn nên chờ cậu mang bạn gái về…..”

Có ai nói cho y biết, cái người ngu ngốc này có hiểu tiếng Trung không vậy?!

Thật là muốn đánh người quá!!!

Tiêu Thế nhu nhu thái dương, trực tiếp bấm điện thoại về nhà: “Alo, chú Trần ạ, cháu dẫn người về nhà ăn cơm, vâng, là Mạch Ngôn ạ…”

Đầu bên kia vang lên tiếng rống: “Cút!”

Ánh mắt lão thỏ ảm đạm, muốn đi, lại bị kéo lại, không thể cựa quậy.

Tiêu Thế thở dài, ngữ khí lập tức chuyển sang làm nũng: “Cha…. Ngay cả cha cũng không nghe con nói, con phải làm sao bây giờ….”

“……….”

Không biết bên kia chú Trần nói gì đó, Tiêu Thế lập tức vui vẻ: “Vâng, anh ấy thích ăn nhẹ….”

Thỏ thần đại nhân tròn mắt nhìn Tiêu Thế nói chuyện.

Tiêu Thế nhìn bộ dáng của hắn, nhịn không được mỉm cười, cầm lấy tay hắn, mười ngón đan chặt vào nhau, tiếp tục nói với chú Trần: “Cha, hôm nay tâm tình  anh ấy không được tốt lắm, cha mua đồ ngon ngon chút nhá….”

Đôi mắt hồng hồng của thỏ thần nhìn tay mình, lại nhìn Tiêu Thế mỉm cười.

Tiêu Thế vươn người hôn nhẹ hắn một cái, rồi nói với chú Trần: “Cha, cha yên tâm đi, con sẽ không chia tay đâu.”

Chú Trần bên kia thiếu chút nữa thì phát hỏa: “Ta cho mi chia tay! Chia tay!”

Tiêu Thế coi như không nghe thấy, cười tủm tỉm chờ chú Trần nói xong, nhìn lão thỏ nhà mình: “Cha, con yêu anh ấy mà.”

“&^$(**)^%$$&%......”

Mấy lời gào thét của chú Trần đã không còn ai nghe nữa.

Trong nháy mắt, lão thỏ vươn người lên, hung hăng hôn môi người yêu.

Tôi yêu anh cái gì chứ, điểm chết người.

Lão thỏ vừa hôn vừa nghĩ, nếu nói những lời này, có phải từ nay về sau hắn có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu y giữ khoảng cách với phụ nữ, mỗi ngày có thể nhìn thấy y yêu hắn, ở bên hắn.

Được rồi, cứ thế đi!

Quả nhiên, yêu đương là phải da mặt dày mới được, cường bạo gì chứ, hoàn toàn có thể HE!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top