Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa mùa hè chính là thời điểm oi bức nhất, cây cối hai bên đường đã bắt đầu héo úa, không chút sức sống gục đầu rũ xuống. Từ đằng xa, một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy được bốn con tuấn mã to lớn kéo đi đang chạy về phía thành Đế Kinh.

Tất cả kỵ binh xung quanh xe ngựa toàn bộ đều mặc áo giáp, bên hông đeo trường đao, ai nấy đều toát lên vẻ dũng mãnh, sát khí ngùn ngụt. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết họ đều là những người có kinh nghiệm sa trường, bởi ánh mắt người nào cũng lộ ra sát ý không thể che giấu.

“Nghe nói trong xe ngựa kia chính là tiểu thế tử kim tôn ngọc quý của Trường Thắng Vương phủ, bệ hạ đã cố ý hạ lệnh cho Lễ Bộ phái xe ngựa trực tiếp đưa từ Bắc Cảnh về đây.” 

“Trường Thắng Vương?! Có phải chính là người vẫn luôn trấn giữ Bắc Cảnh, đánh lui vô số quân địch, mới đây còn chỉ huy quân Bắc Cảnh đánh bại kỵ binh Tân Nguyệt không?”

“Trên đời này ngoài Vân Soái ra, còn có kẻ nào dám tự xưng là Trường Thắng Vương sao? Ngài ấy chính là Vương gia khác họ đầu tiên của triều ta, chiến công hiển hách, chỉ cần hắt xì một cái cũng đủ khiến quân địch sợ vỡ mật. Tiểu thế tử chính là con của Vân Soái và giang hồ đệ nhất mỹ nữ Nhiếp Văn Viện, còn mang thể chất tức nguyệt hiếm có, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bằng đủ loại thuốc quý như tiên thảo linh chi, so với các hoàng tử còn có phần sung sướng hơn. Nếu không phải do y bị bệ hạ ban hôn cho Thái tử Đông Cung, thì sao lại phải vượt ngàn dặm xa xôi đến Đế Kinh của chúng ta như vậy chứ.”

Một vài người bán hàng rong ngồi dưới mái che nắng nghỉ chân ghé đầu chăm chú ăn dưa, mỗi người một miệng bàn tán rôm rả. Có người kể lại một cách hào hứng rằng tiểu thế tử mỗi ngày đều ăn vài cân linh chi, vài cân tiên thảo, có kẻ còn miêu tả sinh động tiểu thế tử dựa vào tư dáng thiên nhân* của mình đã khiến quân địch trong đại doanh chủ lực quy hàng, hơn nữa còn làm cho quốc chủ cùng hai vị hoàng tử Tân Nguyệt mê mẩn đến thần hồn điên đảo, tới nỗi không tìm ra đường về, thậm chí không cần giao chiến mà tự động đầu hàng quân thù.

*chỉ những người có vẻ ngoài xuất chúng, phong thái cao quý, thanh thoát giống như thần tiên trên trời.

“Có điều… không phải Đông Cung có tiếng là bất hòa với Trường Thắng Vương phủ sao? Tại sao bệ hạ lại ban hôn tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ cho Thái tử, mà lại không phải Đại hoàng tử Nguyên Việt từng chịu sự dạy bảo của Vân Soái?”

“Chuyện của hoàng tộc dân thường như chúng ta làm sao hiểu được, chỉ có thể đứng ngoài xem náo nhiệt thôi. Nhưng ta nghe nói sức khỏe của tiểu thế tử không được tốt, hình như do Vương phi mang thai tiểu thế tử khi đất nước đang xảy ra phản loạn với Tân Nguyệt, ở trên chiến trường nàng sinh con nhưng không đủ tháng, tiểu thế tử bị tổn thương nguyên khí nên đến khi lớn lên thân thể vẫn gầy yếu, đến bây giờ vẫn chưa được chăm sóc tốt. Dù là tức nguyệt, có thể sinh con được hay không còn chưa nói, nhưng một khi bị ban hôn cho vị thái tử ở Đông Cung kia, quả đúng là dê con rơi vào miệng sói, thật đáng thương...”

Vừa hay bên cạnh có một thương khách mới đến, không nhịn được hỏi: “Trường Thắng Vương không phải đại anh hùng bảo vệ đất nước sao, như thế nào lại có thù oán với Đông Cung?”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm.”

Người bán rong tùy tiện ném một ít lá trà vào bát trà, không thèm chú ý mà nói: “Năm đó bệ hạ vì muốn rèn luyện các hoàng tử, đã cố ý cho Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đi theo Trường Thắng Vương đến Bắc Cảnh để rèn luyện trong quân. Kết quả là sau một đêm tập trận, Nhị hoàng tử đã vô tình bị mắc bẫy quân địch mà hy sinh, còn Đại hoàng tử thì được Trường Thắng Vương cứu ra khỏi trận mưa tên. Ngươi có biết Nhị hoàng tử đó là ai không?”

“Hắn có thân thế như thế nào?”

“Đó chính là ca ca ruột cùng một mẹ sinh ra của thái tử Đông Cung hiện tại, Nguyên Lê.”

Mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt đều không khỏi hít một hơi.

“Nghe nói vị Nhị hoàng tử kia đã mắc bẫy trước khi rơi vào tay quân địch, bị trúng hàng vạn mũi tên, tình trạng thập phần thê thảm. Khi tin tức truyền về Đế đô, Hoàng hậu nghe được lập tức xuất huyết, mất đi một bào thai. Sau đó tuy được ngự y cực lực cứu chữa, nhưng do sức khỏe bị tổn hại nặng nề, lại thêm nỗi đau mất con hành hạ, không lâu sau đã qua đời. Các ngươi nghĩ mà xem, Thái tử Đông Cung cùng lúc mất đi mẫu thân và ca ca, làm sao có thể không hận Trường Thắng Vương cho được?”

Nhóm thương khách nghe xong không khỏi thở dài.

Vậy tiểu thế tử một khi bị gả vào Đông Cung, chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái.

Lúc này, bỗng có người chỉ tay về phía ven đường nói: “Mau nhìn kìa!”

Mọi người vừa quay đầu lại đều nín thở kinh ngạc, hóa ra chiếc xe ngựa lộng lẫy chở tiểu thế tử Trường Thắng Vương đang chậm rãi dừng lại bên ngoài trà lâu.

Xe ngựa vừa dừng, một nam tử trung niên da ngăm đen, mặc áo dài xám từ trên xe bước xuống đi thẳng vào trà lâu.

Chủ trà lâu là một lão nhân gia lớn tuổi, bởi vì con gái đều đã lập gia đình, nên lão mới cùng người bạn già của mình mở trà lâu sống qua ngày. Khi nhìn sang bên đường thấy những binh lính hung thần ác sát đang đứng đó, lão lập tức sợ tới mức mặt mày trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu.

Đột nhiên người quản gia trung niên kia mở miệng lên tiếng: “Lão bản, có trà ngon mới pha không? Thời tiết nóng bức, ta thay tiểu chủ nhân đến mua một chén trà.”

Tiểu chủ nhân?

Chẳng lẽ chính là tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ?

Lão bản nghe xong lại càng kinh ngạc hơn, lão mở trà lâu nhiều năm như vậy, nhưng khách nhân tôn quý nhất mà lão từng tiếp đãi cũng chỉ là vài vị quan sai trong nha môn. Nhưng tại sao hôm nay vị tiểu thế thử cao quý này lại có nhã hứng đến trà lâu đơn sơ của lão để uống trà?

Nam tử trung niên cười khẽ, từ trong túi lấy ra một xâu tiền, nói: “Yên tâm, tiền ta sẽ không thiếu ông.”

“Không không.” Lão bản thụ sủng nhược kinh*, lúng túng lấy tạp dề lau dầu mỡ dính trên người, đáp lại: “Trà nóng thì có, nhưng đều là loại trà thô rẻ tiền, sợ sẽ làm bẩn miệng của tiểu quý nhân.”

*vừa mừng vừa lo.

Nam tử trung niên nghe được liền cười to, hào sảng khoát tay: “Lão nhân gia không cần lo, tiểu chủ tử nhà ta không phải người kén chọn.”

“Được được.”

Lúc lão bản bưng ấm trà ra, đầu óc vẫn còn hơi lơ mơ.

Chu Phá Lỗ nhận lấy trà, xoay xoay bát trà, sau đó để lại xâu tiền rồi bước về phía chiếc xe ngựa đang dừng bên đường.

Tất cả khách đến uống trà cùng vợ chồng lão bản đều nhịn không được nhìn theo với ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Một lúc sau, cánh cửa xe ngựa mạ vàng từ từ mở ra, một thiếu niên khoác áo choàng màu trắng ló đầu ra ngoài, để lộ mái tóc đen cùng đôi mắt xinh đẹp long lanh tựa đá quý.

Nam tử trung niên bên cạnh nhấc ấm trà, rót một bát nước trà đưa cho thiếu niên. Y nhẹ nhàng nhận lấy bát trà, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ như một chú mèo con. Đôi tay với mười ngón tay trắng nõn, mịn màng của y khi nâng bát trà thậm chí còn trắng hơn cả bát trà làm bằng sứ trắng trong tay.

Tất cả khách đến uống trà ai cũng đều nhìn đến ngây người.

Mãi đến khi cửa xe ngựa đóng lại, thiếu niên trở vào bên trong xe, mọi người mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần.

Chu Phá Lỗ chia phần nước trà còn lại cho các tướng sĩ uống. Khi trả lại ấm và bát trà, ông còn cố ý nói: “Tiểu thế tử nhà ta khen trà lão bản pha ngon lắm, y có để lại một vài thứ trong ấm trà này, chúc lão nhân gia phát tài, tiền vào như nước.”

Vợ chồng lão bản mở ấm trà ra, mới phát hiện bên trong có hai viên đá quý lộng lẫy chói mắt, vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ. Cả hai người đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Hai viên đá quý này nếu đổi ra tiền cũng đủ cho họ tiêu xài trong suốt một năm.

“Tiểu thế tử chắc chắn sợ nơi này đông người nên mới lặng lẽ thưởng cho ông. Tiểu thế tử này thật đúng là một người vừa đẹp vừa có tấm lòng lương thiện.”

Hai vợ chồng lão bản nhìn theo xe ngựa đã đi xa, không khỏi cảm thấy đau lòng. Một tiểu thế tử tốt như vậy, sao lại phải gả cho Thái tử Đông Cung bị đồn là hung tàn thô bạo kia chứ.

***

Cùng lúc đó, bên ngoài biệt viện Đông Cung, đại tổng quản Nghiêm Cảnh dẫn theo một đám cung nhân bày trận địa, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Từ khi nhận được tin tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ sẽ vào ở, ông đã tự mình cho người thu dọn biệt viện, từ việc mua sắm gia cụ tu sửa cung điện, cho đến việc kiểm tra nóc nhà của từng gian phòng có bị dột hay không, góc tường nào có cỏ dại chưa được dọn sạch, lỗ chó trên bức tường phía Tây đã được che chắn chưa, thậm chí còn chú ý đến tổ chim trên cây phía Đông có cần phải phá đi không. Gần nửa tháng trôi qua, ông bận rộn đến mức chân không chạm đất, gần như không có thời gian chợp mắt.

“Băng bồn* đã chuẩn bị xong chưa? Tiểu thế tử thể chất yếu, chỉ sợ không chịu nổi cái nóng, tuyệt đối không thể để y bị cảm nắng.”

*bồn đá.

Mặc dù đã kiểm tra vô số lần, Nghiêm Cảnh vẫn không yên tâm.

“Tổng quản yên tâm, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Băng bồn cũng gần như được thay mới, đảm bảo khi tiểu thế tử đến, giữa mùa hè cũng có thể cảm nhận được không khí mát mẻ của mùa thu.”

“Vậy đệm và chăn lót thì sao?”

“Đều đã được đổi thành loại làm bằng vải cao cấp và lụa mềm, đảm bảo mềm mại thoải mái, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương da thịt của tiểu thế tử.”

“Còn trái cây điểm tâm?”

“Tất cả đều đã có, xin tổng quản cứ an tâm.”

Đang nói thì phía trước có một cung nhân từ đầu hẻm xa xa chạy vội tới: “Tổng quản, tới rồi, xe ngựa tới rồi.”

Nghiêm Cảnh khẽ run, hít một hơi sâu lấy tinh thần rồi vội vàng chỉnh lại quần áo để ra ngoài đón tiếp.

Chu Phá Lỗ vẫn như cũ là người bước xuống xe đầu tiên.

“Đã làm phiền Nghiêm tổng quản lo lắng thu dọn rồi.”

Chu Phá Lỗ tươi cười làm lễ.

Nghiêm Cảnh biết đối phương không phải quản gia bình thường, mà là có quân hàm trong người, vì đã lập chiến công xuất sắc nên được Thánh thượng khen thưởng, lần này thay mặt Trường Thắng Vương dẫn quân về Đế Kinh. Vì vậy ông không dám chậm trễ, vội vàng hồi lễ rồi nói: “Tiểu thế tử đi đường xa chắc chắn rất mệt, các món trái cây tươi mới và đồ giải nhiệt đã được chuẩn bị sẵn sàng, mau đưa tiểu thế tử vào trong nghỉ ngơi một chút đi.”

Nói xong, ông ra hiệu cho các cung nhân tiến lên mở cửa xe ngựa.

“Từ từ đã."

Chu Phá Lỗ vội vàng ngăn cản, phân phó cho gia tướng đi cùng: “Đầu tiên phải trải thảm trước đã.”

“Tuân lệnh.”

Những gia tướng này rõ ràng đã quen thuộc quy trình, ngay lập tức có hai người khiêng một tấm thảm đỏ thẫm đến, từ cửa xe trải thẳng đến trước bậc thang bên trong mái che.

Nghiêm Cảnh không nói nên lời: “Cái này…”

“Tới đây được rồi.”

Chu Phá Lỗ vẫn tươi cười: “Ta quên không nói với tổng quản, tiểu thế tử thể chất yếu, rất dễ bị ảnh hưởng cho nên mỗi khi ra ngoài đều cần phải mang theo thảm bên người mới được.”

Nghiêm Cảnh nhìn tấm thảm đỏ thẫm dài chừng mười trượng không thấy đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Là ta suy xét không chu đáo.”

“Không sao không sao, người không biết thì không có tội, cứ từ từ thích ứng là được.”

Cung nhân kia đang muốn đạp chân lên thảm thì Chu Phá Lỗ lần nữa gấp gáp ngăn cản.

Nghiêm Cảnh đến đây có chút không chịu nổi tình huống này: “Chẳng lẽ đặt chân xuống cũng phải trải thảm?”

“Không phải, không phải. Là do tiểu thế tử nhà ta thể chất không tốt, khi lên xuống xe ngựa cần phải có người bế, không cần phải tự đạp chân.”

“…..”

Nghiêm Cảnh nghe xong có chút hoảng hốt.

Trước đây ông chỉ biết tiểu thế tử thể trạng yếu, nhưng chưa từng nghe nói rằng tiểu thế tử lại yếu đuối đến mức này. Chỉ là xuống xe ngựa thôi, sao còn cần phải có người bế? Thế này thì đúng là quá mức kiều quý rồi*.

*từ này thường mang ý nghĩa tiêu cực, ám chỉ một người có tính cách hoặc thể chất yếu đuối, nhạy cảm và dễ bị tổn thương nên cần phải nâng niu, chăm sóc cẩn thận.

Nghiêm Cảnh không khỏi có chút bất mãn.

Ông cảm thấy đối phương thực sự quá làm màu.

Cho dù có là tức nguyệt kim tôn ngọc quý, cũng không đến mức mong manh hơn cả công chúa chứ.

Vì tâm trạng bực dọc, Nghiêm Cảnh không nói gì đứng im nhìn chằm chằm cửa xe ngựa, quyết tâm xem xem rốt cuộc tiểu thế tử của Trường Thắng Vương trong lời đồn kia trông như thế nào.

“Khụ.”

Trong xe đầu tiên vang lên một tiếng ho khan nhẹ.

Sau đó chỉ thấy gia tướng của Trường Thắng Vương phủ đẩy cửa xe ra, từ trong xe ôm ra một thiếu niên mặc áo choàng trắng, giống như đang nâng niu bảo vật.

Nghiêm Cảnh không khỏi sững sờ.

Chiếc áo choàng ấy thế mà được làm từ lông cáo, loại áo mà mùa đông mới có thể mặc.

Cảnh tượng này khiến Nghiêm Cảnh được một phen khiếp sợ.

Từ cửa xe bước ra chỉ trong chốc lát, tên Chu Phá Lỗ đó đã nhanh chóng đặt chiếc lò sưởi vào trong ngực tiểu thế tử.

Nhìn y thật ngoan ngoãn, nhưng bây giờ đang là giữa mùa hè mà!

Tiểu thế tử này sao lại yếu đuối đến mức đó chứ!

Nghiêm Cảnh chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu thế tử yếu ớt đã được thị vệ đỡ đứng lên thảm, y kéo mũ áo choàng xuống để mọi người trong phủ tận mắt chứng kiến khuôn mặt bên trong.

Lúc này, Nghiêm Cảnh hoàn toàn sững sờ.

Bởi vì….y quá đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top