Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng chưa kịp để Vân Ương nhìn thêm một chút, đối phương đã xoay người bỏ đi với vẻ mặt không chút cảm xúc, thoáng chốc biến mất ở lối đi lầu hai.

Phía sau, Chu Phá Lỗ cùng Vân Ngũ và Vân Lục hoảng hốt vội vàng đuổi theo. Vân Ương nói không có gì, trong khi khóe mắt thoáng thấy “cái đuôi nhỏ” đã theo dõi đến dưới lầu, liền giả vờ xoa xoa huyệt thái dương, rồi nói: “Ta đột nhiên thấy hơi mệt, muốn đến nhã phòng nghỉ một lát, các ngươi cứ xuống đại đường uống trà đi.”

“Như vậy sao được.”

Chu Phá Lỗ tuy rằng đã thèm muốn ngọc phù xuân trong lâu từ lâu, nhưng vì an nguy của tiểu thế tử, đành quyết định nhịn xuống, bỏ qua sở thích của bản thân: “Tiểu chủ tử cứ yên tâm nghỉ ngơi, thuộc hạ cùng Vân Ngũ, Vân Lục sẽ canh giữ bên ngoài.”

Vân Ương đưa tay ra, lặng lẽ làm vài ký hiệu trong lòng bàn tay ông, sắc mặt Chu Phá Lỗ lập tức biến đổi, nhưng sau đó đã nhanh chóng khôi phục lại thần sắc, nói: “Được, vậy thuộc hạ không quấy rầy tiểu thế tử nghỉ ngơi nữa. Nếu tiểu thế tử có việc gì cứ sai bảo hầu bàn truyền lời.”

Nói xong ông liền dẫn Vân Ngũ và Vân Lục xuống lầu.

Vân Ương đi vào nhã thất, gọi một phần điểm tâm và một bình trà nóng, rồi bảo hầu bàn lui ra ngoài.

Nhã thất nằm sát cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy làn nước lấp lánh phản chiếu từ dòng sông bên dưới. Vân Ương gõ nhẹ ngón tay chờ một lúc, chợt nghe bên ngoài hành lang vang lên tiếng cầu xin khẽ khàng xen lẫn tiếng khóc thút thít.

Vân Ương tò mò, rón rén bước đến bên cửa, khẽ mở một khe nhỏ nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy hai người mặc trang phục hộ vệ từ nhã thất đối diện kéo ra một người.

Người đó tóc mai tán loạn, trâm cài rơi vãi khắp sàn, trên người mặc áo choàng kim sa nhạt màu, tay nắm một chiếc quạt xương bạch ngọc. Không ai khác, đó chính là vị thanh nô công tử vừa mới gây chú ý làm náo động đại đường lúc nãy.

Thanh nô tay chân giãy giụa dữ dội, trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ không rõ, có lẽ đã bị nhét thứ gì đó vào miệng. Bộ dạng trông vô cùng thê thảm, chẳng còn chút dáng vẻ phong lưu nào nữa, rất nhanh đã bị kéo xuống lầu, biến mất khỏi tầm mắt.

Vân Ương cảm thấy kỳ quái, chẳng phải thanh nô này đến bái thiếp một vị đại nhân nào đó sao? Sao lại bị người ta vứt bỏ một cách nhục nhã như vậy? Y ngẩng đầu nhìn sang nhã thất đối diện mang tên “Mãn Đình Phương,” chỉ thấy cửa đóng kín, bên trong yên ắng không một tiếng động, không có dấu hiệu gì khác thường. Vân Ương đóng cửa lại, ngồi xuống tiếp tục chờ “cái đuôi nhỏ” kia đến.

Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng “cốc cốc cốc,” một bóng người đội nón cói từ nhã thất bên cạnh bám lan can nhảy vào.

“Quận chúa.”

Nam tử ngã xuống đất, gỡ nón cói ra, kích động kêu lên một tiếng, rồi định nắm lấy cổ tay đang lộ ra bên ngoài của Vân Ương.

Vân Ương hừ lạnh tránh đi, dùng sức lắc lắc chiếc túi phúc* năm màu bên hông.

*túi may mắn, trong một số dịp đặc biệt có thể được dùng làm quà tặng để cầu chúc những điều tốt lành, thịnh vượng cho người nhận.

Nam tử rõ ràng rất kiêng kị vật ấy, ngượng ngùng thu tay lại: “Là ta càn rỡ, đã đường đột quận chúa.”

Vân Ương không thèm để ý đến gã, chống cằm ngồi xuống, gõ gõ mặt bàn.

Ánh mắt nam tử đột nhiên sáng lên, có chút thụ sủng nhược kinh ngồi xuống bàn trà đối diện, cất giọng nói: “Quận chúa không phải nói chỉ một mình đến phó ước sao? Sao lại mang theo ba người nữa?”

Vân Ương ngang ngược đáp: “Đó là xa phu cùng thị vệ của ta. Không ai đánh xe, chẳng lẽ ta phải tự đi bộ đến đây?”

“Không, ta không có ý đó.”

“Vậy ngươi có ý gì? Ngươi có biết không, vì lần gặp mặt này, ta đã phải trải qua biết bao nguy hiểm trắc trở, ngươi không những không thông cảm, mà còn hoài nghi ta. Sớm biết như vậy, ta không nên để ngươi tới đây. Ta thà rằng đi hẹn hắn gặp mặt còn hơn.”

“Hắn?”

Nam tử biến sắc, khẩn trương hỏi: “Có nghĩa là, hắn... hắn cũng đến sao?”

Vân Ương gật đầu, nhướng mày nói: “Sao, chẳng lẽ ngươi không biết, hắn không chỉ đến, mà còn chủ động phái người liên lạc với ta. Ta lo ngại hắn có ý đồ xấu, nên không bằng ngươi là người trung thực, mới không trả lời hắn mà chủ động liên hệ ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại khiến ta buồn lòng thất vọng như vậy.”

“Quận chúa đối xử với ta chân thành, ta sẽ mãi khắc ghi trong lòng!”

Nam tử vừa cảm động vừa nghiến răng, nắm tay đập mạnh lên bàn phát ra tiếng loảng xoảng: “Tên hỗn đản kia, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Chỉ có điều, chuyện hôn sự của chúng ta…”

“Chuyện hôn sự của ta, tất nhiên phải để cha mẹ và huynh trưởng làm chủ. Ngươi có thân phận như vậy, cho dù ta không chê bai, thì bọn họ cũng không dễ dàng đồng ý.”

Vân Ương ra vẻ buồn rầu thở dài, giọng điệu mềm mại hơn một chút, đẩy qua một chén trà: “Ta sẽ suy nghĩ lại về chuyện hôn sự. Uống trước chén trà bớt giận rồi nói cho ta biết, ngươi làm thế nào vào được kinh thành?”

Nam tử không uống ngay mà cẩn thận lấy từ trong tay áo ra một cây ngân châm, chấm vào nước trà. Đợi đến khi xác định màu sắc của ngân châm không thay đổi, gã mới nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, có chút ngượng ngùng nói: “Không phải ta không tin quận chúa, mà là trà lâu này đông người, hơn nữa có nhiều tai mắt, ta không thể không cẩn thận một chút.”

Vân Ương cười nói: “Không ngờ ngươi nhìn cao lớn thô kệch, lại có tâm tư tinh tế như thế.”

“Đó không phải vì ta, mà là vì quận chúa…”

“Được rồi, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, ngươi còn chưa nói rốt cuộc ngươi làm thế nào trà trộn vào kinh thành?”

Nam tử có chút đắc ý: “Quận chúa nhất định đoán không ra, thực ra là ta đi theo xe ngựa của quận chúa vào thành.”

“Xe ngựa của ta?”

Vân Ương ra vẻ không biết, kinh ngạc nói: “Tại sao ta lại không biết ngươi trà trộn vào trong quân Bắc Cảnh?”

“Quân Bắc Cảnh mỗi một sĩ binh đều có số hiệu cố định, ta không thể vào bằng cách thông thường, mà dùng một biện pháp khác.”

“Biện pháp gì?”

“Ta…” Tròng mắt nam tử hơi xoay chuyển, hoài nghi nói: “Quận chúa hỏi cái này để làm gì?”

Vân Ương cười lạnh: “Ai thèm quản chuyện của ngươi, ngươi thích nói hay không thì tùy. Nhưng có điều, ngươi đừng vì ở trước mặt ta lấy lòng mà nói bừa. Lần này ta vào kinh cùng huynh trưởng, là Lễ Bộ và quân Bắc Cảnh tự mình hộ tống, ngươi từ đâu có cơ hội trà trộn vào? Nếu ngươi thật sự trà trộn vào, sao không thấy ngươi đến tìm ta?”

“Oan uổng, oan uổng rồi.” Nam tử gấp đến độ mặt đỏ tai hồng: “Năm đó từ lần đầu tiên nhìn thấy quận chúa ở Bắc Cảnh vương phủ, ta chính là vừa gặp đã thương, nhớ mãi không quên. Trong mắt, trong lòng hay trong mộng đều là hình ảnh của quận chúa. Cứ như vậy mà dõi theo suốt một đường, mắt nhìn quận chúa gần trong gang tấc, sao có thể không nghĩ tới việc đến tìm quận chúa? Nhưng suốt hành trình quận chúa đều ở trong xe ngựa, quân Bắc Cảnh bao vây xe ngựa thành ba lớp trong ba lớp ngoài, ta thật sự không có cách nào.”

“Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy thì ta sẽ tin sao?”

“Ta, ta nói như vậy quận chúa còn không cảm thấy đủ chân thành sao!” Nam tử cắn răng nói: “Thực ra ta đã hối lộ một tiểu quan Lễ Bộ, mới có thể giả làm mã phu trà trộn vào đây.”

Mã phu?

Đó chính là một chức quan quản lý hậu cần.

Vân Ương nâng chén trà lên, từ từ gật đầu, rồi lại hỏi: “Vậy ngươi ở đâu? Có người nào chiếu cố ngươi không?”

Nam tử vừa muốn mở miệng, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng gió rất nhỏ.

Âm thanh này cực kỳ nhẹ, nếu không phải người có nội lực cao cường thì căn bản không nghe ra được.

“Có người!”

Nam tử lập tức nắm lấy dao, đứng dậy, ánh mắt như chim ưng cảnh giác nhìn xung quanh.

Vân Ương cũng ra vẻ kinh ngạc đứng dậy, khẩn trương nói: “Không ổn, nhất định là thị vệ của ta đã đến, ngươi mau chạy đi!”

Nam tử quả nhiên lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Thị vệ của Trường Thắng Vương phủ đều là quân tinh nhuệ trong quân Bắc Cảnh, không dễ đối phó.

“Bây giờ phải làm sao?”

“Không sao, ta có biện pháp.” Vân Ương đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, chỉ xuống phía dưới: “Nhảy xuống đi!”

“Nhưng mà quận chúa…”

“Không cần lo cho ta, mau nhảy xuống.”

“Không được, trong tình huống nguy cấp thế này, thân là nam nhân, ta làm sao có thể bỏ mặc quận chúa không màng đến?”

“Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa."

Nam tử cầm dao đến bên cửa sổ, trầm mặc nhìn dòng sông tối đen trước mặt, rồi lập tức rụt đầu lại.

Vân Ương trừng mắt nhìn gã: “Làm sao vậy?”

“Ta không biết bơi, nếu trực tiếp nhảy xuống như vậy, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Yên tâm, sẽ không sao đâu.”

Vân Ương trực tiếp dùng một chân đá gã xuống.

Sau khi giải quyết xong “cái đuôi nhỏ,” Vân Ương đóng cửa sổ lại, vui vẻ đi mở cửa. Khi thấy rõ tình hình bất thường bên ngoài, Vân Ương lập tức ngây người.

Ngoài nhã thất là những binh lính mặc giáp sắt, không phải Chu Phá Lỗ cùng Vân Ngũ và Vân Lục.

Vân Ương ngơ ngác: “Ngươi, các ngươi là ai?”

Không ai trả lời.

Vân Ương thay đổi tâm tư rất nhanh, cảm thấy lo lắng không yên. Một tiếng vải chạm đất vang lên, sau đó một thân ảnh cao lớn từ trong đám đông bước ra.

Người vừa đến mặc y phục màu đen, đầu đội ngọc quan, cao lớn tuấn mỹ, đôi lông mày sắc bén lạnh lùng, toàn thân như một thanh bảo kiếm mới lấy ra khỏi vỏ, toả ra khí chất lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ. Giờ phút này, đôi mắt phượng nặng nề, lạnh lùng ấy dừng lại trên người Vân Ương, tràn đầy sự hiếu kỳ.

Vân Ương ngẩn người.

Chẳng lẽ đây là người mà y đã va phải ở cửa thang lầu vừa rồi?

“Điện hạ.”

Một nam tử trẻ tuổi dẫn theo mấy người khác từ phía nhã thất đối diện đi ra, cung kính bẩm báo: “Thuộc hạ đã lục soát khắp các ngóc ngách nhưng vẫn không thấy ai.”

Điện hạ???

Đầu óc Vân Ương quay cuồng, nỗ lực nhớ lại những bức họa vẽ các hoàng tử mình đã xem trên đường đến Đế Kinh, nhưng đáng tiếc, không có bức nào giống hắn.

Nam tử mặc y phục đen tựa như không cảm thấy kỳ lạ, lạnh lùng nhếch miệng: “Ngu xuẩn, nước trà đã lạnh, người đã sớm đi rồi.”

Tùng Anh kinh ngạc trợn to mắt.

Sao có thể!

Các thị vệ Đông Cung hai mặt nhìn nhau.

Nguyên Lê dùng ánh mắt sắc như dao dừng trên người Vân Ương, hỏi: “Vừa rồi trong nhã thất chỉ có mình ngươi?”

Vân Ương ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng lại đang cân nhắc, chẳng lẽ người này cũng biết tên ngốc ấy? Nhưng tên kia hành tung bí ẩn, y đã tốn không ít công sức mới đưa được người ra ngoài, vậy người này từ đâu có thông tin?

Quan binh đột nhiên xông vào trà lâu, khách đến uống trà không biết chuyện gì đang xảy ra, vốn đã kinh hoảng, giờ phút này sôi nổi ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu hai, thì thầm to nhỏ với nhau.

Nguyên Lê nhíu mắt, đột nhiên ra tay nhanh như chớp, từ khoảng cách xa nắm lấy tay Vân Ương chỉ bằng một động tác nhanh chóng.

Vân Ương kinh hãi, cố gắng tránh né nhưng không thoát được, trong tình thế cấp bách, y nghẹn giọng nói: “Buông ra, đồ lưu manh!”

Nhóm trà khách lập tức ồ lên phản ứng.
Chu Phá Lỗ đứng trong đám đông  không nỡ nhìn, chỉ biết che mắt lại. Y vất vả lắm mới có thể ra ngoài một chuyến, sao lại gặp phải người này? Nhìn dáng vẻ của tiểu thế tử, có lẽ y còn không nhận ra thân phận của đối phương. Sắp tới đại hôn, tránh để xảy ra hiểu lầm gì là tốt nhất.

Nguyên Lê cười lạnh, giữ chặt Vân Ương, cẩn thận đánh giá y.

Vân Ương tim đập thình thịch, lại nói: “Hạ lưu!”

“Tên này ở trước mặt mọi người cưỡng đoạt dân nữ, còn ra thể thống gì nữa?”

“Đúng vậy, đúng vậy, thật đúng là thiếu văn minh, đồi phong bại tục.”

“Chúng ta là bá tính Vương đô, sao có thể làm ngơ trước việc ỷ mạnh hiếp yếu như vậy!”

Nhóm trà khách càng nói càng tức giận, mấy người có tinh thần trọng nghĩa đã vén tay áo đứng dậy.

Ngay cả Tùng Anh cũng nhìn không nổi, lên tiếng nhẹ nhàng, nói với người bên cạnh: “Chủ tử, cái đó…”

Nguyên Lê không dao động, tập trung vuốt ve bàn tay mảnh khảnh, trong ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ. Hắn đang định xốc lớp mạc ly lên để xem diện mạo người bên trong, thì bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới khô nóng giống như bị lửa đốt.

Cảm giác này giống như hỏa tinh rơi vào máu, trong chớp mắt bùng lên ngọn lửa lớn.

Hắn cảm thấy cảm giác này vô cùng quen thuộc.

Nguyên Lê nhíu mày, hắn rõ ràng đã… làm sao hiện tại lại như vậy…

Đôi đồng tử của hắn co rút, ánh mắt như hàn kiếm hướng về phía Vân Ương, cười lạnh: “Thật to gan, còn dám ở đây dụ dỗ cô.”

Khó trách chiêu thức trong tay y tuy tinh tế, nhưng lại không giống một nữ tử yếu đuối.

Nguyên Lê cười nhạt, tiến lại gần hơn, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Nói đi, ngươi từ đâu biết được hành tung của cô?”

???

Vân Ương cảm giác cổ tay sắp bị hắn bóp gãy, y chỉ có thể cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng, âm thầm suy nghĩ đối sách. Đột nhiên có một mùi hương mát lạnh như mùi của một loại thực vật bay quanh chóp mũi, cảm giác có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã ngửi thấy ở đâu.

Chỉ trong chốc lát, đôi mắt phượng của Nguyên Lê đã nhuốm một tầng đỏ nhẹ.

Phía dưới, Chu Phá Lỗ thấy vậy, trong lòng lo lắng nghĩ thầm: “Xong rồi, Thái tử như thế này, rõ ràng là có dấu hiệu triều kỳ đã đến, chẳng lẽ đã ngửi ra thân phận tức nguyệt của tiểu thế tử?”

Thuần dương trong triều kỳ, lý trí sẽ hoàn toàn bay sạch.

Người này chắc chắn sẽ không chịu nổi kích động mà thẳng tay đè tiểu thể tử ăn ngay tại chỗ để giải tỏa!

Không thể được.

Nhất định không thể!

Chu Phá Lỗ vội vàng thay đổi tư thế, ra hiệu cho thị vệ chuẩn bị tiến lên đoạt người.

Tùng Anh vốn đang lo lắng điện hạ nhà mình sẽ làm hại một dân nữ, sau khi nghe Nguyên Lê nói, lập tức hiểu ra sự việc, ánh mắt nhìn về phía Vân Ương bỗng chuyển thành phẫn nộ không nói nên lời.

Từ khi điện hạ muốn tìm kiếm thông tin về một tức nguyệt có tin hương mùi sữa, tin tức này được truyền ra ngoài, trong suốt một năm qua, thỉnh thoảng sẽ có vài âm nguyệt mang tin hương mùi sữa dùng đủ loại thủ đoạn để “tình cờ gặp” điện hạ, ý đồ thu hút sự chú ý của hắn, mơ ước một bước lên trời. Có đủ loại tin hương mùi sữa dê, sữa bò, sữa lạc đà, thực sự vô cùng hỗn loạn. Thậm chí còn có một số người không có tin hương mùi sữa, đã cố tình đeo các túi hương giấu mùi sữa, quá đáng hơn là trực tiếp bôi sữa lên da thịt để đánh lừa điện hạ.

Vừa mới có một linh kỹ tự mình xông vào nhã thất của điện hạ đã chọc giận điện hạ, mà giờ lại có kẻ gan lớn này lại dám ban ngày ban mặt công khai dụ dỗ điện hạ.

Ngày thường thì không nói, nhưng hôm nay lại là thời điểm quan trọng như vậy, chẳng phải là rước thêm phiền phức sao!

“Kẽo kẹt.”

Nguyên Lê lại tiến thêm một bước, bàn tay tựa kìm sắt, nắm chặt lấy Vân Ương khiến y không chịu được kêu lên.

Vân Ương đau đến mặt mũi tối sầm, dù có chậm hiểu đến mấy cũng nhận ra trong mắt hắn đang tràn ngập sát ý mãnh liệt. Trong lòng y kinh hãi, người này chỉ hỏi hai câu không rõ sự tình, đã định ra tay thảo phạt.

Trong tình thế nguy cấp, y bất chấp đưa một tay khác tìm đến túi phúc treo bên hông.

Nếu cẩu hoàng tử bất nhân, thì đừng trách y bất nghĩa. Y không phải là phụ vương và mẫu phi, chỉ vì cái gọi là trung nghĩa mà chịu nhẫn nhục.

Vân Ương đưa tay vào trong túi phúc, nhẹ nhàng gọi một tiếng, lập tức có một con côn trùng nhỏ bò lên đầu ngón tay của hắn.

Phía dưới, Chu Phá Lỗ vung tay, cùng Vân Ngũ Vân Lục đồng thời ấn tay lên thanh kiếm bên hông.

“Nhường đường, nhường đường một chút.”

Ngay lúc này “phanh” một tiếng, một nhóm quan binh xôn xao từ cửa đại sảnh xông vào, một người với mười phần sức mạnh tới quát: “Kẻ nào to gan, dám ở dưới chân thiên tử cường đoạt dân nữ, còn không mau để bản quan bắt giữ!”

Kinh triệu doãn Liễu Thanh quan bào phấp phới, mười phần uy phong tiến đến.

“Đại nhân, chính là chỗ đó.”

Bá tính nhiệt tâm báo án, lòng đầy căm phẫn chỉ về phía cửa thang lầu.

Liễu Thanh vuốt râu dài, ngẩng đầu nhìn lên, vừa đi vừa nhìn thiếu chút nữa thì trượt chân ngã.

“Khụ khụ khụ.”

Liễu Thanh căng da đầu, lên lầu hành lễ.

“Điện hạ đây là...?”

Liễu Thanh nhìn tư thế ám muội của hai người với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Vị điện hạ này tuy rằng không mấy dễ gần, nhưng phẩm hạnh của hắn thì gã cũng phần nào hiểu biết, hắn không phải là kẻ thấy sắc nổi lòng tham.

Vấn đề phần lớn nằm ở “tiểu nữ tử” này.

Nghe nói Đông Cung trong suốt một năm qua vẫn luôn tìm kiếm một tức nguyệt mang tin hương đặc biệt. Dù rằng thông tin nội bộ rất kín, chưa truyền ra tin tức cụ thể về loại tin hương này, nhưng rất nhiều người tâm tư không trong sạch đã lợi dụng cơ hội này, nhiều lần dùng thủ đoạn để giành được sự yêu thích của điện hạ. Thậm chí có người không tiếc bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc nội thị của Đông Cung, nhằm dò la tin tức, gặp phải không ít chuyện rắc rối. Dưới cơn giận dữ, Thái tử Đông Cung đã chém không ít cung nhân vì tội nhận hối lộ, đồng thời ra lời đe dọa rằng ai còn dám tự tiện tìm hiểu chuyện riêng tư của trữ quân, sẽ bị xử lý như nhau. Từ đó những người có tâm tư không trong sạch đều phải thu liễm lại.

Ai ngờ hôm nay lại có kẻ lớn mật như vậy xuất hiện.

Liễu Thanh nghiêm túc đánh giá Vân Ương.

Dù cách mạc ly không nhìn ra được diện mạo rõ ràng, nhưng từ bộ dáng có thể thấy, y là một thiếu niên tuổi không lớn. Còn nhỏ tuổi như vậy đã ham mê uy quyền, nếu không phải do cha mẹ không giáo dục tốt, thì chắc chắn là cô nhi không cha không mẹ. Thân là quan phụ mẫu, gã cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Hôm nay ở Đông Cung, e rằng sẽ có kẻ bị lột da.

“Khụ.”

Liễu Thanh hắng giọng, đã có chủ ý trừng mắt nhìn Vân Ương, mắng: “Còn nhỏ mà không lo học hành cho tốt, may mà quý nhân đây tấm lòng rộng lượng, không so đo với ngươi, còn không mau nhận lỗi với quý nhân.”

Vân Ương nhận ra gã đang cố ý bảo vệ mình, lập tức vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói: “Ta, ta xin lỗi.”

“Đừng tưởng rằng chỉ nói xin lỗi là xong, ngươi trở về viết một bức thư ba nghìn chữ tự ăn năn, sau đó đến nha phủ nộp cho ta!” Liễu Thanh lại tiếp tục quở trách một hồi, rồi quay đầu sang Nguyên Lê, trưng ra gương mặt tươi cười hòa giải nói: “Điện hạ đại nhân có tấm lòng rộng lượng, cũng đừng so đo với kẻ này. Hạ quan là quan phụ mẫu, chắc chắn sẽ quản giáo nghiêm khắc.”

Nguyên Lê hừ nhẹ một tiếng, buông tay ra.

Vân Ương thở phào, xác định phương hướng, lập tức xách váy vội vàng chạy xuống lầu.

Trong cơ thể y huyết khí đấu đá, khó chịu khôn tả, Nguyên Lê cũng không quan tâm, sắc mặt âm trầm phất tay áo bỏ đi.

Liễu Thanh lúc này mới cảm thấy chân đã mềm nhũn, lau mồ hôi ướt đẫm trán, giơ tay trấn an mọi người: “Không có việc gì, không có việc gì cả, chỉ là một chút hiểu lầm, mọi người cứ làm việc của mình đi.”

Nguyên Lê đi đến cửa trà lâu, bỗng nhớ ra điều gì, dừng chân lại hỏi: “Phía sau trà lâu có kẻ nào đáng nghi không?”

Tùng Anh sửng sốt: “Ý điện hạ là có kẻ ẩn mình? Ở đó nước rất sâu, căn bản không thể…”

“Chính vì không có khả năng mới dễ dàng bị bỏ qua, ngươi lập tức dẫn người đi kiểm tra, xem có người nào vừa nhảy xuống nước không.”

“Tuân lệnh!”

Tùng Anh lo lắng nhìn vào đôi mắt phượng đỏ ngầu của hắn.

Hôm nay thật kỳ quái, điện hạ rõ ràng đã qua triều kỳ, nhưng sao đột nhiên lại bị một người giả làm âm nguyệt kích thích đến triều kỳ.

Theo lý mà nói, với sức mạnh tin hương của thuần dương mà điện hạ sở hữu, có thể cùng lúc đánh dấu ba tức nguyệt, vừa hay phù hợp với quy tắc một chính phi, hai trắc phi của Đông Cung.

Nhưng kể từ một năm về trước, khi điện hạ đi Bắc Cảnh đốc quân đã tình cờ đánh dấu một tức nguyệt mang mùi sữa, từ đó hắn không sao quên được tiểu tức nguyệt ấy. Sau khi trở về, hắn gần như đã lục tung toàn bộ Đại Tĩnh, nhưng vẫn không thể tìm ra. Kể từ đó, điện hạ bài xích tất cả những tức nguyệt mang tin hương khác. Mỗi khi triều kỳ phát tác, hắn đều cố chịu đựng hoặc dùng cách khác để giải tỏa.

Kỳ thực Đế Kinh lớn như vậy, không thiếu tức nguyệt có tin hương mùi sữa, nhưng điện hạ lại bướng bỉnh, một hai chỉ muốn tìm kiếm người mang hương sữa ngọt ngào ngày ấy.

Tùng Anh thử thăm dò, hỏi: “Vậy điện hạ có cần thuộc hạ tìm một tức nguyệt khác hoặc Tô công tử đến không?”

Nguyên Lê vẻ mặt cao ngạo: “Không cần, cô tự có biện pháp.”

Tùng Anh: “……”

Tùng Anh căng thẳng nói: “Còn nữa, trong cung vừa truyền đến chỉ dụ, mệnh điện hạ sáng mai phải dẫn theo tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ vào cung diện thánh.”

Nghe vậy, Thái Tử Nguyên Lê hung hăng chau mày, không hề che giấu vẻ mặt chán ghét.

Tùng Anh thở dài trong lòng.

Dù nói điện hạ để tiểu thế tử Trường Thắng Vương phủ ở biệt viện mặc kệ không hỏi han có phần quá đáng, nhưng thật sự không thể trách điện hạ.
Năm đó, sau khi Nhị hoàng tử không may qua đời, Trường Thắng Vương Vân Thanh Dương cũng từng trực tiếp đến nhận tội với bệ hạ, thỉnh bệ hạ trừng phạt. Nhưng lúc đó, trước sự xâm phạm của ngoại bang ở phương Bắc, tình hình chiến sự khẩn cấp, bệ hạ không thể vì nỗi đau mất con mà lập tức thay thế đại tướng. Hơn nữa, Nhị hoàng tử chết trong tay man lỗ, Trường Thắng Vương tuy có sơ suất nhưng không thể quy là tội lớn.

Thế nhưng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, điện hạ đã mất đi mẫu thân và ca ca, mối thù này làm sao có thể dễ dàng buông bỏ.

Lúc này, không biết bệ hạ nghĩ thế nào, nhưng việc ban hôn tiểu thế tử Trường Thắng Vương phủ cho điện hạ, chẳng khác nào sát muối vào vết thương của hắn.

Điện hạ thật đáng thương, vì bình yên của biên cương và hạnh phúc của bá tính mà phải hy sinh hạnh phúc của chính mình. Thật sự là một gánh nặng lớn của trữ quân.

“Cô biết rồi.”

Thật lâu sau, Nguyên Lê nhìn về phía xa xăm, không biểu lộ cảm xúc gì.

***

Bên ngoài trà lâu, tại khúc ngoặt của con phố, Vân Ương nhảy lên xe ngựa rồi phân phó cho Chu Phá Lỗ nhanh chóng rời đi.

"Ngươi nói người kia chính là cẩu Thái tử?"

Vân Ương nhíu mày, tâm tình phức tạp.

Chu Phá Lỗ kinh ngạc quá mức nói: "Còn có thể là giả sao? Năm ngoái, khi Thái tử phụng chỉ đi Bắc Cảnh đốc quân, chính thuộc hạ là người tiếp đón ngài ấy. Vừa rồi tim ta suýt chút nữa muốn vọt ra khỏi cổ họng luôn rồi. Ta nói tiểu thế tử, lần sau chúng ta đừng liều lĩnh như vậy nữa được không? Nếu có chuyện gì xảy ra, ta biết ăn nói thế nào với Vương gia và Vương phi đây."

Vân Ương ghé đầu vào cửa sổ xe, nhìn về phía người bán hàng rong đang bán kẹo hồ lô, rồi hỏi: "Vậy có bắt kịp tên ngốc kia không?"

Chu Phá Lỗ cười đáp: "Thuộc hạ làm việc, tiểu chủ tử còn không yên tâm sao? Hơn nữa, may mà thế tử tính toán kỹ càng, đã sớm cho Vân Cửu chờ sẵn ở bờ sông. Tên kia không biết bơi, rơi xuống nước loạng choạng một hồi, thấy có người cứu liền lập tức leo lên thuyền hoa, sau đó còn tặng cho Vân Cửu một khoản bạc hậu tạ. Chờ gã rời khỏi thuyền hoa, Vân Cửu sẽ âm thầm theo dõi, nhất định tra ra được nơi hắn ẩn náu."

Vân Ương xoa xoa cổ tay đau nhức, dưới ánh đèn đường, quả nhiên thấy trên tay đã hằn lên một vệt đỏ, không khỏi thầm mắng một câu: "Cẩu Thái tử."

Xe ngựa không lâu sau đã đến bên ngoài biệt viện.

Vân Ương xuống xe, như thường lệ đi qua cửa hông trở về gian phòng mát lạnh của mình. Vừa tắm gội và thay áo ngủ sạch sẽ xong thì Nghiêm Cảnh, tổng quản của Đông Cung dẫn người đến.

"Trong cung truyền chỉ, yêu cầu thế tử ngày mai theo điện hạ vào cung diện thánh. Giờ Mão ngày mai, nô tài sẽ cho xe đến đón thế tử để đi cùng điện hạ. Chu phó tướng cũng đã nhắc nhở, ngài ngàn vạn lần đừng ngủ quên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top