Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Vân Ương còn đang mơ màng ngủ thì đã bị Chu Phá Lỗ đánh thức.

Vì phải vào cung diện thánh nên trang phục không thể quá tùy tiện, Chu Phá Lỗ đã cẩn thận chuẩn bị cho y một bộ áo gấm quý giá thêu họa tiết cát tường bằng chỉ vàng, còn cố ý mang đến chiếc vòng trường mệnh mà Thánh Nguyên đế ban thưởng giúp y đeo vào, trông vô cùng đẹp mắt, rất hợp với dịp quan trọng này.

Xe ngựa của Đông Cung quả nhiên đúng giờ, đã đợi sẵn trước cửa biệt viện.

Chu Phá Lỗ tiễn Vân Ương lên xe ngựa, ông dặn dò rất nhiều, chỉ khi xe ngựa khuất xa cuối hẻm, ông mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay là lần đầu tiên tiểu thế tử chính thức gặp mặt Thái tử Đông Cung, mong rằng mọi việc diễn ra suôn sẻ, không gặp điều gì bất trắc. Nghĩ đi nghĩ lại, dù Thái tử có ghét Vương gia và Trường Thắng Vương phủ đến đâu, nhưng trước mặt Hoàng thượng chắc hẳn vẫn phải giữ lễ nghĩa, không đến nỗi làm khó tiểu thế tử. Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Phá Lỗ yên tâm quay về tiếp tục ngủ nướng.

Vân Ương đã lâu không dậy sớm như vậy, vừa lên xe đã gật gù buồn ngủ. Không biết đã trôi qua bao lâu, thùng xe khẽ lắc rồi dừng lại.

Cửa xe bị người đẩy ra, Nghiêm Cảnh từ bên ngoài thò đầu vào, cười niềm nở chào Vân Ương, cùng lúc đó có người mang hai đĩa điểm tâm vào.

“Giờ vẫn còn sớm, chắc thế tử vẫn chưa dùng bữa sáng. Đây là điểm tâm mới làm, nếu thế tử đói bụng có thể ăn lót dạ trên đường.”

Vân Ương vội ngồi thẳng dậy, không dám tiếp tục ngủ gật.

Đôi mắt y nhìn chăm chăm hai đĩa điểm tâm, nghĩ thầm, dù cẩu Thái tử là kẻ khó ưa, nhưng vị đại tổng quản của Đông Cung này cũng khá tốt. Vân Ương hào phóng lấy một phiến vàng từ trong túi ra, thưởng cho Nghiêm Cảnh.

Nghiêm Cảnh thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận lấy bằng cả hai tay.

Lúc này, cổng phủ mở rộng, một đoàn tùy tùng theo Thái tử Nguyên Lê bước ra. Nguyên Lê vốn đã tuấn tú, hôm nay lại mặc một bộ triều phục màu đen viền vàng, eo đeo đai ngọc, đầu đội kim quan, mày kiếm sắc sảo trông càng thêm uy nghiêm, oai hùng. Thế nhưng đôi mắt hắn vẫn mang vẻ lạnh lùng và sắc bén, mang theo cảm giác xa cách, hờ hững với người xung quanh.

Vân Ương hôm qua cách một lớp mạc ly quan sát một hồi, hôm nay nhìn kỹ hơn, vẫn có cùng một loại cảm giác: không thích. Quá âm hiểm. Nghĩ đến cổ tay còn đau nhức, y lại thầm mắng "Cẩu Thái tử" lần nữa.

Nghiêm Cảnh không nghe rõ, chỉ thấy tiểu thế tử lẩm bẩm điều gì đó, dường như mang chút khẩu âm của Bắc Cảnh.

Là tổng quản của Đông Cung, ông không khỏi lo lắng. Tiểu thế tử lớn lên ở Bắc Cảnh, là nơi người Hồ thường lui tới, nếu chẳng may mang theo khẩu âm lạ, sau này giao tiếp với điện hạ liệu có gặp trở ngại không?

Các phụ tá đều biết hôm nay Thái tử sẽ đưa tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ vào cung diện thánh, cho nên không khỏi tò mò nhìn về phía xe ngựa, muốn xem thử vị tiểu thế tử kim tôn ngọc quý này trông thế nào. Rốt cuộc có thể ban một mối hôn sự thế này, bệ hạ đúng thật là bậc kỳ tài.

Đáng tiếc, nhìn nửa buổi vẫn không thấy gì.

Các phụ tá không dám quá lỗ mãng, thức thời cáo lui.

Nguyên Lê bước tới, ánh mắt tối sầm nhìn lướt qua Nghiêm Cảnh, hừ lạnh một tiếng.

Nghiêm Cảnh: "......"

Sau khi trút hết bực bội lên người Nghiêm Cảnh, Nguyên Lê nhìn về phía cửa xe ngựa, khuôn mặt tuấn tú càng thêm âm trầm.

Cảnh tượng vừa rồi hắn đã thấy hết.
Nguyên Lê ở trong lòng cười lạnh một tiếng. Nhóc con này, nhanh như vậy đã biết cách dùng tiền để hối lộ người của hắn, thật đúng là mưu mô xảo quyệt.

"Điện hạ... lên xe chứ?"

Nghiêm Cảnh chuẩn bị mở cửa xe.
Nguyên Lê không để ý đến ông, chỉ bảo thị vệ dắt ngựa tới, rồi tự mình xoay người leo lên.

Trong xe ngựa chỉ có một chiếc giường nệm, Vân Ương ban đầu định dịch sang một bên để nhường chỗ cho hắn, nhưng thấy hắn cưỡi ngựa chứ không ngồi xe, y liền thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng y không khỏi vui mừng.

Đông Cung cách hoàng cung không quá xa, đi rất nhanh đã đến. Ở cửa cung, La công công, đại nội tổng quản bên cạnh Thánh Nguyên đế đã đứng đợi sẵn.

Xe ngựa thông thường không được phép vào cửa cung. Khi Vân Ương định nhảy xuống xe, chợt nghe thấy La công công bên ngoài nói: “Nghe nói tiểu thế tử sức khỏe không tốt, xe ngựa cao như vậy, điện hạ, ngài không đỡ tiểu thế tử xuống sao?”

Nguyên Lê nhíu mày, lộ rõ vẻ chán ghét.

Nhưng La công công luôn quan tâm đến hắn, nên hắn không thể trực tiếp phất tay từ chối ông ấy trước mặt mọi người, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thùng xe một lát, rồi vươn tay đầy thô bạo đẩy cửa xe ra.

Một đôi mắt đen nhánh xinh đẹp như đá quý nhìn thẳng vào sâu trong mắt hắn.

Nguyên Lê nén mày kiếm càng sâu hơn, quay mặt nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói: “Ra ngoài đi.”

Đúng là cẩu Thái tử.

Vân Ương nhìn bàn tay cứng rắn đặt giữa không trung, trong lòng tức giận mắng một câu, chỉ hờ hững đáp rồi nhanh chóng dẫm chân nhảy xuống.

Bên cạnh, La công công kêu lên: “Tiểu thế tử, ngài cẩn thận một chút, nếu bị ngã thì phải làm sao.”

Vân Ương chớp mắt nói: “Ta không sao, cảm ơn công công.”

“Ai da, cái miệng nhỏ này ngọt quá đi.”

Nguyên Lê lạnh mặt đi thẳng vào cửa cung.

“Điện hạ vẫn là nóng tính như vậy, để lão nô dẫn tiểu thế tử qua đó.”

La công công nắm tay Vân Ương, không nhanh không chậm đi theo.

Cuối cùng Nghiêm Cảnh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Tốt rồi, giọng tiểu thế tử mềm mại lại dễ nghe, đúng là tiêu chuẩn phát âm của Đại Tĩnh!

Vừa nãy ở trong xe y lẩm bẩm câu kia chắc cũng chỉ là ngẫu nhiên buột miệng nói ra.

Thân là đại tổng quản Đông Cung, ông thật sự rất lo cho hạnh phúc tương lai của điện hạ.

***

Bên này vừa đi tới, phía sau chợt có tiếng người cười gọi: “La công công xin dừng bước.”

“Trưởng công chúa điện hạ? Sao người lại rảnh rỗi tới đây như vậy?”

La công công nắm tay Vân Ương quay đầu lại, cười tủm tỉm chào hỏi mỹ nhân ngồi trên kiệu.

Người phụ nữ trong lòng ôm một đứa trẻ béo lùn chắc nịch, vừa thấy Vân Ương, lập tức như một con báo nhỏ ngửi thấy mùi thịt tươi, bật dậy hướng Vân Ương nhìn với ánh mắt hung tợn.

Vân Ương: “……”

Tròng mắt Vân Ương lặng lẽ chuyển động, không dấu vết rụt về phía La công công, dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo của ông.

Là một lão nhân làm trong hoàng cung mấy chục năm, La công công lập tức nhận thấy sự sợ hãi của thiếu niên phía sau. Đứa trẻ đáng thương này, đây chính là đang coi ông như chỗ dựa.

Trong lòng La công công không khỏi cảm thấy bất mãn với sự kiêu ngạo, ương ngạnh của trưởng công chúa. Tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ vừa vào cung, trưởng công chúa đã lập tức cùng con trai tới, nếu nói là trùng hợp thì chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Ngụy Quốc trưởng công chúa cười nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, nghĩ rằng Khôi Nhi cũng đã lâu không vào cung thỉnh an hoàng cữu cữu nên bổn cung mới dẫn nó đến đây. À, đứa trẻ này là con cái nhà ai mà xinh đẹp như vậy, ta chưa từng thấy qua.”

Nàng dùng đôi mắt phượng đánh giá y đang đứng sau lưng La công công với vẻ kinh ngạc.

La công công phối hợp cười nói: “Hồi bẩm trưởng công chúa, đây là tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ, hôm nay cùng Thái tử điện hạ vào cung diện thánh.”

“Thì ra là con của Vân Soái và Văn Viện tỷ tỷ, bổn cung nhớ tên ngươi là Vân Ương đúng không? Mới đó đã lớn như vậy rồi, mau lại đây để bổn cung xem một chút.”

Ngụy Quốc trưởng công chúa thân mật vươn tay qua kiệu.

Vân Ương càng khẩn trương nắm chặt góc áo của La công công, vừa lùi lại vừa nâng mắt lên, rụt rè nói: “Bái kiến trưởng công chúa.”

Sắc mặt Ngụy Quốc trưởng công chúa liền có điểm không được tốt.

Ánh mắt này của y là có ý gì?

Là nàng không đủ xinh đẹp, hay nụ cười không đủ rực rỡ, xán lạn?

Tại sao lại nhìn nàng như một con thú dữ đang giơ móng vuốt đe dọa người đối diện như vậy?

La công công kịp thời hòa giải: “Tiểu thế tử vừa mới tới Đế Kinh, khó tránh khỏi e dè người lạ, trưởng công chúa ngàn vạn lần đừng có để bụng.”

Ngụy Quốc trưởng công chúa ngượng ngùng rụt tay lại, nói: “Công công nói vậy, bổn cung sao còn đi so đo với một đứa trẻ. Năm đó chúng ta là tỷ muội thân thiết nhiều năm, bổn cung rất ngưỡng mộ Văn Viện tỷ tỷ, đứa trẻ này mặt mày đều có nét giống tỷ ấy, bổn cung thích còn không kịp. Thật lòng mà nói, bổn cung đã nhiều năm không gặp lại Văn Viện tỷ tỷ….”

Ngụy Quốc trưởng công chúa nhắc tới, cảm xúc dâng trào, từ trong tay áo móc ra khăn lụa, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt.

Vân Ương không chớp mắt nhìn, nhớ tới lời dặn dò của mẫu phi ở nhà với khí thế như sấm: Trong kinh có rất nhiều yêu ma quỷ quái, đặc biệt là tiểu tiện nhân giả tạo kia, hoàn toàn không hợp với mẫu phi của con, con tuyệt đối không cần để ý tới!

Cho nên giờ này nhìn Ngụy Quốc trưởng công chúa nhớ lại tình tỷ muội mà rơi lệ, lòng y liền trở nên lạnh nhạt.

La công công đứng bên cạnh, cũng không hề có ý định khuyên nhủ.

Ngụy Quốc trưởng công chúa diễn một vai diễn trong một vở kịch cũng thật tẻ nhạt, lau lau khóe mắt, sau khi tính toán xong việc vẫn luôn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Vân Ương. Bỗng dưng, Lâm Khôi với ánh mắt hung tợn, chỉ tay vào Vân Ương mà hỏi: “Ngươi chính là đồ nhà quê từ Bắc Cảnh tới đây phải không?”

Ngụy Quốc trưởng công chúa biến sắc, quở trách: “Tiểu tử hỗn láo, con nói bậy gì đó?”

“Con không nói bậy!”

Lâm Khôi như thể trong người bốc cháy một ngọn lửa lớn, hung tợn trừng mắt nhìn Vân Ương: “Ngươi chính là người đã đoạt Thái Tử ca ca của Tô biểu huynh đúng không?!”

Vân Ương: ???

Thể loại yêu hận tình thù cẩu huyết gì đây?

Dù vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, La công công cũng lộ ra chút không vui.

Ngụy Quốc trưởng công chúa suýt chút nữa không thể thở nổi, hung hăng nắm chặt tay con trai, cười hòa giải nói: “Khôi Nhi nhất thời không biết lựa lời, Vân Ương, ngươi đừng để ý nhé.”

Đứa trẻ béo mập kia vẫn còn định phản bác, nhưng đã lập tức bị Ngụy Quốc trưởng công chúa bịt kín miệng, chỉ có thể mạnh mẽ biểu đạt sự bất mãn bằng cách dậm chân.

Vân Ương nghiêng đầu hỏi La công công: “Công công, ‘Tô biểu huynh’ là ai?”

La công công trong lòng hoảng hốt, nghiêm túc nói: “Tiểu thế tử và Thái tử điện hạ chính là do bệ hạ tứ hôn, những người khác chỉ là râu ria mà thôi, thế tử đừng để trong lòng.”

“Ta biết rồi.”

Vân Ương gật đầu, đôi mắt sáng lên, vẻ mặt ngây thơ nhìn Ngụy Quốc trưởng công chúa: “Nếu không phải là người thân, chắc là do vị ca ca ca béo này lỡ lời nói bậy, trưởng công chúa yên tâm, ta sẽ không để tâm.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Nàng thở phào, thầm nghĩ, may mắn là tiểu thế tử Trường Thắng Vương không để ý, nếu là người khác, không biết sẽ gây rắc rối như thế nào. Đến lúc đó nếu truyền đến tai bệ hạ, kiểu gì cũng hỏng chuyện.

Hôm nay nàng phải đặc biệt kiêng dè, không thể để bản thân bị cuốn vào rắc rối.

Ngụy Quốc trưởng công chúa tươi cười, ra lệnh cho đoàn người đi tiếp, lại nghe Vân Ương ở phía sau thán phục: “Trưởng công chúa thật lợi hại, còn có thể đi kiệu trong cung.”

La công công ân cần giải thích: “Đây là bệ hạ đặc biệt cho phép. Năm nay vào tiết thanh minh, bệ hạ đến Đại Lâm Tự thưởng hoa đào, không ngờ gặp phải thích khách, là trưởng công chúa dùng thân mình che cho bệ hạ, bệ hạ mới bình an vô sự. Bệ hạ cảm kích ơn cứu mạng của trưởng công chúa, không chỉ tăng thực ấp* cho nàng, mà còn đặc biệt cho phép nàng đi kiệu trong cung.”

*dùng để chỉ quyền lợi hoặc địa vị mà một người nhận được, thường liên quan đến các lãnh thổ hoặc tài sản do phía trên ban tặng.

Ngụy Quốc trưởng công chúa nghe hai người đối thoại, không khỏi bật cười.

Nàng cho rằng mình văn không bằng kỹ nữ bạch liên Nguyên Như Nhân, võ không bằng tiểu tiện nhân Nhiếp Văn Viện, cũng không có nhiều tâm tư phức tạp như Ngọc phi, nàng chỉ có thể dựa vào điểm này để tạo dựng chút uy tín trong số nữ nhân ở Đế Kinh!

Đặc biệt nghĩ đến việc nàng ngồi cao cao trên kiệu, trong khi tiện tì Nguyên Như Nhân kia, giống như một tiểu bạch liên, chỉ có thể lúng túng từng bước đi theo phía sau càng làm nàng thật sự muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.

“Nô tài bái kiến Thái tử điện hạ.”

Ngụy Quốc trưởng công chúa khóe miệng đang nhếch lên, bỗng nghe thấy đám nô bộc cúi đầu hành lễ.

Thực ra, bọn họ đang đi theo Thái Tử Nguyên Lê và Nghiêm Cảnh ở phía trước.

“Thái tử ca ca!”

Lâm Khôi trong lòng nàng kích động nhưng vẫn phải ngồi ngay ngắn, như một chú báo nhỏ đang chờ được kiểm tra.

Ngụy Quốc trưởng công chúa ấn đứa con trai không biết xấu hổ xuống, khẽ nhếch khóe miệng, cười nói: “Nghe nói Thái tử hôm nay mang theo tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ vào cung diện thánh, sau này sẽ thành phu thê, sao lại không đi cùng nhau?”

Nguyên Lê liếc nhìn, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén hướng tới.

Ngụy Quốc trưởng công chúa không khỏi run rẩy, nếu không phải đang ở trong cung, nàng nghi ngờ đối phương muốn rút kiếm bên hông, thanh kiếm tượng trưng cho thân phận Đông Cung, một kiếm đâm chết nàng.

Nguyên Lê vẫn chưa rút kiếm, chỉ hờ hững cười nhạt, vẻ mặt vô biểu cảm chế nhạo nói: “Nghe nói hôm trước Tề quốc công lại qua đêm ở Tần lâu, vì không dám để lộ thân phận mà thua tiền, bị quy nô lột quần áo ném giữa đường, cô cô có đến trả tiền không?”

Tề quốc công Lâm Đình Lan, chính là trượng phu của Ngụy Quốc trưởng công chúa.

Ngụy Quốc trưởng công chúa xuất thân cao quý, vẫn là trưởng nữ của tiên hoàng, nhưng lại gả cho một người chồng không ra gì, đến nay vẫn là cô nương Đế Kinh uất hận vì phải gả cho kẻ tồi, lâu lâu lại bị thuyết thư tiên sinh ở trà lâu lôi chuyện ra kể. Có thể nói, chuyện này chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng Ngụy Quốc trưởng công chúa.

Ngụy Quốc trưởng công chúa: !!!

Nàng nắm chặt góc váy, tức giận đến nỗi cả người run rẩy, suýt nữa đã từ kiệu lao xuống.

Tốt, rất tốt.

Báo bối tâm can của tiểu tiện nhân Nhiếp Văn Viện kia và cẩu Thái tử trở thành một đôi, quả đúng là duyên trời tác hợp, hoàn hảo vô khuyết, nàng rất hài lòng, vô cùng hài lòng.

Ai dám làm khó dễ, hủy hoại hôn sự này, nàng tuyệt đối không bỏ qua!

***

Thanh Huy điện thoáng chốc đã chật kín người.

Thánh Nguyên đế ngồi trên ngai vàng, bên dưới là Ngọc phi, Ban phi, cùng các công chúa và hoàng tử. Đầu tiên, Ngụy Quốc trưởng công chúa dẫn theo con trai Lâm Khôi bước vào điện, gần nàng là một phu nhân khác có dung mạo kiều diễm. Khác với vẻ ngoài kiêu ngạo, ương ngạnh của Ngụy Quốc trưởng công chúa, phu nhân này lại có nét mặt dịu dàng, vẻ đẹp thanh thoát, chính là một mỹ nhân kín đáo.

Vân Ương rõ ràng cảm nhận được, khi y và cẩu Thái tử bước vào, tiếng cười nói rộn rã trong điện đột nhiên im bặt, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top