Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy vậy, Vân Ương không khỏi liếc nhìn sắc mặt người bên cạnh.

Nhưng dường như vì đã quá quen với tình cảnh kỳ lạ này, hắn bình thản bước vào điện, chào hỏi Hoàng thượng, sau đó thản nhiên ngồi xuống vị trí đầu tiên bên phía tay trái.

Hắn hoàn toàn coi hai vị trưởng bối Ngọc phi và Ban phi như không khí.

Hai người có vẻ cũng đã quen với cảnh này, khi cẩu Thái tử ngồi xuống, thậm chí còn nở một nụ cười dịu dàng rạng rỡ, hoàn hảo thể hiện sự rộng lượng của nữ nhân hoàng thất.

Vân Ương tiến vào điện, quỳ xuống hành lễ, lần lượt từ Hoàng thượng đến Ngọc phi và Ban phi.

Y khác với cẩu Thái tử. Mẫu phi đã dặn rằng lần đầu gặp mặt nhất định phải tỏ ra ngoan ngoãn một chút để lấy lòng các bậc trưởng bối. Dù y không có thiện cảm với những người trong hoàng thất, nhưng về sau sống ở Đế Kinh, không thể tránh khỏi việc chạm mặt họ, vậy nên vẫn cần phải tạo được ấn tượng tốt.

Thánh Nguyên đế mặc thường phục, thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, trông rất dễ gần, thật khó để hình dung ra hình ảnh vị đế vương thiết huyết trong miệng bá tính. Ông vẫy tay cười gọi: “Lại đây, để trẫm nhìn ngươi một chút.”

Vân Ương ngoan ngoãn bước tới, lộ ra nụ cười ngưỡng mộ.

Không có vị đế vương nào có thể khiến người khác đơn thuần nhìn ngắm như vậy.

Trên khuôn mặt uy nghiêm của Thánh Nguyên đế hiện ra chút ý cười, ông thân thiện hỏi vài câu, rồi ra lệnh cho La công công ban thưởng.

La công công cười tủm tỉm trình lên một chiếc khay đã được chuẩn bị sẵn, vén tấm lụa ra, bên trong là một mảng vàng rực rỡ, tất cả đều là những món đồ chơi tinh xảo được chế tạo từ vàng.

Đôi mắt Vân Ương lập tức bị thu hút bởi một con ngựa vàng nhỏ bên trong, y cảm ơn ân huệ, vốn định lui xuống thì Thánh Nguyên đế bất ngờ hỏi: “Ngươi ở biệt viện có quen không? Trẫm đã bảo Thái tử phải thường xuyên ghé thăm ngươi, trò chuyện với ngươi, nó không dùng thủ đoạn gian dối gì chứ?”

Hoàng thượng hỏi Vân Ương, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Thái tử Nguyên Lê ngồi bên cạnh, ẩn chứa sự nghiêm khắc.

Nguyên Lê lặng lẽ nhíu mày, gần như không thể nhận ra.

Sau khi vào điện, hắn liền cầm chén trà lên, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở vị trí của mình, tự tạo cho mình một không gian riêng, dường như những ồn ào náo nhiệt trong điện đều không liên quan gì đến hắn.

Mặt khác, các hoàng tử và công chúa rõ ràng rất sợ hắn, rụt cổ không dám lên tiếng.

Vân Ương không muốn gây thù oán với hắn vào lúc này, vội vàng gật đầu lia lịa: “Xin bệ hạ đừng lo, điện hạ đối xử với ta rất tốt.”

Ngọc phi bên cạnh liền tiếp lời cười nói: “Ta đã sớm nghe nói Trường Thắng Vương và Vương phi có phúc lớn, giấu trong phủ bảo vật quý giá, giờ được tận mắt ngắm nhìn, quả nhiên như châu như ngọc, tỏa sáng rực rỡ, có lẽ đến cả những hoàng tử ngồi đây cũng không thể sánh bằng.”

Nàng có dáng người đầy đặn, được chăm chút kỹ càng, từng cử chỉ đều đẹp đẽ động lòng người, khiến người khác không thể đoán được tuổi.

“Nói rất đúng.” Ban phi liền hùa theo: “Thần thiếp còn nhớ lần trước gặp tiểu thế tử là vào sinh nhật Thái hậu, khi đó Trường Thắng Vương cùng Vương phi đưa tiểu thế tử vào kinh mừng thọ. Lúc đó, thần thiếp được bệ hạ giao cho việc lo liệu cung yến, khi vừa thấy đứa trẻ này, thần thiếp đã cảm thấy y thông minh lanh lợi, yêu thích không nguôi. Giờ mới thấy, thần thiếp quả thật không nhìn lầm.”

“Đúng vậy,” Thánh Nguyên đế gật đầu cảm thán: “Nhiều năm không gặp Thanh Dương và Văn Viện, trẫm thật sự rất nhớ hai người họ.”

“Theo như bổn cung thấy, xét về tầm nhìn vẫn là bệ hạ của chúng ta lợi hại nhất.”

Ngụy Quốc trưởng công chúa ngồi phía dưới mạnh mẽ lên tiếng: “Nếu không phải bệ hạ có cặp mắt tinh tường, sớm định tiểu thế tử là con cháu hoàng tộc, thì nước phù sa có lẽ đã chảy vào ruộng của người ngoài rồi, chẳng biết sẽ lợi cho tiểu tử nhà ai nữa. Nói về phúc khí, thì Thái tử vẫn là người có phúc nhất, được sắp đặt một mối lương duyên tốt như vậy.”

Khi nhắc đến ba chữ “lương duyên tốt”, nàng cố ý cười nhếch môi, nhìn về phía Thái tử Nguyên Lê đang ngồi đối diện.

Tiếc rằng hắn chỉ nhấc chân, mặt không biểu cảm, uống một ngụm trà rồi nhẹ nhàng gạt đi lớp bọt nổi trên mặt trà, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời châm chọc của nàng, không hề có chút phản ứng nào.

Ngụy Quốc trưởng công chúa cảm thấy như đánh vào không khí, vô cùng khó chịu. Nàng không khỏi tức giận, từ bao giờ tên cẩu Thái tử này lại trở nên điềm tĩnh như vậy?

So với hắn, Ban phi thậm chí còn khó chịu hơn.

Thật lòng mà nói, từ khoảnh khắc Ngụy Quốc trưởng công chúa bước vào điện, Ban phi đã muốn xé xác nữ nhân này.

Bệ hạ đang xem xét con dâu tương lai, một công chúa vô danh ngoài hoàng thất như nàng bước vào đây để xem náo nhiệt gì.

Ban phi nhớ lại vào tiết thanh minh năm nay, bệ hạ bị ám sát ở Đại Lâm Tự, nếu không phải lúc nàng lao ra vô tình bị trẹo chân, công lao cứu giá sẽ đến lượt trưởng công chúa sao?

Thật là một sự sỉ nhục lớn đối với một nữ tử xuất thân từ gia đình võ tướng như nàng.

Huống chi hôm nay, nàng đã cố ý ăn diện lộng lẫy, chuẩn bị gây ấn tượng trước mặt bệ hạ, tiện thể lấn át tiểu tiện nhân Ngọc phi kia, nhưng không ngờ trưởng công chúa lại ăn mặc còn lộng lẫy hơn cả nàng.

Nàng mặc chiếc váy rộng như tiên tử, nhưng chỉ chút nữa thôi là chẳng còn chút tiên khí nào!

Ghê tởm hơn chính là, vừa rồi nữ nhân này còn dám công khai hủy hoại danh dự của nàng, châm chọc nàng không có mắt nhìn, còn nói con trai nàng không có phúc khí bằng Thái tử.

Thế nào, cưới một tiểu ma ốm từ gia tộc kẻ thù vinh quang đến thế sao?

Phúc khí đó, có cho nàng, nàng cũng chẳng cần.

Suốt ngày chỉ biết nịnh bợ Đông Cung và cẩu Thái tử, mà không tự nhìn xem Đông Cung còn có bao nhiêu may mắn nữa.

“Bệ hạ.”

Trong lòng không thoải mái, Ban phi liền đứng dậy, nói với Thánh Nguyên đế: “Nếu hôn sự của Thái tử đã định, thần thiếp nghĩ, hôn sự của Triệt Nhi cũng nên được xem xét.”

Triệt Nhi, chính là Tam hoàng tử Nguyên Triệt, con trai của Ban phi.

Thánh Nguyên đế gật đầu: “Triệt Nhi đích thực cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự, nàng là mẫu thân của nó, có chọn được người nào phù hợp chưa?”

Ban phi vội nói: “Người phù hợp thực ra đã có, gia thế cũng rất tốt.”

“Ồ?” Thánh Nguyên đế ngạc nhiên: “Là ai? Sao trẫm chưa từng nghe lão tam nhắc tới?”

Ban phi quay đầu, trước hết liếc mắt với một mỹ nhân điềm đạm ngồi cạnh Ngụy Quốc trưởng công chúa rồi mới cười đáp: “Là người bệ hạ rất quen thuộc, chính là con trai độc nhất của Như Nhân muội muội, Tô Dục.”

Mọi người đều biết, trong thành Đế Kinh có hai tức nguyệt có thân phận tôn quý nhất. Một là tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ, người còn lại chính là Tô Dục, con trai duy nhất của Vân Sam trưởng công chúa, Nguyên Như Nhân.

Lời vừa nói ra, đại điện lại rơi vào sự im lặng kỳ quái.

Vân Ương nhạy bén nhận ra rằng, từ Lâm Khôi đến một loạt các hoàng tử, công chúa đều âm thầm liếc mắt về phía Nguyên Lê. Lâm Khôi thậm chí còn siết chặt nắm đấm. Nếu không phải bị Ngụy Quốc trưởng công chúa cản lại, chỉ sợ đã lập tức lao ra.

Quả nhiên có gì đó không ổn.

Vân Ương nhẹ nhàng nhíu mày, không khỏi nhìn theo ánh mắt của Nguyên Lê.

Cẩu Thái tử không hổ là cẩu Thái tử, giữa một đám ánh mắt chăm chú như vậy, vẫn lạnh nhạt như một bức tượng không chút cảm xúc.

“Tô biểu ca không thích tam hoàng huynh đâu!”

Trong bầu không khí trầm mặc kỳ quái, Lâm Khôi bỗng nhiên gào lên.

Ngụy Quốc trưởng công chúa sợ hãi biến sắc.

Ban phi cả người chấn động, thật sự hận không thể lập tức xé miệng hai mẹ con này ra.

Tiếng kêu này thực sự đã khiến Thánh Nguyên đế từ trong suy tư bừng tỉnh.

Thánh Nguyên đế nhàn nhạt nói: “Việc này để sau rồi nói.”

“Đúng vậy.”

Ban phi không tình nguyện ngồi xuống.

“Bệ hạ, nương nương, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đã đến.”

Lúc này, có cung nhân bên ngoài tiến vào bẩm báo.

Nghe thấy con trai đến, Ban phi hít sâu một hơi, tâm trạng thoáng chút dịu lại.

Thánh Nguyên đế ôn hòa gật đầu: “Mau cho chúng vào.”

Chẳng bao lâu, hai thanh niên mặc cẩm y bước vào, bên trái là một người mặc áo gấm xanh đen, mang khuôn mặt đôn hậu chững chạc, có phần giống với Thánh Nguyên đế, còn bên phải là một người mặc áo tím, tướng mạo dương dương tự đắc.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu phi. Bái kiến Thái tử điện hạ.”

Hai người cúi đầu hành lễ, đôi mắt của thanh niên áo tím đứng bên phải đảo quanh rồi dừng lại trên người Vân Ương, đột nhiên sáng lên, hỏi: “Ngươi chính là tiểu thế tử của Trường Thắng Vương phủ? Quả là xinh đẹp sắc sảo.”

Vân Ương mỉm cười nhẹ: “Bái kiến Tam hoàng tử.”

Người bên phải này rõ ràng trẻ hơn nhiều so với người bên trái, Vân Ương đoán đây là Tam hoàng tử Nguyên Triệt, con trai của Ban phi.

“Không cần khách sáo.” Nguyên Triệt mắt vẫn dán chặt vào Vân Ương, không nỡ rời đi, nhiệt tình nói: “Sau này có chuyện gì cứ tìm tam ca, tam ca sẽ che chở ngươi.”

“Khụ.”

Ban phi ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời con trai.

Nguyên Triệt đang định nói thêm vài câu với Vân Ương, thấy vậy đành ngồi lại chỗ của mình, trong lòng bực tức, không cam lòng nghĩ: "Ông trời thật bất công, một mỹ nhân xinh đẹp thế này lại phải gả cho tên cẩu Thái tử kia."

Bên kia, Ngọc phi mỉm cười lên tiếng: “Việt nhi, thế tử vừa đến Đế Kinh vẫn còn xa lạ, con là huynh trưởng, sau này nhớ phải chiếu cố y nhiều hơn.”

Đại hoàng tử Nguyên Việt gật đầu, mỉm cười chất phác, nhìn Vân Ương hỏi: “Vân Ương, ngươi... ngươi còn nhớ vi huynh chứ?”

“Đúng rồi.”

Vân Ương chưa kịp trả lời, Ban phi đã bừng tỉnh nói: “Năm đó Đại hoàng tử từng là học trò dưới trướng Trường Thắng Vương, thường xuyên lui tới Vương phủ, chắc hẳn tình cảm với tiểu thế tử rất tốt.”

Nhưng những chuyện đó đều đã qua lâu rồi.

Thật ra, Vân Ương không còn nhớ rõ Đại hoàng tử chất phác ít nói này, mà chỉ có ký ức sâu sắc về một thiếu niên sáng sủa như trời quang trăng tỏ. Đáng tiếc…

Tuy vậy y vẫn giữ lễ nói: “Đương nhiên ta nhớ rõ, Đại hoàng tử vẫn khỏe chứ.”

Nguyên Việt vốn có chút e dè, nghe vậy liền giãn mặt mày, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, sau này có chuyện gì ngươi cứ nói với ta.”

Một tiếng “răng rắc” không nặng không nhẹ bỗng từ đâu vang lên.

“A, tay Thái tử chảy máu rồi.”

Ban phi đầu tiên thốt lên một tiếng kinh hãi, mọi người nghe vậy quay đầu lại nhìn, liền thấy bát trà trong tay Nguyên Lê vỡ tan từ bao giờ, máu đỏ tươi chảy dọc ngọn tay hắn.

Nguyên Lê rút khăn ra, từ tốn lau vết máu, khóe miệng nở nụ cười nhạt, nói: “Quấy rầy mẫu phi rồi.”

Dù hắn xin lỗi nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo tựa mặt hồ sâu, không một chút ấm áp.

Ban phi nhớ lại lời vừa nói, đột nhiên rùng mình, sợ hãi đến mức xụi lơ, không dám tiếp tục mở miệng.

Thánh Nguyên đế lạnh mặt, sắc mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Ngọc phi nhẹ nhàng trách cứ cung nhân: “Còn đứng đó làm gì, mau đi mời thái y đến đây.”

“Không cần.”

Nguyên Lê bình thản đứng dậy, nói với Thánh Nguyên đế: “Nhi thần còn có việc, xin phép cáo lui trước.”

Thánh Nguyên đế nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, rồi như muốn xả bớt cơn giận, phất tay: “Đi đi, nhớ gọi thái y xử lý vết thương.”

Nguyên Lê không nói gì, cúi đầu thi lễ rồi quay người rời đi.

“Từ nhỏ tính tình nó đã như vậy, ngươi đừng để trong lòng.”

Thánh Nguyên đế lên tiếng nói với Vân Ương.

Y gật đầu đáp, thầm nghĩ, nghe trên phố đồn rằng cẩu Thái tử và Hoàng thượng quan hệ không tốt, trước đây còn tưởng là lời đồn, giờ xem ra có khả năng đây là sự thật.

Nguyên Lê vừa rời đi, các hoàng tử, công chúa lập tức như chim sẻ ríu rít vây quanh Vân Ương, tò mò về tiểu thế tử đến từ Bắc Cảnh.

Đặc biệt, Ngũ hoàng tử Nguyên Lộc và Lục công chúa Nguyên Phỉ xấp xỉ bằng tuổi y là hai người tích cực nhất.

Đây chính là một cặp long phượng thai, cũng là con của Ban phi, nổi danh là tiểu bá vương trong cung. Sau khi hỏi Vân Ương một loạt câu hỏi, Nguyên Lộc nhìn vào chiếc vòng trường mệnh trên cổ y: “Ồ, thì ra ngươi cũng có một cái. Hình như của ngươi tỉ lệ đẹp hơn, tinh xảo hơn của ta.”

Nguyên Lộc nói rồi cởi chiếc vòng trường mệnh trên cổ mình xuống.

Nguyên Phỉ không chịu thua, đẩy Nguyên Lộc ra: “Ta cũng có, ta cũng có!”

Ngọc phi thấy vậy cười nói: “Vòng trường mệnh của thế tử là do bệ hạ tự mình đi Đại Lâm Tự thỉnh chủ trì khai quang, làm sao có thể so sánh với mấy món đồ chơi nhỏ của các ngươi được.”

Nguyên Lộc và Nguyên Phỉ cảm thấy hơi thất vọng.

Vòng trường mệnh của hai người cũng là do phụ hoàng ban thưởng, nhưng phụ hoàng lại chỉ khai quang cho tiểu thế tử ốm yếu đến từ Bắc Cảnh mà không làm cho bọn họ. Thật sự quá bất công.

Nguyên Lộc nhăn mặt suy nghĩ một lúc, rồi từ trong túi móc ra một chiếc ná* tinh xảo, hướng Vân Ương hỏi: “Đây là đồ cữu cữu tặng ta, ngươi có không?”

*là một loại dụng cụ có hình giống chữ “Y” gồm hai nhánh để gắn dây chun và phần thân để cầm tay, ná còn được gọi là “nỏ cao su” hoặc “súng cao su".

Vân Ương không ngờ rằng Ngũ hoàng tử lại trẻ con như vậy, ngoan ngoãn lắc đầu, đáp không có.

Nguyên Lộc cảm thấy như đã gỡ hòa được một ván, như ông cụ non vỗ vai Vân Ương: “Không sao, sau này ta có thể cho ngươi mượn chơi. Ta nói cho ngươi biết, dùng nó bắn chim rất lợi hại.”

Ban phi chưa hết kinh hãi từ sự việc lúc nãy, thấy con trai mình không có tiền đồ, còn khoe mấy thứ đồ chơi vớ vẩn này trước mặt bệ hạ, thậm chí còn lôi cữu cữu của mình ra, liền giận dữ mắng: “Cữu cữu đưa con cái ná đó là để khen thưởng khi con chăm chỉ học hành, đâu phải để con dùng đi bắn chim!”

Nguyên Lộc thẳng thắn đáp lại: “Đây là ná, con không bắn chim thì để làm gì?”

Ban phi suýt chút nữa ngất vì tức.

Ngọc phi và Ban phi đều cùng một địa vị, nhưng Đại hoàng tử của Ngọc phi ngày càng xuất sắc, nhiều lần xử lý công việc thỏa đáng được bệ hạ khen ngợi. Ngọc phi vì thế mà ngày càng được sủng ái, còn nàng thì lại sinh một đứa trẻ nghịch ngợm như vậy. Thật là tức chết mất.

Cuối cùng vẫn là Thánh Nguyên đế lên tiếng: “Được rồi, hai ngày trước Lâm lão phu tử có nói với trẫm, lão ngũ đã có tiến bộ trong học tập, biết cân bằng giữa việc học và chơi, nàng làm mẹ cũng không cần quá lo lắng.”

“Mỗi người đều có tư chất khác nhau, không phải ai cũng xuất sắc như Thái tử.”

Ban phi nghe câu đầu thì có chút nhẹ lòng, nhưng khi nghe câu sau, tâm trạng nàng lập tức trở nên phức tạp.

Thánh Nguyên đế không nhận ra sắc mặt nàng đã thay đổi, xoay chuỗi tràng hạt trong tay rồi hỏi La công công: “Hôn lễ của Thái tử và thế tử định khi nào tổ chức?”

La công công cười đáp: “Thưa bệ hạ, là ngày mười tám tháng sáu.”

“Còn nửa tháng nữa.”

Thánh Nguyên đế trầm ngâm một lúc, rồi cười nói với Vân Ương: “Dù sao ngươi cũng đang rảnh rỗi, vậy cùng Nguyên Lộc và mọi người đến thư viện học đi.”

Thành thật mà nói, Vân Ương không có hứng thú với việc đọc sách, theo như mẫu phi từng nói, việc đó quá phí đầu óc. Nhưng khi nghĩ đến việc đến thư viện sẽ không phải ở mãi trong biệt viện Đông Cung, cũng không phải tiếp xúc với cẩu Thái tử, y liền vui vẻ đồng ý.

Trong khi đó, Lâm Khôi đang ngồi trong lòng Ngụy Quốc trưởng công chúa cảm thấy vô cùng bực tức khi thấy tất cả hoàng tử, công chúa chỉ vây quanh Vân Ương. Trước khi tên tiểu tử quê mùa đến từ Bắc Cảnh này xuất hiện, rõ ràng nó mới là người được chú ý nhất. Nguyên Lộc trước đây cũng chỉ dẫn nó đi bắn chim!

Lâm Khôi nhìn Vân Ương với ánh mắt càng thêm hung ác.

Ngụy Quốc trưởng công chúa sợ con trai lại làm điều gì không hay trước mặt bệ hạ, thấy vậy liền hung hăng nắm lấy tay con trai cảnh cáo.

Nàng cũng trừng mắt nhìn người bên cạnh, người này chỉ rũ mắt, giống như không khí không dám nói nửa lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top