Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Phiền Thái Tử Ca Ca Nhẹ Tay Một Chút, Ta Sợ Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“A ——”

Vân Ương cắn răng, đột nhiên kêu đau.

Y hoàn toàn không ngờ rằng cẩu Thái tử vì trả thù cho người trong lòng mà ra tay tàn bạo như vậy. May mà vết thương này là giả, nếu là thật, không chừng y đã hắn bị bóp chết rồi.

Thật đáng ghét.

Vân Ương cố gắng kiềm chế cảm giác muốn nhảy lên quyết đấu sống chết với hắn, sắc mặt y trắng bệch, làm ra vẻ đau đớn: “Điện hạ làm gì vậy? A… đau quá.”

Nguyên Lê cười lạnh, nhướng mày nhìn chằm chằm vào vết bầm: “Chỗ này sưng đến lợi hại, chắc hẳn tụ máu không ít, để cô giúp ngươi đẩy hết ra.”

Lời hắn nói như nặn ra từ kẽ răng, lạnh lẽo, như thể muốn đem hai chữ “trả thù” viết trên mặt.

“Đẩy, đẩy máu bầm?”

Vân Ương hoảng sợ mở to hai mắt, bị cách làm thô bạo này dọa đến khó thở, người lảo đảo vài cái, rồi ngất đi ngay sau đó.

Một bàn tay từ tốn vươn ra giữa không trung đỡ y lại, giọng cười đầy mỉa mai: “Sao thế? Ngươi muốn cô dùng nội lực để bảo vệ tâm mạch cho ngươi à?”

Trong lòng Vân Ương sớm đã muốn chém người này thành trăm mảnh, nhưng bên ngoài vẫn cố ngồi thẳng dậy, đỡ trán, xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Không cần, chỉ là vừa rồi ta bất ngờ chóng mặt chút thôi.”

“Vậy thì tốt, cô còn tưởng ngươi bị dọa sợ rồi chứ.”

Nguyên Lê cười nhạt, không biểu lộ cảm xúc, thấy y đang len lén nhìn mình, cố ý kéo dài giọng: “Ngươi cứ yên tâm, đây là chiêu chữa thương cô học được từ một tiền bối võ lâm, nghe nói rất hiệu quả với loại sưng tím này, còn tốt hơn cả Ngọc Cơ Cao. Chỉ là ban đầu hơi đau, ngươi chịu khó chút.”

“Nghe, nghe nói?”

“Đúng vậy, vì cô cũng là lần đầu tiên dùng cách này để xử lý vết thương cho người khác, nên thủ pháp khó tránh khỏi có chút lạ lẫm.”

Giọng hắn đều đều, lời nói có vẻ rất hợp lý. Nếu không phải đã sớm nhìn thấu mục đích trả thù của Nguyên Lê, Vân Ương có khi đã tin là thật.

Vân Ương phối hợp run rẩy, giả vờ sợ hãi hỏi: “Vậy, vậy cần bao lâu mới đẩy hết máu bầm ra?”

“Cái đó thì còn tùy vết thương cụ thể. Cô thấy vết bầm của ngươi có vẻ phức tạp, sưng to thế này mà chẳng đẩy được chút máu bầm nào ra, có lẽ do cô dùng lực chưa đủ.”

Nguyên Lê giả vờ muốn tăng lực, Vân Ương vội kêu lên: “Khoan đã!”

“Sao vậy?”

Nguyên Lê bình thản dừng lại, ánh mắt dán chặt vào mặt Vân Ương, như đang chăm chú nhìn con mồi nhỏ, kiên nhẫn chờ đợi nó tự thú nhận.

Trong đầu Vân Ương nhanh chóng tìm cách, rồi nói: “Ta chóng mặt, điện… điện hạ có thể tìm thứ gì đó bịt mắt ta lại trước khi đẩy máu bầm được không?”

Nguyên Lê hai mắt thoáng chốc trầm xuống, rồi lại kéo lên một nụ cười lạnh lẽo không chút ấm áp, nói: "Được thôi."

Hắn tạm buông lỏng tay, trực tiếp đứng dậy đi ra cửa, gọi người hầu bên ngoài tìm cho hắn một sợi dây cột tóc mang tới đây, rồi dùng nó bịt mắt Vân Ương.

Vân Ương ngoan ngoãn đưa tay ra: "Nếu có thể, phiền Thái tử ca ca nhẹ tay một chút, ta sợ đau."

Nguyên Lê: "......"

Trong lòng Nguyên Lê cười nhạt, nghĩ thầm, còn định dùng lời lẽ ngon ngọt này để lấy lòng cô sao? Thật là ngốc không thể tả. Xem ra nếu không cho ngươi nếm chút khổ sở, ngươi sẽ không ngoan ngoãn thú nhận.

Vậy nên hắn lần nữa nắm chặt cánh tay của Vân Ương, bởi vì trong lòng đang kìm nén lửa giận, sức mạnh lần này lớn hơn trước rất nhiều. Quả nhiên, khi hắn vừa siết chặt, cánh tay Vân Ương lập tức run rẩy, rồi cả cơ thể cũng bắt đầu run lên dữ dội.

"A…"

"Vẫn chưa đẩy hết máu bầm ra sao?"

Nguyên Lê nhếch miệng, nói: "Một chút nữa thôi."

Mặt hắn lạnh lùng, thấy người trước mặt vẫn cố cứng rắn chịu đựng, định tăng thêm lực, thì bỗng nhiên mặt hắn khẽ biến sắc.

Phía dưới cơ thể hắn lại một lần nữa dâng lên một trận khô nóng không thể kiểm soát.

Lúc đầu chỉ là cảm giác ở bụng dưới, nhưng rất nhanh giống như một ngọn lửa rừng bùng cháy, lan ra khắp bụng và toàn thân, giống hệt tình huống hôm ấy ở trà lâu.

Thậm chí lần này còn mãnh liệt hơn.

Sao lại thế này, rõ ràng hắn đã tìm cách né tránh triều kỳ, tại sao gần đây triều tức trong cơ thể lại nhiều lần dậy sóng không yên như thế?

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán và cổ hắn, nhỏ giọt như mưa.

Cảm giác đó như thể có một gáo dầu trực tiếp đổ vào máu, nhiệt lượng tràn ngập khắp nơi, bức bối, cuộn trào tìm cách giải tỏa, cuối cùng tập trung vào một chỗ nhạy cảm nhất. Cho dù đã chịu đựng vô số lần, bàn tay Nguyên Lê vẫn không kìm được mà run rẩy, đôi mắt phượng vốn lạnh lùng cũng nhanh chóng nhuốm một tầng đỏ rực đầy ma mị.

Vân Ương lo lắng hỏi: "Thái tử ca ca không khỏe sao? Sao lại run như vậy, có cần ta gọi ngự y không?"

Vừa nói, y định kéo miếng vải bịt mắt xuống.

Nguyên Lê lạnh lùng ngăn lại: "Không được kéo!"

Với dáng vẻ hiện tại, hắn không thể để người khác nhìn thấy.

"Được.”

Vân Ương ngoan ngoãn dừng tay, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao đây? Ta không nhìn thấy đường, làm sao có thể tìm ngự y cho Thái tử ca ca?"

"Không, không cần…"

Một đợt sóng nhiệt khác lại ập đến.

Nguyên Lê cắn chặt răng, chỉ siết cánh tay của Vân Ương hiển nhiên không thể xua đi cơn đau đớn do triều kỳ mang lại. Vì vậy, hắn buộc phải tạm thời buông tay, loạng choạng bước đến cạnh bàn trà, giữ chặt bàn để cố gắng điều động nội lực nhằm áp chế sự trào dâng cuồn cuộn của triều tức.

Vân Ương lắng nghe động tĩnh của hắn, lén nở nụ cười, trong lòng cười thầm, nhưng ngoài miệng lại càng tỏ ra sốt sắng: "Thái tử ca ca thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?"

“Nếu không thì để ta gỡ miếng vải ra, đi gọi ngự y. Hoặc ta có thể gọi Vân Ngũ vào nhờ hắn đi tìm.”

"Im miệng!"

Việc đối kháng với triều kỳ đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối, không thể bị xao nhãng, nếu không sẽ nguy hiểm đến mức kinh mạch vỡ tung, tẩu hỏa nhập ma.

Nguyên Lê nhận ra không thể ở lại đây nghe vật nhỏ này giả vờ lo lắng, liền cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, lạnh lùng ra lệnh: "Ở yên trong phòng, không được đi đâu, cô sẽ phái ngự y đến."

Dứt lời, hắn không đợi Vân Ương trả lời, liền nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài.

Vân Ngũ đang lo lắng bất an ngồi xổm bên ngoài, đầu óc chỉ nghĩ đến cảnh Thái tử vừa ra ngoài, mặt mày trầm xuống, yêu cầu tìm một mảnh vải. Hắn thầm nghĩ, Thái tử lấy mảnh vải đó để làm gì? Là để băng bó vết thương cho tiểu thế tử hay định trói tiểu thế tử lại? Nếu là băng bó vết thương, đáng ra phải dùng loại vải mềm mại, không phải loại vải dùng để vấn tóc, vậy chỉ có thể là...

Vân Ngũ bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, lập tức từ lan can nhảy xuống, định xông vào trong để cứu tiểu thế tử. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng "phanh" vang lên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Nguyên Lê với vẻ mặt đầy sát khí lao ra. Vân Ngũ hoảng sợ trước ánh mắt đỏ ngầu, cả người ướt đẫm mồ hôi của Thái tử.

Nhưng Nguyên Lê không để ý đến hắn, chỉ phất tay áo bỏ đi.

Tiểu thế tử đâu rồi?

Vân Ngũ cảm thấy có chuyện không ổn, vội chạy vào phòng. Kết quả là thấy Vân Ương đang ngồi thoải mái trên ghế, vui vẻ gặm một quả táo không biết lấy từ đâu ra.

Vân Ngũ kiểm tra kỹ lưỡng, thấy tiểu thế tử hoàn toàn vô sự, bên cạnh ghế xếp là một mảnh vải đen, hắn cả kinh nói: "Vừa nãy thuộc hạ thấy Thái tử..."

"Ngươi không nhìn lầm đâu, cẩu Thái tử đột nhiên phát bệnh lạ, đã đi rồi."

"Bệnh lạ?"

Vân Ngũ nghi ngờ, trực giác mách bảo rằng việc này chắc chắn có liên quan đến Vân Ương, hắn nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi lớn: "Chẳng lẽ thế tử đã dùng cổ trùng lên Thái tử điện hạ?!"

Nếu chỉ là trò đùa thông thường thì không sao, nhưng trong triều cấm tuyệt đối việc sử dụng vu cổ. Nếu tiểu thế tử dám hạ cổ trùng lên Thái tử, đó là trọng tội có thể bị xử trảm.

Vân Ương hừ nhẹ: "Ta không bao giờ để Tiểu Hắc, Tiểu Bạch ăn đồ bẩn thỉu như vậy."

Vân Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hỏi: "Thế tử, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vân Ương không muốn dài dòng, tự đắc nói: "Đương nhiên là do bổn thế tử thần cơ diệu toán.*"

*là một thành ngữ tiếng Trung dùng để chỉ khả năng dự đoán, tính toán và sắp xếp sự việc một cách tinh tế, khôn ngoan và tài tình.

Chuyện này xuất phát từ lần gặp mặt ở trà lâu, khi đó y phát hiện triều kỳ của cẩu Thái tử bất ổn, dường như rất dễ bị ảnh hưởng bởi tức nguyệt. Y nhân lúc hắn ra ngoài lấy miếng vải bịt mắt, mới nhanh chóng nuốt một viên thích tức đan vào bụng mà thôi. 

Không ngờ cẩu Thái tử lại không chịu nổi chọc ghẹo như vậy.

May mà y đã sớm có phòng bị, nếu không hôm nay chỉ sợ sẽ bị cẩu Thái tử chơi một vố lớn.

Nghĩ đến cánh tay phải vẫn còn đau nhức, Vân Ương nghiến răng nghĩ, hắn dám đối xử với mình như thế, y chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Y phải tìm cơ hội trả đũa quyết liệt mới có thể nuốt trôi cơn tức này.

Không lâu sau, một lão giả tự xưng là chưởng y của thư viện mang theo hòm thuốc đến. Vân Ương biết đây là người Nguyên Lê phái đến để kiểm tra cho y, nên y rất hợp tác, đem vết thương trên tay đưa ra.

Lão giả kiểm tra kỹ lưỡng một lúc lâu vẫn không phát hiện điều gì bất thường. Ông nhìn y với vẻ đồng cảm, suốt buổi chỉ lặp đi lặp lại: “Thật đáng thương, tiểu thế tử làm sao lại bị thương như vậy?”

Nghe nói là do một cây bút gây ra.

Đúng là quá mức yếu đuối.

***

Sau khi từ từ ăn hết quả táo, Vân Ương cùng Vân Ngũ quay lại Nhã Tập Đường.

Y liếc nhìn về phía chỗ ngồi của phu tử, Nguyên Lê quả nhiên không có ở đó. Nhưng dù cẩu Thái tử không có mặt, dư uy của hắn vẫn còn, cả lớp học im lặng, mọi người đều cúi đầu chép sách.

Vân Ương ngày đầu tiên đến vẫn chưa có chỗ ngồi cố định, đang chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi thì bỗng thấy Ngô Trọng Huân lặng lẽ vẫy tay. Vân Ương thấy chỗ cạnh cậu ta còn trống, liền đi đến ngồi xuống.

“Sao rồi? Thái tử điện hạ không làm khó tiểu thế tử chứ?” Ngô Trọng Huân lo lắng hỏi.

Nguyên Lộc và Nguyên Phỉ ngồi phía trước cũng lập tức quay đầu lại.

Nguyên Lộc hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”

Nguyên Phỉ thì hỏi: “Sao ta không thấy Thái tử ca ca? Chỉ có mình ngươi trở lại thôi sao?”

Vân Ương không muốn nói nhiều, qua loa đáp: “Ta không sao, điện hạ hình như có việc gấp nên đã rời đi trước.”

“Rời đi?”

Mắt Nguyên Phỉ sáng lên: “Vậy huynh ấy có quay lại không?”

Nguyên Lộc không chút nể nang đáp: “Đừng mơ, muội quên lần trước chúng ta trốn học, đã bị huynh ấy bắt tại trận à?”

Chuyện đó đã để lại không ít ám ảnh trong đầu hai đứa trẻ nghịch ngợm.

Nguyên Phỉ lập tức co rúm lại, tỏ ra thất vọng.

Vân Ngũ đã chuẩn bị xong giấy bút, lật tới trang đầu.

Vân Ương cầm bút, hoạt động cánh tay phải đang đau nhức một chút, vừa định bắt đầu viết thì thấy một bóng trắng thoáng qua. Nhìn kỹ lại, y thấy Tô Dục, người ngồi ở hàng đầu bỗng đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này...

Vân Ương cắn bút, mắt khẽ nheo lại, ra hiệu cho Vân Ngũ.

Vân Ngũ hiểu ý, lập tức lặng lẽ đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top