Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13 I Hiểu lầm

Toang rồi ôm nhầm con trai!

13 I Hiểu lầm

Cào phím: Dứa

Một tay Tần Sơ cầm kẹp, một tay chống nạnh, liếc nhìn thiếu niên bên cạnh với ánh mắt khó hiểu.

Lục Ôn An bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy có hơi nguy hiểm, bản năng giống đực khiến cậu dựng tóc gáy, thêm phần nói chuyện lắp bắp, lo lắng hỏi: "Sao...sao ạ?"

Tần Sơ nhếch môi, sau đó quay mặt đi, chậm rãi nói: "Cậu có biết ở chợ đêm này có bao nhiêu chị em muốn chạm vào hình xăm của tôi không?"

"..." Đúng vậy, em biết anh cực kỳ nổi tiếng! Lục Ôn An chớp mắt, vậy nên, liên quan gì đến việc cậu muốn chạm vào anh? Không cho chạm thì thôi vậy...Cậu cũng không muốn ép gì đâu.

Tần Sơ nhìn khoai lang trong lò dần dần tỏa ra mùi thơm, bình tĩnh nói: "Nhưng đến giờ vẫn chưa có ai chạm vào, bởi vì phải là người của tôi rồi, thì mới được sờ."

Lục Ôn An nhàn nhạt ồ một tiếng, vừa xem thường kiểu trẻ trâu của hắn vừa im lặng đứng sang một bên nói: "Vậy em không sờ nữa."

Chiếc kẹp vừa mới bắt được một củ khoai lang thì bỗng nhiên bị tuột ra và rơi xuống. Tần Sơ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhặt khoai lang lên, nhưng bàn tay cầm kẹp lại hơi siết chặt.

"Anh Sơ, vừa rồi anh bị run tay phải không?" Lục Ôn An nhìn thấy nên tò mò hỏi.

"Im đi." Tần Sơ cảm thấy mất mặt, hung hăng lấy củ khoai lang ra, đặt nó lên một tờ giấy thiếc, sau đó hung hăng đặt vào tay Lục Ôn An, "Ăn thử xem tay nghề anh mày thế nào."

Củ khoai lang nướng mẻ đầu tiên, vỏ hơi cháy đã tách ra, bên trong là thịt khoai lang vàng ươm và mềm, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Lục Ôn An vui vẻ nhận lấy, dùng giấy thiếc giữ lại rồi cắn một miếng nhỏ như mèo con.

Vì còn nóng nên cậu hít lên một hơi, không khỏi nhảy dựng lên tại chỗ, sau khi ổn rồi cậu không quên giơ ngón cái lên cho Tần Sơ: "Thích!"

Tần Sơ nhướng mày, có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, nhíu mày thầm bảo không nhìn xem ai nướng cơ chứ.

Trong khi Lục Ôn An đang ăn khoai lang từng miếng nhỏ, khách hàng đã đứng đầy trước quầy hàng.

Tần Sơ bình tĩnh lại, tỏ ra lịch sự và nhiệt tình với khách rồi bắt đầu kinh doanh. Lục Ôn An nhìn thoáng qua, phát hiện phần lớn người đến mua khoai lang đều là những cô gái trẻ, đương nhiên cũng có rất nhiều chàng trai.

Chắc hẳn đều là khách hàng cũ, họ đều mỉm cười nhiệt tình chào hỏi: "Anh Sơ, em muốn củ lớn nhất ở phía dưới."

Hoặc nói: "Anh Sơ, cho em hai cái, không cần thối!"

Tần Sơ thoải mái gói lại cho họ, thu tiền rồi thối tiền thừa, sau khi làm xong còn cười thật tươi.

Hoàn toàn khác với vẻ ngoài kiêu ngạo thường ngày, đột nhiên hắn biến thành một chàng trai tỏa nắng, đồng thời toát lên vẻ nam tính, có chút giống học sinh thể thao trong trường.

Lục Ôn An ăn xong khoai lang trong tay thì mẻ khoai lang nướng cũng đã bán hết. Tần Sơ nhanh chóng đưa mẻ mới vào, còn lâu mới bày bán xong.

Lúc này thành phố đã chìm vào bóng tối. Chợ đêm được thắp sáng rực rỡ và đông đúc.

Lục Ôn An không khỏi hỏi: "Anh Sơ, bình thường mấy giờ anh đóng cửa?"

"Mười giờ rưỡi." Vẻ mặt Tần Sơ vẫn không thay đổi, thực ra có khi còn muộn hơn nữa, sau khi về nhà hắn mới tắm rửa sạch sẽ, đến khi nằm xuống chiếc giường sofa đơn giản thì đã gần nửa đêm. Sau đó sáng sớm lại thức dậy, đi chợ buổi sáng trước, rồi lại đến cổng trường vào khoảng bảy giờ, thu phí bảo vệ, cuối cùng mới theo tiếng chuông reo đến trường của mình.

Vậy nên ban ngày Tần Sơ thường rất buồn ngủ, nằm trên bàn cố gắng ngủ bù, đến tối mới có sức để hoạt động.

Lúc này Lục Ôn An muốn nói đừng bán nữa, về nhà với em đi. Nhưng cậu biết nếu nói ra lời này thì chắc chắn Tần Sơ sẽ không đi theo cậu.

Cậu buồn rầu ngồi trên chiếc ghế đẩu phía sau, nhìn đồng hồ đã là 7 giờ 30 tối. Có khi bây giờ trong nhà đang hối hả đi tìm cậu rồi..

Trong lúc bận rộn, Tần Sơ tranh thủ quay qua nhìn thiếu niên đang im lặng ngồi phía sau, có lẽ đã thấy phiền rồi. Cũng đúng, lúc đầu còn thấy thú vị, đến khi cảm giác mới lạ không còn nữa mới nhận ra việc bán khoai lang thực sự là một công việc chân tay, nào phải việc chơi vui vẻ gì.

Sau đó Tần Sơ nghĩ đến chiếc điện thoại mình đã đập vỡ trong lúc tức giận, chợt xấu hổ trong lòng, chủ động lấy một đồng xu từ hộp đựng tiền, tiếc rẻ đưa cho Lục Ôn An: "Có điện thoại công cộng ở đầu đường bên phải, cậu có thể nhờ gia đình đến đón."

Đôi mắt của Lục Ôn An sáng bừng lên, cậu chộp lấy rồi chạy về phía bốt điện thoại công cộng như một con thỏ.

Nếu cặp sách của cậu không được đặt cạnh ghế thì có khi Tần Sơ đã nghĩ cậu sốt ruột chạy trốn khỏi đây.

Tần Sơ hơi nâng cằm nhìn bóng dáng nhỏ bé càng ngày càng xa, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình thật khó hiểu, chính mình như trúng tà rồi mang tên nhóc này đến đây, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Chàng trai cao lớn thu hồi tầm mắt, cụp mi xuống, tiếp tục nhìn khoai lang trong bếp, vẻ mặt trở nên lãnh đạm và lạnh lùng.

Lục Ôn An chạy đến bốt điện thoại, nhét đồng xu vào và bấm số một cách vụng về theo hướng dẫn, cậu khựng lại rồi cuối cùng quyết định gọi cho mẹ Lục.

Bởi vì chỉ cần mẹ Lục tới đây, chắc chắn ba Lục cũng sẽ tới theo.

Lúc này trong biệt thự vườn nhà họ Lục, sau khi nghe Hàn Thiên Viễn nhắc nhở, vợ chồng Lục ngồi đối diện đều rơi vào im lặng.

Ba Lục là người đầu tiên phản ứng, nhưng lại vui vẻ vỗ đùi: "Cuối cùng thằng nhóc này cũng ra dáng đàn ông rồi! Giống như tôi, tí tuổi này đã bắt đầu theo đuổi con gái người ta."

Mẹ Lục nghe vậy thì véo ngay cánh tay ông: "Dáng dấp An An đẹp như vậy, chắc chắn bị con người để mắt tới rồi. Sao anh lại vui vậy hả?!"

Ba Lục không dám kêu đau, dù sao Hàn Thiên Viễn to đùng còn đang ngồi đối diện, phong thái của đại ca không thế không có được, nên đành chịu đau, khóe miệng co giật, nhìn về phía Hàn Thiên Viễn, "Thiên Viễn, chú nói rõ ràng một chút, người hút hồn con trai anh là người thế nào?"

Hàn Thiên Viễn: ...Đây là trọng điểm à? Chẳng lẽ không phải con trai anh bỏ nhà theo người ta, bây giờ còn chưa về hả?!

Nghĩ đến cảnh An An bỏ chạy cùng người khác trong ngõ là hắn lại thấy khó chịu, nhưng đối mặt với sự tò mò của vợ chồng nhà Lục, hắn đành bất đắc dĩ nói: "Em không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy một bóng người, rất cao, chắc chắn là con trai."

Sắc mặt của ba Lục khó coi ngay lập tức, sắc mặt của Mẹ Lục tương tự, điều bà lo lắng nhất đã xảy ra!

An An vừa mềm vừa xinh đẹp! Bà biết thế nào cũng không chỉ riêng con gái mà cả con trai cũng sẽ bị thu hút mà!

Hàn Thiên Viễn nhìn biểu tình của hai người, kịp thời nói: "Tốt nhất anh chị vẫn nên tìm người đưa An An trở về đi. Dù sao cháu còn nhỏ, không nên lề mề mấy chuyện thế này."

Mẹ Lục nắm chặt tay, hỏi lại: "Thật sự là An An bỏ chạy theo bạn trai à?"

Hàn Thiên Viễn gật đầu: "Em gọi cháu nhưng cũng không quay đầu lại, xem ra cũng mê đắm lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top