Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14 I Phát hiện

Toang rồi ôm nhầm con trai!

14 I Phát hiện

Cào phím: Dứa

Nói tới nói lui, ý là anh chị nên quản con trai đi.

Nhưng vợ chồng nhà Lục ngồi đối diện lại không hề có phản ứng như Hàn Thiên Viễn mong đợi, ba Lục cảm thán: "Thằng nhóc này lớn thật rồi, còn biết bỏ trốn theo người ta nữa."

Mẹ Lục thì cứ suy tư ngồi tại chỗ, sau đó nói: "Em phải nhìn mặt mũi bạn nhỏ kia thế nào, tính cách ra sao đã, phải giúp An An kiểm tra."

Giọng điệu rất nghiêm túc.

Hàn Thiên Viễn, thiếu gia nhà họ Hàn được nuôi day theo cách truyền thống cực kỳ áp lực từ khi còn nhỏ:...

Hắn thay đổi tư thế ngồi, bình tĩnh hỏi: "Anh chị cho phép An An yêu đương từ nhỏ à?"

Ba mẹ Lục ăn ý liếc nhìn nhau ngầm hiểu, đều là người từng trải nên tất nhiên họ hiểu ở tuổi này nên tập trung học tập mới phải, nhưng nếu lúc này con trai nhỏ biết yêu, lại có cả người yêu rồi thì bậc làm ba mẹ lại đi can ngăn thì cũng không tốt.

Vì vậy, họ quyết định chờ xem chứ không vội can thiệp.

Ba Lục lấy ra một điếu thuốc, chống tay lên thành ghế sô pha, lạnh lùng ngậm điếu thuốc trong miệng nói: "Tạm thời để nó đi. Thế nào đi nữa thì con trai anh Lục cũng không bị bắt nạt được."

Ông luôn đặt niềm tin rất lớn vào con trai mình, ngay cả khi trông cậu có vẻ hiền lành đi nữa.

So ra thì mẹ Lục thực tế hơn nhiều: "Chú Lưu đã dân người đi theo rồi, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

Hơn nữa, hầu hết nhân viên bảo vệ trong khách sạn và trung tâm mua sắm trong thành phố đều đến từ công ty của họ, ai dám ăn hiếp con trai nhà họ Lục trước mặt họ?

Hàn Thiên Viễn thấy bọn họ bình chân như vại, cũng không làm gì được, hắn lắc đầu rồi đứng dậy đi về, tóm lại bản thân hắn vẫn thấy mất mát khó hiểu trong lòng. Có lẽ cảm thấy bé cải thảo xinh xắn mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, giờ lại sắp một con lợn rừng không biết từ đâu đến ủi, nên mới thấy khó chịu thế này.

Hắn vừa rời đi không lâu, mẹ Lục nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

"Alo, xin hỏi ai vậy?" Bà lịch sự hỏi.

Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Ôn An cầm điện thoại nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đây."

Giọng mẹ Lục lập tức dịu đi: "An An? Bây giờ con đang ở đâu?"

Đồng thời cũng thắc mắc, không phải bây giờ con mình đang "hẹn hò" ngọt ngào với bạn trai sao?

Lục Ôn An ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy một vài người đàn ông mặc đồ đen đang nhìn trộm ở góc phố. Cậu hiểu ra nhà mình đã cho người theo dõi từ lâu, hèn gì mẹ mình không hề sốt ruột.

Nhưng cậu vẫn phải giả vờ như không biết: "Con đang ở trên đường chợ đêm Thành Tây, mẹ đón con được không? Con ở quầy khoai nướng Tần Ký chờ mẹ nha, xe điện ba bánh màu lam ý, mẹ đừng đi sai đó."

"..." Mẹ Lục nhìn ba Lục đang ngồi bên cạnh.

Ba Lục cầm điện thoại, ho một tiếng rồi bất cần nói: "Con cứ chơi cho vui đi, chơi đã rồi về cũng được."

Lục Ôn An ở đầu bên kia điện thoại:...

Khoan đã, sao hai người lại làm ba mẹ thế chứ?! Cậu lập tức nói với giọng điệu lo lắng và khẳng định: "Con muốn hai người đón con..."

Bíp bíp, lời còn chưa dứt, cuộc điện thoại đã bị cúp máy không thương tiếc.

Ba Lục đưa điện thoại cho vợ rồi nhìn bà mỉm cười, như thể họ đang quay lại những ngày giông bão của mối tình thời trung học.

Lục Ôn An không thể tin được, nhảy lên một phát chuẩn bị gọi cuộc khác, thế nhưng lại phát hiện anh Sơ chỉ cho cậu một đồng xu, trong khi tất cả tiền trong túi của cậu đều đã đưa cho Tần Sơ làm phí bảo kê rồi.

Cậu cúp máy một cái rầm, cậu không tin hôm nay mình không cho mọi người gặp mặt được!

Thế là thiếu niên quay phắt người lại, trưng ra khuôn mặt tuấn tú, bước ra ngoài như một người xa lạ, đi thẳng đến góc đường, nắm lấy góc áo của một trong những người đàn ông mặc đồ đen bắt mắt, tự tin lên tiếng: "Chú đưa điện thoại cho cháu!"

Những người áo đen này đều là do chú Lưu phái đến, còn chú Lưu bây giờ đang giả vờ đi mua khoai lang.

Chú Lưu là lính xuất ngũ nên dáng người luôn thẳng tắp, đi lại trong chợ đêm rất được mọi người chú ý. Lúc trẻ chú cũng là một nhân vật nổi tiếng trong quân đội, bây giờ đã ở tuổi trung niên thì trở thành một ông chú đẹp trai với phong thái điềm tĩnh.

"Anh bạn, cho tôi một củ khoai nướng." Chú Lưu đi đến cửa hàng khoai lang nướng Tần Ký mà mình đã chú ý từ lâu, vì thấy đối phương không hề có ý muốn bắt nạt cậu chủ nhỏ nhà mình nên không hề đến gần.

Lúc này Lục Ôn An đi gọi điện thoại, chú Lưu nhân cơ hội giả vờ đến mua khoai lang, nhưng thực chất là đến gặp chàng trai trẻ nhìn từ xa cao lớn, cường tráng này.

Tần Sơ ngẩng đầu nhìn qua, đứng trước mặt là một ông chú trung niên khí chất xuất chúng. Chú mặc bộ vest truyền thống với những đường nét thẳng tắp, cả người toát lên vẻ khuôn phép, cẩn thận và tỉ mỉ.

Hắn không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, hắn luôn có ấn tượng rất tốt với những người có phong cách quân nhân.

Lúc này chú Lưu cũng nhìn về phía mặt hắn rồi đứng im bất động.

Giống, giống quá. Chàng trai trẻ này giống hệt ông chủ của mình, nhưng vẻ ngoài lại trẻ trung và đẹp trai hơn.

Nếu nói đây là con trai nhà họ Lục, thì những người có mắt đều nhìn ra được.

Tần Sơ khẽ cau mày, đưa khoai lang gói trong túi giấy cho chú, vô cảm nói: "Tổng cộng là sáu tệ."

Chú Lưu cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn càng giống ông chủ hơn nữa, thế là không nhịn được lẩm bẩm trong lòng: Không lẽ đây là đứa con rơi của ông chủ bên ngoài sao?

Dù sao không thiếu những câu chuyện ly kỳ có một không hai trong giới quyền quý mà.

Chú ngầm nghĩ rồi quyết định nói thầm với sếp trước, tạm thời chưa đề cập với bà chủ.

Thế là chú Lưu bình tĩnh cầm lấy và trả tiền, lúc rời đi còn cẩn thận từng bước một, đón lấy ánh nhìn mãnh liệt của Tần Sơ.

Tần Sơ không kiên nhẫn chặc lưỡi, bắt đầu cảnh giác hơn, người đàn ông vừa rồi là ai? Cùng lúc đó, hắn nhìn về bốt điện thoại công cộng nơi Lục Ôn An vừa gọi điện, phát hiện Lục Ôn An không còn ở đó nữa.

Ngay lúc đó ở góc đường, một nhóm người đàn ông mặc đồ đen nổi bật đứng cạnh bức tường dán đầy những quảng cáo nhỏ.

Tần Sơ chợt thấy khó ở. Chẳng lẽ mình đang bị thế lực đen tối nào đó nhắm tới? Hắn lập tức nắm chặt chiếc kẹp trong tay.

Lục Ôn An cũng không đạt được điều mình muốn, bởi vì lúc này chú Lưu đã sải bước tới.

Sau khi nhận được chỉ thị, nhóm người áo đen lập tức lùi vào trong ngõ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Chú Lưu lợi dụng chiều cao của mình để đứng từ sau giật lấy chiếc điện thoại mà mãi Lục Ôn An mới lấy được.

Lục Ôn An quay người lại, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của chú Lưu.

Chú Lưu trầm giọng nói: "Về rồi cháu khoan đừng nói gì cả. Đây là chuyện của người lớn, để họ tự giải quyết."

Lục Ôn An bối rối, không chắc chắn hỏi: "Chú Lưu, chú biết rồi?"

Chú Lưu nặng nề gật đầu: "Bây giờ con về nhà với chú đi, ngày mai chú sẽ nhờ ngài Lục giải quyết, con đừng xen vào nữa." Chú cho rằng Lục Ôn An phát hiện ra Tần Sơ rất giống ba Lục nên mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế đi theo Tần Sơ. Cũng may đứa nhỏ còn chưa về nói với mẹ, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

Là một nhân viên tốt, trung thành và ân cần với sếp, chú Lưu cảm thấy may mắn vì mình là người đã phát hiện ra bí mật đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top