Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15 I Vuốt đuôi hổ

Toang rồi ôm nhầm con trai!

15 I Vuốt đuôi hổ

Cào phím: Dứa

Lục Ôn An nhìn biểu cảm vui vẻ và thần bí trên khuôn mặt của người chú đẹp trai trước mặt, nghĩ thầm có khi chủ hiểu lầm điều gì rồi.

Chú Lưu lại giục cậu: "An An, về nhà với chú Lưu trước đi. Con còn chưa ăn cơm phải không?"

"Con ăn khoai lang rồi ạ, cặp sách của con còn ở đó, con đi lấy trước." Lục Ôn An nói xong thì chạy thẳng qua chú như một con thỏ, chạy về phía Tần Sơ đang canh giữ quầy hàng bên kia.

Sắc mặt Tần Sơ không tốt lắm, vẻ mặt hung ác nhìn thiếu niên chạy về phía mình.

Khi Lục Ôn An dừng lại, khom người thở dốc, Tần Sơ nhìn từ trên xuống, giọng điệu không tốt lắm hỏi: "Dọc đường cậu còn có cả vệ sĩ đi theo?"

Chẳng trách lại to gan đến thế, dám một mình tới đây. Nếu hắn thật sự làm gì đó với cậu thì e bây giờ đã không được đứng đây yên ổn thế này. Mặc dù hẵn cũng không có ý định làm gì Lục Ôn An nhưng Tần Sơ vẫn hơi hơi khó chịu khi biết cậu làm vậy.

Đây không phải là đề phòng mình à!

Lục Ôn An nhìn nam chính tức giận, gió trong lòng phất lên ù ù, mình mới đi gọi điện thoại một xíu thôi mà, sao lại chọc giận anh nữa rồi? ? ?

Nhưng mà ai bảo hắn làm nam chính chứ, còn là nam chính trong văn vả mặt, tính tình không tốt thì làm sao, tất nhiên chỉ có thể chiều theo chứ sao!? Bé Lộ Tử nỗ lực thoát khỏi vận mệnh làm bia đỡ đạn đành phải cúi đầu khuất phục, tranh thủ thời gian vuốt lông cho ông lớn nam chính, "Họ là người mà ba mẹ em gọi đến để dẫn em về, anh Sơ, không phải em gọi đến đâu."

Chiếc kẹp trong tay Tần Sơ gõ vào phần vỏ khoai lang còn sót lại trên thành bếp, tạo ra một âm thanh leng keng, mặt mũi vẫn thúi hoắc như cũ:"Vậy bây giờ cậu về với họ đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa."

Nếu bị người nhà họ Lục phát hiện ra hắn thì sẽ rất phiền phức, nhưng bây giờ Lục Ôn An đã biết, mà ông chú quân nhân kỳ dị lúc nãy cũng có vẻ là người nhà họ Lục, xem ra chuyện này sớm muộn cũng lộ ra, trong lòng Tần Sơ thở một hơi thật dài nhẹ nhõm, dù thế nào đi nữa, việc gì tới cứ tới, hắn còn sợ những người này không phát hiện ra kìa!

Nghĩ xong, Tần Sơ quay đầu nhìn thiếu niên mềm nhũn còn chưa rời đi bên cạnh, hắn nghiến răng nghiến lợi, đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Lục Ôn An, vẫn chưa hết bực nên tăng lực hơn, biến kiểu tóc đẹp đẽ của ai đó thành ổ gà.

Lục Ôn An ngơ ngác bị hắn xoa đến mức quên tránh né, chỉ có thể ngốc nghếch đứng đó để đối phương xoa tóc.

Thiếu niên cao lớn cụp mắt xuống, thiếu niên dưới tay hắn mở to đôi mắt trong veo như sương mù, ngơ ngác nhìn hắn. Thật sự là... muốn mạng mà!

Tâm trạng tệ hại vơi đi, có lẽ đây là sự thân mật tự nhiên, Tần Sơ buông bàn tay đang vò vò tóc Lục Ôn An ra, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tôi xoa tóc như thế này, cậu không tức giận à? Khí thế đàn ông con trai đâu mất rồi hả?!"

Trong khi Lục Ôn An đưa tay vuốt mái tóc rối bù như chuồng gà của mình, cậu bình tĩnh mở mắt, dỗ dành: "Bởi vì là anh Sơ xoa mà, sao em phải tức giận?"

Vốn Tần Sơ còn đang giả vờ tức giận:...Được lắm, bây giờ ngay cả vẻ mặt khó chịu cũng không vờ vịt được nữa.

Vì thế tâm tình anh Sơ lập tức cải thiện, khóe miệng nhếch lên nói: "Nhóc con, miệng ngọt đấy, anh đây không so đo với cậu nữa." Hắn đưa tay vuốt thẳng tóc của Lục Ôn An, sau đó nhéo vào đôi má trắng trẻo của cậu bé, "Anh lấy cặp cho cậu, về nhà đi."

Giọng điệu của hắn cũng trở nên ôn hòa hơn, thậm chí hắn còn quên mất mình vốn định hỏi tội cho ra trò...

Lục Ôn An: Anh, anh thật là dỗ dụ!

Tần Sơ đi tới chiếc ghế nhỏ dựa vào bức tường phía sau xe ba bánh, nhặt chiếc cặp sách màu xanh lam của Lục Ôn An lên, thấy trên đó có dính bụi nên vỗ nhẹ một cái, sau đó đi đến đưa cho Lục Ôn An. .

Lục Ôn An lặng lẽ nhìn biểu tình của anh, thấy anh thật sự không còn tức giận nữa, bèn mạnh dạn tiến thêm một bước nói: "Anh Sơ, tay em hơi ngắn, anh giúp em đeo lên đi."

Nói xong, cậu thản nhiên duỗi cánh tay nhỏ của mình ra.

Thật ra không hề ngắn, cánh tay của cậu thon dài, tỷ lệ cân đối và khỏe khoắn hơn cánh tay của con gái một chút.

Tần Sơ nhìn bộ dáng được cưng nựng là lẽ đương nhiên của cậu nhưng không hề phản cảm, vậy mà còn hơi biến thái thấy vui vẻ?

Chắc chắn không phải là mình muốn chăm sóc cậu, mà là vì cậu khá ngoan ngoãn và nghe lời nên việc một người anh trai chăm sóc em trai mình là điều quá tự nhiên.

Trong lúc Tần Sơ đang tẩy não bản thân, hắn đã cẩn thận nhẹ nhàng đeo quai cặp sách lên vai Lục Ôn An, sau đó kéo dây đeo vai còn lại cho cậu. Làm xong việc, trong lòng Tần Sơ không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

Lục Ôn An di chuyển cánh tay của mình và điều chỉnh dây đeo vai của chiếc cặp đến một vị trí thoải mái. Sau đó cậu chợt thấy sau lưng nhẹ bẫng, chiếc cặp không còn trọng lượng nữa.

Cậu quay đầu lại thì thấy Tần Sơ đang nâng cặp cậu lên, nhận hết trọng lượng vào mình.

Tần Sơ ước chừng độ nặng cặp sách như một miếng thịt, chặc lưỡi: "Cậu mang về nhà bao nhiêu cuốn sách đấy?"

"Đây đều là bài tập hôm nay!" Lục Ôn An nghiêm túc nói, sau đó cậu nhớ ra bài tập hôm nay còn chưa làm gì cả! Haiz, xem ra về nhà phải chạy bài tập thôi.

Lúc này Tần Sơ mới nhớ tới người trước mặt đã nói là học sinh đứng đầu, khó hiểu thế giới học sinh giỏi lại phải vác một giỏ sách như vậy về nhà hí hoáy viết bài, khác nào tự mình chịu khổ không chứ.

Lục Ôn An nhìn vẻ mặt chê bai của hắn, nhận ra lúc này Tần Sơ thật sự rất giống với ba Lục, chắc chắn anh ấy đang nghĩ tại sao mình lại phải vất vả mang sách về nhà viết như vậy. Ba Lục đã từng nói với cậu tương tự.

Lục Ôn An ra hiệu cho hắn buông tay đang cầm cặp ra, sau đó xoay người, kiễng chân lên, vỗ vai Tần Sơ như một người lớn tuổi, chân thành nói: "Anh Sơ, anh phải học tập chăm chỉ nhé."

Tần Sơ nhìn cậu như kẻ mất trí, sau đó phủi phủi móng vuốt nhỏ của cậu: "Được đấy, bắt đầu dạy đời rồi đấy."

Lục Ôn An vẫn còn thấy chưa thoải mãn, thật sự muốn kéo anh về nhà ngay lúc đó.

Nghĩ đến gara đổ nát bị bỏ hoang và người mẹ giả mạo đã mắng mỏ anh, lợi dụng anh làm công cụ kiếm tiền, Lục Ôn An cảm thấy khó chịu khắp người, thậm chí không muốn đợi thêm một đêm nữa.

Vì thế lại đưa ra một yêu cầu khác: "Anh Sơ, hay là anh cố gắng làm người tốt nốt đi, đưa em về nhà nhé."

Tần Sơ trừng mắt nhìn cậu, nếu không phải lúc trước xem qua ảnh thì hắn còn không biết Lục Ôn An chính là con trai của người đó, vẫn tự ảo tưởng rằng cậu muốn mình về gặp ba mẹ cậu, còn bây giờ sao, đương nhiên hắn hết cái suy nghĩ đó rồi.

"Nhóc Lộ Tử, đừng có được nước lấn tới, đừng mơ tôi đưa cậu về nhà." Tần Sơ dùng giọng nói hung hãn cho cậu nghe.

Được rồi, nhân vật chính cao quý lại trở nên cáu kỉnh và tức giận không thể giải thích được.

Bây giờ Lục Ôn An đã có thể chắc chắn rằng từ góc nhìn của nam chính, cốt truyện rất khác với cốt truyện của cậu!

Vậy cuối cùng cốt truyện chết tiệt cho ba mẹ nuôi trong thế giới tiểu thuyết này là gì vậy?! Lục Ôn An nhìn Tần Sơ lúc này rất phản kháng cúi đầu, đành không dám đưa ra yêu cầu nữa, xem ra chỉ có thể làm theo kịch bản ban đầu, để cho ba Lục tới gặp Tần Sơ.

Tính tình hung bạo của Tần Sơ hoàn toàn được thừa hưởng từ ba mẹ, nhưng may mắn anh cũng thừa hưởng một điều, đó là nhanh giận cũng nhanh quên, lông xù rất dễ được vuốt xẹp, Lục Ôn An sống chung với ba mẹ Lục hơn chục năm nay nên đã có kinh nghiệm thực tiễn đầy mình, có thể nói lần nào cũng thành công.

Bởi vì họ đều là những người thích ăn mềm hơn ăn cứng, còn Lục Ôn An tình cờ lại là một người theo xu hướng mềm mỏng, trời sinh khắc với những người như họ.

Thế là Lục Ôn An xuất chiêu, lập tức bày ra vẻ mặt sợ hãi, cúi gằm mặt, mềm oặt nói: "Vậy... anh Sơ, ngày mai gặp lại ạ."

Hoàn toàn làm theo ý của hắn, đồng thời thể hiện sẽ không chống cự.

Lúc này, đối phương thường sẽ có cảm thấy đắc ý, hắn sẽ nhấc chân hổ lên nhìn, cảm thấy hài lòng với sự răn đe của mình, sau đó hắn sẽ nhìn con mồi nhỏ đang bị cú búng tay của mình làm cho sợ hãi, ánh mắt sẽ trở nên dịu dàng thương sót, nghĩ thầm vừa rồi hung dữ như vậy chắc chắn đã khiến cậu sợ hãi, bước tiếp theo là vừa xấu hổ vừa an ủi chăm sóc.

Lục Ôn An nói xong, cậu nhìn vẻ mặt của chàng trai cao lớn đối diện dần dần trở nên cứng ngắc và khó xử, bây giờ chắc chắn anh Sơ vẫn còn hơi Tsundera (trong nóng ngoài lạnh) với ngượng ngùng, nhưng không sao cả. sau này sẽ quen dần, lâu ngày sẽ thuần hóa ngay thôi.

Lúc này, hành trình nội tâm của Tần Sơ giống hệt như vậy, vốn dĩ hắn muốn nói không gặp lại nữa, chả có ý nghĩa gì. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nai trong trẻo, mềm mại và đáng yêu của Lục Ôn An, hắn... hắn mẹ nó mềm lòng.

Nếu không bao giờ được gặp lại một cậu bé dễ thương và ngoan ngoãn như vậy nữa, hắn sẽ...sẽ có một xíu không đành lòng!

Nhưng nếu hắn đột nhiên mềm lòng, sắc mặt của đại ca hắn sẽ đi về đâu? Khác nào hắn bị dắt mũi đi chứ, vậy nên Tần Sơ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu mạnh mẽ nói: "Ngày mai gặp lại."

Lục Ôn An mỉm cười, quay người hài lòng đi về nhà trước. Về phần ngày mai, tin chắc chú Lưu sẽ giúp đỡ!

Dứa: Cuối tuần up 5 chương cho mọi người đọc dui nhe. Qua chương sau sẽ thấy trình tự biên tự diễn của anh Sơ là thừa hưởng từ ai =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top