Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18 I Đối diện trực tiếp

Toang rồi ôm nhầm con trai!

18 I Đối diện trực tiếp

Cào phím: Dứa

Ba Lục không hề biết mình vừa xuất hiện đã giống hệt đại ca xã hội đen đến đây gây sự, vậy nên ông cứ thấy là lạ, sao trông thằng nhóc này cứ sốt vó như chuẩn bị choảng nhau thế này.

Đôi mắt đằng sau cặp kính râm của ba Lục đang lặng lẽ đánh giá thiếu niên trước mặt, khoảng cách gần thế này, ông có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt của đối phương.

Hình dáng cơ thể và các đặc điểm chung trên khuôn mặt quả thật rất giống, chỉ trừ đôi mắt hai mí thì khác. Đôi mắt của ba Lục giống như mắt hổ, tròn xoe khi mở to, trong khi đôi mắt của Tần Sơ là một đôi mắt phượng, hơi hẹp và dài, lông mi dày và thẳng tắp, đôi mắt này khiến thiếu niên giảm đi phần nào vẻ nam tính, khiến hắn càng thêm vẻ khôi ngô.

Ba Lục nhìn rồi bị hút vào đôi mắt ấy, quen thuộc đến mức nhìn mấy chục năm cũng không chán.

Ông bất động đứng trước quầy, không khác gì người si ngốc.

Vẻ mặt Tần Sơ căng thẳng, cảm giác được đối phương đang đánh giá mình, lúc đầu hắn còn có thể chịu đựng, nhưng sau đó lại trở nên nóng nảy, sao còn chưa xong nữa!

Hắn mở miệng hỏi: "Thưa ngài, ngài muốn mua gì?" Giọng nói nhẫn nhịn vang lên.

Ba Lục nhìn bộ mặt thúi của hắn, không ngờ lại cảm thấy thân quen đến lạ. Ông thôi không nhìn nữa, nhanh chóng nhìn lại những thứ trên xe ba bánh.

Đều là những món đơn giản, thích hợp cho bữa sáng. Đồ ăn không có nhiều, được bày biện gọn gàng, trong đó còn có một chiếc nồi nhỏ đựng ngô và khoai lang.

Ba Lục móc ví ra, làm bộ như thật sự đến mua đồ: "Một bắp ngô."

"Được." Giọng điệu Tần Sơ ôn hòa hơn nhiều, thì ra không phải đến gây sự, vậy là tốt rồi, vừa rồi hắn đã thầm đánh giá nếu thật sự đánh nhau thì có thể hắn không thể đọ sức được với đối phương.

Lúc Tần Sơ chuẩn bị bắp ngô, ba Lục tìm một vị trí thích hợp tựa người vào cạnh chiếc xe ba bánh, như đang định bắt chuyện.

Tần Sơ lại liếc nhìn ông, cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Hơn nữa vì cặp kính râm nên nhìn không rõ được mặt mũi.

Ba Lục tự cho là mình đã tìm được tư thế bá đạo, đặt tay lên mép tấm gỗ nơi đặt đồ vật, trông như một tên đại ca đến đòi tiền bảo kê, ông ngước cằm lên hỏi: "Nhà nhóc ở đâu?"

Tần Sơ nhướng mi, không để ý tới ông.

Ba Lục cũng không quan tâm, nói tiếp: "Nhìn nhóc còn nhỏ thế này mà ba mẹ nỡ lòng cho đi bán đồ ăn sáng à? Nhìn nhóc chắc cũng đang tuổi đại học phải không?"

Ba Lục nhớ lại tuổi trẻ của mình cũng thế này, cũng ra ngoài xã hội lăn lộn từ sớm nên không khỏi càng thêm đồng cảm với hắn.

Đại ca Sơ thật ra mới học lớp mười nhưng lại quá lo lắng về việc cao thêm, bình tĩnh nói: "Làm thử cho biết."

Hắn không nói thật vì cảm thấy không cần thiết.

Ba Lục cảm thấy hôm nay không thể nói chuyện gì nữa, nhưng vì quá tò mò nên viện cớ, thần bí nói: "Thật ra là thế này, bác chính là anh em sinh đôi của ba con, đã tìm nhau rất lâu rồi, đến tận hôm nay mới biết được em mình đã có con trai, cũng chính là con. Bây giờ con có thể dẫn bác đi gặp ba được không?"

Dù sao cũng nên làm sáng tỏ mọi chuyện, đầu óc đơn giản lại thẳng tuột thêm phần đang đam mê tiểu thuyết trên mạng của ba Lục bắt đầu vận dụng trí tưởng tượng của mình. Nhân viên công ty sợ nhất là ông chủ sử dụng bộ não của bản thân, bởi vì mỗi khi ông động não thì hệt như bị điên.

Bây giờ Tần Sơ cũng nhìn ông y hệt như kẻ điên.

Người này vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần à, hay là muốn lừa đảo, muốn lừa mình về nhà rồi cướp bóc gì chăng.

Không ngờ nhìn bề ngoài có vẻ như mặt người dạ thú nhưng lại là người xấu thật, phi! .

Sắc mặt Tần Sơ lại trở nên nghiêm túc, tính xấu nói đến là đến: "Lăn."

Bị một thằng nhóc kém mình hơn 20 tuổi nói mình lăn, ba Lục cũng nổi nóng, lạnh lẽo hỏi: "Con không tin?"

Tần Sơ máy móc nhét thẳng bắp ngô vào ngực ông, sau đó xua tay ra hiệu đi được rồi đấy, đừng nói gì nữa.

Ba Lục hoàn toàn không ngờ đến trường hợp này sẽ xảy ra, tự bản thân mất niềm tin nghi ngờ nhân sinh rồi dứt khoát tháo chiếc kính râm ngụy trang ra, sau đó đứng chắp tay sau lưng nhìn hắn.

Nhưng thậm chí Tần Sơ còn không thèm nhìn ông nữa, chỉ lo chào đón những khách hàng mới.

Vốn Chú Lưu đang ngồi trên xe chú ý mọi chuyện bên này bằng ống nhòm lại không khỏi thắc mắc, chuyện gì xảy ra với ông chủ vậy, sao đứng ngay đó như mấy tên côn đồ thế kia?

Ba Lục ra vẻ không thành công, bất đắc dĩ vuốt mặt, tự nhủ trong lòng không được cãi nhau với một đứa nhỏ, không được tức giận, không được tức giận, sau khi dồn hết sự bức tức vào lòng thì gào lớn như chuông đồng: ''Nhìn ông này!"

Không khác gì người bệnh tâm thần, thậm chí cô em gái đang định mua sữa đậu nành cũng bị doạ chạy toáng đi.

Tần Sơ lười biếng quay đầu lại, bắt đầu mất kiên nhẫn nói: "Ông còn chưa nói xong sao..."

Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đối diện nhau.

Tần Sơ: Chết tiệt!

Ba Lục: Cuối cùng mình không phải là người duy nhất bị sốc! (mặt tự mãn)

Tần Sơ rất đối kinh ngạc, đồng tử co rút, nhìn chằm chằm vào người trước mặt mà trước giờ chỉ xuất hiện trong thế giới của hắn dưới dạng hình ảnh.

Ba Lục sợ hắn bị doạ bèn cất lời: "Vậy nên cháu dẫn bác đi xem xem, có khi sẽ gặp được anh em song sinh đã mất tích nhiều năm."

Thật ra chả có khúc mắc gì cả, ba Lục chỉ muốn tìm ra chân tướng sự việc, bởi vì ánh mắt của đứa trẻ này quá giống...

Tần Sơ lạnh lùng kéo căng cơ mặt, không tiếp tục nhìn ông nữa mà quay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách vô cảm.

Được thôi, hôm nay không làm ăn gì được nữa, nhìn thử thời gian, cũng gần tới giờ đi học rồi.

Về phần ông già bên cạnh cứ dính chặt như kẹo da trâu vào hắn thì cứ mặc kệ ông ta đi! Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không bao giờ dẫn về nhà mình.

Ba Lục chờ đợi phản ứng của hắn nhưng thằng nhóc này cứ thế mà lờ đi.

Mẹ kiếp, tính khí giống hệt vợ mình!

Ba Lục không khỏi cảm thán, đồng thời trong lòng lại lệ tuôn đầy mặt, dù sao bản thân ông cũng tung hoành giang hồ nhiều năm vậy rồi, trừ vợ mình ra thì có ai dám coi thường ông thế này chứ.

Dù hết lần này tới lần khác nhưng ông cũng không quá nổi nóng, bởi vì cảm giác quá quen thuộc lại thân thiết, nhất là khi đột nhiên thiếu niên ngẩng mặt lên, trừng mắt phượng nhìn ông khiên cả người ba Lục run lên theo phản xạ, sao còn dám tức giận gì nữa!

Sau đó ông chủ – xưa kia náo loạn giang hồ – Lục ngạo nghễ vươn tay muốn níu cổ đem thằng nhóc về cho vợ mình xem.

Tần Sơ cực kỳ cảnh giác, gần như ông vừa đưa tay ra đã phản ứng lại.

Chàng trai cao lớn nóng nảy nhanh chóng cầm lấy lõi ngô trong tay, sau khi xác định vị trí khuôn mặt xong thì thẳng tay chọc vào khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của ông.

Tất nhiên không thể đánh trúng, ba Lục cũng ra tay ngay lập tức, ông kẹp chặt cổ tay đang giơ lên ​​nửa chừng của hắn, đầu ngô đã dừng ngay chóp mũi ông, khoảng cách rất nhỏ.

Một cơn gió thổi qua, mùi bắp ngô ngọt ngào xộc vào mũi ba Lục.

Không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau sao, còn y hệt nhau mà, thù oán ở đâu ra thế này. Ba Lục đau lòng nghĩ, bố mày hởn tủi bao nhiêu mà còn chưa nổi đoá đâu!

Tần Sơ đã giống như một con báo con phẫn nộ, giọng nói đầy hận ý: "Bà mẹ nó ông còn dám vác mặt đến gặp tôi?!"

Trong đôi mắt của hắn chỉ ngập tràn sự oán giận sâu đậm.

Bỗng Ba Lục cảm thấy cả cuộc đời mình trở nên kỳ diệu, "Con biết ta?"

"Phi, vậy ông tới tìm tôi làm gì?" Tần Sơ mắng xong lại cảm thấy khó chịu, bởi vì tay hắn vẫn bị ông khống chế!

Ba Lục chợt trầm ngâm: "Có lẽ ta thật sự có một người anh em song sinh. Con nhận nhầm người rồi."

"..." Tần Sơ cảm thấy ông thật vô liêm sỉ, bịa ra lời nói dối vụng về như vậy để trốn tránh trách nhiệm.

Lúc này, một chiếc Land Rover hầm hố đậu cách đó không xa.

Mẹ Lục đẩy cửa xe ra, thấy hai người đàn ông lớn nhỏ đang đối đầu ở đằng kia thì vội quay người lại, bốp một phát cho Lục Văn An đang háo hức nhô đầu ra muốn xuống khỏi xe, đẩy cậu về trong lại.

Mặt Lục Văn An bị tay mẹ đè ở trên, đang khó hiểu thì nghe thấy mẹ Lục nghiêm túc nói: "Con ở yên đây không được xuống, mẹ ra ngoài xem tình hình thế nào." Nói xong, bà sấm rền gió cuốn mở cửa bước thẳng đi.

Lục Hoài An muốn cười phá lên, làm sao cậu có thể vắng mặt trong tình huống vướng mắc thế này trong khi bản thân nắm được kịch bản lại có góc nhìn của thượng đế cơ chứ!

Thế là cậu lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tranh thủ thời gian vội vàng theo sau, chạy!

Dứa: Chương này văn chương mình lủng củng quạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top