Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19 I Một nhà ba người

Toang rồi ôm nhầm con trai!

19 I Một nhà ba người

Cào phím: Dứa

Lục Ôn An chạy vội đến nỗi quên mất mình còn mang theo cặp sách, cậu cứ thế khoác trên vai, chạy được nửa đường thì dây đeo cặp bị tuột xuống khuỷu tay.

Cậu chật vật vừa chỉnh dây vừa lao về phía hai ba con đang đối mặt nhau, vội vàng la lên: "Người một nhà, người một nhà cả, đừng đánh nhau!"

Hai đôi mắt sắc bén và uy nghiêm ngay lập tức lia về phía thiếu niên đẹp đẽ đột nhiên đứng giữa họ.

Lục Ôn An kéo cặp sách đang tụt dưới mông mình lên, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ hai bên, cậu sợ hãi đến mức giơ lên tay áo hơi dài của mình, sau đó vừa lo lắng vừa ngây thơ nhìn ba Lục, lại quay qua Tần Sơ còn đang nổi nóng nói: "Cũng đừng đánh em!"

"Ai dám đánh con trai cưng của tôi." Một luồng khí thế mạnh mẽ hơn truyền đến từ phía sau, dáng người phụ nữ cao gầy vươn tay nắm lấy phía sau cặp sách Lục Ôn An, kéo cậu đến bên cạnh, sau đó đứng yên.

Là mẹ Lục đến sau.

Một nhà ba người, đứng thành một hình tam giác, ai nấy đều có đôi chân dài và khí chất khác thường.

Lục Ôn An đứng ở một bên trông cực kỳ yếu đuối, bất lực và yếu ớt ~~(>_ <), cậu vội vàng xốc lên cặp sách tuột lấy tuột để sau lưng, đồng thời giả vờ vô tội nói: : "Mẹ ơi, mẹ nhìn thử xem, anh này có phải con ngoài giá thú của mẹ không?"

Không cần phải nói, đôi mắt sáng ngờ của mẹ Lục đã hướng về phía chàng trai trẻ cao lớn với khuôn mặt giận dữ.

Trong lòng bà lập tức lộp bộp một tiếng, chàng trai này trông rất giống chồng bà!

Ngay sau đó trừng mắt nhìn ba Lục đang trong mơ màng: "Tên họ Lục kia, giải thích xem nào?"

Ba Lục lau mặt, ông vẫn còn đang chờ giải thích mà!

Lúc này, người thiếu niên cũng họ Lục lên tiếng: "Mẹ, con thấy ba người đứng cạnh nhau như một nhà ba người vậy!"

Lúc này, chú Lưu đang ngồi trong xe chăm chú xem chuyện gì đang xảy ra cũng có cảm giác mãnh liệt khi ông chủ, bà chủ và cậu bé cao lớn ở trong cùng một khung hình, chính là hình mẫu một nhà ba người kinh điển!

Vốn dĩ chú Lưu vẫn lo lắng cho ông chủ của mình, trách Lục Ôn An không nghe lời khuyên của chú màcòn đưa vợ ông chủ đến, sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao, thế nhưng bây giờ chú lại do dự, có lẽ mọi chuyện không phải như chú nghĩ.

Có thể nói là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn cả.

Đầu tiên ba Lục nhìn Lục Ôn An đang mặc bộ đồng phục học sinh tươm tất, sau đó nhìn thằng nhóc cao lớn có khuôn mặt kiêu ngạo đối diện với mình, nhìn sao cũng thấy thằng nhóc này mới là đồng loại của ông.

Ông đụng đụng vợ mình rồi nói: "A Anh, em nhìn đôi mắt cậu nhóc thử xem, có giống em không?"

Mẹ Lục sửng sốt vì sự chuyển biến đột ngột này, chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Tần Sơ nắm chặt ngón tay, nhìn chằm chằm Lục Ôn An rõ ràng đang gây sự với vẻ mặt tức giận: "Cậu đang làm gì hả? Làm sao mẹ cậu sinh ra tôi được!"

Lục Ôn An gãi gãi tóc, "Có khi ngày xưa ôm nhầm thì sao, anh mới là con ruột của mẹ!"

Nói xong, Lục mèo con làm ra hành động táo bạo nhất từ ​​trước đến nay, đẩy Tần Sơ chưa kịp phản ứng lại giữa ba Lục và mẹ Lục, sau đó vỗ tay một cáu, đứng đối diện ba người nói: "Nhìn đi, đúng là một nhà ba người mà!"

Tần Sơ khó chịu tức giận, đang định bỏ đi thì bị một bàn tay giữ lại.

Chàng trai quay đầu lại trừng mắt với vẻ mặt bướng bỉnh và bất mãn. Người kéo hắn là một người phụ nữ có khí chất hoàn hảo và vẻ ngoài xinh đẹp, rõ ràng là bà đã quen với việc làm người nắm quyền, tác phong làm việc cũng dứt khoát gọn gàng.

Dù nhìn thế nào đi nữa, bà cũng không giống loại phụ nữ sẽ cướp chồng của người khác.

Vẻ mặt mẹ Lục dịu đi rất nhiều: "Anh bạn, con có thể đưa ta đi gặp bố mẹ con được không?"

"..." Vẻ măt Tần Sơ mỉa mai: "Không cần thiết."

Mẹ Lục nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Hôm nay chúng ta đã đến đây rồi gặp được con, nên nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này, nếu không ta sẽ không rời đi."

Tần Sơ nghiến răng nghiến lợi. Áp lực ập vào mặt khiến hắn đột nhiên có chút sợ hãi với người phụ nữ lần đầu gặp mặt này.

Mẹ Lục nắm lấy cổ tay hắn, không đợi hắn phản ứng đã quay người vươn tay còn lại, kéo Lục Ôn An đang say sưa xem kịch, cứ vậy mỗi tay một người, sải bước về phía xe.

"Bây giờ con dẫn ta về nhà con." Mẹ Lục khí chất mười phần hất cầm lên, không hề cho hắn cãi lại.

;;

Ba Lục đứng đằng sau: Vợ ơi, vợ quên chồng rồi (┬_┬)

Lục Ôn Ann biết mẹ mình là người có tính cách sấm rền gió cuốn nên mới đưa bà đến đây. Bây giờ xem ra quyết định của cậu hoàn toàn đúng đắn, nếu phụ thuộc vào ba Lục thì có lẽ mọi chuyện đã không suôn sẻ thế này.

Theo suy đoán của Lục Ôn An, Ngô Oái, người đã nuôi lớn Tần Sơ từ nhỏ hắn sẽ biết ba Lục, nếu không tại sao Tần Sơ lại phản kháng và oán giận sau khi nhìn thấy khuôn mặt của ba Lục.

Bây giờ tất cả các bên liên quan đều mặt có mặt, sự thật năm đó có thể được tiết lộ, nhưng Lục Ôn An vẫn chưa có thời gian để suy nghĩ xem bản thân nên đi đâu sau khi mọi chuyện giải bày.

Tần Sơ mím môi, tuy rất bất mãn nhưng người phụ nữ nắm tay hắn lại có một sức mạnh rất kỳ lạ khiến hắn cứ bất giác đi theo, rồi hắn lại nghĩ, thay vì tiếp tục trốn chui trốn nhủi trong ngõ như một con chuột thì thà đối đầu trực diện còn hơn, cũng sẽ khiến Ngô Huy hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng chỉ có mình bà tự cho là hờn tủi suốt bao nhiêu năm quá.

Đời mình cũng thú vị quá mà!

Tần Sơ cứ miên man suy nghĩ, sau đó thở dài một hơi, thành thật mà nói, cuộc sống như vậy đã đủ rồi.

Vừa thở ra hơi thở này, đột nhiên hắn bị vỗ mạnh vào lưng.

Tần Sơ suýt chút nữa vấp ngã thì người phụ nữ đứng đằng sau hắn lên tiếng: "Ranh con, sao lại ngơ ngác thế? Lên xe chỉ đường đi."

Tần Sơ đứng vững lại, quay đầu nhìn bà với vẻ mặt kỳ quái, không thể tin được lực tay lại mạnh đến thế.

Lục Ôn An bên cạnh đã ngoan ngoãn leo lên xe, sau đó vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh mời gọi: "Anh Sơ, ngồi đây đi!"

Tần Sơ trừng mắt nhìn cậu, hôm nay chính cậu là người khai ra chứ đâu.

Lúc này hắn lại không may bị mẹ Lục vỗ lưng thêm cái nữa: "Con dọa con trai mẹ làm gì? Mau lên xe đi, đừng nói nhảm nữa!"

Tần Sơ lặng lẽ nuốt một ngụm máu trào ra vì tức, miễn cưỡng di chuyển đôi chân dài ngồi vào.

Nhịn trước đã!

Lúc này Tần Sơ không ngờ rằng sau này mình sẽ không bao giờ có thể đánh trả được nữa!

Mãi mẹ Lục mới mời được hắn lên xe, nhanh nhẹn mở cửa ra rồi quay người lại.

Người đàn ông cao lớn cách đó không xa vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên đi theo hay gặp chú Lưu.

Mẹ Lục không nói một lời vắt tay lên cửa xe, ngoắc ngoắc tay với ông, không kiên nhẫn quát: "Quỷ sứ, còn đứng đó làm gì vậy? Đi nhanh lên!"

Ba Lục đột nhiên tìm được đường sống, lao tới như một con chó sói lớn.

Lục Văn An ngồi bên trong tranh thủ lúc này nhẹ giọng nói với Tần Sơ: "Đừng chọc giận mẹ nha, mẹ có thể tay không chém mấy viên gạch đó."

Tần Sơ:...

Hắn quay đầu lại nhìn hai người lớn đang đứng bên ngoài, chỉ mới mấy phút thôi hắn biết ai là người đứng đầu chuỗi thức ăn trong gia đình này.

Đã có hai cậu bé ngồi ở ghế sau xe, ba Lục bèn ngồi ở ghế phụ.

Cho đến khi ngồi xuống, ông vẫn chưa hoàn hồn trước sự thay đổi này. Mẹ Lục ngồi cạnh bình tĩnh nhả phanh, đạp ga và chuẩn bị phóng đi.

Lục Văn An ngồi phía sau không để ý đến ánh mắt trừng trừng của Tần Sơ, chủ động tích cực chỉ dẫn: "Mẹ, ở ngã tư tiếp theo rẽ trái, chạy tiếp, khi nào đến con sẽ nói cho mẹ biết."

"Ừ." Mẹ Lục liếc nhìn hai thiếu niên phía sau qua gương chiếu hậu của chiếc xe, vẻ mặt của thiếu niên cao cao thối không thể tả.

Ngay cả tính tình cũng rất giống nhau, tuy mẹ Lục không muốn thừa nhận nhưng có vẻ như đứa trẻ này thật sự giống lão Lục ngày trẻ hơn.

Mẹ Lục không khỏi siết chặt tay lái, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Ba Lục ngồi cạnh thì cứ quay lại nhìn thiếu niên.

Tần Sơ ngồi thẳng, hai tay nắm chặt trên đầu gối, như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Lục Ôn An ngồi bên cạnh không muốn không khí gượng gạo quá nên lấy trong cặp lấy ra một túi bánh mì đưa qua: "Tần Sơ, cho anh ăn nè."

Cậu gọi cụ thể tên đầy đủ của anh để hai người lớn ngồi trước nghe được.

Đúng như dự đoán, ba Lục đã bắt chuyện: "Vậy ra con tên là Tần Sơ." Vậy thì không còn gì để nói nữa.

Tần Sơ lạnh lùng nhướng mi, vẫn kiên trì giữ thái độ xa cách với gia đình này.

Tay Lục Ôn An chạm vào hắn, sau đó chỉ vào gương chiếu hậu.

Tần Sơ nhìn theo ánh mắt của cậu, nhìn thấy gần hết khuôn mặt lộ rõ ​​​​của mẹ Lục ngồi ở ghế lái, sắc bén và lãnh đạm.

Không cần phải nói, mẹ Lục đang chú ý tới những gì đang xảy ra phía sau, bà có chút hối hận, lẽ ra không nên để An An ngồi cạnh cậu bé cao ngồng này, phải để ba Lục ngồi ở phía sau mới đúng, như vậy sẽ an toàn hơn.

Sắc mặt Tần Sơ vẫn lạnh lùng, nhưng sau khi thu hồi ánh mắt, hắn đưa tay nhận lấy chiếc bánh mì mà Lục Ôn An đưa.

Hắn thực sự sợ người phụ nữ hung dữ ngồi phía trước sẽ dừng xe rồi lao tới phía sau tát vào lưng hắn.

Tê hết cả trứng, bây giờ sau lưng vẫn còn đau!

Lục Ôn An mỉm cười hài lòng, sau đó ngồi gần hơn một chút, gần như ngồi sát rạt Tần Sơ.

Tần Sơ thấy mẹ Lục trước mặt lại nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể cứng đờ ngồi vào chỗ, không dám phạm sai lầm.

Rất nhanh Lục Ôn An đã phát hiện hắn không được bình thường, nhỏ giọng hỏi: "Anh sợ mẹ à?"

"Là mẹ của cậu, không phải mẹ tôi." Tần Sơ thấp giọng bất mãn nói. Thiếu niên kiêu ngạo không chịu thừa nhận bản thân mình thật sự không hiểu sao lại hơi sợ sợ với người phụ nữ này.

Không ngờ đại ca Sơ không sợ trời sợ đất chuyên đi gây chuyện lưu manh cũng có ngày này! Lục Ôn An không khỏi cảm thán, không hổ là con ruột của ba Lục, tính nhát cáy này chắc được di truyền y chang.

Sau khi Lục Ôn An thở dài, chỉ chỉ vào bánh mì trên tay hắn, "Cái này ăn ngon lắm, anh thử đi, em không lừa anh đâu. Anh Sơ, anh thường thích ăn gì?"

Ba Lục và mẹ Lục ngồi phía trước nhìn nhau với vẻ ngầm hiểu, sau đó cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe hai đứa nhỏ phía sau biểu diễn.

Tần Sơ kiên quyết nói: "Gì cũng không thích." Hành động của hắn rất thành thật, xé túi đựng bánh mì ra, cắn một miếng.

Hắn ra ngoài bán đồ ăn sáng nhưng cũng chưa ăn bao nhiêu, bây giờ đúng là hơi đói bụng thật.

Sau đó hắn chợt nhớ đến gian hàng bị mình bỏ rơi thảm thương, trong giây lát hắn ngồi thẳng dậy.

"Mau vòng xe lại, xe ba bánh của ông còn ở đó!" Tần Sơ không sợ chết đá vào thành ghế ô tô.

Lục Ôn An vội vàng tóm lấy hắn, dành nói trước với ba Lục: "Yên tâm, em cho người canh rồi, không ai mang đi đâu."

Lúc này Tần Sơ mới thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe ba bánh tốn cả khối tiền, hắn bĩu môi nói: "Quay video lại xem, thấy thì tôi mới yên tâm."

"Ta nói chứ, nhóc con cứ lo thế làm gì, nếu không còn thì ta cho con một trăm chiếc xe!" Ba Lục giàu có nói.

Tần Sơ trừng mắt nhìn ông: "Là ông tự nói, nói lời phải giữ lấy lời."

Thật là, nhìn khuôn mặt trước mặt y hệt mình, ba Lục tức giận nói: "Ta lừa thằng nhóc như con làm gì."

Lục Ôn An ngồi bên cạnh không khỏi ôm trán. Làm sao hai ba con lại có thể vừa gặp đã nồng nặc mùi khói súng thế này chứ.

Mẹ Lục không chịu được ồn ào, lạnh lùng nói: "Ai cũng không được làm ổn làm phiền tôi lái xe, ngậm miệng hết vào!"

Sau đó chiếc xe trở nên yên tĩnh như mong muốn.

Mẹ Lục lại dịu dàng nói thêm: "An An có thể nói."

Lục Văn An được cưng mà sợ khi nhận được đặc ân lớn, Tần Sơ ở bên cạnh tức giận khoanh tay lại, ai mà thèm nói chuyện, ông đây cũng không thích nói chuyện nhé, hừ!

Chẳng mấy chốc, cả ba người đã đến lối vào của một con hẻm chật hẹp và đổ nát, nếu đi thêm vài bước vào bên trong sẽ đến lối vào của một gara bỏ hoang.

Lục Ôn An nhắc mẹ Lục đang lái xe đỗ xe bên ngoài, nếu không đường sẽ khó chạy.

Đỗ xe xong, một chiếc xe đầy người bước ra, tất cả đều có đôi chân dài, khí thế mạnh mẽ.

Lục Ôn An đứng gần đó, bí mật duỗi thẳng lưng, cố gắng theo kịp nhịp độ của gia đình ba người họ.

Ngô Oái vẫn đang ngủ trên giường không biết gì về khung cảnh hoành tráng bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top