Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 I Hiểu nhầm là thứ tồi tệ nhất

Toang rồi ôm nhầm con trai!

3 I Hiểu nhầm là thứ tồi tệ nhất

Cào phím: Dứa

''Chú Lưu, cháu đi học đây ạ. Lúc tan trường chú cũng đợi cháu ở đây nha." Trước khi xuống xe, Lục Ôn An nói với tài xế như thường lệ.

Chú Lưu là quân nhân đã xuất ngũ, sau này được ba Lục thuê, không chỉ làm tài xế mà còn chịu trách nhiệm về sự an toàn của toàn bộ biệt thự vườn. Chú gật đầu nhìn Lục Ôn An băng qua đèn giao thông trước khi lái xe đi.

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, ánh nắng ấm áp của sớm mai chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên, Lục Ôn An đeo ba lô trên vai, hai tay nắm lấy quai, trong lòng lắng đến nỗi lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Sau khi băng qua đường, cậu cúi đầu nhìn bóng mình trên sàn gạch, suy nghĩ xem lát nữa nên khuyên nhủ như thế nào.

Sau đó một cái bóng cao lớn đúng giờ xuất hiện, che đi cái bóng hơi gầy của cậu.

"Nhóc Lục Tử, tính ra cậu lại là người đúng giờ, không giống mấy thằng oắt kia, mẹ nó, hôm nay lại phải thu ít hơn vài đồng." Giọng nói của nam sinh trên cao vang lên đầy vẻ mỉa mai và lưu manh.

Lục Ôn An lo lắng nuốt khan, cảnh giác nhìn xung quanh, giống như một con chuột túi nhỏ vừa mới ra khỏi hang, đề phòng nguy hiểm, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.

Tần Sơ cụp mắt, bóng mi dài buông xuống, khi nhìn thấy bộ dáng ngó nghiêng xung quanh của cậu nhóc, trong lòng mắng một câu bố mày sao chịu nổi sự đáng yêu này hả, cuối cùng không nhịn được giơ tay lên chọc chọc sợi tóc vểnh vểnh của Lục Ôn An.

Lục Ôn An căng thẳng đến mức toàn thân sắp bốc khói, hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đang được vuốt tóc.

Sau khi vuốt tóc, bàn tay thon dài với các khớp nối rõ ràng rơi xuống trước mặt cậu, các ngón tay xòe ra, giữa các ngón tay có vết chai trông không giống như do đánh nhau. Lục Ôn An biết cảm giác khi sờ lên bàn tay này, dù hơi thô ráp nhưng rất ấm áp và khô ráo.

"..." Im lặng một lúc, Tần Sơ cử động ngón tay của bàn tay đang xòe ra, lần nữa giơ về phía trước.

Dáng vẻ đòi tiền cực kỳ tự tin!

Lục Ôn An tỉnh táo lại, nhỏ giọng hỏi: "Anh... sao anh không vào trong hẻm nhỏ mới đòi?"

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để bị kéo vào con hẻm, sau khi nộp tiền sẽ dành vài phút để giải thích cho hắn tại sao những người tương tự như cậu lại không đến, cứ thế mỗi ngày khuyên một chút để anh Sơ quay về con đường đứng đắn..

Thiếu niên cao lớn đẹp trai đứng đối diện đột nhiên cười, nụ cười đắm mình trong nắng, lộ ra hàm răng trắng bóc: "Cậu nghiện à?! Chắc là thấy tôi đẹp trai quá rồi chứ gì." Tần Sơ vừa nói vừa không khách khí nắm lấy cổ tay mảnh khảnh và mềm mại của cậu nhóc, dễ dàng dẫn dắt chú mèo con bò ra từ gia đình khá giả vào con hẻm.

Khi Lục Ôn An nghĩ tới lời nói mình sắp nói thì căng thẳng đến mức đầu cậu gần như bốc khói.

Hôm nay cậu vừa uống một ly sữa đầy, cho cậu rất nhiều can cảm, cũng vì vậy mà khắp người cậu đều có mùi sữa nhè nhẹ.

Con hẻm tương đối hẹp, hai người ở rất gần nhau, Tần Sơ có thể ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào dịu nhẹ trên người cậu, hắn hừ một tiếng, mấy đứa nhỏ nhà giàu này cứ có thói quen kỳ lạ thế không biết, lớn tướng rồi vẫn còn uống sữa, vừa trẻ con vừa lãng phí! Hừ, Tần Sơ từ nhỏ chưa từng uống mấy ngụm sữa sẽ không bao giờ thừa nhận mình ghen tị.

Nhưng mà không thể không nói mùi hương trên người cậu rất dễ ngửi.

Lục Ôn An chủ động dựa vào tường, lại còn dựa rất sát, tựa như điều này sẽ mang lại cho cậu rất nhiều tự tin.

Tần Sơ cười như không cười nhìn cậu, cũng mặc cậu, vẻ mặt có thể nói là rất nhàn nhã.

Lục Ôn An luôn cảm thấy rụt rè khi đối mặt với những người bạn cao và vạm vỡ hơn mình, thậm chí còn vô thức hạ giọng, "Anh Sơ, em nói với anh một chuyện nhé, anh..anh đừng giận đó."

Vừa nói cậu vừa xoa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, lén nhìn khuôn mặt của chàng trai cao lớn đối diện.

Tần Sơ nhìn cậu đang do dự khẩn trương còn ngượng ngùng, ánh mắt trở nên khó đoán. Sau đó hắn nghĩ đến cách mà cậu nhóc này thường xuyên tiếp xúc với mình, không hề có chút phản kháng nào khi bị hắn "cướp" hết!

Lần nào cậu cũng chủ động xuất hiện trước mặt hắn đúng giờ, ngoan ngoãn nộp phí bảo kê, gọi hắn một tiếng anh còn vui sướng nịnh nọt hơn hẳn cả em ruột có khi.

Hừm... Tần Sơ xoa xoa đường cong trên chiếc cằm hoàn hảo của mình, đầy hứng thú nhìn Lục Ôn An đang đỏ mặt vì căng thẳng hoặc xấu hổ. Hắn thầm nghĩ đừng nói thằng nhóc này muốn tỏ tỉnh với mình đấy chứ!

Lục Ôn An thấy hắn nhìn cậu với đôi mắt lắp lánh, nhìn có vẻ đang rất vui nên cậu khe khẽ nói: "Anh Sơ, là em bảo mấy người kia đừng tới đó, bởi...bởi vì em thấy thu phí bảo kê là không đúng!"

Khi nói đến vế sau, Lục Ôn An ưỡn lồng ngực nhỏ của mình lên, nghiêm túc nhìn Tần Sơ trước mặt, người có vẻ hơi sững sờ vì đã hiểu lầm.

Nhưng Lục Ôn An chỉ nghĩ hắn bị bất ngờ vì sao mình đang đi trấn lộn mà còn bị giảng đạo lý, không thể nào ngờ được vừa rồi hắn ta vừa ảo tưởng điều gì.

Tần Sơ cười xuỳ một tiếng, vươn tay dựa vào tường, vòng qua người thiếu niên trước mặt đang co rúm lại vì sợ hãi, hơi thở khi nói chuyện đều phả vào mặt cậu, "Bố đây mạo hiểm nguy cơ bị bắt vì trốn học, mỗi ngày sáng tối ngồi xổm ở đây hai lần, không phải vì để bảo vệ mấy thằng oắt con vô dụng như mấy đứa à. Thu phí bảo kê cũng không được?"

Lục Ôn An giống như gà mổ thóc, anh Sơ nói cái gì bèn gật mạnh tới đó, tỏ vẻ đồng ý, không dám phản đối!

"Anh Sơ, em không để cho anh làm không công đâu, sau này anh cứ tới như bình thường đi, nhưng cướp một mình em được rồi!" Lục Ôn An đỏ mặt và lấy số tiền đã chuẩn bị từ túi quần đồng phục của mình, "Em biết anh khác với mấy tên côn đồ ngoài kia, anh thật sự bảo vệ tụi em, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy. Nên là, anh cướp một mình em là được mà! Em cực kỳ hiểu anh, số tiền này gấp năm so với đợt trước, dù sao em cũng nhiều, anh cứ cướp thoải mái đi!"

Vẻ mặt Tần Sơ phức tạp nhìn cậu, đúng là nhóc ngốc nhiều tiền có khác...

Lục Ôn An nói xong, đột nhiên rụt rè, thiếu tự tin nói: "Nhưng tiền của ba mẹ em cũng không phải gió lớn thổi tới, đây đều là tiền tiêu vặt em thường tiết kiệm, muốn nhiều hơn thì không có đâu..."

Cậu sợ Tần Sơ không đồng ý nên lại đưa tay ra, nắm lấy ống tay áo đồng phục rộng thùng thình của Tần Sơ, kéo mạnh: "Anh Sơ ơi, từ giờ trở đi... từ nay về sau chỉ cần một mình bảo vệ em.thôi, được chứ?"

Cậu cũng khéo léo đổi cách nói để dễ nghe hơn, tuy nhiên trong mắt Tần Sơ thì cậu thực sự tin rằng: Ông đây thực sự đang bảo kê mấy đứa.

Đúng như dự đoán, sắc mặt Tần Sơ dịu đi rất nhiều, nở một nụ cười không rõ ý nghĩa như vừa nhận ra gì đó: "Thì ra là vậy. Đáng lẽ em nên nói với anh sớm hơn, nhóc Lộ Tử, chắc chắn anh Sơ đối xử với em đặc biệt, em đừng ghen quá như vậy."

Lục Ôn An: (⊙o⊙)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top