Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7I Muốn chụp ảnh

Toang rồi ôm nhầm con trai!

7I Muốn chụp ảnh

Cào phím: Dứa

Có lẽ vì hắn không ngờ rằng một cậu nhóc có vẻ ngoài yếu đuối thế này sẽ có ngày nói ra những lời cứng rắn như vậy: "Chúng ta đánh một trận đi!" Hiển nhiên Tần Sơ có hơi choáng váng một lát.

Sau đó hắn giơ tay lên một cách vô cảm, đặt lên đôi vai thanh tú của Lục Ôn An. Không dùng nhiều lực, cứ thể đẩy nhẹ cậu ngã xuống đất.

Lục Ôn An tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, ngồi đó với vẻ mặt bối rối và tuyệt vọng. Cậu không ngờ mình lại yếu đuối như vậy! Dù gì hồi cấp 2 cậu cũng giành được chức vô địch chạy đường dài mà!

Lục mèo con không bỏ cuộc dũng cảm đứng lên lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh tự tin nói: "Lần nữa!"

Tần Sơ nhìn lòng bàn tay của mình, lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương, ấy vậy mà to gần bằng nhau!

Thế là hắn không hề nương tay, nhéo má Lục Ôn An, không còn vẻ mặt phức tạp lúc nãy nữa, nói đùa: "Nhóc Lục Tử, hôm nay cậu tính tạo phản à, đánh với anh Sơ cậu thì lấy gì mà đỡ!"

Người cậu gầy tong như bé gà, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, tâm trạng Tần Sơ khá lên, đầu ngón tay cảm nhận được làn da mềm mại của thiếu niên nên không nhịn được mà xoa xoa.

Lục Ôn An đang loay hoay tìm cách vạch trần lai lịch thật của hai người một cách nghệ thuật nhất, nên không hề mảy may nhận ra đối phương đang lén lút trêu chọc mình!

Cậu nghĩ đến khả năng mình có thể chiến đấu với Tần Sơ, gần như bằng không, dù có đánh nhau thì cũng là cậu bị đánh, xem ra làm theo kịch bản trong sách không ổn rồi.

Vì vậy Lục Ôn An quyết định dùng một biện pháp đơn giản thẳng thừng, cậu nhìn chằm chằm Tần Sơ vẫn đang nhéo mặt mình nói: "Anh Sơ, theo em về nhà gặp bố mẹ."

Để chứng tỏ lời đề nghị này không thể bị từ chối, Lục Ôn An còn cố tình dùng câu khẳng định thay vì câu hỏi!

Nếu Tần Sơ về nhà rồi, sẽ gặp được ba mẹ Lục, vậy thì chuyện phía sau không cần cậu nhúng tay nữa! Đây là cách trực tiếp và đơn giản nhất.

Lục Ôn An vui mừng vì sự thông minh tài trí của bản thân, sau khi nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Phản ứng của Tần Sơ không như cậu mong đợi.

Lợi dụng chiều cao của hắn, thiếu niên vươn tay vuốt mái tóc ngắn của cậu, nhếch miệng mỉm cười mơ hồ, chặc lưỡi vài cái: "Sao gấp gáp ra mặt ba mẹ thế? Anh cậu còn chưa đồng ý cơ mà."

"..." Mái tóc ngắn mượt mà của Lục Ôn An bị hắn xoa thành ổ gà, ngơ ngác đứng đó, đồng ý chuyện gì?!

Tần Sơ cụp mắt nhìn cậu bé đáng yêu đang bối rối trong tay mình, đột nhiên máu dâng lên, chỉ ước gì có thể ôm chặt vào lòng xoa xoa đến thỏa mãn mới thôi. Nụ cười tà ác trên môi hắn càng sâu, hắn đặt tay lên đôi vai thanh tú của chàng trai, ấn thẳng vào tường, sau đó nghiêng người về phía trước, nói với giọng trầm khàn mập mờ: "Nhưng mà anh cũng không ngại để cậu nhúng chàm anh trước một tẹo đâu."

Sau lưng Lục Ôn An là một bức tường phủ đầy dây leo, trước mặt là bộ ngực rắn chắc và rộng lớn của Tần Sơ, mặt đỏ bừng vì bị bóp, không biết để tay chân vào đâu.

Lúc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Quả nhiên là nam chính, sinh ra là để quyến rũ!

Nhưng mà! Nếu trêu chọc đến cả mình thì không thể chỉ đơn thuần cảm động hay thấy tán thưởng đơn giản được, phải biết rằng ở khúc sau của truyện, Tần Sơ không chỉ quyến rũ nhóm hậu cung ban đầu của hắn mà còn kiêm luôn cả dàn hậu cung của nguyên thân, tác giả viết cho hẳn mấy chục vạn chữ, các nam nhân vật phụ lần lượt bước ra, cuối cùng hầu như đều bị ấn tượng bởi bộ vest đẹp trai của nhân vật nam chính.

Lục Ôn An cực kỳ nghi ngờ rằng tác giả của cuốn tiểu thuyết này có tâm lý thích sưu tầm, đầy đủ thể loại mỹ nam đều được viết không thiếu ai. Bây giờ cậu phải nỗ lực để thoát khỏi số phận làm bia đỡ đạn của vai nam phụ độc ác, đồng thời phải cẩn thận để không bị nam chính chiêu mộ vào hậu cung, trở thành "nam sủng" suốt ngày chỉ biết ghen tuông mù quáng y như những người khác.

Quá là mệt mỏi!

Vì vậy, Lục Ôn An trưng ra khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt kiên quyết và nghiêm túc chống lại những viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản, nói: "Anh Sơ, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn dẫn anh đi gặp ba mẹ mà thôi."

Bởi vì họ chính là ba mẹ của anh Sơ đó, không phải của em đâu!

Nhưng làm sao Tần Sơ hiểu được? Hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý, ​​kéo mạnh bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình trên người, giả vờ tự ti nói: "Cậu là con nhà giàu, còn anh xuất thân bần hàn, chỉ sợ không trèo cao nổi, có khi ba cậu gặp anh còn đuổi ra ngoài."

Sao có chuyện đó được, ba Lục mà thấy con ruột mạnh mẽ hừng hực như anh thì vui không kịp ấy chứ!

"Không đâu, chắc chắn ba sẽ thích anh!" Lục Ôn An cố gắng ra vẻ kiên định, ý đồ truyền đạt đối phương không cần phải sợ hãi.

Tần Sơ nghe vậy, trong lòng chợt cảm thấy ngọt ngào, thầm nghĩ có lẽ là người tình trong mắt hóa Tây Thi, nhóc Lục Tử nhìn hắn thì thấy điểm nào cũng tốt, chắc hẳn vừa thấy hắn đẹp trai còn ngầu bá cháy cho nên mới mặc định ba cậu ấy sẽ thích mình, thậm chí cậu còn không dùng "ba em" mà chỉ nói mỗi từ "ba", như đang nhấn mạnh ba của hai người vậy.

Tuy nhiên, Tần Sơ vẫn biết bản thân thế nào nên rất tỉnh táo. Nhóc Lục Tử thích hắn, nếu hôm nay hắn có váng đầu, thật sự đi theo cậu về nhà thì rất có thể cậu ấy sẽ bị ba mình đánh gãy chân mất.

Không còn cách nào khác, bộ dạng lưu manh côn đồ như anh Sơ của cậu chẳng bảo giờ được phụ huynh chào đón cả.

Tần Sơ nghiêm mặt, hiếm khi nghiêm túc nói: "Hôm nay ăn mặc bần hàn quá, để khi khác chuẩn bị kỹ lương rồi anh sẽ qua nhà cậu sau!"

Khi nói chuyện, giọng điệu của hắn gần như dịu dàng, có chút dỗ dành.

Lục Ôn An giãy dụa, "Không, anh ơi, ý em không phải thế, ý em là..."

Tần Sơ xua tay ngăn cản nói: "Mặc dù cậu thích anh nhưng hôm nay vẫn phải nộp phí bảo kê."

Logic của hắn rất đơn giản, nếu thực sự yêu đương với công tử nhà giàu này thì có khi anh đây phải móc tiền túi chiều chuộng người ta nữa, vậy nên, ừm, từ từ đã, có khả năng cậu nhóc nhận ra bộ mặt không cần liêm sỉ đạo đức của mình rồi thì sẽ nhanh chán mình thôi.

Nếu làm thế, thật ra cũng tốt, ít ra sẽ không cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Tần Sơ vẫn thích làm một kẻ lưu manh vô cảm.

Không hề hay biết Tần Sơ đã có kế hoạch xa trông rộng đến mức đó, Lục Ôn An vốn đã nghĩ nhiều đủ thứ thì cảm thấy miệng cay đắng, vì sao muốn dẫn hắn đến gặp ba Lục lại khó thế?

Cậu rũ mi xuống, giống như một chú mèo con bơ phờ vừa được vớt lên khỏi mặt nước, cậu lấy chiếc ví đã chuẩn bị từ lâu trong túi ra, cố nghĩ cách khác.

Sau đó cậu chạm vào chiếc điện thoại di động trong túi, đột nhiên mắt sáng lên.

Cậu không thể dụ người ta về nhà, nhưng cậu có thể chụp ảnh Tần Sơ rồi đưa cho ba mẹ Lục xem mà, quá là công đức vô lượng!

Vì thế Lục Ôn An lại vui mừng đến quên lấy tiền ra trước, hai mắt sáng lên: "Anh ơi, anh cho em chụp một tấm hình đi!"

Tần Sơ:......

Khoan đã, sao cậu có thể thích anh tới mức đó chứ, không mời thành công thì đổi sang chụp hình giấu làm của riêng?

Tần Sơ nhìn vẻ mặt thiếu niên đẹp đẽ cực kỳ nóng lòng hứng khởi, bất đắc dĩ gật đầu: "Được, anh chụp cho cậu một tấm, một tấm mười tệ."

Lục Ôn An vừa thành thạo bật chức năng camera, vừa gật đầu nói: "Anh ra giá 100 tệ một tấm em cũng chịu!"

Lần đầu tiên trong lòng Tần Sơ cảm nhận được sự nhộn nhạo, thằng nhóc này, cậu yêu anh quá sâu đậm rồi! Anh Sơ tình sử tay ngang, không có tiền đồ tự mình cảm động.

Trong lúc đang cảm động, tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế kabedon dồn Lục Ôn An vào tường, một cánh tay rắn chắc rắn chắc đặt trên vai thiếu niên, từ xa nhìn vào, đây là đang bắt nạt trong khuôn viên trường chứ gì nữa!

Hàn Thiên Viễn, người đã đợi Lục Ôn An rất lâu ở cổng trường, sau khi hỏi vài học sinh thì mò mẫm đi đến lối vào con hẻm và nhìn thấy cảnh tượng này.

Hàn Thiên Viễn thấy được thì sắc mặt lạnh lùng ngay lập tức, sải bước đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top