Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9I Anh ơi, đừng hắc hóa mà!

Toang rồi ôm nhầm con trai!

9I Anh ơi, đừng hắc hóa mà!

Cào phím: Dứa

Lúc này trời đã chạng vạng, hai người đang đứng ở ven đường thành phố, ánh nắng vàng cam chiếu lên mái tóc ngắn mềm mại của thiếu niên, như muốn soi thêm một lớp ánh sáng cho đôi mày vốn mềm mại của chàng trai, lại thêm vẻ mặt vô cùng đáng thương, thật sự là...

Ta thấy còn mến.*

我見猶憐 : ý nói thấy xinh đẹp đến nỗi tôi cũng phải yêu.

Tần Sơ bỗng nghĩ đến thành ngữ không hề hợp cảnh mà mình đã học ở lớp tiếng Trung, xém chút nữa trong lòng đã mềm nhũn, hắn cúi xuống với vẻ mặt lạnh lùng, xích lại sát mặt Lục Ôn An cho đến khi chạm phải ánh mắt cậu.

Bởi vì vừa rồi hai người liều mạng chạy đua nên tim vẫn còn đập dữ dội, lồng ngực vẫn còn thở hổn hển.

Hơi thở nóng bức ngập tràn hormone của Tần Sơ lan khắp khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của Lục Ôn An, khiến hắn càng khó thở hơn.

Chết tiệt, Tần Sơ thầm mắng trong lòng, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thô bạo hỏi: "Có thật cậu không dẫn thằng cha kia tới không? Hừ, không muốn anh đây bảo kê thì nói sớm là được, anh đây cũng không thiếu một con dê béo như cậu."

"Không phải đã nói chỉ thu tiền của một mình em thôi mà?!" Lục Ôn An không khỏi lo lắng, anh trai à anh là nam chính đó, không thể lầm đường, ba mẹ Lục biết được cũng sẽ buồn lắm, thế mà con ruột của mình sống lang bạc bên ngoài phải dựa vào tiền bắt chẹt người khác làm tiền sinh hoạt..

Mặc dù họ đã đi theo con đường này từ khi còn trẻ, nhưng thật ra nếu được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc và đầy đủ thì ai lại muốn đang đi học phải làm lưu manh đầu đường xó chợ làm gì. Cũng vì thiếu sự quan tâm của gia đình nên ba Lục mới lầm đường lạc lối, tự bản thân lần mò tìm tòi thì cuối cùng mới quay lại con đường đúng đắn. Ông vẫn hay thường nói với Lục Ôn An rằng nếu được làm lại lần nữa, chắc chắn ông sẽ học tập chăm chỉ, cũng không quậy phá trên đường nữa.

Nó quá nguy hiểm và quá vô lương tâm.

Nghĩ đến đây, lần đầu tiên Lục Ôn An cảm thấy khổ sở thay họ. Nhìn con ruột của họ trước mặt, cậu không khỏi thêm trìu mến yêu thương. Nếu như xưa kia không ôm nhầm con thì Tần Sơ đã sống ở nhà họ Lục một cách hạnh phúc, có thể tính cách hắn vẫn sẽ kiêu ngạo nhưng nhất định sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường của con nhà giàu, sẽ không kém những học sinh giỏi ngoài kia, dù thế nào thì chắc chắn cũng tốt hơn bây giờ.

Tần Sơ sửng sốt trong giây lát, khi bắt gặp ánh mắt ấm áp của cậu nhóc, hắn nhận ra đối phương đang đồng cảm cho mình, đột nhiên lại cảm thấy tức giận và khó chịu, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, toàn thân tràn đầy bạo lực. "Biến, ông đây không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Hình gì đẹp gì, anh mày không cho!

Hắn đút hai tay vào túi quần, hơi hếch cằm rồi kiêu hãnh chuẩn bị rời đi.

Lục Ôn An nhanh chóng nắm lấy gấu đồng phục của hắn.

Tần Sơ vừa tiến một bước đã bị kéo lại, không kiên nhẫn quay đầu thì nhìn thấy thiếu niên đang nắm lấy đồng phục của mình, vẻ mặt bướng bỉnh đáng thương nhìn sang.

Hắn chặc lưỡi: "Ý gì đây?"

Lục Ôn An mím môi, muốn phát huy khí thế, nhưng mở miệng vẫn do dự, "Anh Sơ, sau này anh còn đến tìm em nữa không?"

Ở đâu lại có người thích xông tới đưa tiền thế này, trong lòng Tần Sơ lại mềm ra. Người ta đã nói đến tận thế rồi, hắn còn cố tình đưa mặt thối ra cũng vô nghĩa, khác nào làm bộ làm tịch. Hắn ho khan một tiếng, xụ mặt hỏi: "Sau này còn kêu người tới bắt anh nữa không?"

"Không kêu, trước giờ em chưa từng làm mà!" Lục Ôn An lập tức lắc đầu, quyết tâm không thừa nhận Hàn Thiên Viễn tới là do mình, sau này cũng sẽ phải tìm cơ hội thích hợp để bọn họ gặp nhau nữa, dù sao Hàn Thiên Viễn cũng là anh em mà ba Lục tin tưởng, Tần Sơ cũng nên gọi chú Tứ, cho nên ấn tượng đầu của hai bên không thể bết bát thế này được!

Tần Sơ lại hỏi: "Vậy tại sao cứ bất chấp muốn chụp ảnh?"

"..."Vốn Lục Ôn An muốn thành thật nói rằng sẽ đưa cho ba Lục xem, nhưng chắc chắn hắn sẽ hiểu sai nên đổi cách giải thích, "Thì là, anh Sơ, nếu em nói là, anh trông rất giống ba em thì anh có tin không?"

Tần Sơ không hiểu nhìn cậu: "Sao tôi lại giống ba cậu được? Đầu óc cậu chập mạch à?"

"Thật sự rất giống! Để em cho anh xem." Lục Ôn An gần như run rẩy lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh gia đình bên trong, đưa cho Tần Sơ xem.

Tần Sơ dựa vào cột điện thoại bên cạnh, ranh mãnh cầm lấy điện thoại rồi liếc nhìn.

Đây là bức ảnh gia đình chụp trên bãi biển, một nhà ba người, phông nền là trời xanh mây trắng. Bức ảnh rất vui vẻ và hài hòa, có thể cảm nhận được đây là một gia đình hạnh phúc. Hắn phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào người thiếu niên ở giữa.

Đó là Lục Ôn An, trông cậu giống như đang học cấp hai. Nhìn cậu trẻ con hơn bây giờ, tươi cười lộ chiếc răng khểnh nhỏ, là một cậu nhóc rất dễ thương.

Về phần hai người lớn bên cạnh, người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn rất giống một vị đại ca xã hội, trong khi người phụ nữ ở bên canh cũng cao, tóc ngắn gọn gàng, vẻ ngoài rất già dặn trưởng thành, tạo cảm giác dữ dằn như "cọp cái".

Cậu nhóc hiền lành bị kẹp ở giữa có vẻ hơi lạc lõng. Trông cậu giống như động vật ăn cỏ hơn, rất vô hại.

Nhìn qua thì đúng là hắn có nét giống giống người đàn ông cao lớn đẹp trai này, thậm chí có thể nói là hai bản sao của nhau, chỉ có điều Tần Sơ trẻ và đẹp trai hơn.

Tần Sơ nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình này suốt một phút.

Lục Ôn An đứng bên cạnh đang sốt ruột chờ đợi. Đây là phản ứng gì, hẳn là phải cự c kỳ kinh ngạc đúng không? Sau đó sẽ hỏi han mình, nếu có thể tò mò rồi đồng ý cùng mình về nhà gặp ba mẹ thì tốt nhất.

Vì vậy cậu lại âm thầm động viên: "Anh Sơ, thật ra bên ngoài còn nhìn giống hơn, có thể nói là giống nhau như tac luôn, lần đầu tiên em thấy anh đã tưởng nhìn thấy ba mình lúc trẻ, còn nghi ngờ anh là con trai thất lạc của ba em đó!"

Đã quá rõ ràng rồi! Nhanh phản ứng lại đi anh trai à.

Cuối cùng Tần Sơ cũng cử động, đập điện thoại xuống đất!

Lục Ôn An sửng sốt, nhìn chằm chằm Tần Sơ đột nhiên nổi điên, đồng thời trong lòng có một loại cảm giác tuyệt vọng, anh trai à, làm ơn đừng hắc hóa mà! Em sợ lắm!

Tần Sơ đập vỡ điện thoại xong, lạnh lùng nhìn cậu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Thì ra cậu đã sớm biết chuyện, cậu muốn đến xem trò cười của tôi chứ gì?"

Lục Ôn An với vẻ mặt bối rối:? ? ?

Cái gì, không lẽ cậu vừa kích hoạt chi tiết ngầm nào của kịch bản à? Đợi đã, nghĩ nhanh đi, chắc chắn là cậu đã quên mất một số bối cảnh quan trọng nào đó trong sách gốc rồi.

Nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì Tần Sơ đã nắm lấy cổ tay cậu, lực nắm gần như muốn nghiền nát xương cốt.

Lục Ôn An không khỏi hét lên: "Anh ơi, anh nắm đau em!"

"..." Lúc này còn dám làm nũng với mình, gan to lắm! Trán Tần Sơ nổi gân xanh, ngang ngược quát lên: "Ngậm miệng, anh mày không có nắm đau!"

Vừa nói hắn vừa tiếp tục kéo cậu về phía trước, dường như đang dẫn cậu đi đâu đó, nhưng lực tay đã nhẹ hơn một chút, không siết tạo thành dấu nữa.

Lục Ôn An chỉ có thể khóc thút thít như con dâu nhỏ bị bắt cóc, đi theo hắn một cách khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top