Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12 I Hội đấu giá

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

12 I Hội đấu giá

Gõ chữ: Dứa

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Nhàn Phong xuất hiện ở cộng trạm thu phế liệu.

Đùng đùng!

Thiếu niên cực kỳ thành thạo vác theo bao đồ đi tới, thuận tay ném lên trên quầy.

"Ông chủ, tính tiền."

Chiếc khăn bụi bặm che kín nửa khuôn mặt dưới của thiếu niên, chỉ lộ ra đôi mắt đen như mực.

"Lại là cậu à?"

Ông chủ Nguỵ vừa nhìn thấy Hoắc Nhàn Phong đã lộ ra nụ cười gian thương như nhìn thấy dê béo dâng tới miệng,

"Vậy mà cậu cũng tới đây thường xuyên nhỉ."

Năm ngày trước, Hoắc Nhàn Phong chỉ đến đây để bán cơ giáp cấp A lấy được từ Trái Đất. Thực ra cũng không thể nói là bán, lúc đó cậu giả bộ như đó không phải là đồ tốt, hạ giá cơ giáp có giá trị mấy chục triệu tinh tệ như đồng nát sắt vụn, bán cho hắn chỉ với giá mấy chục tinh tệ.

Thực ra ngoài Hoắc Nhàn Phong có tinh thần lực cao đến mức nghịch thiên thì người bình thường rất khó để phá khoá của cơ giáp, nên dù Nguỵ Hà lấy được đồ nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể mở khoá được.

Thế nhưng, người có tiếng tăm vang xa là địa đầu xà đây thì lại tự cho là mình đã chiếm được của hời to, nên có thái độ rất tốt với Hoắc Nhàn Phong, đồng thời tiết lộ cho anh rất nhiều thông tin bí mật.

地头蛇: rắn địa phương chỉ kẻ bản địa/dân địa phương chuyên áp bức người dân khác, hoặc mô tả một người địa phương có khả năng nhất định.

Nguỵ Hà gõ cộc cộc tẩu thuốc bằng đồng trong tay, nhả khói bay mù mịt rồi tùy tiện lục lọi trong túi,

"Ba trăm tinh tệ."

Hoắc Nhàn Phong nhướng mày nhẹ lên.

— Thật đúng là Đồ Long Đao*.

Ý muốn nói Nguỵ Hà biết cách chặt chém/ép giá cả

Những thứ bên trong đều là các bộ phận cốt lõi nhất của cơ giáp, chất lượng hoàn hảo, nếu cộng lại thì ít nhất cũng phải 5.000 tinh tệ.

Cậu đưa tay đè lại miệng bao, giả vờ làm một kẻ sõi đời:

"Ông chủ Nguỵ này, tôi cũng già đời ở đây rồi, việc gì phải xem tôi như dê béo mới tới thế, những thứ này nói sao cũng phải xấp xỉ một nghìn, ngài xem, tôi vất vả cực khổ mấy tháng liền, ít nhiều cũng phải kiếm chút ít dành tiền lấy vợ nữa chứ?"

Xì, cuối cùng cũng chỉ là con dê béo không biết gì mà thôi.

Ngụy Hà cười nhạo trong lòng nhưng hắn lại thích những người thế này. Hắn giả vờ ra vẻ không kiên nhẫn xua tay,

"Được được được, hôm nay tâm tình ông mày không tốt, cũng lười đôi co với chú mày."

Bụp!

Ông chủ thu dọn đồ đạc, ném một gói tinh tệ lên bàn,

"Đây, tám trăm là cao nhất rồi."

Vì hành tinh này thuộc khu vực không ai quản lý nên đa số người ở đây đều chuộng xài tiền mặt. Hoắc Nhàn Phong lại không vội đếm xác nhận số tinh tệ mà như quen biết tiến sát tới,

"Ông chủ, tôi muốn hỏi ngài một chút, không biết dạo này ở dưới..."

Cậu chỉ tay xuống đất,

"Có Beta nào chất lượng tốt chút không? Tốt nhất không phải ở đây mà từ bên ngoài ấy?"

Không đợi Nguỵ Hà hỏi tại sao, Hoắc Nhàn Phong đã xoa xoa tay, nở một nụ cười vừa lưu manh vừa ngớ ngẩn,

"Ngài xem.. Tôi cũng đủ tuổi trưởng thành rồi, mà còn chưa lấy vợ đâu."

Hộ nghèo trên hành tinh Thiên Đông căn bản không được học hành gì cả, thậm chí người dưới đáy xã hội thời nay ở chỗ này còn dốt nát hơn với thời cổ đại của Trái Đất. Chuyện mua bán người ở đây là rất phổ biến.

"Ha, cậu còn muốn kén chọn, dân địa phương không muốn mà còn thích hàng ngoại."

Lúc trước chiếm được của hời của cậu nhóc rồi, hôm nay lại hố nó thêm một mớ nên tâm trạng Nguỵ Hà đang rất tốt. So với giọng điệu nghiêm chỉnh ban đầu thì giờ đã thoải mái hơn không ít, với cả đây cũng không phải là chuyện bí mật không thể nói ra.

"Cậu cũng biết chỗ chúng ta ở thế nào, mấy chục năm cũng không thấy ai mới tới. Nhưng kỳ lạ là hôm qua có một người vừa đi xuống, mùi trên người rất sạch sẽ, thế nhưng..."

Ông chủ rít một hơi thuốc, lại gần thì thầm:

"Ông đây đã ở nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy Beta nào gai góc như thế, nghe nói nhiều dãy nhà dưới đó đã bị người kia đánh sập, mấy lão rắn già bên dưới cũng phải tốn biết bao công sức mới bắt lại được."

"- bắt được rồi?"

Đôi mắt của Hoắc Nhàn Phong tối sầm lại.

"Tất nhiên, "

Ông chủ Ngụy có chút đắc ý,

"Mấy lão rắn già kia làm việc này, hừ hừ.... Tên mới đến lợi hại thế nào chứ? Loại người như bọn họ thì thiếu gì thủ đoạn, đừng nói là Beta, ngay cả Alpha cũng bắt thuần phục cho được."

Lúc này, Hoắc Nhàn Phong đẩy túi tinh tệ trên bàn về phía ông chủ, giọng điệu vô cùng êm tai nói: "Ông chủ Ngụy, tôi ấy mà, có chút đam mê hơi lạ chút, tôi thích người từ ngoài tới, lại sạch sẽ, ngài xem có thể giúp tôi nói với vị đại xạ kia ..."

"–móc nốị giúp tôi một chút?"

"Cái này sao, sợ là không được."

Nguỵ Hà hít một hơi thuốc lá, lắc đầu,

"Đổi cái khác thì có thể vì chuyện lần này hơi đặc biệt, nghe nói Beta kia xinh đẹp ngang ngửa Omega, hơn nữa còn là một goá phu đang có thai, lão rắn già rất thích, ngay hôm qua vừa bắt được đã đem người tới phòng đấu giá, nói là muốn bán với giá cao."

Phòng đấu giá?

Hoắc Nhàn Phong nhíu mày "Chậc" một tiếng,

Lần này có vẻ hơi phiền toái rồi đây.

Mấy tiếng sau–

Thiếu niên xuất hiện trong một góc khuất của thành phố dưới lòng đất.

*Âm thanh huyên náo*–

Chiếc áo choàng rộng đung đưa trong gió lạnh, những ngọn đèn đêm kỳ lạ hắt xuống một bên mặt của cậu, làm lay lắt những cái bóng loang lổ, mang đến cảm giác bí ẩn vô lý và kỳ lạ.

Nơi đây so với trên mặt đất của hành tinh Thiên Đông, hoàn toàn là hai thế giới.

Sự thịnh vượng của khu đô thị nội thành của thành phố khổng lồ bị chôn vùi dưới lòng đất này gần như có thể so sánh với thủ đô của đế quốc, vô số quang tử đan xen và chuyển động. Các nhà cao tầng mang đậm cảm giác khoa học kỹ thuật cao san sát nối tiếp nhau tầng tầng lớp lớp, khi nhìn xuống còn khó có thể nhìn được điểm cuối,

Nó giống như ...

–một tổ kiến ​​khổng lồ nhưng đầy trang nghiêm dưới lòng đất,

Ví dụ này không hề sai tí nào, bởi vì toà thành thị này đúng là có sự phân chia giai cấp cực kỹ chặt chẽ, từ cao tới thấp, càng là người có quyền có thế thì sẽ càng ở sâu bên trong.

Về phòng đấu giá duy nhất ở đây, người đứng sau đương nhiên là thành chủ xây dựng thành phố ngầm trên hành tinh Thiên Đông. Nó cũng nằm ngay vị trí phồn hoa nhất trong nội thành.

"Chậc, lại rước thêm phiền phức."

Thiếu niên hạ thấp chiếc mũ trùm đầu, giây tiếp theo đã đột nhột nhảy từ trên toà nhà cao xuống, tựa một con hắc ngư, chớp mắt đã biến mất hút vào bóng tối.

...

Cùng lúc đó, Omega tóc bạc mở mắt ra trong chiếc lồng thuỷ tinh lộng lẫy.

Om–

Nhưng không đợi đôi mắt lấy lại tiêu cự trong sự mơ hồ, một tiếng ù chói tai vang lên trong đầu Giang Từ.

"A..."

Anh đè nén thở ra một hơi hổn hển, nhắm mắt lại rồi cơ thể cuộn tròn theo bản năng. Giang Từ cảm giác mình đang kẹt bên trong một chiếc lồng, bị người khác đẩy đi trên xe đẩy.

"Ê, hình như hắn... tỉnh rồi?"

Chiếc lồng bị che phủ tối mịt, Giang Từ chỉ có thấy thấy loáng thoáng bóng người di chuyển bên ngoài, nhưng lúc này toàn thân anh yếu ớt, đầu óc choáng váng, một chữ không cũng nói ra được, chỉ cảm thấy dạ dày quặn lên buồn nôn liên tục.

Không biết là do biến chứng của chỉ tố hay di chứng của thuốc mê để lại.

"Không thể nào, nồng độ gây mê cao như vậy... người bình thường... phải hôn mê cả tháng. Chưa kể, mang thai... Beta..."

"Ôi, nhưng công nhận bề ngoài thật là ... Thiết bị nhận dạng pheromone vẫn bình thường... không phải Omega... "

"...."

Nghe cuộc nói chuyện ngắt quãng bên ngoài, cuối cùng Giang Từ cũng buông lỏng trái tim mình một chút. Thuộc lĩnh vực chuyên môn này thì Hạ Chuẩn vẫn còn đáng tin cậy lắm.

Ít ra thì dù là Đường Trà có khứu giác nhạy bén hay dụng dụ y tế chuyên nghiệp của thành phố ngầm thì đều đưa ra đáp án giống nhau: Họ đều nghĩ Giang Từ chỉ là một Beta đang có thai mà thôi.

Nếu chỉ tố không bị đột biến do bị trộn quá nhiều chất ức chế thông thường thì có lẽ anh đã có thể bỏ hai chữ "mang thai" ra ngoài được rồi.

Giang Từ lần mò cổ tay trái của anh, trống không.

— Không thấy nhóc X.

Mặc dù là trí tuệ nhân tạo chậm phát triển, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nó cũng là một cơ giáp cấp A đã trải qua quá trình biến đổi đặc biệt, chỉ riêng phương diện sức mạnh thì nó cũng không thua gì một cơ giáp hạng S.

Lúc bị bắt, Giang Từ bị trúng thuốc mê có nồng đô gây mê cực cao, thành ra trước khi cơ giáp được kích hoạt đã bất tỉnh.

Anh mơ mơ màng màng, thuốc gây mê chưa được chuyển hóa toàn bộ khiến não bộ anh rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, thậm chí giọng nói bên ngoài biến mất lúc nào cũng không hay.

"Sau đây là... vật phẩm đấu giá... mỹ nhân... Beta... Góa..."

Giang Từ không nghe rõ bên ngoài đang nói gì, nhưng linh tính mách bảo rằng tình hình bây giờ rất xấu. Anh vùng vẫy chống cự, ít nhất phải mở mắt ra để đầu óc tỉnh táo.

Nhưng ngay khi Giang Từ đang cố gắng mở mắt thì,

Oa–

Tấm màn đen tuyền được vén lên trong tích tắc, ánh sáng trắng lóa tràn vào từ mọi hướng.

"Hừ. . . "

Giang Từ buộc phải nhắm mắt theo phản xạ, còn vô thức phát ra một tiếng ậm ừ khó chịu trong cổ họng.

Xung quanh là ánh đèn chói lòa nhưng dưới khán đài đông đúc lại tối đen như mực. Ai cũng đeo mặt nạ trắng tinh, bọn chúng tùy tiện đánh giá người đàn ông trong lồng, như muốn ánh mắt hoá thành thực thể để có thể liếm láp từng tấc da thịt lộ ra ngoài của anh.

Beta không thể bị đánh dấu, cho dù làm tới bước cuối cùng thì cơ thể cũng chỉ tạm thời lưu lại hương pheromone của bạn lữ, nhưng khi Beta mang thai lại có sự khác biệt rất lớn, khi Beta mang thai sẽ cực kì giống như một Omega.

Thân thể họ sẽ trở nên cực kỳ mềm mại mẫn cảm, mùi vị pheromone cũng sẽ thay đổi, đồng thời, beta không thể bị đánh dấu cũng sẽ mang theo pheromone của bạn đời trong một thời gian dài, gần như không khác gì một Omega được đánh dấu.

Ở thời đại cực kỳ khan hiếm Omega này thì Beta mang thai là sự thay thế tốt nhất. Cách thức đơn giản nhưng tàn bạo nhất chính là để Beta mang thai trước, sau đó giết chết bạn lữ của họ rồi bán cho một số nhà quyền quý có sở thích đặc biệt.

Chẳng qua Beta rất khó thụ thai, hơn nữa luật pháp của hoàng gia rất bảo vệ đối với người mang thai, vậy nên cũng chỉ có ở thành phố ngầm trên hành tinh Thiên Đông mới có thể diễn ra chuyện này.

Càng là điều cấm kỵ, nó sẽ càng mê hoặc những linh hồn xấu xa trong bóng tối.

"Đó có phải là một omega . . . Không phải. . ."

". Cực phẩm. . .Tuyệt . ."

"Tóc bạc hiếm có....Muốn mua.."

"..."

Tiếng nghị luận xôn xao dưới đài ngày càng ồn ào, bọn họ không hề che giấu sự kích động và hưng phấn một chút nào.

Pheromone hiện tại của Giang Từ vẫn là beta, nhưng bởi vì cơ thể chuyển hóa thuốc quá nhanh nên chỉ tố biến dị đã bắt đầu khiến cơ thể anh tiến vào trạng thái trước khi mang thai.

Dù là beta hay omega thì một khi mang thai, họ sẽ cảm thấy vô cùng bất an, vì vậy họ sẽ cực kỳ ỷ lại vào bạn đời, hầu như lúc nào cũng cần pheromone của bạn đời để an ủi.

Nhưng Giang Từ không bị đánh dấu, nên lúc này đây, sự lo lắng trống rỗng trong lòng anh không cách nào lấp đầy nổi.

Vô số ánh mắt xa lạ khiến anh khó chịu co người lại theo bản năng, anh thật sự rất muốn trốn đi. Nỗi bất an sợ hãi ngập tràn trong lòng, khiên hàng lông mi rậm rạp ướt đẫm run rẩy.

Mái tóc dài màu bạc xõa rối tung, hoà vào vải vóc mềm mại tinh xảo dưới thân, những tia sáng li ti tràn ra xung quanh.

Vốn thiếu tướng Omega đã quen mặc quân phục, hiện tại không hề hay biết mình đang khoác lên bộ sườn xám cực kỳ rực rỡ lại mỏng manh vô cùng.

Anh ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người trên đệm mềm như mây, vì hai chân co lên mà lộ ra cả mảng đùi sau trắng nõn.

Thật giống đồ sứ phương Đông quý hiếm nhất được đặt trong tủ thuỷ tinh.

— Bị vô số cặp mắt tham lam nhìn trộm không chút kiêng dè.

Chú thích:

Đồ Long Đao là món vũ khí được vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung rèn lại từ thanh "Huyền Thiết Trọng Kiếm", cùng với một số khoáng thạch quý. Đồ Long đao được mô tả là một thanh đao to bản, đen trũi, nặng hơn trăm cân, tuy thô kệch nhưng rất sắc bén.

Dứa: Chời ơi tui thương pé quạ, tới cứu pé liềng điii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top