Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21 I Tình yêu sét đánh, sa lầy tận cổ*

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

21 I Tình yêu sét đánh, sa lầy tận cổ*

Gõ chữ: Dứa

Sa lầy tận cổ (不能自拔): Đề cập đến việc không thể thoát ra khỏi một tình huống.

Tiếng cười láu lỉnh của thiếu niên vang lên như sát bên tai Giang Từ. Hơi thở ấm áp phả vào vành tai,

Khoảnh khắc tuyển thể bị chạm vào một cách thân mật, gần như đầu óc Giang Từ ngừng hoạt động, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng trước giờ cũng bắt đầu tan chảy, vẻ mặt khó kìm nén mà có vẻ sững sờ nhưng lại có chút vui vẻ.

Cho nên, mãi đến khi Hoắc Nhàn Phong đã nở nụ cười được mười mấy giây thì Giang Từ mới phát hiện Hoắc Nhàn Phong đang cười nhạo mình.

Cuối cùng thì bộ não bị hỏng cũng hoạt động lại, và anh chợt nhận ra,

Tên này cố ý!!

Cố ý để anh ngủ trên chiếc giường đó, cố ý để anh mặc quần áo của cậu, lại cố tình trêu chọc anh hết làn này đến lần khác, kích thích bản năng sinh lý của Omega đến mức không thể chịu đựng được, cuối cùng chỉ có thể chạy đến Alpha để tìm kiếm sự an ủi.

Có lẽ sự thật là như thế, cũng có thể chỉ là suy đoán của Giang Từ mà thôi, nhưng lúc này Omega xinh đẹp đã thẹn quá hoá giận đến đỉnh điểm, lập tức hung hăng nhào tới, cắn một phát vào xương quai xanh của Hoắc Nhàn Phong.

Khoảng cách gần như vậy, thiếu niên có thể ngửi được rõ mùi hoa thơm ngát trên người Giang Từ, hệt như cả người rơi xuống một biển hoa hồng.

Đôi mắt của Hoắc Nhàn Phong ánh lên vẻ say mê hiếm thấy. Đây là điểm khác biệt giữa hơi thở này và pheromone, mặc dù nó sẽ làm cho mọi người yêu thích và say mê, nhưng sẽ không khiến mọi người mất đi lý trí như pheromone, chỉ còn lại bản năng sinh sản.

Omega yếu đuối không còn sức, hàm răng là vũ khí lợi hại duy nhất còn sót lại, vậy nên anh đã vét sạch sức lực trong người, hận không thể cắn đứt một miếng thịt của tên đáng ghét này.

"Hự. . ."

Cùng một lúc đó, Hoắc Nhàn Phong rên đau một tiếng theo phản xạ.

Rõ ràng cả hai đều bị bất ngờ không kịp đề phòng, phát ra âm thanh ngắn ngủi nhưng lại khác nhau hoàn toàn, giọng của thiếu niên tràn đầy hormone đặc trưng của nam Alpha, trầm thấp, tựa như âm thanh rung động từ lồng ngực đâm thẳng vào màng nghĩ Giang Từ, tạo ra vô số dòng điện.

Tuy nhiên cơn đau nhói đột ngột này cũng không làm Hoắc Nhàn Phong cảm thấy bị đe doạ hay có cảm giác tiêu cực như tức giận. Mà thay vào đó cảm giác kích thích bén nhọn khó tả thành lời này mang lại cho cậu một cảm giác vui sướng kỳ lạ.

Trong bóng tối, hơi thở vốn ổn định của thiếu niên cũng đã trở nên nóng bỏng và dồn dập. Dường như lúc này đôi đồng tử của cậu không khác gì một con dã thú đang hưng phấn, nó đột nhiên phóng to ra.

Lúc này Omega được coi là con mồi lại không ý thức được, răng nanh sắc nhọn của anh đâm vào da thịt của thiếu niên, đầu lưỡi nhanh chóng nếm được vị máu tanh ngọt.

So với pheromone phát ra từ toàn bộ cơ thể, nồng độ trong máu có thể cao hơn nhiều.

Nếu nồng độ pheromone được xếp hạng thì cao nhất nên là chất lỏng có thể khiến Omega mang thai, sau đó là chất lỏng pheromone được tiêm trực tiếp vào răng nanh của Alpha, tiếp theo là máu.

Vậy nên hành động cắn xé ban đầu đã trở thành hành đột cắn mút.

Nhưng hàm răng nhỏ sắc nhọn của Omega vẫn được cắm sâu vào trong thịt, nếu cứ thế mà kéo ra thì Hoắc Nhàn Phong không tin mình không bị người này cắn đứt cả miếng thịt.

Tuy nhiên, nếu thật sự cắn đứt cũng không sao.

Lúc này thiếu niên vươn tay ra, chậm rãi luồn năm ngón tay vào mái tóc bạch kim mềm mại mượt mà của Omega, dần dần di chuyển đến nơi sâu nhất.

Đầu ngón tay ấm nóng của Hoắc Nhàn Phong dán vào da đầu mềm mại và mẫn cảm của đối phương, chậm rãi xoa xoa. Bàn tay của cậu rất lớn, rất nhanh đã chà xát từng tấc da thịt ẩn dưới mái tóc.

Giờ khắc này, Giang Từ chỉ cảm thấy có vô số đầu dây thân kinh đang run lên và cuộn tròn lại trong đầu của mình, giống như vô vàn dòng điện nhỏ lan ra toàn thân,

Ghế sofa rất thấp, lúc này hai chân anh quấn lấy phần chăn trên mặt đất, còn thân trên gần như nằm sấp lên người thiếu niên.

"Ưm. . . ."

Con ngươi đỏ thẫm giãn ra rồi co lại, khả năng suy nghĩ của Giang Từ gần như đã chết máy hoàn toàn, cuối cùng không thể không buông lỏng, ngón tay nắm chặt áo sơ mi trên ngực Hoắc Nhàn Phong, nhúm chặt nhàu nhĩ, anh thở gấp từng hơi từng hơi, giống như một con cá đang mắc cạn.

Sau đó, cuối cùng bàn tay to lớn cũng tuột khỏi mái tóc, nâng cằm anh lên.

Giang Từ buộc phải ngẩng đầu lên, trong bóng tối mù mịt, ánh sáng của vòng bạc trên cổ tay trở thành nguồn sáng duy nhất, soi rõ dung mạo của anh hiện giờ. Lúc này thiếu tướng đại nhân còn đang sốt nhẹ, đầu óc mê man, hai gò má vốn tái nhợt đã ửng hồng hết lên, dường như thắt lưng đã mềm nhũn thành nước, thật sự không đứng dậy nổi.

Trong ánh sáng lạnh lẽo lờ mờ, Giang Từ nhìn thấy một đôi mắt phượng hẹp dài và lạnh lùng.

"Tên của anh, là gì?"

Lúc này, giọng Alpha trầm thấp dụ dỗ.

Sau khi Omega được đánh dấu sẽ có sự tin tưởng tuyệt đối vào người Alpha đánh dấu mình, chưa kể việc này cũng không liên quan tới thông tin nhảy cảm hay bảo mật của quân đội, vậy nên Giang Từ đã trả lời thiếu niên một cách dễ dàng khi thần trí anh đã trống rỗng hơn nửa.

"A. . A Từ. . ."

Không phải Giang Từ, mà là A Từ.

Câu trả lời của anh, là tên mụ thân mật nhất.

Giờ khắc này, Hoắc Nhàn Phong đã dùng thực tiễn để chứng minh câu nói nổi tiếng trong Chương 5 của sách giáo khoa sinh lý đế quốc —

Bước đầu tiên để Alpha chiếm được Omega chính là bắt đầu từ việc tạo ra và thỏa mãn nhu cầu sinh lý của đối phương.

A Từ?

Từ gì?

Hoắc Nhàn Phong rũ mắt xuống, ánh mắt ấm áp nhè nhẹ lướt qua làn da trắng nõn mịn màng như ngọc sứ Omega.

– Hẳn là Từ trong gốm sứ.

– [cí]: đồ sứ, gốm sứ.

Cậu buông cằm Giang Từ ra, ngay khi lực đỡ biến mất, lập tức đầu của người phía trước va vào ngực thiếu niên. Cơ ngực dẻo dai khiến Giang Từ cảm thấy an toàn và thoải mái, thậm chí anh còn cọ xát trong vô thức.

Lúc này tâm trạng bồn chồn, bứt rứt, khó chịu kéo dài mấy tiếng đồng hồ của Omega dần dần biến mất dưới sự an ủi nhẹ nhàng, ngay cả cơn sốt nhẹ cũng dần không còn.

Giang Từ cảm thấy vô cùng buồn ngủ và mệt mỏi. Anh úp mặt vào lồng ngực nơi gần trái tim nhất của Hoắc Nhàn Phong, hàng mi dày từ từ khép lại, tựa như hai con bướm bạc đang chìm vào giấc ngủ say.

Một tay Hoắc Nhàn Phong ôm eo để tránh anh bị trượt xuống, tay còn lại dịu dàng chải mái tóc bạc xinh đẹp, thờ ơ hỏi,

"Anh tới đây, là muốn làm gì?"

". . ."

Omega nằm ngủ mơ màng trong lòng cất tiếng hừ mơ hồ không rõ, có vẻ như đã ngủ rồi.

Nhưng cũng không đưa ra câu trả lời mà Hoắc Nhàn Phong muốn biết.

Vốn dĩ còn muốn hỏi thêm một chuyện, nhưng Hoắc Nhàn Phong há miệng rồi lại không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Giang Từ, cho đến khi hô hấp của đối phương trở nên đều đều. Sau đó mới nhẹ nhàng kéo chăn lên, quấn người lại và ôm trở lại giường.

Bởi vì luôn sống chung với nhiều Alpha trong một thời gian dài, thêm cả vẻ ngoài quá mức tinh tế và xinh đẹp nên Giang Từ đã quen với việc duy trì vẻ mặt lạnh lùng, với cả như vậy sẽ giúp anh thoát khỏi cái mác Omega mềm mại nhỏ yếu. Đi đến đâu cũng được người người kính trọng gọi một tiếng thiếu tướng.

Ngay cả Alpha luôn tự đề cao bản thân như Lâm Tấn, dù biết giới tính của anh là Omega thì vẫn cảm thấy vô cùng kính sợ.

Nhưng khi chìm vào giấc ngủ, mọi thứ đều quay trở lại nguyên mẫu.

Gương mặt xinh đẹp kia lọt thỏm trong chiếc gối bông như mây, phần thịt má trắng hồng trên sườn mặt dạt ra ngoài vì bị đè lên, môi hơi mở ra, đôi môi đầy đặn hơi ánh nước vì lúc gặm cắn vừa rồi.

Thoạt nhìn có vẻ....rất hợp để hôn.

Nhưng Hoắc Nhàn Phong chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vài giây, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chuyện thành phố ngầm vẫn chưa kết thúc, còn một số việc cậu cần phải xác nhận lại.

·

Từ sau khi trưởng thành, đây là giấc ngủ yên bình và thoải mái nhất của Giang Từ. Thậm chí còn phá vỡ thói quen dậy sớm của anh, ngủ thẳng tới trưa. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Giang Từ nhìn chằm chằm trần nhà trống rỗng ròng rã năm phút đồng hồ, ký ức về đêm qua mới dần dần quay về.

Mỗi chi tiết trong tâm trí đều được tua đi tua lại như trong đầu máy blue-ray.

Đầu máy blue-ray:

Xoạt-

Thiếu tướng khiếp sợ bật dậy, sống lưng cứng đờ.

Chờ đã, tối qua anh. . .

Khi Giang Từ còn đang xác nhận tính chân thật của ký ức, một giọng nói trẻ con non nớt quen thuộc vang lên khiến Giang Từ lấy lại tinh thần.

"- Anh tỉnh rồi hả?"

Giang Từ quay đầu, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng cảnh giác, cho đến khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay cửa.

"Xin chào, anh trai xinh đẹp, em tên là Đường Trà."

Cô bé không hề sợ hãi, thoải mái chào hỏi Giang Từ.

"Em. . ."

Không ngờ rằng sẽ gặp lại nhau ở đây, vẻ mặt Omega xinh đẹp bất ngờ, anh còn nhớ kỹ Đường Trà, lúc đó có ấn tượng rất sâu với cô bé. Nhưng tại sao cô bé lại xuất hiện ở đây?

"À, tối qua anh Hoắc gọi em tới chăm sóc anh ạ."

Đường Trà chớp chớp mắt,

"Nhưng mà tính thời gian thì có khi anh ấy cũng sắp về rồi"

". . . . ."

Giang Từ không trả lời, sau khi nghỉ ngơi một đêm, não bộ của anh đã quay trở lại làm việc với tốc độ bình thường.

Bây giờ anh mới biết được Đường Trà và Hoắc Nhàn Phong quen biết nhau. Điều này đồng nghĩa với việc khi anh đến hành tinh Thiên Đông, đối phương đã biết được, hay đúng hơn rất có thể cậu ta đã bắt đầu để mắt tới anh từ lúc đó.. .

Hoắc Nhàn Phong xuất hiện ở đó, thật sự chỉ là trùng hợp đi qua thôi sao?

Hay, mục đích của hai người này khi giúp đỡ anh ngay từ đầu, thực sự trong sáng sao??

Giang Từ rất nặng lòng phòng bị, lúc này đang nhanh chóng suy diễn vô số thuyết âm mưu trong đầu. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp kia đã trở nên lạnh lùng cùng đề phòng.

Giang Từ nhìn xung quanh, nhíu mày,

". . . Cậu ta đi đâu rồi?"

"Ra ngoài rồi ạ."

Đường Trà tỏ vẻ lo lắng chút chút,

"Nghe nói, thành chủ đã ra lệnh giới nghiêm cho hành tinh Thiên Đông, nói là muốn bắt người."

Giang Từ nghe vậy, đột nhiên rùng mình,

"Có nói cụ thể là bắt ai không?"

Đường Trà lắc đầu,

"Em không rõ lắm, nhưng anh Hoắc nói không giống như phong toả để bắt người, mà giống như đang xây dựng thành luỹ phòng ngự với trạm vũ trụ, hơn nữa còn điều động rất nhiều tàu chiến với hàng không mẫu hạm (tàu sân bay)."

"Cái gì? !"

Lập tức Giang Từ đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nếu lời nói của Đường Trà là sự thật, rất có thể sẽ có một cuộc chiến tranh quy mô lớn sắp diễn ra tại nơi đây.

Trong 300 năm qua, hoàng gia đế quốc đã bó tay toàn tập, bất lực với hành tinh xám này, sao có thể nảy ra cuộc chiến tranh xunh đột thình lình như thế?!

"Nhưng mà, anh nhìn đẹp trai lắm."

Đường Trà gần như không tài nào rời mắt ra khỏi vị Omega xinh đẹp quá mức này, trong đôi mắt ánh lên vẻ choáng váng không ngờ.

"Ừm...Cảm ơn."

Bây giờ Giang Từ không còn lòng dạ nào để thảo luận mấy chủ đề không liên quan với cô bé, anh còn đang suy nghĩ. . .

"Khó trách anh Hoắc dù biết rõ anh là goá phu đang mai thai, "

Cô bé lắc đầu như bà cụ non, thở dài nói,

"Mà vẫn nói vừa gặp anh đã yêu, không tài nào dứt ra được, một lòng đã quyết rồi."

Giang Từ . người một giây trước còn đang điên cuồng với các thuyết âm mưu, bỗng nhiên sửng sốt: ". . . . ?"

Khoan đã, vừa nãy anh đang suy nghĩ tới chỗ nào rồi nhỉ????

Hoắc Nhàn Phong, người vừa vào cửa đã nghe thấy câu này : "... ?"

?

Không không không, chờ một chút cô bé cô bé đang nói gì vậy hả???

Cậu nói như vậy khi nào????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top