Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22 I Ý anh ta là sao??

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

22 I Ý anh ta là sao??

Gõ chữ: Dứa

Thành phố dưới lòng đất,

Quận Triêu Nhật.

So với tin tức quân đoàn I của đế quốc bao vây hành tinh Thiên Đông thì việc một Omega gây ra sóng gió ở thành ngầm không đáng nói đến.

Chỉ là ngay khi bên ngoài hành tinh Thiên Đông đang trực trào chiến tranh nhưng ai biết rằng, các chỉ huy cấp cao của hai bên đang dùng chung bữa trưa với nhau.

Hai người đang ngồi trong một nhà hàng trên cao rộng lớn lộng lẫy, sát bên là cửa sổ thuỷ tỉnh cực lớn với tầm nhìn tuyệt vời, chỉ cần nhìn ra xa là có thể nhìn được toản cảnh của quận Triêu Nhật. Đặc biệt là mặt trời nhân tạo tuyệt mỹ được treo cao trên bầu trời.

"Dàn trận lớn thế này –"

Diệp Sơ khịt mũi chế giễu,

"Chỉ vì cháu trai Omega của anh?"

Đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo của Chu Cửu Nha nhìn chăm chằm vào đồng đội cũ của mình, lạnh lùng hỏi,

"Vậy thì, người đâu?"

Thành chủ không trả lời câu hỏi mà từ tốn cắt miếng thịt bỏ được phủ đầy sốt, động tác ưu nhã cho vào miệng, hơi nheo mắt lại, nhưng thể đang nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời nào đó,

"Nhắc đến chuyện này, thật tiếc khi anh không thể tự chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục đêm đó, toàn bộ Alpha trong thành phố ngầm này đều bị pheromone của đứa nhỏ đó mê muội đến điên cuồng . . ."

"Diệp Sơ!"

Lúc này ánh mắt của của người đứng đầu quân đoàn cực kỳ nguy hiểm, hệt như con thú sửng cồ vì thú non của mình bị ngấp nghé,

"Cậu biết rõ nó là con của Giang Tẫn!"

Leng keng !

Âm thanh giòn tan của con dao trong tay Diệp Sơ rơi xuống vang lên.

"Vậy thì sao?!!"

"Chu Cửu Nha, mẹ nó ông mày nói cho mà biết, là mày nợ cha mẹ thằng nhóc đó hai mạng người, không phải tao!"

Hắn lạnh lùng ngẩng đầu, trên khuôn mặt dịu dàng thân thiện xưa nay giờ đã hằn đầy vẻ căm hận tột độ, dường như điều cấm kỵ trong lòng vừa bị đụng chạm.

"Khoảnh khắc mày chọn quay lưng với nguyên soái năm đó thì chút tình nghĩa đồng đội đáng thương giữa tao với mày đã sạch sẽ rồi!"

Chu Cửu Nha bỗng siết chặt bàn tay, gã quay đầu đi, nhếch nhác tránh ắnh mắt của Diệp Sơ, dường như vết thương lòng thầm kín vừa bị mổ xẻ.

Thành chủ nhìn gã, khoé môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười châm chọc,

"Hơn nữa –"

"Mục đích chính của mày đến đây hôm nay không phải vì thằng bé đó, đúng không?

". . . . ."

Dù sao cũng từng là chiến hữu tin tưởng giao tính mạng vào tay đối phương trên chiến trường, quả nhiên không thể giấu được hắn.

"Diệp Sơ, "

Chu Cửu Nha quay đầu nhìn chăm chú vào đối phương, bình tĩnh thốt ra những lời tàn nhẫn nhất.

"Lần này tôi tới đây, là muốn lấy lõi của xác Cấm Uyên đi."

Cấm Uyên, đó là cơ giáp của nguyên soái Hoắc Triêu.

Đó là phát minh vượt lên cả công nghệ kỹ thuật của con người. Ngay cả cơ giáp song S Bạch Trạch và Vạn Tương của Chu Cửu Nha cũng đều dựa theo để mô phỏng lại chương trình xử lý của Cấm Uyên.

Đó cũng là di sản duy nhất còn sót lại trên thế giới của vị đấng cứu thế đã hy sinh vì nhân loại.

". . . ."

Câu nói vừa vang lên, cả căn phòng như bị đông cứng lại.

Lòng Diệp Sơ trùng xuống, bẵng đi một lúc hắn mới nhả được vài chữ từ kẽ răng,

"Các người. . . Dựa vào cái gì?"

Chu Cửu Nha cảm nhận rõ sự run rẩy trong vài chữ vừa nói ra của đối phương, bắt nguồn từ nỗi đau xé lòng, tức giận, căm hận, và không cam lòng.

"Xin lỗi. . ."

Quân đoàn trưởng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đồng đội cũ của mình, trong đôi mắt xanh như băng lạnh kia phản chiếu hình dáng chiếc mặt nạ trên khuôn mặt trái của đối phương.

— Gã đã tận mắt chứng kiến vết sẹo dữ tợn đằng sau đó được tạo ra thế nào.

Lúc trước khi nguyên soái Hoắc Triều kích hoạt trăm vạn quả bom hạt nhân để đồng quy vu tận với trùng tộc, Chu Cửu Nha theo lệnh rút lui, nhưng Diệp Sơ lại bất chấp xông vào.

Lõi của xác cơ giáp Cấm Uyên, là do chính hắn liều chết lấy về.

Vậy nên sau khi đế quốc được thành lập, mặc dù tất cả mọi người đều biết lõi của xác cơ giáp Cấm Uyên nằm trong tay Diệp Sơ nhưng vẫn chấp nhận hành vi tàng trữ của đối phương.

Sau đó Diệp Sơ rời khỏi quân đội, một tay thành lập thành phố ngầm trên phế tinh này. Hắn đã canh giữ lõi xác cơ giáp Cấm Uyên trong suốt ba trăm năm qua, là người gác mộ bầu bạn với vong linh đã khuất.

"Nhưng Diệp Sơ, đức Vua đã ra lệnh ta phải mang Cấm Uyên trở về."

Mặc dù Chu Cửu Nha hiểu nhưng cũng không có ý định nhượng bộ, biểu cảm nghiêm trọng hiện lên khuôn mặt lạnh lùng,

"Một tháng trước, một lượng lớn quân trùng tộc đã sống lại trên Trái Đất, chúng ta phải dự trù và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra."

"- Liên quan gì đến tôi?"

Diệp Sơ lạnh lùng nhìn đăm đăm vào gã, mỉa mai không thương tiếc:

"Lũ tham sống sợ chết, lũ tham sống sợ chết sâu mọt đó nên chết từ 300 năm trước! Nếu không phải anh ngăn cản thì tôi đã tự tay chém từng cái đầu của bọn chúng!!!"

". . . ."

Mặc dù đã dự đoán được kết quả này từ trước nhưng Chu Cửu Nha vẫn cảm thấy bất lực và chua xót trong lòng.

"Vậy có nghĩa là. . ."

Quân đoàn trưởng Alpha với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam thình lình đứng dậy, dáng người cao lớn và rắn rỏi mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ.

"- Cậu không muốn nói chuyện tiếp?"

Diệp Sơ trả lời với nụ cười lạnh lẽo,

"Anh nghĩ sao?"

Ngay khi hắn vừa dứt lời, ánh mắt của hai người va chạm trong không trung tạo ra tia lửa điên cuồng.

Thình lình –

Một vụ nổ lớn diễn ra ngay trên pháo đài trên không của quận Triêu Nhật! ! !

Những cơn địa chấn khổng lồ lan rộng từ dưới lòng đất xuống bề mặt trái đất, nhưng qua nhiều tầng lớp ngăn cách chỉ còn lại sự rung lắc nhè nhẹ . Vì vậy một số người trên bề mặt Trái Đất không hề phát hiện ra chuyện gì nên cũng mặc kệ.

Dù sao lúc này trong đầu Hoắc Nhàn Phong chỉ quanh quẩn ba câu vừa được Đường Trà thốt ra.

Vừa gặp anh đã yêu, không tài nào dứt ra được, một lòng đã quyết.

Hoắc Nhàn Phong ngắc ngứ ngay cửa, vào cũng không được, không vào cũng không xong.

Nhưng may mắn thay, không chỉ có mình cậu bị kinh hãi đến hết hồn mà còn có đương sự trong lời của Đường Trà.

Góa phu Giang Từ đang mang thai: ". . . . . ?"

"???"

Má nó gì mà hết goá phu rồi còn mang thai nữa!!!

Vẻ mặt lạnh lùng của thiếu tướng Omega xinh đẹp xuất hiện một vết nứt, anh siết chặt tay hết lần này đến lần khác, lại gạch thêm một gạch vào số lần đáng chết của tên bạn nối khố của mình.

Nhưng dù sao việc goá phu mang thai còn có thể hiểu được do trong cơ thể anh có hoa chỉ mân, bị hiểu lầm cũng không phải chuyện lạ, nhưng còn phần " anh Hoắc vừa gặp anh đã yêu, còn không thể tự dứt ra được?"

Giang Từ chần chừ xác nhận: "Em đang nói đến. . . Hoắc Nhàn Phong sao?"

"Dạ đúng dạ đúng."

Đường Trà gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, thái độ cũng cực, cực kỳ chắc chắn. Dù sao khi ở chung với cô bé, thiếu niên cũng rất trầm mặc ít nói.

Giang Từ: ". . ."

Có chắc là họ đang nói về cùng một người không??

Nếu như lúc trước anh chưa từng gặp Hoắc Nhàn Phong, bỗng một ngày ai đó nói với anh cậu vừa gặp anh đã yêu lại không thể dứt ra được thì Giang Từ còn có thể miễn cưỡng tin được.

Suy cho cùng Alpha là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bất cứ ai nhìn thấy Omega như thế cũng đều sẽ yêu ngay lập tức.

Nhưng nếu nói, tên đêm qua vừa lừa anh hết sáu triệu, đùa giỡn anh rồi xoay anh như chong chóng mà vừa gặp Giang Từ đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, đã vậy còn một lòng quyết không đổi????

Ha!

Thiếu tướng cười lạnh một tiếng trong lòng, nửa dấu chấm câu cũng không tin.

"Sao thế, anh không tin sao??"

Có lẽ từ nhỏ đã lớn lên ở một nơi như hành tinh Thiên Đông đã cho Đường Trà khả năng quan sát rất nhạy bén, mặc dù trên mặt Giang Từ không có biểu cảm gì nhưng cô bé vẫn tinh ý nhận ra được.

Tâm trạng Đường Trà trở nên nghiêm túc trong nháy mắt.

– Xem ra anh Hoắc còn chưa thu phục được Omega xinh đẹp này về tay rồi!

Điều này sao có thể chứ?!

Cô nhỏ Trà, người một lòng suy nghĩ vì cái nhà này, quyết định mình phải làm gì đó, sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì cô bé nói:

"Thật ra, chắc anh không biết anh Hoắc được mọi người thích lắm (xạo đó, không có ai thích cậu ta cả), "

"Nhưng ảnh không thích ai hết, mãi cho đến ngày đó gặp được anh, à đúng rồi, không phải em muốn cứu anh mà ảnh muốn đó (Xạo luôn, lúc đó cậu ta không hề có hứng thú nào với goá phu hết).

Đường Trà lấy cho Giang Từ một ly nước, vừa đưa cho anh vừa cười tủm tỉm nói:

"Chỉ là anh ấy là một Alpha vụng về không biết nói chuyện với Omega thôi, sợ làm anh sợ nên mới kêu em đi đó. (Xạo nốt, rõ ràng là cậu muốn xử hai tên buôn người mà thôi)."

Vụng về. . . .

Vẻ mặt của Giang Từ lúc này trông ngốc vô cùng.

Nếu nói cậu ta vụng về thì đêm qua làm anh cứng họng không trả lời được là sao!!!

Giang Từ cảm thấy dường như cô bé này có một bộ lọc (fliter) kỳ lạ với Hoắc Nhàn Phong, anh nhíu mày,

"Em và cậu ta là. . ?"

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Đường Trà rất tủi thân,

"Bọn em đều là trẻ mồ côi, cũng may anh Hoắc rất giỏi, còn tốt bụng nữa, nên em mới đi theo anh ấy để có thể sống an toàn hơn."

". . . ."

Điều này thì có thể tin được.

Bởi vì hầu hết những đứa trẻ sống trên mặt đất của hành tinh Thiên Đông đều là trẻ mồ côi, việc chúng sống cùng nhau để sinh tồn cũng không lạ.

Đường Trà giữ chặt tay Giang Từ, dường như còn muốn nói gì đó,

"Anh trai xinh đẹp, anh. . ."

"- Đường Trà."

Lúc này Hoắc Nhàn Phong đứng bên ngoài không nghe nổi nữa, cậu giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, ra vẻ giả vờ như chưa nghe được gì hết đưa hộp cơm trong tay ra:

"Anh mua cơm trưa về, chuẩn bị ăn thôi."

Bình thường bọn họ đều dùng dịch dinh dưỡng đối phó qua ngày, loại thức ăn làm từ thịt tổng hợp đắt tiền với rau được nuôi từ trong phòng thí nghiệm thế này, thường là không ăn nổi.

Thế là sự chú ý của cô bé nhanh chóng bị dời đi-

"Wow! Anh Hoắc, anh phát tài hả!"

Nói đến phát tài, Hoắc Nhàn Phong liếc sang Giang Từ bên giường theo bản năng, không ngờ lại đụng phải ánh mắt lạnh lùng của đối phương. Nhưng tố chất tâm lý của cậu rất mạnh mẽ, bình thản nhìn đi chỗ khác rồi vỗ vỗ đầu Trà Đường,

"Ừm, xem là vậy đi."

Hơn sáu triệu, cũng coi như là của trời cho.

Mặc dù lúc ấy Hoắc Nhàn Phong chỉ tính nói đùa mà thôi, không ngờ đối phương lại chưa do dự tới một phút đã thẳng tay chuyển khoản cho cậu.

Vì vậy, hai anh em thường ngày chỉ dựa vào đi nhặt ve chai để kiếm sống, nháy mắt đã phất lên.

"Được! Để em đi dọn bàn ~"

Đường Trà vui vẻ cầm hộp cơm đi, chạy ra ngoài như một chú bướm nhỏ vui vẻ. Ngôi nhà nhỏ này được cải tạo bằng tàu vũ trụ bị bỏ hoang, mặc dù không lớn nhưng đầy đủ các cơ quan, vì vậy cũng có nơi để ăn .

Em không hỏi Hoắc Nhàn Phong xây dựng chỗ này khi nào, cũng không hỏi Giang Từ từ Beta biến thành Omega ra sao. Sống trên hành tinh này lâu như vậy, Đường Trà đã sớm học được cách quan sát sắc mặt, xem xét thời thế, cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.

Bây giờ tốt hơn xưa gấp ngàn lần, em rất hài lòng.

10 phút sau —

Ba người ngồi trên bàn. Không ai nói gì khiến bầu không khí có hơi ngượng ngập.

Là một người không thể ăn không ngồi rồi nên Đường Trà quyết định sẽ vì gia đình này gánh vác chút việc, vì vậy cô quay đầu nhìn về phía Giang Từ mặt lạnh, cười tủm tỉm hỏi,

"Anh trai xinh đẹp, giờ anh đã khoẻ hơn chưa ạ, em nghe nói sau khi Omega bị đánh dấu. ."

"Khụ! Khụ khụ khụ. . ."

Còn chưa dứt lời, Giang Từ đã không nhịn được mà bị sặc đến đỏ bừng cả mặt. Cô bé lớn lên ở hành tinh Thiên Đông nên không biết dè dặt là gì, em vỗ vỗ lưng giúp Giang Từ, giọng điệu lo lắng hỏi,

"Sao thế sao thế? Có phải do bị nghén không?"

Giang Từ: ". . ."

Omega xinh đẹp cứng đờ người, vừa ho dữ dội vừa cố hít sâu một hơi như muốn nói gì đó.

Nhưng trời không chiều lòng người, bởi vì lỡ hít phải khí lạnh vào họng mà anh thật sự phát ra tiếng nôn khan đè nén.

— Lần này là ho thật.

Vốn Giang Từ còn muốn giải thích gì đó: ". . . ."

Mẹ kiếp, chắc chắn là bát tự của anh với hai anh em nhà này không hợp!!!

Lúc này, Hoắc Nhàn Phong nhìn sang với ánh mắt vô cùng phức tạp và kỳ lạ, ánh mắt cậu không tự chủ được bắt đầu từ khuôn mặt của Giang xuống rồi xuống vòng eo bằng phẳng và nhỏ nhắn của anh.

Mặc dù vẫn biết người này mang thai, nhưng bởi vì không thể ngửi được mùi pheromone đặc trưng của người mang thai như Đường Trà nên thật sự Hoắc Nhàn Phong hoàn toàn mù tịt về chuyện này.

— Cho đến khi Giang Từ thật sự nôn khan trước mặt cậu.

Lúc này thiếu niên mới vỡ lẽ ra rằng, bên trong thân thể Omega xinh đẹp lại yếu đuối trước mặt đây đang thai nghén cốt nhục của người khác.

Hoắc Nhàn Phong nhíu mày, ánh mắt bát giác lạnh đi. Lập tức Đường Trà nhạy bén nhận ra bầu không khí không đúng lắm, em quay người qua bắt đầu dỗ dành người kia.

Cô bé lặng lẽ kề sát vào thiếu niên, nhỏ giọng nói,

"Không sao đâu, anh Hoắc nên nghĩ thoáng một chút, bây giờ tỷ lệ AO chênh lệch rất nhiều, hàng tỷ Alpha trên toàn thế giới vẫn còn độc thân đó. Anh có thể thoát ế đã là không tệ rồi mà."

Không biết vì sao, Đường Trà chỉ mới mười hai tuổi nhưng giọng điệu lại rất từng trải,

"Anh nghĩ mà xem, mặc dù đứa trẻ này không phải của anh, nhưng mà anh vợ xinh đẹp này là của anh đó, anh cố gắng một chút thì không phải đứa nhỏ tiếp theo là của anh sao!"

– Logic rất rõ ràng.

Giang Từ nghe rất rõ: ". . . . ."

Hoắc Nhàn Phong: ". . ."

À, cái này?

Cuối cùng, Đường Trà nháy mắt với thiếu niên,

"Cố lên, anh Hoắc!"

Hoắc Nhàn Phong: ". . ."

Sao trước đây cậu không phát hiện ra con bé này nghịch ngợm thế nhỉ?

Bỗng nhiên cả ngôi nhà rung lắc dữ dội-

Đùng!!!

Đây có phải là động đất không?

Không!

Không phải!!!

Trong nháy mắt cả Hoắc Nhàn Phong và Giang Từ đồng thời ý thức được điều gì, bọn họ lập tức đứng dậy, nhìn về phía xa xôi bên ngoài —

Những con tàu chở rác đến và đi vào các ngày trong tuần đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ bầu trời đã bị đội quân tàu chiến đen kịt che phủ.

Về trận chấn động kinh hãi vừa rồi, có vẻ như một vụ nổ oanh liệt đã xảy ra dưới lòng đất, khiến một mảng lớn mặt đất ở xa xa đều sụp xuống.

Sắc mặt Hoắc Nhàn Phong nghiêm trọng, đoán rằng có lẽ đã có chuyện gì không hay xảy ra. Nhưng Giang Từ liếc mắt một cái đã nhận ra đội quân hạm phía xa.

– Là Quân đoàn I!

Omega xinh đẹp bỗng trừng to mắt, trong lúc nhất thời lóe lên vô số phỏng đoán lại không đoán được đáp án. Nhưng hiện tại toàn bộ hành tinh Thiên Đông đều bị chặn tín hiệu, dù Giang Từ muốn gửi tin nhắn cho Hạ Chuẩn để biết vài tin tức cũng không được.

Anh yên lặng nhìn vài giây, đột nhiên sắc mặt xấu đi,

"- Tôi phải ra ngoài một chuyến!"

"- Muốn đi chung không?"

Theo bản năng, Hoắc Nhàn Phong đáp lời.

Đi chung?

Giang Từ sửng sốt, chần chừ hai giây rồi vẫn quay đầu lạnh lùng cự tuyệt,

"Không cần đâu."

"Ồ, được rồi."

Thiếu niên nhún vai, không nói gì nữa, chỉ ném cho anh một chiếc áo choàng màu đen dày –

"Đây, nhớ che kín khuôn mặt xinh đẹp của anh lại."

Giang Từ: ". . ."

Omega xinh đẹp hít một hơi, cuối cùng vẫn tức giận mặc vào, chỉ là lúc đi ra ngoài không nhịn được mà liếc một cái sắc lẻm về phía Hoắc Nhàn Phong.

Dù sao thì khuôn mặt của anh cũng rất đẹp, dù tức giận hay nheo mắt cũng đều có một sức hút khó tả.

Nhịp tim Hoắc Nhàn Phong loạn nhịp với ánh mắt này, cậu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Đường Trà đang đứng bên cạnh, trầm ngâm hỏi:

"Em thấy vừa rồi anh ấy có ý gì?"

"Có lẽ. . ."

Cô bé vuốt cằm, suy nghĩ,

"Là tán tỉnh?"

Tán tỉnh. . . ?

"Hít –?"

Hoắc Nhàn Phong hãi hùng hít một hơi khí lạnh,

"Cái, cái này lộ liễu vậy sao. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top