Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23 I Nằm yên!

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

23 I Nằm yên!

Gõ chữ: Dứa

Dù sao thời gian hai bên xung đột với nhau chỉ cách nhau mới một tháng, Hoắc Nhàn Phong vẫn nhỡ kỹ quân đoàn I. Mà quân chủ lực xuất hiện trên hành tinh Thiên Đông chính là của quân đoàn I.

Có nghĩa là Chu Cửu Nha cũng tới.

– Tại sao gã ta lại tới đây??

Hoắc Nhàn Phong nhíu mày, cậu không nghĩ rằng vì mình, nhưng ngay lúc này cũng không thể nghĩ ra được lí do nào khác. Cả một quân đoàn được điều động thế này, cho dù muốn tấn công cả hành tinh Thiên Đông cũng có thể.. . .

Bỗng Hoắc Nhàn Phong cảm nhận được góc áo của mình bị giựt nhẹ.

"Anh Hoắc, sắp có chiến tranh sao?"

Cô bé ngẩng đầu lên, sự sợ hãi và lo lắng ánh lên đôi đồng tử màu mật ông của em.

Mặc dù đế quốc hiện tại tưởng chừng như hoà bình nhưng thực tế lại không phải vậy, năm đó khi liên minh sụp đổ, dù đế chế được thành lập nhưng chính quyền còn non trẻ cũng như chưa thể khôi phục được ngay, dẫn đến việc không ai quy phục.

Vậy nên những cuộc chiến tranh lớn nhỏ vẫn không ngừng diễn ra trong vòng hai ba trăm nay đổ lại đây.

Tuy nhiên, vì có những vướng mắc về lợi ích bảo mật của hành đông Thiên Tinh và các thế lực khác nên vẫn tạm thời duy trì được sự ổn đình và yên bình bề ngoài, nhưng đây chính là sự bình yên giả tạo trước cơn bão.

Tưởng chừng nó rất an toàn, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào cơn gió lốc bất cứ lúc nào, bị nghiền nát thành từng mảnh. Một khi hành tinh thiên đông bị tấn công, những người dân nghèo khổ trên mặt đất sẽ là những người chịu trận đầu tiên.

"Đừng lo, có lẽ không phải đầu."

Hoắc Nhàn Phong sờ đầu Đường Trà.

Cậu nhìn lên bầu trời u ám, mặc dù hạm đội chủ lực của Quân đoàn I đang nhìn chằm chằm vào không gian bên ngoài, nhưng không hề có ý định tấn công.

Sau khi tất cả, sự tồn tại của thành phố ngầm, không chỉ là một năm hai năm. Nếu hoàng thất đế quốc muốn đem nó một lần nữa nằm trong quyền lợi của mình, cũng không có khả năng tạm thời nảy sinh ý định dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy trực tiếp dùng vũ lực trấn áp thu phục. Suy cho cùng thì sự tồn tại của thành phố ngầm này không phải chỉ một hai năm. Nếu như hoàng thất đế quốc thực sự muốn thu hồi nơi đây về dưới trước của mình thì cũng không nào dùng biện pháp quyết liệt, dùng vũ lực để trấn áp như thế.

Vì vậy, họ không thật sự muốn xung đột mà chỉ muốn răn đe hay đe doạ mà thôi.

Chỉ là, chuyện gì đã ra ở hành tinh Thiên Đông để đến cả hoàng thất đế quốc cũng bị quấy rầy, thậm chí còn phái cả một quân đoàn từ xa đến để đe doạ?

Không không không, không nhất thiết là hành tinh Thiên Đông, có lẽ là một nơi khác. . . .

Ví dụ như —

Trái Đất.

Dường như liên tưởng đến gì đó, ánh mắt Hoắc Nhàn Phong nghiêm túc: "Em ở lại đây, anh muốn đi ra ngoài một chuyến."

"Ồ, dạ được. . ."

Cô bé lẳng lặng nhìn bóng lưng thiếu niên nhanh chóng biến mất, cuối cùng vẫn nhịn không được lắc đầu, lẩm bẩm nói:

"Lúc nãy còn nói không đi cùng, chậc, quả nhiên mẹ nói không sai mà, đừng bao giờ tin Alpha hết."

·

Ở phía bên kia, Giang Từ mở ra nhóc X ở hình dạng bán hoàn chỉnh rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực núi rác, đến khu đất hoang không người bên cạnh.

Mặc dù bề ngoài hành tinh Thiên Đông chất đầy rác thải nhưng vẫn có một số khu vực đất hoang, bởi vì thường xuyên có cát lún, khi đổ rác sẽ bị lún sâu xuống đất nên đây là khu vực cấm đổ rác.

Cũng bởi vì không thu hoạch được tài nguyên và dễ gây sập lún nên đây vẫn luôn là khu vực cấm người vào.

Căn cứ bí mật của Hoắc Nhàn Phong được lựa chọn rất tốt, nằm ngay giữa hai khu vực này.

Bão cát ngay vùng đất hoang thổi rất mạnh, nhìn ra đâu đâu cũng là một mảng mịt mù cát vàng. Giang Từ tìm một góc bí ẩn nơi sa mạc, sau khi bố trí thiết bị loại bỏ nhiễu tín hiệu và máy chiếu tín hiệu, đầu tiên là báo bình an với Rắn Già, tiếp theo nhanh chóng liên lạc với Hạ Chuẩn.

Lúc này nhóc X đang hoạt động như một máy tính quang học*, trôi nổi trên không trung, phát ra ánh sáng xanh, nhanh chóng đan xen nhau hiện lên hình ảnh ba chiều* của một người, nếu không phải chỉ hiện lên phần đầu thôi thì có lẽ ai cũng sẽ nhầm rằng Hạ Chuẩn đang thực sự ở đây vì hình ảnh chân thật đến không ngờ.

Gốc là 光脑 hay còn được gọi là Photon computer/Photonic computing/ Optical computing.

Ảnh ba chiều:

Âm thanh kết nối vang lên một tiếng bíp —

Ngay khi Giang Từ vừa gọi thì đối phương đã bắt máy ngay lập tức, có vẻ như bên kia vẫn luôn chờ tin từ phía anh. Chẳng qua khi cuộc gọi vừa được kết nối, Hạ Chuẩn bị đã người bạn của mình tấn công tới tấp đến ngẩn ngơ —

"Hạ Chuẩn, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!"

"Sao cậu tôi lại tới hành tinh Thiên Đông? Có phải cậu tiết lộ không? Có để lộ mục đích tối đến đây không?"

"Tại sao toàn bộ quân chủ lực của Quân đoàn I đều đến đây, tại sao lại đột nhiên tấn công hành tinh Thiên Đông?"

". . ."

Thế nhưng bác sĩ Hạ đã quen rồi, vì thế nhún vai:

"Tôi cũng muốn hỏi ông đây thiếu tướng của tôi, không phải ông nói thời gian tới quân đoàn trưởng sẽ ở lại Trái Đất sao? Ông còn nói cho dù không ở lại Trái Đất cũng sẽ quay về thủ đô hỏi ý kiến của hoàng thất, còn nếu không cũng sẽ bị người bên phía giáo hội quấn lấy không thoát thân nổi . ."

Ngay cả trước khi Giang Từ rời đi còn cãi nhau một trận với Chu Cửu Nha, từng câu từng chữ đều như đâm vào tim nhau, vậy nên không ngoài dự đoán mà hai người tan rã trong không vui.

Trước kia tình huống này cũng đã xảy ra không ít lần, hai người không nói chuyện không gặp mặt nhau hơn nửa năm là chuyện bình thường, huống chi Giang Từ đã tính toán thời gian, nhiều nhất chỉ cần ba tuần là anh có thể trở về.

Nhưng —

Lý thuyết luôn luôn tốt, nhưng không phải lúc nào thực tế cũng theo kịp.

Hạ Chuẩn thở dài, giải thích không ngừng:

"Sau một ngày khi ông rời đi, quân đoàn trưởng đã bị đức Vua gọi về từ Trái Đất, cũng không biết đã thảo luận chuyện gì mà ngay khi rời khỏi hoàng cung đã lập tức đến thẳng bệnh viện để tìm ông."

Đương nhiên khi đó Giang Từ đã không còn trong bệnh viện, vì thế với cương vị là bác sĩ tư nhân của thiếu tướng, Hạ Chuẩn đã bị quân đoàn trưởng tóm được ngay lập tức.

Thật sự ngày đó bác sĩ Hạ không thể chịu nổi áp lực khủng bố trên người Chu Cửu Nha, cho dù là bây giờ nhớ lại dủ chỉ một giây thôi cũng cảm thấy cả người lạnh toát.

"Trong tình huống đó thì tôi làm gì được chứ?"

Thành thử Hạ Chuẩn đành phải nói cái cớ đã sớm bịa ra, chẳng hạn như anh khuyên Giang Từ chuẩn bị về nhà xem mắt để nhanh chóng tìm được Alpha rồi gả, anh cũng sẽ không cần phải chịu đựng thời kỳ phát tình với thuốc ức chế nữa.

"Tôi nói tôi sẽ không cung cấp thêm bất kỳ thuốc ức chế cho ông nữa, vậy nên sau khi bị chọc tức thì ông đã tiến vào chợ đen dưới lòng đất hành tinh Thiên Đông để tìm mua."

Lý do này là có bảy phần thật, ba phần giả. Là lý do tốt nhất có thể qua mắt người khác.

Hạ Chuẩn cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Từ, nhỏ giọng nói:

"Hơn nữa ông bị bắt về cũng không phải là chuyện xấu lắm mà, cùng lắm thì giống như trước kia, ông quay về chịu phạt, để cậu của ông mắng hai câu thì cũng xong rồi . . ."

Hạ Chuẩn là ví dụ điển hình của người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc thì u mê, dù sao Chu Cửu Nha và Giang Từ cũng có quan hệ máu mủ với nhau, lại còn nuôi Giang Từ tám năm từ lúc năm tuổi đến khi mười ba, cho dù không biết vì sao sau đó lại không nuôi nữa nhưng vị quân đoàn trưởng kia tưởng chừng máu lạnh bạc bẽo nhưng thật ra vẫn là người bao che khuyết điểm cho con cháu khủng khiếp.

"Ý cậu là... Cậu tôi dựng cảnh đánh lớn thế này, "

Trên mặt Giang Từ hiện rõ vẻ không tin:

"- Chỉ để tới bắt tôi về?"

". . . . Có lẽ, không hoàn toàn thế."

Hạ Chuẩn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng hẳn lên,

"Tôi nghe nói rằng quân đoàn trưởng đã bắt đầu tập hợp quân đội trước khi quân đoàn trưởng đến bệnh viện. Có lẽ là lệnh của đức Vua, nhưng vì sao lại muốn tới hành tinh Thiên Đông.....đó là bí mật quân sự, tôi cũng không rõ."

– Vậy thì không phải vì anh mà tới.

Giang Từ ngẩn ra, lập tức cụp mắt xuống,

"Ừm. . . . Lẽ ra nên thế."

Anh lẩm bẩm tới hai lần,

"Lẽ ra nên thế."

"Ấy. . ."

Hạ Chuẩn đang yên lặng nhìn chằm chằm Giang Từ vài giây, bỗng nhiên hỏi,

"Quần áo trên người ông là của ai, trông không vừa người lắm, không phải của ông đúng không?"

". . ."

Dù sao cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, Hạ Chuẩn còn lạ gì tật kén cá chọn canh của Giang Từ nữa, tên này chưa bao giờ mặc đồ của người khác hết, dù là đồ mới đi nữa. Ngay cả chiếc sườn xám mặc trong hội đấu giá cũng là được chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi lên kế hoạch.

Vẻ mặt Giang Từ bình tĩnh: ". . Mới mua, cố ý mua lớn hơn một size để dễ nguỵ trang."

"Ồ, vậy sao. . ."

Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của bác sĩ Hạ bỗng phóng to trên hình chiếu, dường như muốn xuyên qua để dính vào khuôn mặt xinh đẹp của Omega,

Cho dù là bạn tốt với nhau từ nhỏ nhưng Giang Từ vẫn không chịu nổi ánh mắt quá nóng bỏng thế này, dù biết chỉ là hình chiếu của đối phương, anh vẫn không khỏi lùi ra sau một bước, nhìu máy hỏi:

"Cậu làm gì vậy hả?!"

Trong ánh sáng xanh lam đan xen, trên gương mặt hình chiếu của Hạ Chuẩn bỗng lộ vẻ nghi ngờ,

"Ông.... dạo này tình hình cơ thể có vẻ rất tốt? Sắc mặt rất hồng hào, tinh thần cũng có vẻ phấn chấn nhỉ."

Có điều hắn không nói hết–

Ánh mắt sáng ngời mềm mại, làn da sáng bóng hồng hào, ngay cả mỗi sợi tóc cũng giống như được chăm sóc bằng loại tinh dầu cao cấp, tóm lại cả người y hệt một bông hồng lộng lẫy vừa được tướii nước.

Hạ Chuẩn càng quan sát anh thêm cẩn thận, lại càng lấy làm kinh ngạc:

"Hiếm thấy, thực sự hiếm thấy, vốn tôi còn tưởng ông sẽ tiều tuỵ nhưng cậy mạnh tỏ vè không sao, không ngờ có vẻ ông đang rất ổn đó chứ?"

Phải biết rằng từ khi Giang Từ trưởng thành đến nay, tiêm thuốc ức chế đã trở thành thói quen, mỗi lần tiêm xong sẽ như mắc bệnh hiểm nghèo, cả người trông yếu ớt đến nhợt nhạt, không khác gì một bông hồng thiếu nước, dù đẹp đẽ nhưng uể oải vô cùng.

Nhưng vì bản thân là một Omega cấp S có khả năng phụ hồi cực kỳ cao, nên chỉ cần nằm trong khoang phục hồi sức khoẻ tầm 1-2 tuần sẽ khoẻ lại như thường. Nhưng đó là trong điều kiện y tế được đảm bảo đầy đủ, chứ không phải ở nơi hành tinh Thiên Đông hỗn loạn, cằn cỗi và u ám.

Điều này khiến bác sĩ Hạ cảm thấy hơi lạ, hắn không khỏi lẩm bẩm tự đoán:

"Chẳng lẽ tác động của chất dị biến này. . . còn có hiểu quả tương tự như chất lỏng chữa trị phục hồi?"

Thật ra chỉ cần được Alpha an ủi một lần là được – Giang Từ: ". . . . ."

Thiếu tướng quay mặt đi, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, thậm chí còn nghe được chút bực bội và quyết liệt trong giọng điệu của anh:

"Cậu nhìn nhầm rồi, trước kia tôi cũng thế này thôi!"

"À... ờ, được rồi là mắt tôi mù."

Bác sĩ Hạ không biết mình lại giẫm lên dây thần kinh nhạy cảm không thể chạm vào của tên này, nhưng không nói thì không nói, đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì.

Nhắc tới chuyện quan trọng, lập tức sắc mặt Hạ Chuẩn trở nên nghiêm túc, hắn nhỏ giọng hỏi:

"Vậy thì không nói chuyện đó nữa, ông...Thứ cần lấy đã tìm được ổn thoả chưa?"

Ổn thoả . . ?

Nói ổn thì cũng không hẳn, nhưng nói không ổn thì cũng không phải là khó khăn cấp bậc địa ngục gì.

". . . ."

Chỉ cần đề cập đến vấn đề này thì Giang Từ luôn cảm thấy có chút khó nói. Nhưng cuối cùng thì kết quả cũng tốt-

"Đã tới tay."

Giang Từ đã để nhóc X kiểm tra cẩn thận, thực sự là một bông hoa chỉ mân, mặc dù không phải là một cây hoa hoàn chỉnh nhưng vẫn may mắn vì nó là một hạt giống còn sống.

Vậy nên cũng không uống phí sự hi sinh to lớn của anh, còn chủ động mặc quần áo.....như thế, thêm cả tiêm thuốc gây mê có nồng độ cao trước khi trà trộn vào nơi đó để lấy đồ. Kế hoạch lần này tuy nguy hiểm nhưng là cách duy nhất lấy được đồ trong thời gian ngắn nhất.

Điều duy nhất Giang Từ không ngờ tới đó là anh sẽ gặp được hai Alpha kỳ lạ.

Mặc dù đã xác nhận người anh thấy trong phòng bảo mật không phải Hoắc Nhàn Phong, nhưng không biết vì sao, anh vẫn có cảm giác quen thuộc với hai người này....

"A Từ. . . A Từ?"

". . . Hả?"

Giang Từ bỗng hoàn hồn, thấy vẻ mặt Hạ Chuẩn trên hình chiếu có vẻ kỳ quái:

"Đầu óc ông ở đâu thế? Đồ đâu?"

". . . Ở đây."

Giang Từ lấy ra cái hộp nhỏ mà mình liều chết lấy được, sau đó mở ra, bên trong là một hạt giống màu hồng có kích thước bằng hạt ngọc trai.

– Đây chính là giống hoa chỉ mân.

"Chỉ là không giống với chúng ta kỳ vọng lắm. . . Bên trong chỉ là một hạt giống."

Khi Giang Từ mở hộp cũng không hề nhận ra, có một bóng người quen thuộc đang ẩn mình trong bóng tối cách đó không xa.

Vốn dĩ Hoắc Nhàn Phong định đi tới thành phố ngầm một chuyến, nhưng trên đường đi cậu lại ngửi được mùi hương quen thuộc.

À. . Có lẽ do đã đánh dấu tạm thời nên mùi hương của Omega đó đã nằm trong phạm vi khứu giác của cậu rồi, chính là một ngọn hải đăng trong đêm tối.

Thành ra Hoắc Nhàn Phong không cần phải đi tìm, thậm chí còn rất dễ dàng tìm được ví trí của đối phương. Rồi chẳng hiểu sao cậu lại đi theo anh tới đây.

". . . . ."

Thiếu niên khẽ thở dài.

– Thật ra đúng cũng không phải là chuyện tốt.

Bởi vì điều này có nghĩa là hương thơm kỳ dị không biết tên đã có ảnh hưởng rất lớn đến cậu. Nhưng cũng có thể coi là không phải chuyện quá xấu vì cậu có cơ hội tìm ra lí do tại sao trên người Omega đó lại có mùi hương kỳ lạ như vậy.

Nhưng mà lúc này Giang Từ không hề phát hiện ra sự bất thường sau lưng, anh đã bố trí tia sáng vô hình xung quanh mình, tương đương như nguyên lý của ảo ảnh, khiến hình ảnh xung quanh bị khúc xạ tới tứ phía, thông qua đánh lừa thị giác để che dấu vị trí và hình dánh của mình, đồng thời khiến người đi qua ngang qua đây sẽ vòng ra xa một cách vô thức.

Nhưng kiểu đánh lừa thị giác này chỉ có tác dụng với mắt người thường mà thôi, còn với góc nhìn của Hoắc Nhàn Phong lúc này chính là một Omega có hơi tồ tồ đang đứng thảnh thơi trong góc nhỏ, nghiêm túc trao đổi với ai đó.

Hoắc Nhàn Phong: ". . ."

Mặc dù đã được xử lý để cách âm, nhưng khẩu hình miệng vẫn có thể thấy rất rõ.

Vậy nên có cách âm hay không thì cũng có tác dụng gì đâu!

Thiếu niên bất lực đỡ trán.

Vốn cậu tưởng rằng tên này chạy ra ngoài là vì có chuyện gì lớn. Kết quả. . .

– Hóa ra Omega xinh đẹp này đúng là một bé mèo Ragdoll xinh đẹp ngố tàu.

Bên kia, Giang Từ không hề biết mình vừa bị gắn mác bé mèo ngố Ragdoll, anh vẫn tiếp tục trao đổi thông tin với Hạ Chuẩn.

" À đúng rồi, A Từ, gần đây ông có cảm thấy trong người có thay đổi gì không?"

Lúc này, vẻ mặt bác sĩ Hạ nghiêm túc nói:

"Có phản ứng hoặc hành vi bất thường nào không?"

Hành vi bất thường?

Giang Từ trầm mặc vài giây một cách kỳ lạ khi nghe câu hỏi này,

". . ."

Nếu hành vi bất thường nói đến việc–

Bị pheromone của Alpha kích thích phát tình một cách thụ động, sau đó đe dọa một Alpha xa lạ khác để đánh dấu mình, còn cầu xin người đó an ủi mình, rồi cuối cùng nằm trên giường của ai đó ngủ thiếp đi — thì.

"Không có . ."

Trong tiềm thức muốn phản bác, nhưng vừa mở lời thì Giang Từ đã quyết định nuốt chửng phần còn lại.

— Thật ra cậu chủ nhỏ nhà họ Giang không biết nói dối.

"Nếu tôi nói ví dụ như, "

Giang Từ nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, rồi nói tiếp,

"Tôi tìm được một Alpha. . . . Làm đánh dấu hiệu tạm thời. . ."

Giang Từ còn chưa nói hết nửa câu sau, Hạ Chuẩn bên kia cũng đã hoảng hốt hét chói tai,

"Cái gì? ! ! ! Vậy mà ông &*%¥. . ."

". . . . ."

Cũng may Giang Từ đã tắt âm lượng liên lạc từ trước, nếu không anh cảm thấy thính giác của mình sẽ bị điếc tạm thời do tiếng decibel quá cao..

Thế nhưng, với biểu tình vô cùng cường điệu của đối phương, kèm thêm động tác khoa tay múa chân lộn xộn, vẫn khiến thái dương của thiếu tướng co giật điên cuồng–

"Được rồi!"

Giang Từ lạnh lùng liếc qua, sự lạnh lẽo trong đôi đồng tử đỏ rực lộng lẫy của anh như phủ băng tất cả,

"Câm miệng lại cho bố!"

". . . ."

Giây tiếp theo, cả thế giới yên tĩnh.

Hạ Chuẩn làm động tác đưa tay kéo khoá miệng.

Hắn quá hiểu Giang Từ, gia giáo của cậu chủ nhỏ này cực kì khắt khe, chỉ khi tâm trạng cực kỳ tệ hại mới dùng xưng hô có hơi thô tục "bố" này với người khác.

Một lát sau, đợi đến khi khuôn mặt xinh đẹp của thiếu tướng bớt lạnh lùng, Hạ Chuẩn mới cẩn thận mở miệng:

"Ông. . . cưỡng ép một Alpha yếu đuối tội nghiệp đánh dấu ông?"

Dù bật chế độ tắt tiếng nhưng Giang Từ vẫn có thể đọc được khẩu hình miệng: ". . . . . ?"

Hoắc Nhàn Phong đứng ở xa nhưng vẫn hiểu được khẩu hình miệng: ". . . . . ?"

Nhưng thiếu tướng còn chưa kịp nói gì, đối phương đã lập tức vội xua tay,

"À không không không, nói nhầm nói nhầm, là tên Alpha có mắt như mù xui xẻo nào bị ông bắt được?"

Giang Từ bắt được Alpha có mắt như mù: ". . . ."

Hoắc · Alpha có mắt như mù còn xui xẻo· Nhàn Phong: ". . . ."

Thiếu niên tóc đen đứng cách đó không xa suy nghĩ, hình như người kia nói cũng không sai.

Về phần Giang Từ, nếu không phải bây giờ họ đang cách nhau hàng chục tỷ năm ánh sáng thì anh đã ngắt đầu đối phương xuống rồi. Cũng may sau một hồi hỗn loạn rối rắm thì cuối cùng đầu óc bác sĩ Hạ cũng sáng sủa hơn không ít.

"Khụ, tôi xin lỗi, ừm.... Tôi hơi sốc một tí."

Chính xác không phải là một tí mà thôi.

Dù con người này xinh đẹp là thế nhưng cũng là một nhân vật thiếu tướng hùng hổ, mặc dù giới tính trên giấy tờ rõ ràng là Omega nhưng chiến tích đánh Alpha nhập viện của Giang Từ từ nhỏ tới lớn, có thể viết thành cả sách rồi.

Thậm chí, cậu ta thà tiêm mười ống ức chế vào người còn hơn phải tạo một dấu hiệu đánh dấu tạm thời mô phỏng mà không hề có bất kỳ sự tiếp xúc vật lý nào.

Dường như trời sinh cả tâm lý và thể chất của Giang Từ đã không ưa nổi sinh vật như Alpha, thành ra Hạ Chuẩn mới kinh hãi như thế. Mặc dù Giang Từ quả thật là một Omega xinh đẹp đến hoa ghen liễu hờn* nhưng Hạ Chuẩn vẫn không thể nào hình dung ra được cảnh tượng khi anh nằm dưới thân Alpha bị đánh dấu thế nào.

Gốc là Nhân thần cộng phẫn (人神共愤): người và thần đều tức giận. Có thể hiểu là sắc đẹp quá mức vẹn toàn đến nỗi người và thần phẫn hận không bằng mà phải ghen tị. Mình mạnh dạn để tạm câu "hoa ghen liễu hờn" trích trong câu Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh từ truyện Kiều của Nguyễn Du để dể hiểu hơn, nếu ai có gợi ý nào hay hơn thì cho mình xin với nhaa.

Cùng lắm thì hắn chỉ có thể nghĩ đến . . .

"Vậy thì, dấu hiệu tạm thời này, "

Hạ Chuẩn cẩn thận quan sát sắc mặt của người bạn nối khố, nhịn hơn nửa ngày, nhưng vẫn muốn hỏi,

"Chắc không phải ông cầm súng, dí vào đầu tên Alpha không may nào đó đâu đúng không. . ."

— Vậy · Mà· Trúng · Phóc!!!

Giang Từ cầm súng: "..."

Alpha xui xẻo: ". . . . ."

Nếu như không phải Hoắc Nhàn Phong chắc chắn rằng ngoài trừ cậu rathì cũng chỉ còn lại xác chết của những Alpha nằm la liệt trên đất lúc đó thì có lẽ cậu đã cực kỳ nghi ngờ có phải Hạ Chuẩn đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện hay không.

Thiếu niên khẽ nheo mắt.

Người bạn của Omega này. . . Hơi thú vị.

Nhìn thì có vẻ như anh ta đang bla bla nói nhảm nhưng dù là khả năng quan sát hay logic suy luận đều rất xuất sắc đến không ngờ.

"- Đủ rồi!"

Thiếu tướng tóc bạc không chịu nổi nữa, khuôn mặt xinh đẹp đã lạnh lẽo đến toả ra sương lạnh.

"Nói luôn có ảnh hưởng gì không đi!"

"Cái này. . ."

Bác sĩ Hạ hơi chần chờ nói,

"Không có dữ liệu kiểm tra chi tiết nên tôi không thể đưa ra kết luận cụ thể ngay bây giờ được, nhưng đánh dấu tạm thời chỉ có thể phát huy tác dụng làm dịu ở mức độ nhất định, không thể loại bỏ. . ."

Không thể loại bỏ?

Loại bỏ gì?

Hoắc Nhàn Phong nhíu mày, trực giác nói cho cậu đây là thông tin quan trọng nhất, thế nhưng bóng người trên hình chiếu kia lại không nói hết những chữ cuối cùng.

Vì vậy, cậu lại thêm một điểm nhấn khác vào hồ sơ nhân vật của anh bạn này.

– Có vẻ khá thận trọng.

". . . . ."

Giang Từ hiểu ý của hắn, nói cách khác thì triệu chứng mang thai giả vẫn sẽ duy trì trong cơ thể anh và sẽ không biến mất, thậm chỉ vài tháng nữa thôi, anh sẽ giống như Omega mang thai thật, triệu chứng sẽ cực kỳ rõ ràng.

Thiếu tướng nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu cơn giận trong lòng. Dù sao hoa chỉ mân cũng được xem là loài cây bị đế quốc ra lệnh diệt sạch, thậm chí còn có danh xưng loài hoa ác quỷ huỷ diệt Trái Đất.

Bây giờ có thể tìm được một hạt giống cũng đã tốt rồi.

Có điều —

"Nếu chỉ dựa vào hạt giống này thì có thể lấy được thứ cậu muốn đúng không?"

Nói thật thì sự kiên nhẫn của thiếu tướng đã đến cực hạn, anh không hề muốn bị hiểu lầm là một goá phu mang thai chút nào cả. Còn là một goá phu ép buộc người khác đánh dấu mình nữa chứ!

Nhưng chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Hạ Chuẩn, dù sao hắn cũng đã nhắc nhở Giang Từ sau khi tiêm thuốc ức chế kiểu mới vào cơ thể thì nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhưng Giang Từ lại không nghe theo lời khuyên của bác sĩ . .

Vậy nên bản thân anh phải gánh chịu hậu quả này mà thôi.

"Chỉ có hạt giống. . ."

Hạ Chuẩn trầm ngâm một lát, thật cẩn thận nói,

"Thì trước mắt chỉ có thể nuôi cấy, sau đó mới trồng xuống được... Đến khi có thể chiết xuất để nghiên cứu. . ."

Lúc này không cần Giang Từ tắt tiếng, giọng nói của bác sĩ Hạ cũng đã nhỏ đến mức hầu như không nghe được.

"Nói chung. . . Nếu ước tính cẩn thận thì bắt đầu từ khi gieo hạt giống, thì sẽ mất khảng ba năm."

Giang Từ: ". . . ."

Ba năm. . .

Đừng nói đến thuốc giải độc, cho dù chỉ đợi hạt giống nở hoa thì anh cũng đã trải qua ba lần mang thai giả, đẻ được ba đứa rồi!

Giang Từ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu mình đã căng đến mức cao nhất, nói không chừng chỉ một giây sau thôi sẽ "phụt –" một tiếng đứt làm đôi.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng để tâm trạng mình bình tĩnh trở lại,

"Ngoài cách đó ra, thì còn..." Cách nào khác?

Giang Từ quay phắt đầu lại, không chút do dự, ánh đao lạnh lẽo đâm thẳng vào người đang lao tới trong nháy mắt. Dường như thiếu niên đã đoán được từ trước, vừa vặn nghiêng người, sau đó ấn lấy cổ tay trái của Omega xinh đẹp đang nắm dao găm, lật người đè người dưới thân.

"Nằm yên!"

Thanh âm quen thuộc khiến Giang Từ ngẩn ra, cơ thể thuận theo lời đối phương theo bản năng. Anh còn chưa kịp thấy rõ mặt đối phương đã được thiếu niên ôm vào lòng, cùng nhau lật người lăn xuống từ dốc cồn cát.

Trong nháy mắt xoay người, Giang Từ nhìn thấy trên bầu trời xa tít mù khơi vốn nên trống rỗng không biết từ lúc nào đã xuất hiện dòng điện như bông tuyết,

Sau đó, thân tàu khổng lồ màu đen thoát khỏi chế độ tàng hình, nóng súng đen ngòm xoay tròn rồi vươn ra ngoài.

Đột nhiên đôi đồng tử đỏ rực của thiếu tướng Omega trợn trừng–

"Đó là. . ."

Một giây sau, bóng dáng của hai người rơi vào trong cát lún.

"Bà mẹ nó–!"

Phần đầu của bác sĩ Hạ chiếu trên chiếc vòng bạc, hiện lên vẻ mặt kinh hãi nhất trần đời này mà Hạ Chuẩn có thể làm, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình vừa rồi.

– Vậy mà có người thật sự có thể đè Giang Từ nè!!!

Còn lăn lộn với nhau nữa?!!

Ấy khoan đã. . . . Người đâu rồi?!

Nhưng Hạ Chuẩn còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng nổ oanh trời–

Bùm!!!

Ngay trong giây tiếp theo, đột nhiên hàng chục triệu lớp thủy triều điện từ đồ ào xuống-

Chỉ thấy cảnh tượng hùng vĩ mà tráng lệ của dòng diện, tựa như cơn sóng thần ập đến, cuốn phăng cả bề mặt sa mạc lạc vào khung cảnh tím đen dữ tợn không lối thoát.

Nhưng trên thực tế, điều này thực sự trông rất đáng sợ và kỳ lạ. Thậm chí nếu có ai nhìn thấy, có lẽ sẽ bị dọa ngất xỉu ngay tại.

Chỉ thấy. . .

Vào khoảnh khắc bị hàng ngàn luồng điện ập vào, một cái đầu với vẻ "mặt kinh hoàng" lơ lửng trong không trung, vừa bay ra ngoài vừa la hét–

Bụp!

Đâm thẳng vào trong cát lún.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top