Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24 I Che miệng Omega lại

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

24 I Che miệng Omega lại

Bộp bộp: Dứa

"Nhắm mắt, nín thở."

Lúc này, giọng nói quen thuộc của thiếu niên vang lên bên tai.

Có lẽ liên quan đến việc đánh dấu tạm thời mà Giang Từ hoàn toàn tin tưởng và làm theo lời cậu trong vô thức.

Ban đầu hai người mặt đối mặt ôm nhau lăn xuống, nhưng ngay khi rơi vào cát lún thì bỗng Hoắc Nhàn Phong nắm lấy cánh tay anh. Giang Từ còn chưa rõ thiếu niên muốn làm gì thì cậu đã tăng lực tay, dễ dàng xoay anh lại ôm vào trong lòng.

Giang Từ còn chưa kịp phản ứng, đừng nói gì tới phản kháng, mà hai mắt đang nhắm nghiền khiến anh cảm nhận rõ ràng hơn cả quá trình xoay người trong bóng tối.

Âm thành trầm đục vang lên.

Phía sau lưng dính sát vào lồng ngực ấm áp rắn rỏi của thiếu niên. Thậm chí vòng tay của đối phương còn vòng qua ngực anh, khoá chặt anh trong tư thế bảo vệ tuyệt đối.

"... . ."

Động tác liền mạnh nhanh gọn thế này được thực hiện dễ dàng, dường như cậu đang loay hoay chơi đùa với con búp bê xinh đẹp nhỏ gọn mà thôi.

Phép ẩn dụ nãy bỗng xuất hiện trong đầu Giang từ mà không hề báo trước.

Trong khoảnh khắc này, dường như trong lòng anh bỗng bùng lên một ngọn lửa, anh không phân biệt được là ngạc nhiên hay tức giận, mà hình như còn xen lẫn chút gì đó nữa, một cảm xúc khó hiểu nào đó.

Nhưng lúc này Giang Từ không có thời gian và sức lực để giãy dụa hay tránh ra. Bởi vì ngay sau đó, bọ họ đã cùng rơi xuống vùng cát lún.

Ào ào -!!!

Sự dao động của cát tựa như nước biển dâng trào tràn vào trong tích tắc, không khí loãng lập tức bị hút đi, cát lún tràn tới từ bốn phương tám hướng, áp lực khổng lồ gần như đè lên từng thớ da thịt trong chớp mắt.

Việc lao xuống đột ngột lần này quá bất ngờ, Giang Từ không hề có thời gian để chuẩn bị mặt nạ thở.

"Á... !"

Một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vòng lên đeo lên mặt nạ thở cho Giang Từ ngay trước khi cát lún ập tới. Mà tay của Hoắc Nhàn Phong thì bọc bên ngoài lớp mặt nạ, cản lại cát đá sắc nhọn và thô ráp.

Khoảnh khắc đó, thiếu tướng tóc bạc mới nhận ra tay của cậu to đến nhường nào, một tay của cậu thôi cũng có thể chụp được cả khuôn mặt của anh rồi.

Lòng bàn tay của đối phương dính sát vào mắt anh, khô ráo và ấm áp, dù không có mùi hương gì nhưng lại không khỏi khiến người khác....

Vừa phát hiện bản thân đang suy nghĩ tới điều gì trong lòng, Giang Từ đã lập tức dừng lại những suy nghĩ mất kiểm soát của mình.

Đây... đều là do đánh dấu tạm thời.

– Đây là hiện tượng sinh lý bình thường.

Bình thường... Chỉ cần chờ đến khi pheromone trong máu chuyển hóa toàn bộ là được.

Lúc này Giang Từ đang vội vàng an ủi tinh thần của bản thân.

Nhưng hiện giờ áp lực khổng lồ của cát lún khiến hai người gần như dính chặt vào nhau, Giang Từ không thể nào thoát ra được, không những vậy mà anh còn cảm nhận rõ phần gáy của mình đang chạm vào yết hầu của thiếu niên.

Cảm giác gồ lên kia không tài nào bỏ qua được, cà vào phần da mềm mại trên của thể Omega, tạo thành chỗ lõm nhẹ. Giang Từ muốn tránh đi ngay nhưng lúc này đâu đâu cũng có áp lực làm anh muốn di chuyển 1mm cũng không thể, chứ đừng nói đến động tác gì.

"Hộc... . ."

Cuồi cùng thiếu tướng tóc bạc chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hai mắt cũng nhắm tịt lại, nhưng vậy cũng không thể ngăn lại sự ẩm ướt của hàng mi, bỗng nhiên trong lòng bàn tay thiếu niên cảm nhận được độ ẩm hơi ấm nhè nhẹ.

Cũng ngay lúc đó, khoảng cách từ đầu bọn họ đi lên mười mấy mét, đập vào mặt là khoảng cháy đen khét lẹt, sau mấy phút đồng hồ thì cơn sóng thuỷ triều dồn dập điện từ mới dần dần dừng lại.

"Xác nhận dọn sạch khu vực mặt đất và không phát hiện bất cứ sự sống nào..."

"Rõ, nhận lệnh được phép hạ cánh, bắt đầu hạ cánh."

Sau khi âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên, một con tàu màu đen khổng lồ bắt đầu chậm rãi hạ cánh, tiếng ù ù ngập trời thổi bay vô số cát đen bị cháy, cuối cùng ầm ầm đáp xuống sa mạc hoang vu.

Bậc thang từ từ chạm xuống đất, sau đó bảy người đàn ông mặc áo choàng trắng bước ra, áo choàng của họ đều giống nhau, được thêu vài từ ngữ kỳ lạ bên trên, đừng nói đến tư thế đi đứng, ngay cả góc độ cúi đầu cũng hầu như y hệt nhau. Có vẻ đây là các tín đồ đã bị tẩy não hoàn toàn.

Người đứng đầu hơi đặc biệt, bởi vì chỉ có áo choàng trắng của ông được thêu viền vàng.

Bộp.

Người đàn ông dẫn đầu dừng lại, thản nhiên kéo mũ trắng xuống, để lộ một khuôn mặt xám ngoét và sắc cạnh. Hắn thờ ơ xác nhận.

"Phải chỗ này không?"

Người phía sau nhanh chóng cung kính gật đầu,

"Thưa đúng giáo trưởng*, hoạt động quét dọn trong phạm vi 5000m quanh đây cũng đã kết thúc. Trang bị vệ tinh chống nhìn trộm cũng đã được bố trí đầy đủ."

Giáo trưởng: Giáo chủ là người sáng lập ra một tôn giáo (hoặc một môn phái mang tính chất tín ngưỡng), người này có thể cũng là giáo trưởng khi đang sống. Chức giáo trưởng được kế thừa từ giáo chủ (được giáo chủ bổ nhiệm hay tấn phong) hoặc từ việc tín đồ hay hàng giáo phẩm bầu cử lên mà có.

"Ừ, vậy thì bắt đầu ngay đi."

Người đàn ông đứng đầu nheo mắt lại, chất giọng khàn khàn khiến người khác liên tưởng đến một con rắn đang thè lưỡi xì xì.

"Tên Chu Cửu Nha kia khôn ranh cực kỳ, lừa gạt để gã có thể lôi kéo Diệp Sơ trong một lúc đã không dễ dàng, nói không chừng chỉ lát nữa thôi gã sẽ nhanh chóng nhận ra."

"Vâng!"

Dứt lời, mấy người mặc áo choàng trắng vội vàng tiến lên vây thành một vòng tròn, dường như chuẩn bị bắt đầu một nghi lễ thần bí nào đó.

Bỗng nhiên giáo trưởng áo choàng trắng quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng đang săn mồi.

Xào xạc–

Gió sa mạc nóng bức khó chịu thổi qua, chỉ thổi vài hạt cát đen bay lên, không có gì khác thường.

Ảo giác sao?

"Thưa giáo trưởng -"

Nghe thấy tiếng ai đó hét lên, người đàn ông cau mày, chờ thêm vài giây nữa nhưng vẫn không thấy có gì bất thường, ông quay lại và sải bước về phía trước.

Sau vài phút im lặng, cách vị trí mà giáo trưởng vừa nhìn vài trăm mét, một cây bụi đen nhỏ đột nhiên bật ra khỏi nền cát, phần trên cùng có cấu trúc như chiếc ô cỡ nắm tay được mở ra, bùm một tiếng như tên lửa phun trào.

Một bàn tay nhỏ nhắn được kéo từ dưới cát lên.

Một tay Hoắc Nhàn Phong kéo bàn tay nhỏ, tay còn lại giữ chặt eo Giang Từ, sau đó dùng sức ôm lên–

Ngay sau đó, Omega tóc bạc bị ném ra xa khoảng bảy hoặc tám mét, cách xa khu vực cát lún nguy hiểm.

Giang Từ lăn vài vòng trên mặt đất mới hết quán tính theo lực đẩy của thiếu niên. Nhưng bây giờ anh cũng không dư thời gian để quan tâm động tác có chút thô bạc của đối phương.

"Khụ... Khụ khụ..."

Thiếu tướng tóc bạc quỳ một chân trên cát vụn cháy đen, tháo mặt nạ thở trên mặt ra, còng lưng xuống, hai vai run rẩy không ngừng, không kiểm soát được mà ho khan dữ dội, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng hồng lên ngay.

Giang Từ trốn dưới cát lún gần 40 phút, nếu không phải mặt nạ hô hấp này được trữ một ít oxy thì anh không hề nghi ngờ mình đã chết ngạt ở dưới đó.

Bên kia, Hoắc Nhàn Phong dễ dàng dùng lực nhanh chóng thoát ra khỏi cũng cát lún.

"Khụ khụ... Ưm!"

Còn chưa ho hết hai tiếng đã bị che miệng lại, hai mắt Giang Từ mở lớn, một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc phía sau.

"Shh..."

Lần này không có mặt nạ thở, Hoắc Nhàn Phong trực tiếp dùng tay che miệng Giang Từ lại từ phía sau, cậu cúi đầu ghé vào lỗ tai nhạy cảm của Omega thì thầm,

"- Bên kia có người."

"..."

Bốn chữ được cất lên với giọng điệu rất nghiêm túc, mang ý cảnh giác rất rõ ràng. Thân là một quân nhân, toàn thân Giang Từ nhanh chóng bất động, khó khăn kiềm chế cơn ho khan.

Chỉ là sau khi vất vả nhẫn nại như vậy, vốn vệt ửng hồng trên mặt đã nhanh chóng lan tới lỗ tai và cổ, ngay cả lông ngực cũng khó khăn run run.

Nhưng ánh mắt hai người lúc này rất ăn ý nhìn về phía đám người người áo choàng trắng ở xa xa đang tụ lại như một hòn đá, bên cạnh bọn họ, nơi vốn nên trống rỗng trên sa mạc bỗng nhiên xuất hiện một lối vào dưới lòng đất.

Lối vào dưới lòng đất trông giống như một ống thoát nước cắm sâu vào sa mạc, tối tăm sâu thẳm, không ai biết nó sẽ dẫn tới đâu.

"Đây rồi, đi xuống đi."

Bọn họ gật đầu, lần lượt bước vào.

Đợi đến khi mấy vệt trắng nổi bật kia biến mất hoàn toàn ở cửa ống, Hoắc Nhàn Phong mới buông tay. Cậu vô thức siết chặt bàn tay còn lưu lại chút hơi vừa nóng vừa ẩm, nhưng lại cảm thấy cả cánh tay đều tê rần.

"Được rồi, không sao rồi."

Vừa dứt lời, Giang Từ cũng nhịn không được mà quỳ rạp trên mặt đất ho khan.

"Khụ... Khụ khụ..."

Không biết là do chịu đựng quá lâu hay vì nguyên nhân nào khác mà giọng Giang Từ có hơi khàn khàn, phần môi vừa bị bàn tay Hoắc Nhàn Phòng ma sát ép chặt hiện ra màu sắc cực kỳ bắt mắt.

Thiếu niên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Omega trong vài giây, đôi mắt hơi tối, nhưng ngay sau đó đã đứng dậy đi đến bên cạnh. Hoắc Nhàn Phong xoa mái tóc rối bù của mình, quần áo vốn sạch sẽ giờ đã dính đầy cát vàng, trông có vẻ bụi bặm, nhưng cũng thêm chút hương vị bất cần đời trên người.

Giang Từ bên cạnh cậu có vẻ tốt hơn một chút, dù sao lúc rơi xuống, cả người anh đều được thiếu niên bao bọc trong lòng. Vì cậu đã chắn gần hết cát lún nên mái tóc bạch kim của Omega vẫn óng ánh dưới ánh mặt trời.

Lúc này những sợi tóc mượt như tơ lụa đang rơi tán loạn sau lưng Omega, hơi phập phồng theo chuyển động của chủ nhân.

Cũng may nửa phút sau Giang Từ đã ổn định lại, anh lau khoé mắt ướt đẫm do nước mắt sinh lý, điều chỉnh lại sắc mặt rồi mới đứng dậy, quay đầu định nói gì đó với Hoắc Nhàn Phong,

Lại không ngờ vừa xoay người đã thấy một tay thiếu niên Alpha đang nắm lấy ống tay áo bên còn lại, kéo đại một cái, cởi áo vô cùng tự nhiên.

Trong quá trình chuyển động, các cơ bắp căng ra thắt chặt lại, nhìn không quá thô cũng không quá yếu, giao ranh giữa người lớn và thiếu niên, vẽ ra các đường nét vô cùng đẹp mắt và uyển chuyển, không giống như những Alpha vai u bắp thịt trong quân đội mà giống như người mẫu nam nổi tiếng trên mạng, cực kỳ chú trọng đến vẻ ngoài và thẩm mỹ.

"... ."

Giang Từ vừa định nói gì đó tự nhiên bị kẹt lời trọng cổ họng.

Là một thiếu tướng lăn lộn trong quân đội suốt 9 năm, đương nhiên Giang Từ đã nhìn thấy rất nhiều Alpha cởi trân và cái gọi là cơ bắp cuồn cuộn đến sôi máu của họ.

Nhưng... .

Thiếu niên Alpha trước mắt này lại không giống thế, có lẽ liên quan đến đánh dấu tạm thời nên dường như từng hành động của đối phương đều có lực hấp dẫn rất lớn với anh.

Có điều ngay khi Giang Từ còn đang sững sờ, đối phương thình lình mở miệng,

"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

Hoắc Nhàn Phong kinh ngạc liếc Giang Từ một cái, sau đó lắc lắc cát vàng bị trôi vào quần áo lúc nãy.

"Bị dính cát lên người, anh không khó chịu à?"

Giang Từ: "... . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top