Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

25 I Ở lại với tôi

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

25 I Ở lại với tôi

Lạch cạch: Dứa

"Bị dính cát lên người, anh không khó chịu à?"

Tất nhiên là khó chịu.

Mặc dù giới tính khác nhau nhưng cả hai đều có ngoại hình là nam nên đặc điểm cơ thể không quá khác nhau, thế nhưng Giang Từ, một Omega, sao có thể cởi quần áo trước mặt một Alpha chứ?

"......"

Ngay khi thiếu tướng tóc bạc đang sững sờ không biết làm sao, bỗng một giọng nói của ai đó truyền đến

"Ai ui, khó chịu quá! Khó chịu chết đi mất!"

Rào –!

Một đầu người trồi từ cát lún lên, bởi vì tín hiệu không tốt nên trên mặt hắn vẫn còn vài luồng điện chập chờn.

Cho dù Giang Từ đã quen với bộ dạng ngả ngớn của Hạ Chuẩn nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khá hãi hùng.

Nhóc X vẫn đang ở hình dạng vòng bạc, lắc lắc cát trên người rồi tiếp tục cẩn thận chiếu lên hình đầu người của Hạ Chuẩn, thực chất lúc bình thường đều chiếu nửa người, nhưng vì để tiết kiệm năng lượng nên lúc này chỉ hiện lên phần đầu.

Thiết lập ban đầu của nhóc X chỉ để chuyên về nuôi dạy con cái nên tính cách cũng rất trẻ con. Nếu không phải hệ thống âm thành bị hỏng, e là nó đã vừa hò hét cục vàng A Từ ơi vừa ôm lấy đầu Hạ Từ ríu rít bay thằng tới đây.

"Được rồi, dừng ngay đó đi!"

Omega xinh đẹp nhanh chóng lùi lại nửa bước.

Nhóc X bất động ngay lập tức:... QAQ

Hạ Chuẩn: "....... QAQ"

Anh em à, ông thật sự vừa lùi lại đó hả?

Dù sao trạng thái giao tiếp này với hắn vẫn là trải nghiệm thực tế ảo, làm tròn bỏ bốn lên năm cũng coi như bị chôn vùi trong cát lún một lần. Nhưng mà Hạ Chuẩn chưa kịp nói gì thì bỗng nhìn thấy Hoắc Nhàn Phong bên cạnh.

Lúc này thiếu niên đã giũ sạch cát trong áo sơ mi, vừa mặc vào lại.

Khi Hoắc Nhàn Phong vừa xuất hiện, bác sĩ Hạ không thấy rõ được cậu trông ra sao, chỉ biết có một Alpha xuất hiện bất thình lình xô ngã bạn chí cốt của mình rồi răn xuống cát lún.

Mãi đến lúc này hắn mới nhìn rõ được khuôn mặt đối phương.

"Cậu.... "

Bác sĩ Hạ hơi giật mình, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên,

"Hình như tôi...từng gặp cậu rồi thì phải?"

Hả?

Hoắc Nhàn Phong ngạc nhiên nhướng mày.

Nói sao thì câu này nghe có vẻ như muốn ôn lại chuyện cũ.

Đôi mắt phượng của thiếu niên liếc qua một cách thờ ơ, tay vẫn từ tốn cài nút áo sơ mi. Tay áo được xắn tuỳ ý lên khuỷu tay, lộ ra cơ bắp đẹp đẽ của cánh tay.

"Vậy phiền anh nhớ lại là đã gặp tôi ở đâu, có khi chúng ta lại có duyên đấy."

Động tác của cậu vừa gợi lên cảm giác tuỳ tiện lại lười biếng, không hề giống người vừa mới trải qua ranh giới sinh tử nơi sa mạc này mà giống người mẫu nam nổi tiếng đến đây để quay phim bom tấn sa mạc hơn.

Hạ Chuẩn: "... "

Má, có gì đó không ổn!

Nếu như không phải cả thời gian, tình huống lẫn địa điểm đều không thích hợp, hơn nữa hắn cũng chỉ có một cái đầu thì Hạ Chuẩn đã nghĩ tên Alpha này cố ý......

"Thôi được rồi!"

Bỗng nhiên Giang Từ quay người lại, chắn ngay giữa Hạ Chuẩn và Hoắc Nhàn Phong. Có vẻ như anh đang không vui, giơ tay định tắt liên lạc,

"Tình hình bây giờ không hợp nói chuyện, đợi sau đi."

"Không! Không không không! Đợi đã, đừng cúp máy tôi! Khoan cúp đã! "

Giọng điệu của Hạ Chuẩn không khác gì Giang Từ chuẩn bị thủ tiêu hắn. Nhưng ngay sau đó, cái đầu lơ lửng trên không trung đã sát bên Giang Từ rồi bắt đầu lên máu nhiều chuyện,

"Đù má người anh em, ông cũng giỏi thật đấy. Nhìn gương mặt kia đi! Cơ ngực kia nữa! Còn cả đôi chân dài thế kia! Chậc chậc chậc, ông đúng là lù khù vác cái lu mà chạy* mà! "

Gốc là 不鸣则已, 一鸣惊人: Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.)

"Nhưng Giang Từ sao ông có thể chơi không đẹp như thế hả, tìm được Alpha nam xuất sắc thế này mà lại không cho tôi biết gì cả, "

"Hừ, tôi đã nói sao mấy năm nay ông trong quân đội mà chẳng ưa được Alpha nào, thì ra thằng nhóc ông thích lái máy bay* chứ gì! Hầy nhưng mà..... thằng nhỏ này nhìn cứ như mười bảy mười tám tuổi thế, ông biết nó bao lớn không? Cũng không biết đã lớn chưa nữa. "

Gốc là niên hạ

Giang Từ: "....... "

Bụp!

Thiếu tướng không thể nhịn được nữa, mặt đen thui dứt khoát cúp máy.

Sau một hồi im lặng, Giang Từ điều chỉnh cảm xúc và suy nghĩ của mình xong, mãi cho đến khi vẻ mặt lại lạnh lùng như cũ mới quay người lại mở miệng:

"Sao mà cậu ... "

Giang Từ còn chưa dứt lời, thiếu niên đã lướt ngang qua anh.

"– trưởng thành rồi."

Tuy Hoắc Nhàn Phong cũng không biết cụ thể về tuổi thật của mình nhưng dựa vào trực giác và tuổi xương của cậu để đoán thì chắc chắn đã trưởng thành rồi.

Thiếu tướng tóc bạc hơi sửng sốt: "?"

Hai giây sau Giang Từ mới kịp nhận ra rằng đối phương vừa trả lời câu hỏi lúc nãy của Hạ Chuẩn. Nếu như câu cuối cùng nghe rõ ràng như vậy....

Vậy thì đương nhiên, những câu trước đó của Hạ Chuẩn

Gì mà nam Alpha xuất sắc...

Gì mà ngực lớn rồi chân dài......

Rồi còn, thích lái máy bay.....

—–Tóm lại mấy lời nhảm nhí của ông lõm kia cậu đều nghe được hết.

"......."

Giang Từ siết chặt ngón tay, tuy vẻ mặt âm trầm như muốn giết người nhưng vành tai lại đỏ như chảy máu.

Nếu như có thể quay lại năm phút trước thì anh đã giã chết hắn ngay khi cái đầu đó trồi lên rồi.

"Ai... ai quan tâm chuyện đó của cậu! ""

Thiếu tướng tóc bạc nhanh chóng quay lại, chạy chậm đuổi theo thiếu niên đang ngồi xổm sau cồn cát phía trước

"Tôi hỏi cậu tại sao lại xuất hiện ở chỗ này!"

Hơn nữa...

"Rõ ràng tôi đã đặt đèn tàng hình xung quanh rồi, sao cậu phát hiện ra tôi được?"

Đèn tàng hình?

Ánh mắt Hoắc Nhàn Phong hơi khựng lại.

Thảo nào......

Cậu còn tưởng Omega này thật sự khờ quá. Nhưng mà, vì sao đèn tàng hình lại không có hiệu quả với cậu?

Nhưng hiển nhiên thiếu niên sẽ không nói mấy lời này với Giang Từ, cuối cùng cậu liếc mắt sang Omega tóc bạc đang bồn chồn thắc mắc, cười khẽ một tiếng rồi đáp:

"Mùi hương trên người anh, rất rõ ràng."

Giang Từ: "....... "

Phải rồi.

Các cặp đôi AO sẽ cực kỳ nhạy cảm với pheromone của nhau sau khi đánh dấu tạm thời và có thể định vị lẫn nhau dễ dàng dựa vào pheromone.

Riêng chỉ có Hoắc Nhàn Phong dường như trời sinh đã có thể kiềm chế pheromone bản thân, quả là tài năng bẩm sinh, thậm chí điều này còn nằm ngoài bản năng của Alpha nên có. Dù sao hầu hết các Alpha sẽ không kiềm chế pheromone của mình chút nào vì đó là biểu tượng riêng của chính họ, là thứ có thể chứng mình sự tồn tại và danh tính của họ dễ dàng nhất.

Nhưng Hoắc Nhàn Phong lại không như vậy. Cậu ẩn giấu pheromone của bản thân đến độ hơi keo kiệt. Bởi dù anh đã bị cậu đánh dấu rồi nhưng chỉ khi cởi quần áo thiếu niên ra, dính lên người anh thì may ra mới ngửi được mùi thoang thoảng.

Vậy mà trái ngược với cậu, ngoại trừ khi được tiêm thuốc ức chế thì cho dù Giang Từ có cố gắng kiềm chế thế nào đi nữa, pheromone ngọt ngào của Omega cũng sẽ tràn ra ngoài một chút.

Có lẽ khi anh cố gắng khống chế, sẽ không bị Alpha khác nhận thấy, nhưng Hoắc Nhàn Phong đã đánh dấu anh rồi, sẽ có thể dễ dàng định vị vị trí của anh, thậm chí thông qua pheromone để hiểu được tâm trạng của anh lúc đó thế nào.

Cảm giác này tựa như vốn dĩ hai bên nên thẳng thắng đối diện với nhau, nhưng chỉ có mình anh bị lột sạch quần áo, loã lồ trước mắt đối phương.

"........"

Giang Từ nắm chặt tay hết lần này đến lần khác, sau cùng tức giận quay đầu đi, không nói gì nữa.

Thật ra anh cũng không hề biết rằng Hoắc Nhàn Phong hoàn toàn không cảm nhận được pheromone, cậu chỉ ngửi được hương hoa từ trong máu anh mà thôi.

Thiếu niên không để ý đến sự buồn bực của người bên cạnh, ánh mắt cậu rơi vào mấy người mặc áo choàng trắng đang đứng ở chỗ đường ống dẫn xuống lòng đất phía xa xa,

"Quần áo của những người đó... "

Không biết vì sao, cảm giác quen thuộc cứ bủa vây lấy Hoắc Nhàn Phong. Giang Từ cũng nhìn thấy, nhưng khác với cảm giác quen thuộc của thiếu niên thì anh nhận ra họ ngay lập tức.

"–Sao người của Giáo Hội lại ở đây?!"

Có thể nhận ra sự ngạc nhiên và nghiêm trọng trong giọng nói của thiếu tướng tóc bạc.

Nghe vậy, Hoắc Nhàn Phong hơi nhíu mày.

Giáo Hội......

Trong thời đại ngày nay, có lẽ không ai không biết Giáo Hội.

Nói đúng hơn tên đầy đủ của họ là Huyễn Thần Giáo. Đã tồn tại từ thời kỳ liên minh của Trái Đất, tự xưng phụng vụ theo Lời Chúa để cứu độ khổ nạn chúng sinh.

Trước đó Hoắc Nhàn Phong đã điều tra tài liệu liên quan, nhưng dường như tất cả mọi người đều có sự sùng kính sâu sắcvới Giáo Hội này, cho nên thông tin trên tinh mạng cũng không nhiều. Hầu hết các thông tin đều đến từ chính phủ nhưng lại vô thưởng vô phạt.

Nhưng có một điều, rất kỳ lạ.

Đó là...

Giáo Hội này, không nằm dưới trướng quản lý của hoàng thất, cũng không bị ràng buộc bởi pháp luật, dường như đây là hiện thân của tín ngưỡng cao cả, nhưng lại có mặt ở khắp nơi.

Hoắc Nhàn Phong nhìn chằm chằm vào hoa văn màu vàng trên áo choàng trắng của người cầm đầu, không biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác phản cảm khó hiểu. Đây là lần thứ hai sau khi phát hiện bản thân mất trí nhớ, cậu có phản ứng mạnh mẽ đối với thứ gì đó trong vô thức.

Lần đầu tiên là khi ngửi được hương hoa kỳ lạ trên người Omega.

Trong khoảnh khắc này, dường như Giang Từ loáng thoáng có thể nhận ra cảm xúc đột nhiên thay đổi của Hoắc Nhàn Phong, nhưng khi anh quay qua nhìn về phía sườn mặt thiếu niên, thần sắc đối phương vẫn thế, như thể chưa xảy ra chuyện gì.

Lúc này, đột nhiên người phía sau lên tiếng.

"– Bọn họ đi vào."

Lập tức Giang Từ nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bóng những người mặc áo trắng vừa rồi biến mất ở miệng ống. Vẻ mặt anh nghiêm túc hẳn lên, hạm đội chủ lực của quân đoàn I đã bao vây hành tinh Thiên Đông, đương thời điểm mấu chốt khi song phương giao tranh, vậy mà người của Giáo Hội lại lẻn vào đây.

Ngay cả trước khi hạ cánh còn phải tiến hành xoá dấu vết, đảm độ kín kẽ của hành động lần này.

Giang Từ nhíu mày, đoán rằng hẳn bọn họ đang muốn làm chuyện gì không thể lộ cho người khác biết.

Hoàng quyền và thần quyền là hai thế lực tồn tại có sự tương đồng, vậy nên ngay khi đế quốc thoát khỏi khó khăn của những ngày đầu lập quốc thì xích mích giữa hai bên ngày càng rõ ràng.

Quân đội là thế lực của Hoàng đế, vì bản thân là thiếu tướng quân đoàn I nên lập trường của Giang Từ cũng vì vậy mà hiện rõ. Anh chần chừ một hồi rồi vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Chu Cửu Nha.

Tích...

Sau khi âm thanh dòng điện vang lên, nhóc X gõ một dòng chữ hiện lên.

"Huhuhu, tục tưng A Từ ơi, bỗng nhiên tín hiệu bị nhiễu, tin nhắn gửi đi không thành công TAT. "

"......"

Giang Từ trầm mặc một hồi, bỗng nhiên đứng dậy:

"Tôi còn có việc."

Nói xong, ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Hoắc Nhàn Phong trong giây lát rồi quay đi:

"Nơi này rất nguy hiểm, cậu mau rời đi đi."

Dù sao Giang Từ và đối phương cũng không thân quen, mặc dù cả hai có quan hệ đánh dấu cực kỳ thân mặt nhưng cũng là do lúc trước anh cầm súng bắt ép Hoắc Nhàn Phong. Bây giờ anh cũng không có bất kỳ tư cách hay lý do gì để đòi hỏi thiếu niên phải mạo hìểm cùng mình cả.

Thể là nói xong, Giang Từ bèn cất bước chuẩn bị đi.

"Sao?"

Thiếu niên đứng dậy,

"Cứ vậy mà đi à?"

"......"

Giang Từ sửng sốt, bước chân lập tức khựng lại.

Anh quay đầu lại, trong vô thức cho rằng đối phương sẽ tỏ ra chút lo lắng hoặc khuyên can anh, có khi có khả năng cực kỳ thấp đó là cậu sẽ nói rằng muốn cùng anh ......

Dù sao lúc trước Giang Từ cũng từng nói không cần người đồng hành nhưng tên này vẫn đi theo mà.

Lúc bấy giờ, bỗng nhiên Hoắc Nhàn Phong sải bước về phía anh. Đột nhiên cảm giác tồn tại mạnh mẽ của Alpha vanh quanh lấy Giang Từ, khiến anh muốn lùi lại theo bản năng, nhưng ngay khi pheromone nhàn nhạt của đối phương lướt qua, anh lại muốn tiến gần hơn.

Thành ra cuối cùng thiếu tướng tóc bạc cứng ngắc đứng tại chỗ, hơi nghiêng đầu, lệch khỏi tầm mắt có chút láu lỉnh của đối phương:

"Làm... Làm gì thế? ""

"À, là thế này."

Thiếu niên Alpha khoanh hai tay trước ngực, lại gần cúi đầu xuống, sau đó dùng ngữ điệu thiếu nợ quen thuộc mở miệng nói,

"Tình huống lúc nãy nguy hiểm như thế, anh không định bồi dưỡng ít phí vất vả hăng hái làm việc tốt rồi mới đi sao?"

Giang Từ: "....... "

Quả nhiên, đây mới chính là Hoắc Nhàn Phong!

Không biết vì sao mà từ sau trận chiến ở Trái Đất, Giang Từ luôn cảm thấy bản thân mình bị uất ức không thể tả.

Sau vài giây trầm mặc,cậu chủ nhỏ nhà họ Giang siết chặt tay vì lại vì lừa tiền, quay phắt đầu bỏ đi. Hoắc Nhàn Phong cũng không cản anh lại, chỉ nhàn nhã đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của thiếu tương đang nổi giận rời đi.

Năm, bốn, ba, hai......

Thiếu niên lặng lẽ đếm ngược trong lòng —

Một.

Quả nhiên, ngay khi Hoắc Nhàn Phong đếm đến con số cuối cùng trong lòng, bóng hình màu bạc kia dừng lại đột ngột:

"10 triệu –!"

Giang Từ quay phắt đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hoắc Nhàn Phong! Cậu phải đi theo tôi trong một tháng tiếp theo! Còn phải nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi nữa! "

Dừng giữa chừng, dường như cảm thấy nửa câu sau có vẻ không ổn lắm, ngài thiếu tướng lại tức giận quay về, anh đứng trước mặt Hoắc Nhàn Phong, nhịn vài giây, bỗng nhiên túm lấy cổ áo thiếu niên, hung hăng kéo người lại gần, rồi mới gằn giọng nói:

"Là bởi vì pheromone của cậu lúc đó.... phải chờ ít nhất một đến hai tháng mới được chuyển hoá hoàn toàn. Nói tóm lại là trong khoảng thời gian này... "

Nhưng mà chưa đợi Giang Từ nói xong, người đối diện đã đồng ý.

"Được-"

Thiếu niên chớp chớp mắt, nhếch môi cười khẽ:

"Đưa tiền trước đã."

Giang Từ: "...... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top