Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27 I Đã đưa tiền rồi còn gì!

Chứng rối loạn nhận biết pheromone

27 I Đã đưa tiền rồi còn gì!

Cào phím: Dứa

Nếu tính toán kỹ, có lẽ đây là lần thứ tư Hoắc Nhàn Phong bị anh giật cổ áo.

Nhưng càng kỳ lạ hơn là ngoài vài giây đầu bất ngờ thì cậu đón nhận việc này rất thản nhiên.

Bởi vì vừa rồi Rhodes bị Hoắc Nhàn Phong đá ra xa mười mét, trong nháy mắt vẻ mặt của các tín đồ vây quanh Giang Từ thay đổi rõ rệt, họ bối rối đứng đó, không dám tiếp cận một cách hấp tấp.

Lúc này, Omega tóc bạc đang một tay giữ chặt phần vải trên ngực Hoắc Nhàn Phong, tay kia nắm chặt vai cậu để chịu đựng sức nặng của cơ thể anh. Bởi vì khoảng cách cực gần, thiếu niên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở gấp gáp và run rẩy của Giang Từ trong hõm vai mình.

Giống như một người sắp chết đuối đột nhiên ngoi lên khỏi mặt nước, điên cuồng hút lấy không khí để thở.

Giang Từ cảm thấy dạ dày mình cồn cào vô cùng, mùi pheromone xa lạ của Alpha khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu và buồn nôn. Anh cố gắng ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể thiếu niên, mong muốn giải tỏa cảm giác khó chịu trong cơ thể mình lúc này.

Nhưng so với những Alpha khác luôn phóng thích pheromone và muốn công bố sự tồn tại của mình với thế giới, Hoắc Nhàn Phong lại cực kỳ keo kiệt, giống như một du khách sắp chết khát trong sa mạc nhưng chỉ có thể nhấm nháp từng giọt chất lỏng ngọt ngào.

Cảm giác như vậy khiến Giang Từ muốn cắn cậu luôn một cái để máu trào ra. Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh cảm thấy thắt lưng căng cứng, áp lực nặng nề trên cơ thể đột nhiên thả lỏng.

——Hoắc Nhàn Phong ôm lấy Omega hơi run rẩy trong lòng, giúp anh chịu đi một phần trọng lượng cơ thể.

"Không sao chứ?"

"...."

Giang Từ bị giọng nói quen thuộc vang lên bên tai làm giật mình, lập tức tỉnh dậy từ trạng thái mơ hồ như xuất thần.

Anh thực sự không thể làm gì được. Bây giờ ngoài Hoắc Nhàn Phong ra thì anh đều cảm thấy buồn nôn với pheromone của bất kỳ Alpha nào. Vậy nên trong khoảnh khắc Rhodes dí sát vào anh vừa rồi, anh cảm giác như toàn bộ dạ dày của mình co giật điên cuồng.

Lúc đó chưa nôn thẳng vào mặt gã có lẽ là do mặt mũi cuối cùng của cậu chủ nhà họ Giang dành cho gã.

Tuy nhiên sau khi định thần lại, Giang Từ nhanh chóng nhận ra mình vừa làm gì. Anh sững người trong hai giây, sau đó lập tức buông tay và lùi lại.

Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp đó nhanh chóng chuyển qua bàng hoàng, tức giận, căng thẳng và lúng túng, cuối cùng trở lại bình tĩnh như thường lệ.

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc để nói chuyện phiếm. Bởi vì Rhodes đã bò ra khỏi đống đổ nát, đứng dậy trong đám tín đồ vây quanh, kinh ngạc và tức giận nhìn Hoắc Nhàn Phong.

Vừa rồi gã đã cảm nhận rõ ràng được máu của Omega chứa đầy pheromone hung dữ và độc quyền của Alpha.

– Bất cứ ai có chút hiểu biết đều biết điều này có nghĩa là gì.

Con trai của Giang Tẫn, người thừa kế thế hệ tiếp theo của gia đình Giang, đã bị đánh dấu!

Vì nhà họ Giang là mục tiêu quan sát trọng điểm của giáo hội, Giang Từ cũng nằm trong danh sách giám sát. Mặc dù có sự hiện diện của Chu Cửu Nha nên bọn họ không thể trắng trợn theo dõi ở cự ly gần, nhưng bọn họ vẫn có được những tin tức cơ bản cần có.

Ví dụ như cách đây không lâu Giang Từ vừa đánh một đối tượng hẹn họ nhập viện trên hành tinh thủ đô, điều đó có nghĩa là lúc đó anh chưa được đánh dấu.

—Vậy bây giờ Alpha đã đánh dấu Giang Từ là ai?!

Thật ra trong đầu Rhodes có một suy đoán không thể nào có khả năng, nhưng một khi đã xuất hiện thì không thể nào bỏ qua được.

Suy cho cùng, tuy khuôn mặt đó chỉ giống Hoắc Triêu ba bốn điểm nhưng cũng đủ khiến gã sợ hãi, chưa nói đến thực lực vừa rồi mà thiếu niên vừa thể hiện.

Lúc này, trên mặt đất đang nằm một thi thể của một tín đồ, một người khác vừa bị Giang Từ cho nổ tung văng ra ngoài, không biết tung tích ra sao, hiện còn lại bốn người đang đứng sau vị giáo chủ áo choàng trắng.

Nhất thời, hai bên rơi vào thế bế tắc.

Bản thân Giang Từ không hề quan tâm đến vết thương rách nát trên vai trái của mình, anh lạnh lùng nhìn vị giáo chủ áo bào trắng, đôi mắt đỏ thẫm chứa đầy sự ghê tởm tột độ.

"Rhodes, từ khi nào mà tay của giáo hội đã vươn tới tận đây rồi?"

Nếu là mười phút trước, vị giáo chủ áo bào trắng sẽ còn có tâm trạng nói chuyện với Omega xinh đẹp ngon lành này, nhưng bây giờ sự chú ý của gã lại hoàn toàn đổ dồn vào Hoắc Nhàn Phong bên cạnh.

Nhưng người sau không quan tâm đến Rhodes, cậu liếc nhìn bờ vai đẫm máu của Giang Từ, vô thức cau mày, nhạy bén ngửi thấy mùi máu ngọt ngào trong không khí. Mùi hương thơm quen thuộc, thơm ngát như hoa hồng giống hệt mùi hương kia.

Mùi của cả hai hòa quyện vào nhau khiến chàng trai cảm thấy hơi nôn nóng.

Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển nhẹ trong giây lát.

Có thể đó là cát lún, hoặc có thể là thứ gì khác.

Nhưng vào lúc này không ai rảnh để chú ý cả, bởi vì Rhodes đã cầm thanh trường kiếm trong tay thoắt cái chém đến cổ Hoắc Nhàn Phong.

Ở bên kia, bốn tín đồ còn lại muốn bao vây Giang Từ một lần nữa.

Dù sao Chu Cửu Nha vẫn còn ở hành tinh Thiên Đông, bọn họ còn có quan hệ hợp tác mong manh nên Rhodes không có ý định chạm vào Omega xinh đẹp ngọt ngào này. Nhưng điều này không có nghĩa là gã sẽ để bên kia can thiệp vào nhiệm vụ của mình.

Một giây tiếp theo, sát ý lạnh lùng của Rhodes giống như một cơn cuồng phong, kèm theo lưỡi kiếm rét lạnh lao thẳng đến trước mặt thiếu niên.

Nếu như thằng nhóc này có quan hệ họ hàng với người kia thì cứ thử xem sẽ biết.

Ngón trỏ của Hoắc Nhàn Phong cắm vào chiếc nhẫn ở đầu cán dao, tùy ý xoay nó rồi đâm về phía trước mà không hề báo trước.

Trong trận chiến thứ hai, động tác và tốc độ của thiếu niên đã hoàn toàn khác với lúc trước. Đôi mắt phượng sắc bén và lạnh lùng, cậu không có ý định né tránh mà tấn công trực diện từ phía trước, mỗi lần ra đòn đều nhắm vào điểm chí mạng.

Lưỡi kiếm trong tay của hai người va chạm vào không trung, bắn ra vô số tia lửa chí choé! Sự vướng víu chói mắt khiến người ta khó có thể mở mắt ra.

Những vết thánh trên cơ thể Rhodes vốn mịn màng như hình vẽ trên tường giờ đây phồng lên như những đường gân, trông đặc biệt gớm ghiếc và đáng sợ. Hoắc Nhàn Phong rất nhanh liền phát hiện ra, những thánh ấn này càng hung tợn, nhô ra bao nhiêu thì tốc độ của gã càng nhanh, đòn tấn công càng mạnh mẽ.

Nhưng dù vậy, Rhodes vẫn thấy mình đang dần mất thế chủ động.

"Mày...rốt cuộc là ai?"

Trên thực tế, tất cả mọi người có mặt ở đây đều muốn biết vấn đề này, bao gồm cả bản thân Giang Từ và Hoắc Nhàn Phong. Suy cho cùng, sức mạnh vừa rồi của cậu thể hiện không giống với một cậu bé dân thường thường thấy trên hành tinh Thiên Đông.

Hoắc Nhàn Phong nheo mắt, nửa thật nửa dối lừa gạt gã.

"Không phải vừa rồi ông đã nhận ra sao?"

"..."

Đồng tử của Rhodes đột nhiên giãn ra đến mức cực độ,

"Cậu......"

Đúng vào lúc này, giáo chủ áo bào trắng lộ ra một khuyết điểm chí mạng!

Bùm–!

Sau một cú va chạm kinh hoàng và ngắn ngủi, thiếu niên chợt chém ngang một phát, lưỡi kiếm của cả hai đột nhiên phóng ra một đường tia lửa điện. Hành động này khiến Hoắc Nhàn Phong loại bỏ phần lớn sức lực của đối phương, sau đó hung hăng lật người, trực tiếp xuyên thủng hàng phòng ngự của đối thủ để đâm vào cánh tay trái của Rhodes.

Sự cảnh giác trong đầu vị giáo chủ áo trắng điên cuồng hét lên. Gã không để ý đến cánh tay trái bị đâm mà rút nó ra, lùi lại vung thanh trường kiếm trong tay, trực tiếp cắt đứt cột chống bên cạnh để chặn đứng đòn tấn công của thiếu niên.

Vừa nghe một tiếng "Đoàng!" như sấm sét, cột đã vỡ ra từng mảnh và bất ngờ đổ sập.

Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Nhàn Phong lao ra từ đống đổ nát rơi xuống như mưa xối xả, trong nháy mắt cậu đã ở ngay trước mặt Rhodes——

Ầm! ! !

Thanh kiếm dài trong tay vị giáo chủ áo choàng trắng bị hất văng một cách thô bạo rồi cắm thẳng vào bức tường cách đó hơn chục mét, xuyên sâu một nửa.

Xoẹt——

Giây tiếp theo, con dao găm của Hoắc Nhàn Phong xuyên qua lòng bàn tay nơi gã vừa cầm kiếm, sau đó đóng đinh vào bức tường phía sau.

Sắc mặt Rhodes đột nhiên tái nhợt, mặt gã hơi run lên vì quá đau đớn.

"Tên ông là...Rhodes, phải không?"

Chàng trai cầm cán dao găm vặn nó từ từ. Khuôn mặt của thiếu niên giấu trong bóng tối tạo cảm giác cứng rắn như một loại ngọc thạch, đôi mắt cậu bình tĩnh và lạnh lùng, ánh sáng hắt lên từ dao găm phản chiếu trên khuôn mặt cậu, lộ ra sự lạnh lẽo bén nhọn.

"Nói thử xem, vừa rồi nhìn thấy tôi, ông nghĩ đến ai?"

"..."

Rhodes đang thở dốc, giống như một con thú bị thương nặng, nhưng khi gã nhìn Hoắc Nhàn Phong vài giây, vẻ mặt đau khổ đột nhiên vặn vẹo, gã cười phá lên.

"Thì ra mày không phải...không phải..."

Bằng không, đối phương sẽ không hỏi gã vấn đề như vậy.

Hoắc Nhàn Phong cau mày, đương muốn hỏi chuyện khác. Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng xương gãy rõ ràng.

Rặc!

Chàng trai quay lại, ngay lập tức, những tiếng hét đau đớn theo sau trực tiếp nhấn chìm người trước đó.

"Vậy thì nói ta nghe——"

Một bên khuôn mặt của thiếu tướng tóc bạc dính đầy máu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống các tín đồ đang than khóc trên mặt đất.

"Các người đang làm cái quái gì ở đây hả?"

"Tìm... tìm cấm..."

Một người trong số họ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, nhưng khi anh ta vừa nói một lời, một loại đường vàng nào đó đột nhiên xuất hiện trên cổ anh ta, nó đột nhiên bóp cổ người tín đồ như một cây dây leo ký sinh, rồi siết chặt lại —. —

Rặc!

Sau một vết nứt nhẹ, sự sống đã lụi tàn.

Giang Từ sửng sốt, bối rối: "Mẹ kiếp, đây là cái quái gì vậy?!"

Nhưng giây tiếp theo, mặt đất đột nhiên rung chuyển. Giang Từ lập tức quay lại và trao đổi ánh mắt với Hoắc Nhàn Phong. Hai người cùng lúc nhìn thấy lời muốn nói trong mắt nhau.

— Tuyệt đối không phải do cát lún gây ra.

Ngay tức khắc, toàn bộ nhà máy luyện kim rung chuyển dữ dội, mặt đất bên dưới Giang Từ đột nhiên nứt ra và sụp đổ. Anh mất cảnh giác, chỉ có thể loạng choạng để đứng vững, rồi nhanh chóng tránh né.

Khi ngẩng đầu lên đã thấy phía trên trần nhà có vô số vết nứt dày đặc, sắc mặt Giang Từ thay đổi nhanh chóng.

"Hoắc Nhàn Phong! Nơi này sắp sụp đổ!"

Tuy nhiên, người thiếu niên lúc này đã bịt tai làm ngơ trước giọng nói của Giang Từ, như chợt nghe thấy điều gì đó, đột nhiên đứng dậy quay người lại, ánh mắt nhanh chóng quét qua mặt đất nứt nẻ và rung chuyển của toàn bộ khu vực nhà máy, như thể cậu đang đang tìm kiếm cái gì đó.

Đúng lúc này, Rhodes nhân cơ hội, đột nhiên rút con dao găm trong lòng bàn tay ra rồi nhanh chóng bỏ chạy.

"Đứng lại–!"

Sắc mặt Giang Từ âm trầm, đang muốn đuổi theo, nhưng ngay sau đó Hoắc Nhàn Phong đã tóm lấy cổ tay anh.

"Không cần đuổi theo!"

"...?"

Giang Từ sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã bị Hoắc Nhàn Phong kéo chạy về hướng ngược lại.

"Thông thường nhà xưởng xây dưới lòng đất sẽ có thang máy thoát hiểm!!!"

—Vậy làm sao cậu biết không phải là hướng bên kia Rhodes đang chạy?

Trong đầu Thiếu tướng chợt lóe lên một ý nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng anh cũng không hỏi gì, chỉ đi theo Hoắc Nhàn Phong nhanh chóng chạy đi.

Lúc này, sỏi đá sụp đổ trên đầu rơi xuống như mưa lớn, một hòn đá to bằng nửa người thậm chí còn đập vào tóc Giang Từ.

Đây có lẽ là tốc độ nhanh nhất mà Giang Từ từng chạy. Cổ tay của anh đã bị chàng trai nắm chặt, anh không kịp quay lại nhìn mặt đất phía sau, với những vết nứt lan ra tứ phía như hàng nghìn cành cây.

Dường như có thứ gì đó đang vỡ ra khỏi mặt đất, tạo thành những chỗ phình to xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng.

Nhưng may mắn thay, nửa phút sau, cuối cùng họ cũng đến đúng nơi – thang máy khẩn cấp.

Đinh–

Khi cửa thang máy mở ra, Hoắc Nhàn Phong đẩy Giang Từ vào trước rồi mới bước vào.

Thật trùng hợp, hướng họ chạy đi so với Rhodes lại chính xác là 180 độ, nếu lúc này có thời gian nhìn cẩn thận thì sẽ thấy lấp loáng bóng dáng bọn họ đang chạy một cách liều lĩnh trong khung cảnh hỗn loạn.

Nhưng thiếu niên lại vô tình đứng chắn giữa cửa thang máy, che mất tầm nhìn thẳng duy nhất.

Lúc này Rhodes cũng chạy tới cửa theo hướng khác. Gã bất ngờ mở cửa với một khẩu đại bác, khuôn mặt tràn đầy niềm vui vì sắp thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng đằng sau cánh cửa không phải là lối thoát an toàn mà là một đôi mắt kép màu đỏ tươi lạnh lùng.

Ngay sau đó——

Con quái vật khổng lồ mở cái miệng đầy máu và sắc nhọn của nó.

Ong——

Cửa thang máy đóng lại.

Giang Từ đang muốn thở ra một hơi, đột nhiên cảm giác được một loại cảm giác không trọng lượng.

"Đợi đã! Chúng ta không đi lên à?"

Anh cau mày hỏi, cảm giác không trọng lượng này rõ ràng đang giảm xuống.

"Là đi xuống."

Hoắc Nhàn Phong vỗ nhẹ tay áo bụi bặm, giọng điệu tự nhiên nói:

"Dù gì cũng tới nơi rồi, không phải muốn xem Rhodes đang tìm cái gì sao?"

"...."

Giang Từ hơi giật mình nhưng cũng không từ chối.

Lúc này, những chấn động và lay động khủng khiếp đột nhiên dừng lại, thang máy đi xuống với tốc độ rất đều đặn và chậm rãi, như thể cuộc khủng hoảng sụp đổ vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.

Thang máy rơi vào im lặng, Hoắc Nhàn Phong sờ cổ mình, nhẹ nhàng nhấc chiếc vòng cổ bị vướng vào cổ áo. Hành động này khiến Giang Từ chợt nhớ lại chuyện vừa rồi, anh mím môi, quay mặt đi.

"...Tên đó thúi lắm."

Thiếu tướng giả vờ không quan tâm giải thích:

"Đừng hiểu lầm, lúc nãy tôi chỉ nhờ cậu để bình tĩnh lại thôi."

"..."

Bình tĩnh?

Hoắc Nhàn Phong kinh ngạc nhướng mày, sửng sốt vài giây mới nhận ra Giang Từ đang nói về việc vừa rồi đột nhiên vùi vào cổ cậu.

Chàng trai hơi nhướng mày, cảm thấy lời giải thích này vừa buồn cười vừa mới lạ. Nhưng cậu không ngờ biểu cảm của mình trong mắt Giang Từ lại biến thành sự giễu cợt hay có ý từ chối nào đó.

Anh cau mày,

"Nè, trước đó chúng ta đã thoả thuận rồi, tiền trao cháo múc."

Hàm ý chỉ là một giao dịch đơn giản và không có ý nghĩa gì khác.

Tiền?

Hoắc Nhàn Phong: "......?"

Chàng trai ngẩn ra, mãi sau đó cậu mới hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của đối phương——

Tôi đã trả tiền cho cậu rồi, hít cậu một xíu thì sao hả?!

Lập tức trên mặt Hoắc Nhàn Phong lộ ra vẻ kinh ngạc lại buồn cười. Kỳ thực lần đầu tiên cậu hét giá hơn sáu triệu, chỉ vì muốn xem tình hình kinh tế của Omega thế nào, và cũng để thăm dò thân phận của đối phương.

Ai ngờ rằng Giang Từ cứ thế mà chuyển khoản thẳng qua.

Với cả, vốn dĩ lần này Hoắc Nhàn Phong đã có ý định đi cùng nhau, còn chuyện xả thân vì việc nghĩa mà đòi tiền chỉ là thuận miệng đùa vui mà thôi. Ai mà biết đối phương vừa mở miệng đã cho cậu 10 triệu?

Nhưng dù sao thì Hoắc Nhàn Phong, người tỉnh lại từ trong vỏ trứng nghèo rớt mùng tơi cũng không hề do dự lại hí hửng vui vẻ lập tức đồng ý với thương vụ không lỗ lời mười này.

Cậu định mở miệng nói gì đó, nhưng lúc này Omega đang cảm thấy bực bội giận dỗi đã tức giận kéo ra một khoảng cách chéo hai mét với cậu trong thang máy, cực kỳ nhanh gọn.

Hoắc Nhàn Phong: "......"

Thế là hai người không nói gì, im lặng với nhau trong khoảng cách chéo dài nhất là hai mét.

Thang máy này dường như dẫn đến một nơi rất sâu dưới lòng đất, đã đi xuống rất lâu mà vẫn chưa dừng lại, nên không gian chật hẹp đột nhiên có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Giang Từ nghĩ nghĩ, đột nhiên quay đầu lại, tựa hồ muốn nói gì đó với Hoắc Nhàn Phong, nhưng vừa quay người lại, ánh mắt vừa lúc thoáng nhìn thấy chiếc cổ áo lộn xộn của thiếu niên.

Dấu vết ở đó cho thấy rõ ràng nó đã bị ai đó xé nát. Hai chiếc cúc áo lần lượt rơi ra, lộ ra một vùng da lớn trên ngực, có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét hơi gợn sóng của cơ ngực bên trong...

Khoan đã.

Giang Từ hơi giật mình, anh nhớ tới tối hôm qua mình đã cắn một cái vào xương quai xanh của Hoắc Nhàn Phong...

Nó mất tiêu rồi!

Chưa đợi Giang Từ suy nghĩ rõ ràng, ngay sau đó Hoắc Nhàn Phong đã lặng lẽ kéo cổ áo kín lại.

Omega xinh đẹp sửng sốt một lát rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của đối phương.

Hoắc Nhàn Phong: ". . . . ?"

Giang Từ: ". . . . !"

Bầu không khí lúc này có chút tế nhị, như thể hành động vừa rồi của đối phương là để ngăn chặn anh nhìn trộm người ta.

Nhìn trộm???

Vẻ mặt Giang Từ ngơ ngác trong giây lát, lập tức mở miệng muốn giải thích điều gì đó, nhưng bầu không khí tế nhị vừa rồi khiến những lời anh muốn nói càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Chết tiệt!

Thiếu tướng căm giận nhẫn nhịn, quay phắt đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top