Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 I Kỹ thuật dữ dội


Chứng rối loạn nhận biết pheromone

3 I Kỹ thuật dữ dội

Gõ chữ: Dứa

Loạt xoạt–

Gần như toàn bộ khoang điều khiển đều bị ánh sáng xanh lam nhấn chìm.

"Cuối cùng đây là gì..."

Lâm Tấn mở to mắt nhìn, hắn còn chưa thấy cách thức liên kết tinh thần lạ lùng thế này bao giờ.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã không còn thời gian thắc mắc về nó nữa, bởi vì dưới tác động của sức mạnh tinh thần khổng lồ, khả năng tư duy của bộ não đã hoàn toàn chết máy.

Cảm giác này giống như một người không biết bơi lại bất thình lình bị kéo vào biển băng sâu thẳm, trước khi chết vẫn còn bàng hoàng trước cảnh giới thần bí rộng lớn vô biên.

Hình như hắn đã thấy vô số hình ảnh, nhưng dường như lại chẳng thấy gì. Bỗng nhiên một nỗi buồn khó hiểu trào dâng, tựa như nước biển lạnh lẽo vô tận, xối thẳng vào tim phổi.

Đây là cái gì...?

Lâm Tấn không biết, nhưng lần đầu tiên hắn nhận ra sự tồn tại của bản thân nhỏ bé đến nhường nào. Thật giống khoảnh khoắc ngước nhìn tận thế đang cận kề, loại cảm giác thương tâm, bất lực, tuyệt vọng ấy to lớn vô cùng.

Nhưng cũng thật vui vẻ khi được nhìn thấy thế giới này lần cuối cùng.

Dường như thời gian trôi qua với Lâm Tấn dài dằng dặc, nhưng thực tế lại chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt.

Tích!

"Trạng thái kết nối tinh thần hoàn thành–"

Gần như chỉ trong nháy mắt, ánh sáng sắc bén chói mắt xuyên thẳng vào tim mọi người mà không hề báo trước.

Không ai có thể thấy rõ chuyện gì đã vừa xảy ra, ngay cả hệ thống dự đoán của cơ giáp cũng không có phản ứng.

Cách đó ba mươi mét, một đạo kiếm đang tiếp cận một cách nhanh chóng.

Bang–!!

Một tiếng nổ động trời vang lên!

Mời vừa rồi đội trưởng lão Hoàng còn hò hét kêu gọi đầu hàng, trong nháy mắt hệ thống động lực của lão đã bị đâm xuyên, đôi mắt điện tử đỏ tươi ban đầu giờ lại nhấp nháy hai lần rồi đột ngột tắt ngấm.

"... . ."

Hiện trường hoàn toàn chết lặng.

Không ai ngờ rằng lại có kẻ dám khởi động cuộc tấn công chỉ bằng một con dao quang điện thông thường dưới vòng vây dày đặc và hơn chục quả đạn sẵn sàng xuất kích.

Phải biết rằng lớp vỏ bên ngoài của hệ thống năng lượng là bộ phận bền nhất của toàn bộ cơ giáp, gần như tương đương với buồng lái. Điều này đồng nghĩa với việc nếu như bây giờ Hoắc Nhàn Phong muốn thì việc giết chết tươi chỉ huy đội cũng chỉ là việc trong nháy mắt.

Thuần sát cơ giáp đồng cấp, không thể tưởng tượng được chuyện như thế sẽ xảy ra!!

Thuần sát: Tiêu diệt trong nháy mắt, mình chưa tìm được từ thay thế phù hợp nên để nguyên.

"Mạnh thật. .."

Cuối cùng va chạm dữ dội cũng làm cậu chủ Lâm tỉnh táo lại.

Dĩ nhiên lão Hoàng đã người mạnh nhất trong đội, vậy mà thằng nhóc nhìn có vẻ còn chưa đủ tuổi báo danh quân đội này lại khiến lão chưa kịp đụng độ đã kết thúc.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bỗng thấy cân bằng hơn hẳn. Ngay cả đội trưởng cũng không đấu lại thì việc hắn vừa ra mặt đã bị một đòn đánh gục cũng không có gì quá mất mặt.

Sau thoáng chốc sững sờ, sắc mặt của lão Hoàng đã cực kì nghiêm trọng.

Không tài nào đây là sức mạnh của kẻ trộm cắp tầm thường có thể sở hữu!

Dù thế nào đi nữa cũng không thể thả đi được!!

Ngay lập tức cơ giáp màu đen vươn tay như mãng xà khổng lồ quấn lấy con mồi, tóm chặt lấy đối thủ, họng súng đổi hướng nhắm ngay Hoắc Nhàn Phong.

Thủ đoạn này không khác gì để giết một nghìn địch, nhưng cũng bị tổn thất tám trăm.

Vậy mà cơ giáp màu đỏ không những không trốn đi mà còn kề sát cơ giáp của lão Hoàng, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, ngay khi họng súng loé lên ánh sáng sắp bắn ra thì trường đao trên tay Hoắc Nhàn Phong đã liều lĩnh xoay một vòng làm thay đổi quỹ đạo hướng bắn ban đầu của nòng súng.

Trong nháy mắt khi ánh điện loá mắt chiếu tới, ba cơ giáp đang định xông lên liền lập từng dừng lại.

"Không ổn rồi, nhanh ..." Tránh đi.

Nhưng đã quá muộn–

Đùng!!!!

Dưới tình huống không có bất kỳ sự phòng bị nào, ba cơ giáp bị tác động trực diện đánh bay ra xa hàng trăm mét.

Cảnh tượng này vừa vô lý lại buồn cười, nhưng cũng chỉ bên bị đánh mới biết khó tin đến mức nào, bởi vì nếu con dao vừa rồi chỉ sai số chỉ một milimet thôi thì sẽ không thể đạt được hiệu quả như vậy.

"Khai hỏa ngay–! !!"

Tiếng gầm của lão Hoàng cao đến mức chói tai.

Mệnh lệnh được ban ra, lập tức tất cả họng súng đen kịt đều ngắm về phía Hoắc Nhàn Phong, vô số điểm sáng cùng xuất hiện. Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, cơ giáp màu đỏ bất chợt chém tới tấp vào eo đối phương, xuyên thủng vòng phong tỏa.

Lưỡi kiếm chém đứt vô số dây kim loại, tiếng nổ tanh tách vang lên không ngừng.

"Pháo hoa mà anh nói,"

Thiếu niên mở kênh liên lạc của đội và nói một cách uể oải,

"– là thế này sao?"

Trước khi bên kia trả lời, Hoắc Nhàn Phong đã đá bay buồng lái của bên kia xuống ngay một giây trước khi súng laser lia đến.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc đó!

Nếu giây phút này có thể kéo dài vô tận, đây sẽ là một cảnh tượng hùng vĩ không gì sánh bằng.

Sức mạnh đáng sợ của người khổng lồ sắt đập thẳng vào không trung tạo thành một luồng không khí cực đại, chỉ dư âm thôi đã phá tan cái gọi là vòng vây thành từng mảnh.

Cơ giáp màu đỏ lại dựa vào phản ứng nhanh chóng để né tránh làn đạn laser bắt sượt qua trong gang tấc.

Mấy khẩu laser đột ngột va chạm với nhau, trong nháy mát ánh sáng trắng loá bùng nổ nhấn chìm nửa dưới cơ giáp màu đen, che khuất tầm nhìn của tất cả mọi người.

Giống như một tảng đá rơi xuống mặt hồ, một làn sóng năng lượng đáng gờm nổ tung toé, hiện lên những màu sắc lộng lẫy vô song trong đêm tối mịt mù, không khác gì một tràng pháo hoa sáng chói.

Woah–

Cơ giáp màu đỏ nhảy phắt lên trong làn lửa hừng hực,

Tựa như mũi tên, xông thẳng lên trời!

Bầu trời đêm vốn dĩ đen kịt giờ đây được chiếu sáng tựa như ban ngày, hắt lên những bia mộ liệt sĩ khiến tên của họ chói đến loé mắt.

Đặc biệt là tên người đứng đầu,

— Hoắc Triêu.

Tầm mắt của chàng trai trẻ dừng lại trên tên của người đó chừng vài giây, rồi nhìn đi chỗ khác.

Cậu liếc nhìn tên tân binh có khuôn mặt đờ đẫn qua phản chiếu của tấm kính, thản nhiên hỏi,

"Thế nào, bắn pháo hoa có đẹp không?"

Lão Hoàng bị đạp bay: ". . . "

Lâm Tấn, người đã xem toàn bộ quá trình: ". . . . . "

Tiểu đội V bị chế giễu qua kênh liên lạc đội: ". . . . . . "

Mẹ nhà nó, khinh người quá đáng!!!!

Nhưng dù sao đây cũng là tổ đội của những lão binh có kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, họ đã nhanh chóng thay đổi cách chiến đấu sau lần giao thủ thất bại lần đầu tiên, chia ra hai người đi giải cứu đội trưởng bị hư hệ thống năng lượng và đồng thời thông báo cho trụ sở hay tin. Sau đó bảy người còn lại nhanh chóng đuổi theo.

Hoắc Nhàn Phong không có ý định giết người, nếu không cậu đã không nhắm vào hệ thống năng lượng của đội trưởng mà tấn công vào buồng lái.

Cậu cũng không có ý định phản công, thậm chí còn không màng mở lớp phòng ngự, cậu chỉ thành thục né tránh màn đạn như mưa sau lưng.

Quả là kì tích, vậy mà cậu lại lông tóc vô thương!

lông tóc vô thương: không bị thương dù chỉ một cọng tóc

Tình huống này giống như, bên ngoài trời mưa như trút nước, bạn bị một tên cướp lái xe mui trần bắt làm con tin, đối phương gắng gượng dựa vào kĩ thuật lái xe lắt léo lượn lắt mà không bị dính một giọt mưa nào.

Chuyện phi lí như thế vậy mà thật sự lại xảy ra trước mắt.

Trong chớp mắt Lâm Tấn cũng nghĩ rằng chắc hắn đang nằm mơ.

"Mày lừa người à. . . "

Tiểu đội đã trải qua vô số loại truy kích cũng vô cùng sửng sốt, không tìm được từ nào để diễn tả.

Dù trận chiến có vẻ rất khốc liệt nhưng Hoắc Nhàn Phong vẫn có tâm trạng để trò chuyện với tù binh của mình,

"Có vẻ như đồng đội đối xử với anh rất tốt,"

Hiện cậu đã có thể nói chuyện trôi chảy, không còn ngắt câu với giọng nói kỳ lạ như trước đó nữa,

"Họ tấn công rất hung hãn, đến cả buồng lái cũng không ngắm chuẩn mà."

Lâm Tấn: "... . . . "

Má mày đồ khốn, đó là bắn nhầm thôi không được à?!

Không được!!

Cậu chủ Lâm siết chặt nắm đấm, ép mình phải tỉnh táo lại.

Làm sao một quân nhân Alpha mạnh mẽ thế này có thể từ bỏ khi đối mặt với quân địch được, cho dù bây giờ là tù nhân thì hắn cũng không thể ngồi yên.

Lúc này trái tim Lâm Tấn đập vang như sấm, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trán, nhất định tên tội phạm trẻ tuổi thế này thuộc về một tổ chức xã hội đen ngầm khổng lồ và có thể đang ấp ủ một âm mưu động trời nào đó.

Ví dụ như ám sát một quan chức cấp cao, đánh bom thủ đô, hay thậm chí là gây ra nổi loạn và bạo loạn cũng rất có khả năng.

Vậy nên Lâm Tấn cố gắng điều chỉnh tâm lý bản thân và quyết định làm một số việc trong khả năng của mình, chẳng hạn như lấy chút thông tin gì đó.

"Mày... cuối cùng là mày muốn làm gì?"

"Hả?"

Giữa làn mưa đạn, Hoắc Nhàn Phong nhìn thoáng qua.

"Nghe cách nói chuyện của anh thì đúng là một tân binh."

Cậu chủ Lâm lại bị nhìn thấu: ". . . . . . "

Nhưng ngay khi Lâm Tấn cảm thấy nghẹn uất không thở được thì thiếu niên lại đổi ý,

"Vì anh đã cho tôi mượn quần áo và cơ giáp, cũng không hẳn là không thể nói kế hoạch của tôi cho anh biết được–"

Lâm Tấn ngẩng phắt đầu lên, hắn vô thức nuốt nước bọt, trong đầu hiện ra vô số cảnh tượng hắc ám đẫm máu trong phim,

Ám sát, cháy nổ, đánh cắp bí mật quốc gia, giao dịch ngầm ở chợ đen, mua bán vũ khí, các phần tử chống đối xã hội cực đoan...

Ngay khi một loạt chuyện có khả năng xảy ra lần lượt lướt qua trong đầu của Lâm Tấn, hắn thấy vẻ mặt Hoắc Nhàn Phong cực kì nghiêm trọng,

"Tôi định,"

Thiếu niên nghiêm túc nói,

"Trước mắt tìm một bác sĩ chuyên khám cho Alpha nam để kiểm tra chức năng cơ thể."

Lâm Tấn: "... Gì?"

Nam. . . Bác sĩ chuyên khám cho Alpha nam? ? ?

Vì đang suy nghĩ rất nghiêm túc nên Hoắc Nhàn Phong không để ý đến ánh mắt vừa kinh ngạc vừa muốn nói lại thôi của Lâm Tấn.

Mặc dù chỉ thốt ra một tiếng thở hổn hển không thể tin được, nhưng điều đó vẫn không thể che dấu được lời muốn nói trong đôi mắt hắn...

Đó là—-

Sao mới tí tuổi đã mắc bệnh khó nói rồi?

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Omega xinh đẹp sẽ xuất hiện trong chương tiếp theo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top