Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Edit: Ngọc Miêu

Beta: An Nhiên

~~~~~~~

Tô Tri Vi cười gằn: "Ông nhìn xem người trong ảnh chụp có quen không, hả? Lúc giữa trưa nó còn ở no.3 hotseach, hiện tại là xuống rồi đấy."

Diệp Dạng cũng nhấn vào một bài viết trong đó, với tiêu đề là "Ngụy Lạc - Nữ diễn viên nổi tiếng gặp người yêu trong đêm, người yêu thật sự có thân phận con nhà giàu đời thứ hai?"

Trưa nay Tô Tri Vi có liên lạc với Hạ Đông, hắn đã nói hắn đang yêu đương, cộng thêm cái hotseach này nữa khiến Tô Tri Vi hiểu lầm.

Phía dưới còn có mấy tấm ảnh chụp khi Hạ Đông và Diệp Dạng đưa Ngụy Lạc lên xe lúc họ ở dưới KTV tối hôm ấy.

Kỹ thuật chụp ảnh của tay paparazzi này rất tốt, những bức ảnh này có độ nét rất cao, nó bắt được hoàn hảo sườn mặt của Hạ Đông, người đàn ông mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhưng dưới ánh đèn đường, ánh mắt hắn dịu dàng lạ thường.

Thứ làm Diệp Dạng khó chịu nhất là rõ ràng ở đó có ba người nhưng lại chẳng thấy cậu đâu.

Lúc ấy Hạ Đông vẫn luôn nắm tay cậu, thế mà tay paparazzi này lại xóa mất cậu đi, chỉ để lại nửa cánh tay của Hạ Đông...

Hạ Đông cùng Diệp Dạng nhìn nhau, câm nín: "..."

Hạ Đông cảm thán: "Không ngờ có một ngày tôi có thể lên được hotseach."

Diệp Dạng cúi đầu, có một bình luận làm cậu chú ý, một giang cư mận nói: "Sao tui thấy người này quen quen nhỉ?"

Phía dưới có rất nhiều bình luận mắng chửi anh ta:【Quen mắt cái quỷ gì, chắc chắn không phải người trong giới, nếu không đã sớm bị nhận ra rồi.】

【Cứ nhìn thấy trai đẹp là sẽ thấy quen quen đúng không?】

【Nhưng mà ảnh chụp cậu trai này đẹp quá trời, tuy chỉ có một bên sườn mặt nhưng dáng người như này, đẹp ghê.】

【Có khi chỉ có sườn mặt là nhìn được, chính diện thì không thể nhìn thẳng.】

Diệp Dạng trừng mắt nhìn bình luận này, anh Đông nhà cậu chính diện hay sườn mặt đều đẹp hết!
Một lát sau, chủ bài viết trả lời lại:【Tôi biết anh ấy là ai rồi! Anh ấy là người trong giới truyện tranh, bút danh là ZERO!!】

Phía dưới bình luận còn gửi thêm một tấm ảnh chụp ZERO, Diệp Dạng nhấn vào, cậu nhìn một cái đã nhận ra ngay người trong ảnh thật sự là Hạ Đông, chỉ là có thêm một chút ngây ngô và kiêu ngạo hơn bây giờ.

Bối cảnh trong bức ảnh có vẻ là một cái bục trao thưởng, Hạ Đông giơ một cái cúp trong suốt cười tự tin như ánh mặt trời.

Diệp Dạng lén lưu lại bức ảnh này, sau đó Hạ Đông ghé qua: "Đây là giải thưởng truyện tranh đầu tiên mà anh nhận được, chỉ là một giải thưởng nhỏ thôi nhưng có ý nghĩa rất lớn."

Dưới lời giải thích của Hạ Đông thì mọi người cũng coi như là đã rõ ngọn nguồn, Tô Nhượng nhướn mày: "Chậc, Hạ Đông à, sao không nói cho tôi biết ông là bạn học cấp ba của Ngụy Lạc, tôi rất thích cô ấy..."

"...phim của cô ấy."

Dương Nhất Tỉnh thêm ba chữ cuối cùng trước ánh mắt của Tô Nhượng, anh cười hì hì lấy lòng: "Em thích anh nhất mà."

Quất Tử trợn trắng mắt: "Hèn sợ."

Dương Nhất Tỉnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, y nhìn về phía Hạ Đông và Diệp Dạng, lưỡng lự nói: "Hai người..."

Hạ Đông do dự mà im lặng một lúc lâu, hắn không biết cậu bạn nhỏ có để ý đến việc mối quan hệ của họ bị mọi người biết không...

Diệp Dạng lại không nghĩ nhiều, cậu chỉ hơi ngượng ngùng: "Em thích anh Đông."

Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người cậu bổ sung thêm: "Bọn em đang ở bên nhau."

Hạ Đông bị sự thẳng thắn của Diệp Dạng làm cho mềm nhũn cả lòng, nếu không phải ở đây có nhiều người thì hắn hận không thể ôm lấy mặt cậu bạn nhỏ rồi hôn nhiều chút.

Tô Tri Vi vô cùng đau đớn nói: "Củ cải trắng của tôi lại bị heo ủi mất, tôi biết ngay mà, để hai người đánh lẻ ra ngoài chơi thì chắc chắn không có chuyện gì tốt!"

Quất Tử nhìn Hạ Đông với vẻ mặt khiển trách: "Trâu già gặm cỏ non."

Dương Nhất Tỉnh không nói gì còn Tô Nhượng thì bừng bừng hứng thú cầm điện thoại xem bình luận phía dưới hotsearch.

Diệp Dạng không nghĩ Hạ Đông sẽ bị công kích như vậy, cậu nhỏ giọng nói: "Em là người muốn ở bên anh Đông, là em chủ động..."

"..."

Trong lòng Hạ Đông mềm đến rối tinh rối mù, từ phương diện nào đó thì đúng là cậu bạn nhỏ chủ động trước.

Sự bảo vệ không thể nào nghi ngờ trong lời nói của Diệp Dạng khiến Tô Tri Vi lại trừng mắt lườm Hạ Đông một cái: "Nếu không phải tên lừa đảo này khi không lại đi tán tỉnh... Hừ!"

"Quên đi, hôm nay là tôi phạm sai lầm, tôi thấy trên Weibo còn tưởng ông về bên nữ minh tinh kia, tuy ông thích con trai nhưng vẫn có khả năng bị trong nhà ép cưới..."

Hạ Đông khen ngợi từ tận đáy lòng: "Sức tưởng tượng của ngài thật là phong phú."

Diệp Dạng lại ôm lấy Tô Tri Vi một lần nữa, cậu nhẹ nhàng nói: "Em cảm ơn chị Tri Vi nhưng sau này chị đừng ra khỏi nhà một mình được không, mọi người lo lắng lắm."

Lúc này Tô Tri Vi mới nhớ đến lời Hạ Đông nói, cô hỏi: "Mọi người bảo tôi mắc bệnh ngủ rũ?"

Quất Tử gật đầu rồi ngồi xuống cạnh Tô Tri Vi: "Chỉ là có khả năng thôi, bà đừng nghĩ nhiều quá, mai bà đi với tôi qua bệnh viện kiểm tra chút, nhé?"

Tô Tri Vi không để ý lắm gật đầu, cô cảm thấy bản thân cũng không phải một người nghĩ nhiều: "Đi khám cũng được, tiện thì bà cũng phải đi kiểm tra tổng quát đi, con gái con đứa suốt ngày hút thuốc, hôm nay lại hút đúng không? Cả người toàn mùi thuốc."

Quất Tử bất đắc dĩ cười cười rồi "Ừ" một tiếng đáp ứng. Cô biết Tô Tri Vi đang quan tâm mình, thật ra khoảng thời gian ở Cựu Lâm cô rất ít khi hút thuốc.

Cũng không còn sớm, mọi người ai về nhà nấy, trước lúc về Hạ Đông còn bị Tô Tri Vi cảnh cáo: "Tôi nói cho ống biết, nếu ông dám bắt nạt Tiểu Diệp Tử thì ông chết chắc rồi."

Diệp Dạng và Hạ Đông cùng nhau dọn hành lý và đồ dùng cho mèo về nhà, sau đó bắt đầu lắp nhà cây và ổ cho mèo.

Lúc này Khò Khò cũng tỉnh, tinh thần phấn chấn, nó tò mò mà ngó đông ngó tây, thầm đánh giá nhà mới của bản thân.

"Không gian chật quá."

Hạ Đông bất mãn nói, đây là căn nhà hắn mua từ sớm, khi ấy bà Chúc đang làm ở bên này nên bố hắn lẽo đẽo dọn về đây, mà bản thân hắn cũng không thể một thân một mình ở thành phố X được nên cũng theo về.

Nếu ở một mình trong căn nhà này thì rộng nhưng nếu ở nhiều người kèm thêm mèo nữa thì Hạ Đông lại cực kỳ ghét bỏ.

Có hai phòng ngủ và một phòng khách đấy nhưng tổng diện tích không thể lớn bằng căn chung cư ở thành phố X kia được.

"Đủ rồi mà." Diệp Dạng ngồi xổm trên sàn chơi với mèo, một người một mèo chơi cực kỳ vui vẻ.

Hạ Đông nhíu mày, ngồi xổm xuống cạnh Diệp Dạng: "Không thì cho Khò Khò ở trong phòng của em nhé?"

Diệp Dạng: "Có ổn không ạ?"

Hạ Đông nắm lấy gáy Khò Khò: "Sao lại không ổn chứ? Sau này em đừng hòng nghĩ đến việc đá anh ra ngủ ngoài một mình. Phòng này trống thì sẽ trống..."

Nói là làm, buổi tối Hạ Đông đăng bán cái giường kia trên app Nhàn Ngư* với cái giá siêu rẻ.

(*App 閑魚.)

Diệp Dạng nhìn giá Hạ Đông bán: Giường kèm tủ đầu giường tổng là bốn trăm mà cậu phát sầu cả người, bạn trai phá của quá thì phải làm sao bây giờ?
Tủ quần áo của cậu bị Hạ Đông chuyển qua phòng ngủ chính, vừa vặn đủ để treo quần áo của hai người.

Lái xe cả ngày trời, về đến nhà lại lăn lộn mấy hồi khiến Hạ Đông mệt mỏi cực kỳ, hắn ôm Diệp Dạng nằm lên giường.

Diệp Dạng định đẩy Hạ Đông ra một chút mà đẩy không nổi: "Chưa tắm đâu đó, người toàn là mồ hôi."

Hạ Đông ngửi ngửi, thật sự có mùi mồ hôi, hắn cắn một ngụm lên gáy của Diệp Dạng xong mới buông cậu ra: "Vậy em tắm ở đây đi, anh sang phòng bên cạnh."

Tắm rửa xong xuôi, cả hai đều mệt mỏi ôm nhau ngủ...

Sáng sớm, Hạ Đông bị tiếng chuông cửa đánh thức, hắn mất kiên nhẫn xoa xoa đôi mắt, trong lồng ngực còn có một thân thể ấm áp, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên mặt cậu bạn nhỏ có một vết đỏ bừng, môi đang khẽ mở.

Hắn không nhịn được mà hôn một cái, tay Diệp Dạng giật giật rồi cậu đưa tay dụi mắt, nhìn thấy Hạ Đông thì mơ mơ màng màng thơm lên má hắn: "Anh Đông, buổi sáng tốt lành."

Trong lòng Hạ Đông tràn đầy thỏa mãn như thể có thứ gì sắp tràn ra ngoài, hắn cúi đầu hôn xuống, cậu bạn nhỏ vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói pha chút nũng nịu: "Chưa đánh răng đâu đó..."

Chuông cửa vẫn kêu, Hạ Đông chưa đã thèm nhưng đành phải đứng dậy mở cửa. Trước cửa có hai người, một người đến để giao hàng, người còn lại là người tối qua đã mua giường trên app Nhàn Ngư.

"Anh tới sớm vậy?"

Hạ Đông nhận hàng rồi nhìn đồng hồ, người nọ đến trước nửa tiếng so với giờ hẹn.

Người mua giường là một người đàn ông hàm hậu khoảng hơn ba mươi tuổi: "Tôi với vợ mới trang hoàng xong phòng mới nên không có dư tiền để mua đồ dùng..."
"Chỉ có thể mua đồ second-hand, giữa trưa tôi còn phải đi làm nên tới sớm một chút, thật ngại quá..."

Lúc người đàn ông đi qua phòng ngủ chính thì thấy chăn trên giường lồi lên một đống, cuối giường còn có một cái chân trắng nõn thò ra bên ngoài.

Anh thầm nghĩ đây chắc là vợ của người bán đồ, chỉ là chân của người vợ này hơi lớn, còn lớn hơn bà xã của anh một chút nhưng lại cực kỳ trắng...

Hạ Đông nhận thấy được ánh mắt của anh, hắn đi vào phòng ngủ chính rồi giải thích tình huống ở bên ngoài cho Diệp Dạng biết.

Hắn cúi đầu hôn bàn chân lộ ra bên ngoài kia của cậu bạn nhỏ rồi nhét nó vào trong chăn: "Em cứ ngủ thêm một lát nữa đi."

Người mua hàng gọi người lên để giúp chuyển cái giường ra ngoài: "Chất lượng cái giường này tốt quá, bốn trăm thì hơi thấp, không thì cậu tăng giá chút đi?"

"Không cần đâu.."

Hạ Đông nghĩ thầm, cũng chẳng sao cả, dù sao bốn trăm cũng chưa đủ để hắn mua một cái tủ đầu giường.

Trước khi người đàn ông rời đi, anh còn loáng thoáng nghe thấy phòng ngủ chính vang lên tiếng gọi "Anh Đông", đây là giọng nói của đàn ông.

Anh lặng lẽ rời đi mà không đột ngột hỏi thêm gì.

Hạ Đông tiễn người mua hàng đi rồi hắn quay lại phòng ngủ chính, chui vào trong ổ chăn, ôm lấy cậu bạn nhỏ rồi thở dài.

Hắn sờ sờ da thịt trên người Diệp Dạng: "Hình như mập lên xíu rồi?"

"Ừm..."

Hạ Đông nói: "Tạm thời em không đến Cựu Lâm làm nữa nhé?"

Diệp Dạng ngẩng đầu hỏi: "Vì sao?"

Hạ Đông áp cằm lên đầu cậu bạn nhỏ: "Anh nghĩ rồi, có khi về sau em sẽ không có thời gian đi làm đâu..."

Diệp Dạng nhìn xương quai xanh của Hạ Đông, nghi vấn: "Dạ?"

"Anh định thuê gia sư cho em để em ôn tập lại những bài học mà em bỏ lỡ, em thấy thế nào?"

Hạ Đông vuốt ve gáy cậu bạn nhỏ, những sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay, hắn lựa lời: "Em nghỉ học cũng nửa năm rồi, em... Cũng có nói qua, việc học trước đó có bỏ sót một phần nên muốn học bù lại đúng không?"

Diệp Dạng cọ cọ lên cổ Hạ Đông, trước đó cậu có nghĩ đến vấn đề này nhưng cậu không đủ tiền để học gia sư nên chỉ tính là muốn học bù lại những gì mình chưa tốt.

Sự chu toàn của Hạ Đông chạm đến đáy lòng cậu, sao người này có thể tốt như vậy, cái gì cũng có thể suy xét chu đáo cho cậu?

Cậu ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Hạ Đông, lần đầu tiên cậu chủ động hôn lên môi hắn.

Hạ Đông ôm cậu bạn nhỏ, cảm xúc mềm mại lướt qua trên môi, khó có thể buông tha cho sự chủ động của Diệp Dạng, hắn nắm lấy quyền chủ động đè cậu xuống hôn sâu.

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua tấm màn chiếu vào trong rồi dừng lại trên cơ thể của hai người đang ôm nhau, mạ lên họ một màu vàng óng mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top