Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46

Edit: Ngọc Miêu

Beta: An Nhiên

~~~~~~~~~

Câu cá cần phải có kỹ thuật, Diệp Dạng không biết câu nên được Hạ Đông cầm tay chỉ dẫn.

"Trước hết phải móc mồi câu vào, sau đó tung dây câu."

Hạ Đông đứng phía sau Diệp Dạng ôm trọn cả người cậu vào trong lồng ngực mình, sau đó hắn nắm tay cậu, móc mồi cẩn thận rồi tung vào trong nước.

Công tác chuẩn bị đã xong, Hạ Đông kéo Diệp Dạng ngồi vào chiếc ghế nhỏ nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.

"Kế đó phải kiên nhẫn chờ đợi." Hạ Đông nắm lấy tay Diệp Dạng: "Chờ khi mặt nước có gợn sóng là chúng ta có thể kéo lên."

"Dạ!"

Diệp Dạng hứng phấn nắm chặt cần câu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu thử mấy hoạt động như câu cá.

"Trước kia anh thường hay câu cá sao, anh Đông?"

"Cũng tạm." Hạ Đông lắc đầu: "Bố anh thích, anh thấy nhiều nên cũng biết."

Phía bên kia, Cá Nhỏ xoa xoa cái trán đầy mồ hôi: "Sao tôi thấy nóng vậy nhỉ, mới tháng sáu thôi đó!"

Tịch Vũ cười trêu: "Ai bảo người ông nhiều thịt chi."

Cá Nhỏ đáp trả: "Xí! Người tôi toàn cơ bắp đấy nhá."

Hạ Đông cười tủm tỉm trả lại một câu: "Tâm tĩnh tự nhiên mát."

"Đúng đó, chúng ta không có ai..." Tịch Vũ đang muốn đáp lời thì thấy dây câu của mình hơi rung: "Sắp đến, đến..."

Cá Nhỏ nhanh tay lẹ mắt giúp cô kéo nó lên, chỉ là một con cá trích to không quá một bàn tay,

Diệp Dạng ngó xem: "Nó nhỏ nhỉ..."

"Quá nhỏ." Tịch Vũ đẩy Tiểu Vũ đang giơ cá lên ra: "Phóng sinh nó đi."

"Được rồi." Cá Nhỏ gỡ con cá mới câu được ra rồi ném lại vào trong hồ, cá con rơi vào nước làm mặt nước nổi lên những bọt trắng li ti.

Hiển nhiên câu cá không phải việc dễ dàng gì, sau khi Cá Nhỏ phóng sinh con cá này thì bốn người không câu thêm được con nào cả.

Lúc Diệp Dạng câu thì dây cước có từng rung một lần nhưng chưa đợi cậu kéo lên cá đã không thấy tăm hơi.

"Muốn ăn cá trích thôi mà khó ghê..." Cá Nhỏ thở dài: "Mấy người kia làm gì mà còn chưa về nữa?"

Tịch Vũ chớp mắt: "Không thì mình đi tìm họ đi, không thể để một mình bọn mình câu cá được, tìm họ về xong đổi ca..."

Diệp Dạng thấy nụ cười nham hiểm của Tịch Vũ thì âm thần lùi bước: "Em với anh Đông không đi đâu... Câu cá khá tốt."

Hạ Đông xoa xoa đầu Diệp Dạng: "Mọi người đi đi, bọn tôi ở lại câu thêm lát nữa."

Hai người đi rồi, Hạ Đông không ngồi yên được mà bắt đầu động tay động chân với Diệp Dạng.
"Ngẩng mặt lên chút."

Diệp Dạng ngoan ngoãn nâng cằm và đưa môi lên hôn Hạ Đông một cái.

Hạ Đông không nhịn được mà cắn một miếng, đang chuẩn bị hôn sâu thì đột nhiên Diệp Dạng hơi đẩy hắn ra: "Dây câu rung kìa!"

"..."

Hạ Đông không quan tâm mà tiếp tục hôn hít, Diệp Dạng vội đến độ đập vào ngực Hạ Đông: "Anh Đông, em muốn ăn cá trích..."

Hạ Đông bất lực đành nhận lệnh giúp Diệp Dạng kéo cần câu, hai người chậm vài giây nhưng cá lại không chạy mất.

Diệp Dạng nhìn con cá trên tay của Hạ Đông rồi kinh ngạc cảm thán: "Oa, lớn quá!"

Hạ Đông nhướn mày, không nhịn được mà nói mấy câu thô tục: "Lớn bằng anh không?"

"Cái gì..." Diệp Dạng hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại, đỏ mặt nói thật: "Lớn hơn anh."

"..." Hạ Đông nghiến răng nghiến lợi: "Vậy em thích ăn nó hơn hay thích ăn anh hơn?"
Nói thì nói vậy thôi chứ Hạ Đông cũng chưa cho Diệp Dạng nếm thử lần nào, Diệp Dạng đỏ bừng mặt thì thào: "Đều thích, cá được anh nấu đó..."

Lòng Hạ Đông run lên, cậu bạn nhỏ này muốn hắn chết đây mà.

Thấy Hạ Đông im lặng, Diệp Dạng chủ động tiến đến hôn hắn.

Hạ Đông cố nén xúc động muốn hôn xuống, gỡ cá trích bỏ vào thùng.

Nhìn cá trích đang vùng vẫy ở trong thùng, Diệp Dạng có hơi lo lắng: "Nó có nhảy ra được không?"

"Không đâu, nó không có khả năng..."

Hạ Đông còn chưa dứt câu thì con cá trong xô đã rơi phịch xuống nền đất khô bùn để lại hai người kia đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ.

Diệp Dạng nhịn cười: "Anh bắt nó lại đi, không thì nó nhảy về hồ mất..."

Hạ Đông nén giận khom lưng muốn bắt lấy con cá nhưng vảy cá vừa ướt vừa trơn nên bắt mấy lần mà không được, ngược lại con cá còn nhảy càng ngày càng gần hồ.

"Nó muốn chạy kìa!"

Hạ Đông cười lạnh một tiếng, hắn đổ hết nước ở trong thùng đi rồi úp con cá lại, vừa lúc con cá nhảy lên phát ra tiếng uỵch.

"Còn chạy nữa?" Hạ Đông lật thùng cá lại: "Xem mi chạy hướng nào."

"Có dùng cái gì để úp lên không ạ?" Diệp Dạng hơi lo: "Lát nữa nó lại nhảy ra thì làm sao đây?"

Hạ Đông ngẫm nghĩ, cầm lấy cái ghế của Cá Nhỏ đã ngồi qua đè lên thùng.

Đợi mấy người kia trở về thì Hạ Đông và Diệp Dạng đã bội thu, hai con cá lớn và ba con cá nhỏ.

Tô Tri Vi rất hứng thú với việc câu cá, ngồi nghịch nửa tiếng cũng câu được một con cá to hơn bàn tay, mọi người thấy thế thì bảo đủ ăn rồi, về thôi.

Tô Nhượng tùy ý gật đầu, dù sao anh cũng không đến để câu cá, đang hẹn hò thì bị cắt ngang nên anh ước gì giờ có thể về luôn.

Vì thế bọn họ phí mất hơn một trăm đồng chỉ để câu mấy con cá như này.

Ngoại thấy họ về thì đau lòng nói: "Lỗ quá, như này chẳng bằng đi mua."

"Ngoại à, mục đích chính của bọn con là đi chơi cho vui mà." Tô Nhượng cười hì hì dỗ dành: "Mua nhiều thì chán lắm phải không ạ?"

Ngoại thấy họ vui vẻ thì nở nụ cười, bận rộn đến phòng bếp để làm cá.

Hạ Đông cùng Diệp Dạng đi theo: "Con đến giúp ngoại."

Bữa tối đa phần là do Hạ Đông làm, chỉ có một đĩa cà chua xào trứng được Diệp Dạng làm, ngoại ngồi trên bàn khen không ngớt: "Tiểu Đông Tiểu Diệp nấu cơm ngon quá, ngon hơn so với ngoại nấu nhiều!"

Diệp Dạng ngầm đồng ý trong lòng, cậu chưa ăn cơm ngoại nấu nên không biết hương vị như thế nào nhưng đồ ăn Hạ Đông làm sẽ mãi mãi đứng số một trong lòng cậu.

Mọi người cơm nước xong xuôi thì bị ngoại đuổi đi tiêu cơm, không cho bọn họ có cơ hội rửa chén, Tô Tri Vi và Quất Tử thấy thế thì ở lại: "Mọi người ra ngoài đi dạo đi, bọn tôi ở lại dọn dẹp là được. Buổi tối nơi đây rất mát mẻ, nhớ mang điện thoại theo và đừng đi xa quá đấy."

Hạ Đông lôi kéo Diệp Dạng ra ngoài chọn một hướng đi khác với mọi người.

Hai người không biết đường, chỉ nắm tay nhau lang thang đi dạo một cách vô định mà không cảm thấy nhàm chán.

Hạ Đông nhìn phía trước nói: "Chỗ đó hình như là trường học."

Hiện tại mới gần sáu giờ, chưa đến giờ cơm ở quê, tuy mặt trời đã xuống núi nhưng ánh sáng ở bên ngoài vẫn đủ đầy.

Đến gần đó có âm nhạc từ quảng trường truyền đến, Diệp Dạng gật gật đầu: "Là một trường tiểu học."

Hai người bước vào, một sân thể dục không lớn lắm rơi vào tầm mắt của họ, trong đó có rất nhiều người đang đứng khiêu vũ. Diệp Dạng thấy khá mới lạ, nơi đây không chỉ có các bác gái mà còn có vài người trẻ tuổi cùng hai ba đứa trẻ con đi theo phía sau nhảy cũng ra dáng ra hình.

Hai người không hứng thú lắm với quảng trường khiêu vũ nên đi sâu hơn vào bên trong, sau sân thể dục là một tòa nhà dạy học khoảng năm tầng, mặt tường được sơn màu xám, cầu thang được khóa lại bằng cửa sắt.

Diệp Dạng đứng dưới khu dạy học, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà: "Nơi đây giống với trường tiểu học của em."

"Ừm?"

Diệp Dạng nhớ lại dáng vẻ trường tiểu học của mình: "Mặt tường cũng sơn màu xám, cửa sắt chỗ cầu thang có hơi rỉ sét nhưng có thể lách vào được."

"Hồi đó sẽ có vài đứa bạn nghịch ngợm lén lẻn vào văn phòng của thầy giáo rồi nghịch trộm máy tính của thầy."

Hạ Đông hỏi: "Không có camera à?"

"Có ạ."

Diệp Dạng sinh ra ở một trấn nhỏ không khác nơi này là bao, cơ sở vật chất của trường học không được hoàn thiện như trên thành phố.

"Nhưng có rất ít nên có nhiều góc chết." Diệp Dạng cười cười: "Với lại chỉ cần không mất đồ hay xảy ra việc gì thì sẽ không có người chuyên môn giám sát."

"Em từng vào sao?" Hạ Đông không tưởng tượng nổi bộ dáng nghịch ngợm của Diệp Dạng.

"Không có." Diệp Dạng lắc đầu: "Chỉ là vài lần em tình cờ chứng kiến."

Tiểu học đối với Diệp Dạng cũng không phải một đoạn ký ức tốt đẹp gì cả, khi ấy cậu rất hướng nội, vì để bố chú ý đến mình hơn nên đi học cậu ngoan ngoãn nghe giảng, học tập rất nghiêm túc, tất cả chỉ vì bố sẽ xoa đầu cậu nếu cậu được một trăm điểm.

Đó là thời khắc dịu dàng hiếm hoi còn sót lại trong trí nhớ của Diệp Dạng.

Thứ đáng giá nhất mà ba Diệp có thể nói về Diệp Dạng chính là thành tích ưu tú của cậu.

"Em vẫn nhớ mùa này ở đó trời rất hay đổ cơn mưa." Diệp Dạng vẫn hơi ngửa đầu như cũ: "Khác với những bạn nhỏ có bố mẹ tới đón, chỉ có mình em đứng trong phòng bảo vệ, chậm rãi chờ tạnh mưa."

Hoặc là chờ mưa nhỏ lại thì chạy dọc theo mái hiên nhà người khác để về nhà, lúc qua đường thì che cặp sách trên đỉnh đầu mà chạy, nước mưa tạt nhòe mi mắt khiến đôi khi cậu không thấy rõ có xe hay không.

Yết hầu Hạ Đông căng chặt, không rảnh lo đến việc cách đó không xa có người lui đến, hắn kéo cậu bạn nhỏ vào trong lồng ngực rồi nhẹ xoa đầu cậu.

"Em vẫn nhớ vào mùa đông năm nọ mà em quên mất là năm lớp mấy, lúc ấy tuyết rơi dày đặc phủ kín sân thể dục, trường học thông báo nghỉ, thầy giáo gọi cho từng phụ huynh để họ đến đón con của mình, tất cả mọi người đều được đón ngoại trừ em bởi vì bố em nói ông ấy đang chơi mạt chược không đi được, nhờ mẹ kế đến đón thì bà ấy không muốn."

"Em đành tự mình đi về, trên đường về nhà phải băng qua một con sông nhỏ, tuyết trên mặt đất rất trơn vì có người và xe cộ đi qua, em không để ý bịch một cái..." Diệp Dạng chôn mặt nơi xương quai xanh của Hạ Đông cười khẽ: "Bịch một cái té ngã, văng rất xa nên rớt luôn xuống dưới sông."

Hạ Đông siết chặt tay: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì em bò mãi mới lên được bờ, nước không sâu lắm nhưng rất lạnh, chân em đông cứng, mặt đất lại trơn." Diệp Dạng cười tự giễu: "Em về đến nhà họ đã ăn cơm xong, chỉ để lại cho em một bát đồ ăn nguội lạnh."

Nước ấm trong bình nóng lạnh đã hết, cậu lê cơ thể đi đun nước tắm rửa cho bản thân, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại.

Lúc ấy thật sự rất tuyệt vọng, Tiểu Diệp Dạng lê tấm thân ướt đẫm lạnh băng chạy về nhà nhưng không một ai chờ cậu trở về cả.

Dọc đường ấy cậu nghĩ mãi, có phải cậu không nên sinh ra trên đời này hay không, không ai chào đón cậu, không ai yêu mến cậu.

"... Đừng sợ." Cơn giận bùng phát trong lòng Hạ Đông, hắn cố kìm lại rồi đặt lên trán Diệp Dạng một nụ hôn: "Về sau có anh rồi, anh sẽ không làm em khóc."

Diệp Dạng nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: "Anh Đông..."

"Ừm, anh ở đây."

"Em chỉ có anh thôi."

Trong lòng Diệp Dạng không phải là không bàng hoàng, tương lai sau này ra sao cậu không hề để tâm, cậu chỉ sợ tương lai không có Hạ Đông.

Lời bộc bạch "Em chỉ có anh thôi" bộc lộ sự sợ hãi từ trong đáy lòng của Diệp Dạng, đó cũng là một cách để trói buộc Hạ Đông ở bên cạnh cậu.

Nghe xong lời này chắc Hạ Đông sẽ có điều suy nghĩ nếu sau này hắn muốn chia tay với cậu hay muốn rời đi, Diệp Dạng cảm thấy bản thân rất ích kỉ, như thể cậu đang bắt cóc đạo đức vậy, nhưng cậu không thể tưởng tượng đến bộ dạng mình mất đi Hạ Đông.

Khi được tắm dưới ánh mặt trời ấm áp, ai lại cam tâm muốn trở lại nơi bóng tối đen kịt kia chứ?

Hạ Đông nhận ra sự bất an của Diệp Dạng, hắn siết chặt tay đang ôm Diệp Dạng lại, mạnh mẽ khóa người trong lồng ngực.

"Dạng Dạng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top