Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Edit: Ngọc Miêu

Beta: An Nhiên

~~~~~~~

Diệp Dạng tỉnh dậy dưới cơn mưa lao xao, eo cậu bị Hạ Đông gắt gao khóa chặt trong lồng ngực, không thể động đậy.

Hạ Đông vẫn đang ngủ, lông mi dài chiếu lên mi mắt một cái bóng màu xám nhạt, dưới chút nữa là đôi môi hồng nhuận.

Hạ Đông có đôi môi đỏ mọng no đủ nhất trong số những người đàn ông Diệp Dạng từng gặp, Diệp Dạng chăm chú nhìn nó một lát, không nhịn được nữa mà đặt xuống một nụ hôn.

"Mới sáng sớm đã tán tỉnh anh, em muốn làm gì đây?" Có vẻ Hạ Đông vừa tỉnh dậy nên giọng nói trầm khàn khiến lỗ tai Diệp Dạng ngưa ngứa.

"Không tán tỉnh mà..."

Diệp Dạng phản bác một cách thiếu tự tin, cậu vừa nói xong đã bị Hạ Đông xoay người đè ở dưới thân, hôn cho thỏa.

Sáng sớm tinh mơ, Hạ Đông sợ hôn lâu sẽ có phản ứng nên đành lưu luyến buông tha cho đôi môi hồng nhạt kia sau vài phút.

Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, thi thoảng còn có tiếng sấm vang lên.

"Sao mưa lớn vậy nhỉ, dự báo thời tiết không chuẩn tí nào." Hạ Đông cúi đầu hỏi: "Có muốn đóng cửa sổ ban công lại không?"

Chỉ phòng ngủ chính nhà bà ngoại mới có điều hòa, các phòng khác đều chỉ có quạt, vì sợ buổi tối nóng nên tối qua họ đã mở cửa sổ ra.

Diệp Dạng lắc đầu: "Không cần đâu, dù sao cũng không ngủ được, nghe tiếng mưa rơi cũng khá thoải mái."

"Được." Hạ Đông cười rồi hôn lên trán Diệp Dạng: "Đến đây nằm một lát."

"Ừm..."

Tuy sấm réo từng hồi ngoài cửa sổ rất đáng sợ, nhưng Diệp Dạng đang nằm trong lồng ngực ấm áp của Hạ Đông, cái lạnh lẽo của ngày mưa không chạm được đến cậu.

Diệp Dạng trở mình, dựa lưng vào lồng ngực của Hạ Đông, cảm nhận được một cảm giác an toàn vững chãi.

Hạ Đông để ý thấy trên đầu Diệp Dạng có hai cái xoáy nhỏ, nghe nói càng nhiều xoáy tóc thì đứa nhỏ càng thông minh. Trước kia Hạ Đông không tin tưởng nhận định này lắm, nhưng hiện giờ nghĩ đến Dạng Dạng nhà hắn thì chắc chắn là thông minh tuyệt đỉnh.

Tối qua khi từ trường học trở về, Hạ Đông nhận được một cuộc gọi từ bố hắn.

Hạ Thành Nghiệp đã đến phía nam thành phố, thậm chí còn vào nhà.

Hiện tại trong nhà chỉ có một phòng ngủ có giường, trong phòng còn có đồ dùng sinh hoạt và quần áo của hai người, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm cũng là của hai người.

Cốc đánh răng của họ là cốc đôi cho tình nhân, nó được Diệp Dạng đặt không bao lâu sau khi hai người xác định quan hệ. Trên chiếc cốc có in hình hai người con trai do Hạ Đông vẽ rồi gửi cho chủ quán in lên.

Hạ Thành Nghiệp chỉ đi công tác đến đây rồi thuận tiện ghé thăm con trai mình, mà chẳng ngờ lại phải chào đón bất ngờ lớn như vậy.

Thông qua cuộc gọi tối qua, Hạ Đông không nhận rõ được cảm xúc của bố hắn như thế nào, giọng nói bên kia điện thoại vẫn rất bình tĩnh, chỉ bảo hắn về nhà vào ngày mai.

Nhà ở đây hiển nhiên không phải ngôi nhà mà Hạ Đông đang ở, mà là căn nhà phía đông thành phố.

Hạ Đông không định nói cho Diệp Dạng biết chuyện này, hắn hơi do dự nói: "Dạng Dạng, mấy hôm sau chắc anh không ở lại với em được."

"Sao vậy ạ?" Diệp Dạng lật người, đối mặt với Hạ Đông: "Anh có việc bận à?"

"Ừm..." Hạ Đông hùa theo ý cậu: "Cái mật thất bên thành phố X có vấn đề, anh phải đi xem."

"Dạ..."

Diệp Dạng mím môi không nói gì. Lúc nghe thấy Hạ Đông nói muốn đến thành phố X thì suy nghĩ đầu tiên của cậu là cùng đi với hắn, nhưng cậu đã nhịn xuống.

Cậu rất nhạy cảm, nếu Hạ Đông muốn dẫn cậu theo thì chắc chắn sẽ không nói như vậy.

"Đi khoảng bao lâu ạ?"

Hạ Đông không thể cho cậu một câu trả lời chắc chắn, chỉ nói: "Anh sẽ cố gắng về sớm."

Diệp Dạng như không nhận ra sự né tránh của Hạ Đông, cậu rũ đầu xuống vùi vào lồng ngực Hạ Đông.

Hạ Đông nhìn được sự mất mát của cậu, nói đùa để điều hòa bầu không khí: "Sao nào, lưu luyến anh à?"

Diệp Dạng lí nhí "Ừm" một tiếng.

Hạ Đông siết chặt vòng tay ôm lấy Diệp Dạng, thầm thở dài trong lòng. Hắn không cố ý muốn gạt Diệp Dạng, chỉ là hắn muốn giải quyết sự việc ổn thỏa để khi Diệp Dạng gặp người nhà của hắn sẽ là sự vui vẻ, ấm áp mà không phải trong thế giương cung bạt kiếm.

Bao sóng gió để cho mình hắn chịu được rồi, còn Diệp Dạng chỉ cần đón nhận nụ cười và sự chào đón.

Việc Hạ Thành Nghiệp không chấp nhận nổi việc này không nằm trong phạm vi phán đoán của Hạ Đông. Bố hắn là một người phân rõ đúng sai, hơn nữa còn là một thê nô chính hiệu, hồi trước ông ở bên mẹ hắn bị mẹ hắn quản rất nghiêm, hiện tại ở cạnh Chúc Anh chỉ hơn chứ không kém.

Hắn có thể nói trước cho Chúc Anh, rồi để Chúc Anh từ từ xoa dịu Hạ Thành Nghiệp.

Bố hắn chỉ nóng giận nhất thời chứ sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận.

Nghĩ đối sách ở trong lòng xong xuôi, Hạ Đông bắt đầu công cuộc dỗ cậu bạn nhỏ trong lồng ngực: "Lần nay không phải không muốn dẫn em theo mà do thời gian gấp gáp, bận quá thì anh sẽ không có thời gian để ý đến em, hơn nữa em còn nơi muốn đi ở đây, không nên chậm trễ..."

"Em biết mà..." Diệp Dạng rầu rĩ nói: "Anh Đông, anh không cần như vậy."

Hạ Đông sửng sốt: "Gì cơ?"

"Không cần dỗ em... cẩn thận như vậy, anh vội đi công tác thì em sẽ không gây chuyện vô cớ đâu, em cũng chẳng phải con nít..."

Lòng Hạ Đông nhũn cả ra, hôn lên tóc mai của Diệp Dạng: "Còn một tháng nữa mới trưởng thành mà bảo không phải con nít..."

Diệp Dạng đấm đấm vào ngực Hạ Đông, hơi bực mình.

Hạ Đông mỉm cười nắm lấy cổ tay Diệp Dạng: "Anh biết, Diệp Dạng nhà anh rất hiểu chuyện... Nên sẽ không vô cớ gây chuyện đâu, là anh nhớ em, cũng sợ em sẽ nhớ anh..."

Diệp Dạng đỏ mặt, thì thầm: "Không thèm nhớ anh đâu."

"Đúng vậy, không nhớ anh, vậy anh nhớ em cũng được phải không?" Hạ Đông nhếch môi: "Lúc đi công tác sẽ nhớ em, lúc ăn cơm cũng muốn ăn với em, lúc ngủ cũng muốn ôm em ngủ..."

Hạ Đông hơi ngừng, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Dạng: "... Lúc ấy cũng sẽ nghĩ đến khuôn mặt em."

Diệp Dạng đỏ chót cả mặt: "Lưu manh!"

Hạ Đông cười ha ha, da mặt cậu bạn nhỏ mỏng quá đi. Chỉ một tháng nữa thôi là đến sinh nhật cậu rồi, một tháng sau, Dạng Dạng của hắn đã không còn là một cậu bạn nhỏ nữa.

Hạ Đông vuốt ve cái gáy của Diệp Dạng, nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho cậu bạn nhỏ.

Đang ngây người thì khuôn mặt Diệp Dạng chậm rãi phóng đại trước mắt Hạ Đông, trên môi chạm vào thứ gì đó mềm mại.

Hiếm khi Diệp Dạng chủ động, cậu tính vươn đầu lưỡi ra.

Lúc vừa tỉnh dậy Hạ Đông đã nhịn một lần, giờ phút này hắn không thể nhịn nổi nữa mà đè Diệp Dạng ở dưới thân, tự mình giải quyết một lần.

Sau khi thân mật Diệp Dạng vẫn ôm Hạ Đông như cũ: "Khi nào anh đi ạ?"

"Chiều nay anh đi."

"Sớm vậy sao?"

Diệp Dạng cắn cắn môi, cậu cứ tưởng ít nhất phải chờ mai họ chơi xong trở về.

"Ừm, đợi ngớt mưa thì anh phải đi rồi, anh sẽ sớm trở về."

Hạ Đông bất đắc dĩ, vốn không cần phải vội như vậy, nhưng muốn come out thì phải điều chỉnh thái độ trước, hắn muốn hai ngày hắn về nhà, Hạ Thành Nghiệp không được đánh hắn.

Lần đầu tiên Diệp Dạng không mong mưa mau tạnh đến vậy, nhưng cơn mưa to đi rất nhanh, trước bữa trưa cũng chỉ còn vài hạt mưa phùn tí tách.

Hạ Đông không muốn thấy Diệp Dạng buồn nên sau khi ăn trưa còn ở lại với Diệp Dạng trong chốc lát.

"Đi thôi." Diệp Dạng nhịn xuống cảm giác không đành lòng: "Không đi thì lỡ chuyến bay mất."

Hạ Đông hơi bất ngờ, nhưng vẫn không giải thích: "Vậy anh đi nhé."

Diệp Dạng tiễn hắn vào ghế lái rồi ân cần thắt dây an toàn cho hắn, Hạ Đông giữ Diệp Dạng lại hôn một cái, đóng cửa khởi động xe.

"Đừng nhìn nữa, xe đã đi rồi."

Tô Tri Vi bất lực, từ khi Hạ Đông lái xe đi đến giờ đã mười phút, sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

"Dạ..."

Lúc Hạ Đông còn ở đây thì Diệp Dạng còn kìm được cảm xúc, Hạ Đông đi rồi, cảm xúc của cậu tụt không phanh.

Nghĩ đến cảnh mấy hôm nữa không được nhìn thấy Hạ Đông, buổi tối không có một người ôm vào giấc ngủ, cậu không kiềm được sự buồn bã.

Từ khi gặp nhau, chưa có lần nào họ phải xa nhau hai ngày cả.

Diệp Dạng có dự cảm rằng chuyến đi của Hạ Đông lần này sẽ không ngắn.

Ven đường chỉ còn lại chiếc xe của Dương Nhất Tỉnh, đột nhiên Diệp Dạng nghĩ đến việc bọn họ có bảy người mà Hạ Đông lái xe đi rồi thì lúc về phải làm sao bây giờ?

Tô Tri Vi nghe vấn đề của cậu xong thì an ủi: "Không sao đâu, nếu không được thì ném Tô Nhượng ở lại đây, sáu người bọn mình miễn cưỡng chen vào được."

"Chỉ sợ là anh Tỉnh không muốn." Diệp Dạng nhỏ giọng nói.

"Ha ha."

Quất Tử lắc đầu, lườm Tô Tri Vi một cái: "Đừng nghe bà ấy, lúc về thì chúng ta có thể gọi thêm cái xe nữa, chỉ cần gọi trước là được."

Trong trấn không có dịch vụ cho thuê xe, nhưng có thể bỏ thêm chút tiền gọi một chiếc đến đây.

Lúc ăn cơm tối, bên ngoài xào xạc nổi cơn mưa, Diệp Dạng chụp ảnh đồ ăn gửi cho Hạ Đông, bên kia trả lời lại gần như ngay lập tức: Ai nấu cơm tối vậy?

Diệp Dạng cúi đầu gõ chữ: Ngoại ạ.

Hạ Đông: Có ngon không?

Hạ Đông dừng đèn đỏ, thấy bên cậu bạn nhỏ vẫn hiện đang nhập, chậm rì chưa có tin nhắn mới, hắn tính gọi điện thoại đến thì có thêm một tin nhắn mới.

Cậu bạn nhỏ: Ngon ạ, nhưng anh nấu ngon hơn.

Hạ Đông bật cười, hắn nhận được một cuộc gọi của Chúc Anh.

Hạ Đông cúp máy, sau đó hắn nhắn tin với Diệp Dạng là anh có cuộc gọi, tạm thời không nói chuyện được, rồi gọi lại cho bà.

Hạ Đông do thám tình hình chỗ bà Chúc: "Tình huống hiện tại như nào rồi ạ?"

Chúc Anh thở dài: "Bố con về đến nhà thì tự nhốt mình trong phòng sách, đến giờ vẫn chưa ra, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì sau khi ông ấy đến nhà con?"

Hạ Đông thẳng thắn: "Con yêu đương."

"Với một người con trai."

Chúc Anh im lặng một lúc lâu, Hạ Đông nói tiếp: "Là người mà Dương Nhất Tỉnh đã nhắc đến lần trước."

Chúc Anh trầm mặc một lát: "Lần trước dì hỏi đùa có phải bạn trai con không thì con lại nói là không phải."

"Trước đó thì không phải." Hạ Đông giải thích: "Sau này mới xác định quan hệ."

"Con từ nhỏ đã vậy hay là..."

Hạ Đông cười cười: "Từ nhỏ đã vậy."

Chúc Anh thở dài: "Dì biết rồi, lái xe cẩn thận đấy, bố con đang nổi nóng, chắc sẽ không chấp nhận được trong thời gian ngắn, con chú ý đến lời nói của mình, đừng lấy cứng đối cứng với bố con."

"Dạ, con biết rồi."

Đột nhiên Chúc Anh nghĩ đến một chuyện: "Lần trước con đánh thái cực với dì có nói là người ta vẫn còn nhỏ... Nó bao lớn rồi?"

Bên Chúc Anh vang lên tiếng mở cửa, Hạ Đông không nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng là người giúp việc: "... Một tháng nữa là thành niên."

Bên kia yên lặng vài giây, Hạ Đông hơi chột dạ định nói tiếp thì nghe được tiếng rống giận: "Mày giỏi lắm Hạ Đông, vị thành niên mà mày cũng dám đụng vào, mày về đây xem tao đánh chết mày như nào!"

Đạ mú, sao bố hắn lại ở đây!

Hạ Đông suýt nữa trượt tay lái, bên kia vang lên một loạt tiếng bước chân, chắc là Chúc Anh rời khỏi chỗ bố hắn: "Con về đây trước đi, giờ bố con đang rất tức giận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top