Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Phác Chí Mân theo bản năng từ chối: "Không được"

Điền Chính Quốc nhìn cậu, phát ra một âm tiết: "Ồ"

Phác Chí Mân cầm quần áo trong tay, có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái, không nghĩ tới đối phương phản ứng bình tĩnh như thế.

Thật giống như một gấu đen to lớn đùng một phát thu nhỏ lại thành gấu bông.

Vốn tưởng rằng cậu không cho đối phương xem thì người nọ sẽ giở tính cáu kỉnh của con nít ra y như lúc xảy ra bạo loạn ở ghế sopha và hồ bơi vậy, không ngờ lần này lại rất hiểu chuyện nha.

Mắt Phác Chí Mân lộ vẻ khen ngợi.

Đứa nhỏ lớn rồi, đã hiểu......

Trong lòng còn không có nghĩ xong, Điền Chính Quốc giơ tay liền kéo lấy Phác Chí Mân quần, muốn cởi xuống.

Phác Chí Mân:......

Hiểu mẹ nó chứ.

Cậu biết ngay chuyện sẽ không đơn giản như vậy mà.

ở cái nhà này không có ai từ chối yêu cầu của Điền Chính Quốc, cơ hồ là mỗi chuyện muốn đều đáp ứng cho nên không có đáp ứng thì Điền Chính Quốc liền tự mình động thủ, cực kì đơn giản và thô bạo để đạt được cái mình muốn.

Hơn nữa cũng không có ai dạy Điền Chính Quốc, làm thế nào để được vui vẻ. Nhưng Điền Chính Quốc cũng sẽ mất đi một vài thứ nhưng mà vài thứ đó mất cũng được.

Giống như đạt được mục đích thì liền vui vẻ 🙂

Cũng may Phác Chí Mân từ hồ bơi mới ra không bao lâu, hiện tại quần đều là nước, vải cứ dính chặt trên người không dễ gì mà lột được.

Thừ dịp Điền Chính Quốc còn chưa dùng một thân vũ lực như gấu đen Phác Chí Mân xoay mình như thiên nga nhỏ vọt sang một bên.

Quần bởi vì nước trơn trợt ra khỏi tay, Điền Chính Quốc thấy thế có chút mất hứng.

Phác Chí Mân bảo trì khoảng cách an toàn với anh, phòng thay quần áo không nhỏ cậu đứng ở nơi mà Điền Chính Quốc duỗi tay không tới, bắt đầu giảng đạo lý cho người nọ: "Chuyện này không thể tùy tiện cho người khác xem, người khác cũng không được tùy ý nhìn của anh".

Điểm này nhất định phải nói cho Điền Chính Quốc hiểu, hiện tại trí thông minh của anh chưa thành thục, ngày nào đó ở bên ngoài cho người khác xem lão nhị thế thì không hay.

Nếu như bị người khác coi thành biế.n thái mà đánh, Phác Chí Mân dám khẳng định anh sẽ phi thường thảm.

Nói chuyện này là dành 20% cho Điền Chính Quốc tự bảo vệ mình còn 80% là bảo vệ cho người khác.

Gấu đen lớn đâu phải ai đánh cũng thắng được.

Dứt lời, ếch xanh nhỏ cảm thấy lời mình mới chính xác 100%.

Điền Chính Quốc: "Nhưng là cậu đã nhìn thấy của tôi rồi!"

Phác Chí Mân:......

Đệch, sơ ý rồi.

Phác Chí Mân: "Tôi lúc nãy không phải là cố ý."

"Ồ"Điền Chính Quốc cất bước đi qua "Tôi đây cũng không phải cố ý."

Chỉ số thông minh không nhiều lắm, nhưng hiện tại đủ dùng

Phác Chí Mân giữ chặt cánh tay Điền Chính Quốc đang duỗi tới "Vậy cũng không được."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Vì sao?"

Phác Chí Mân: Vì lòng tự trọng của tôi🙂

Nói tới đây liền thay đổi giọng điệu, đem người ta kéo qua tới, mở miệng hỏi: "Anh muốn xem của tôi, có phải vì muốn so ai to hơn?"

Điền Chính Quốc sẽ không nói dối, bị người chọc thủng tâm tư mặt cũng không đỏ thật thà gật gật đầu chó đồng ý.

Phác Chí Mân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bên tai: "Như vậy là hành động không tốt, làm người không nên so đo nhiều như thế!"

Điền Chính Quốc không hiểu.

Phác Chí Mân lời ít mà ý nhiều: ""Không thể đem anh em ra so sánh làm vậy sẽ bị chú cảnh sát bắt đó"

Trong thời thơ ấu ai mà không dọa mấy đứa nhóc con hư sẽ bị cảnh sát bắt đi.

Phác Chí Mân: Cơ trí.jpg

Hiển nhiên chiêu này cũng thành công khuyên được Điền Chính Quốc.

Đối phương không có lại muốn tuột quần cậu nữa.

Thấy lừa được Điền Chính Quốc, Phác Chí Mân nhẹ nhàng thở ra, "Anh mau mặc quần vào ra ngoài ăn bánh ngọt không hết đó"

Nhắc tới bánh kem, Điền Chính Quốc lập tức đã quên chuyện lột quần, vội vàng mặc quần đi xuống lầu nhìn người đi ra khỏi phòng thay đồ Phác Chí Mân lúc này mới cảm thấy thoải mái xíu, thay quần áo lại vào phòng tắm sấy khô tóc, xong xuôi mới xuống lầu.

Chung bá thấy Phác Chí Mân xuống dưới, tiến lên nói: "Phác Chí Mân thiếu gia, trà buổi chiều trà đã đem tới phòng khách, vừa lúc cậu cùng thiếu gia có thể vừa xem TV vừa cùng nhau ăn, thuận tiện tăng tiến tình cảm"

Tương lai hai người còn phải sớm chiều ở chung hơn hai năm, mà hiện tại đừng nói hai năm, mới ngắn ngủn hai ngày, Phác Chí Mân cùng Điền Chính Quốc đã làm hai trận, tần suất cao tới mỗi ngày một lần nếu cứ tiếp tục như vậy làm sao có thể cùng nắm tay nhau vượt qua cuộc sống hôn nhân.

Phác Chí Mân cũng không từ chối, dù sao Điền Chính Quốc nếu tới gây sự, cậu căn bản chống đỡ không được sức lực của đối phương, hòa bình ở chung là tất yếu

Ếch xanh nhỏ yêu hòa bình.

Lúc Phác Chí Mân đi đến phòng khách, Điền Chính Quốc đang ăn bánh ngọt xem TV, bên trong vẫn như cũ đang chiếu bộ phim kinh điển, bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?

Cô chạy anh đuổi, cô có chạy đằng trời.

Nhìn Điền Chính Quốc xem đến mê mẩn, Phác Chí Mân chọn vị trí không xa ngồi xuống mắt khó hiểu mà xem TV.

Loại phim này rốt cuộc có gì hay? Không phải chỉ là cốt truyện cũ rích sao?

Cô yêu anh ta và anh ta cũng yêu cô, sau một hồi ngược thân ngược tâm máu chó các kiểu cuối cùng HE.

Ếch xanh nhỏ ăn bánh mặt không đổi sắc nhìn nam nữ chính trong TV.

Nửa tiếng sau, một tập phim hết.

Phác Chí Mân như mới tỉnh giấc từ trong giấc mộng, sau có chút e thẹn thấp cúi đầu.

Đừng nói, hay là thôi đi vậy

Nhưng nhớ tới mình đã hai ngày không có vẽ bản thảo thiết kế, cậu gần đây có cùng bạn thành lập một phòng làm việc nhỏ, không thể chậm trễ được. Phác Chí Mân ăn xong bánh ngọt liền lên lầu quay về phòng.

Điền Chính Quốc vẫn ngồi ở trên sô pha xem tiếp tập nữa.

Nam chính trên TV đang ở trong mưa khóc đến đỏ mắt rõ ràng bên cạnh có mái hiên nhưng không chịu ở, kiên quyết đứng trong màn mưa đối với mái hiên làm như không thấy, giọng đầy thê lương: "Rốt cuộc như thế nào mới chịu sinh em bé cho tôiiiiii"

Điền Chính Quốc:!!!!!

Sinh em bé.

Đôi mắt trừng lớn giống chuông đồng.

Nữ chính so với nam chính thì thông minh hơn đang đứng ở gác mái không để nước mưa làm ướt mình dù chỉ là một góc "Anh rất tốt khiến em yêu anh, như vậy em mới có thể can tâm tình nguyện vì anh mà sinh em bé"

Nam chính cười tà mị: "Vậy em xong đời rồi, chờ em, anh nhất định sẽ đem em nuôi trắng trẻo mập mạp."

Đối tốt với bà xã làm bà xã yêu mình?

Như vậy là bà xã là có thể cho mình em bé?!

Điền Chính Quốc giống như học sinh tiểu học đi học, ngồi thẳng tắp trên sopha, ghim chặt nội dung vừa nghe được vào trong lòng.

Một bộ phim Mary Sue cẩu huyết, ở trong mắt Điền Chính Quốc lại là phim giáo dục.

Phim hay ghê

6h sáng hôm sau, bên tai Phác Chí Mân truyền đến một trận ngứa, thật giống như có lông chim khều khuề nhẹ ở bên tai, bị quấy rầy, cậu không tự chủ được nhíu nhíu mày đưa tay hòng đuổi đi lông chim không biết điều kia nhưng mà không có đuổi đi được còn thêm nhột nữa.

Phác Chí Mân: Có chút giận nha.

Hôm qua vừa đánh nhau vừa phải vẽ Phác Chí Mân mệt đến một ngón tay cũng không muốn động, hiện tại cái gì cũng không muốn làm chỉ muốn ngủ thôi.

Bị nhột đến không chịu nổi mơ mơ màng màng mở mắt ra liền đối diện với gương mặt đẹp trai của Điền Chính Quốc.

Nhìn đồng hồ mới 6h sáng.

Phác Chí Mân: 🙂

Anh tốt nhất có chuyện gì quan trọng cần nói.

Điền Chính Quốc nhìn người tỉnh, ở bên tai cậu nói: "Bà xã ơi, dậy ăn sáng"

Phác Chí Mân nghe xong đầu dụi dụi vào gối "Anh ăn đi, tôi không ăn đâu"

Nói xong nhắm mắt lại, tính toán lại lần nữa đi vào giấc ngủ.

Phác Chí Mân: ngủ thôi.jpg

Như vậy sao được, ngày hôm qua nội dung trong phim truyền hình Điền Chính Quốc đã nhớ cho kỹ, nếu không đem bà xã dưỡng trắng trẻo mập mạp, sao có thể sinh em bé được.

Không ăn sáng là không được.

Huống hồ gọi bà xã ăn sáng cũng là vì tốt cho bà xã, như vậy mới có thể làm đối phương yêu mình.

Tiếp đó cánh tay dài duỗi ra, một phen ôm Phác Chí Mân lên.

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xuống ăn sáng."

Phác Chí Mân:???

Từ từ, cậu vừa rồi nói chính là cậu không ăn.

Muốn tiết kiệm lương thực trong nhà cũng không được???

Nhưng Điền Chính Quốc giống như không nghe thấy, cười khiêng người đi xuống lầu, đem người đặt ở trên ghế.

Phác Chí Mân: Anh vui là được.

Sau khi ăn sáng Điền Chính Quốc vì có lớp học bơi nên Phác Chí Mân liền được an tĩnh.

Dù sao cũng là đi hồ bơi ở trung tâm thành phố hồ bơi học, Điền Chính Quốc ra ngoài phải thay đồ.

Phác Chí Mân vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Điền Chính Quốc theo sau Chung bá đi ra.

Lúc này đối phương ăn mặc bộ đồ thể dục màu đen, khóa kéo áo kéo đến tận cùng, lúc cúi đầu cằm bị che khuất một phần trong cổ áo, vai rộng Thái Bình Dương mặc cái gì cũng cân được, eo hẹp chân dài phía sau đeo thêm một túi thể thao lớn.

Nhìn thấy Phác Chí Mân cười nói: "Bà xã ơi, anh đi học bơi nha"

Bốn chữ mô tả: Chó lớn mạnh khỏe.

Mắt Phác Chí Mân không tự chủ được ở Điền Chính Quốc trên người du tẩu, đối phương ngoại hình cùng dáng người được trời ưu ái, cực kì thích hợp làm người mẫu, đúng là giá treo quần áo tiêu chuẩn.

So với những mẫu nam cậu nhìn trên tạp chí còn đẹp hơn nhiều chủ yếu là do đối phương là người thật việc thật.

Nhìn thân hình của Điền Chính Quốc, Phác Chí Mân trong đầu nháy mắt bắn ra linh cảm.

Lúc sát vai cùng Phác Chí Mân đi, Điền Chính Quốc đột nhiên tới gần, thân hình cao lớn cúi xuống, nháy mắt đem Phác Chí Mân vây lại một chỗ, đôi tay cắm ở trong túi, thân trên nghiêng về phía trước, chóp mũi xíu chút nữa là chạm tới mặt Phác Chí Mân.

Nụ cười Điền Chính Quốc vẫn như trước, giống như chưa bao giờ có phiền não, không có ưu sầu, vô tư vô lo.

Mắt đào hoa nhìn Phác Chí Mân, mặt mày mang theo sự tin tin sẵn có: "Tôi ra ngoài, cậu có muốn cái gì không? Tôi đều có thể mua về cho cậu?"

Tự tin như thế nếu như cậu nói cậu muốn mặt trời người trước mắt cũng có thể mang về cho cậu.

Phác Chí Mân nghe được lời này biểu tình trên mặt có chút ngốc, tuy rằng sống hơn hai mươi năm, nhưng người nói như vậy, vẫn là lần đầu tiên Phác Chí Mân được nghe.

Trong núi không giống như ở thành phố phồn hoa, ra ngoài chính là đường phố sạch sẽ là những trung tâm thương mại náo nhiệt, trong núi cái gì cũng không có, ngay cả muốn đi một tạp hóa nhỏ cũng phải đi bộ vài km mới tới được.

Phác Chí Mân mỗi ngày đều có công việc đồng án phải làm, trong nhà cũng không dư giả, lúc không có việc gì làm thì ngồi đan sọt tre chờ đi khi họp chợ sẽ mang ra bán. Muốn cái gì cũng không có được bởi điều kiện nhà không cho phép.

Cậu mỗi lần xuống núi họp chợ, trừ bỏ mua đồ làm nông là cần thiết, hạt giống và quần áo cho con gái trong làng, lúc đi đường cậu hầu như là cúi đầu đi.

Cậu không dám nhìn, cũng không nên nhìn, nhìn liền sẽ hâm mộ, nhìn thì trong lòng liền có d.ục vọng, sau đó khi ban đêm nằm trong ổ chăn sẽ thở dài tiếc nuối, ruột gan cồn cào muốn có.

Nhưng cuộc sống của cậu, hoa màu thì bán để làm học phí, để mua lương thực không có dư để thõa mãn cái cậu thích.

Cũng chưa từng có ai hỏi cậu muốn cái gì.

Ở núi kia mọi người ai cũng có ham m.uốn, ai cũng cố giấu đi không ai là ngoại lệ.

Điền Chính Quốc là người đầu tiên, đơn giản ra khỏi nhà một chuyến, liền nói mang đồ cậu thích về cho cậu.

Phác Chí Mân há miệng nhưng lại không biết nói gì.

Cậu kiến thức ít, một ít đồ chơi trong thành phố cậu đã thấy qua nhưng đều không biết tên gọi vả lại hiện tại cậu cũng không cần món nào cả.

Đồ dùng cho thiết kế, lúc trước Trần Lâm biết cậu muốn làm nhà thiết kế liền đem những món cần thiết đều mua về cho cậu. Phác Chí Mân không muốn làm đối phương trễ giờ, chủ yếu là không nghĩ ra được bản thân muốn món gì, những thứ muốn bị đè nén quá lâu cũng dần phai nhạt: "Tôi không có muốn gì cả, ah mau đi học đi, trên đường chú ý an toàn"

Nếu cậu đã nói không cần, Điền Chính Quốc cũng không có hỏi lại, hiện tại trong lòng anh suy nghĩ rất là đơn giản đối phương nói không có thì chính là không có, liền quay đầu đi ra lên xe đi học.

Thời gian học tổng cộng ba tiếng đồng hồ, Điền Chính Quốc mang túi thể thao lờn từ hồ bơi ra ngoài liền thấy tài xế đang đứng chờ ở ven đường trong tay còn nắm xích hai con Dobermann.

Điền Chính Quốc tinh lực vô hạn, học bơi suốt ba tiếng nhưng cũng không cảm thấy mệt, thường học xong về sẽ dắt chó đi dạo.

Tài xế đem dây dắt chó giao cho Điền Chính Quốc, sau đó lái xe cách vài mét chầm chậm đi theo Điền Chính Quốc.

Muốn băng qua đường phải chờ đèn xanh, Điền Chính Quốc khi bị ngốc liền được Điền gia thuê người về dạy qua, dù sao nếu mà ngốc cả đời thì không thể để đối phương với những thường thức sinh hoạt cũng không tự gánh vác được.

Cho dù ngốc thì cũng có năng lực sinh hoạt bình thường mới được.

Trước kia Điền nhị thiếu gia xuân phong đắc ý, phong lưu phóng khoáng rồi đến khi Điền nhị bị ngốc cũng không ít người chê cười Điền Chính Quốc làm mất mặt Điền gia.

Điền Chính Quốc băng qua đường nắm dây dẫn hai con Dobermann tới công viên, cái công viên này bạn nhỏ không ít có rất nhiều là học chung với Điền Chính Quốc ở hồ bơi, hiện tan học có nhiều phụ huynh mang theo con đến nơi này chơi.

Mà Điền Chính Quốc mới vừa vào công viên liền thấy cách đó không xa có một ông lão bán bong bóng bay.

Mấy chục quả bong bóng được cột dây trôi nổi trên không, màu sắc rực rỡ, tạo thành một đám mây bong bóng đủ màu, ông lão tay nắm chặt dây cột không ít bạn nhỏ vây quanh chân ông cầm tiền muốn mua bong bóng bay.

Mắt Điền Chính Quốc bị bóng bay hấp dẫn trong mắt tràn ngập chữ "MUỐN"

Nếu đã muốn vậy nhất định phải có được, Điền Chính Quốc dắt chó qua ngoan ngoãn xếp hàng, thấy có bạn nhỏ sợ chó của mình, anh có chút hoảng loạn xốc áo thể dục lên đem đem đầu chó nhét vào trong quần áo.

Tầm nhìn đột nhiên tối tăm, chó Dobermann: anh đen ba dấu hỏi chấm.jgp

Chờ thật vất vả mới đến lượt mình, chó Dobermann cuối cùng cũng có thể thấy được ánh sáng, Điền Chính Quốc cười hồn nhiên: "Tôi

muốn một cái gấu trúc lớn"

Ông lão cũng không hỏi nhiều anh một đại nam nhân tới mua bong bóng bay làm gì, giơ tay đem bóng bay gấu trúc cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cầm trong tay, đột nhiên nhớ tới Phác Chí Mân, bà xã cũng phải có.

Phải đối xử với bà xã tốt mới được.

Nhưng các bạn nhỏ khác đều chỉ mua có một cái nếu mình mua hai cái có phải là quá tham lam không, ông lão sẽ bán cho mình chứ.

Nhìn thấy Điền Chính Quốc rối rắm sắc mặt, ông lão, "Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc: "Tôi có thể lại mua một thêm cái nữa không?"

Ông lão nghe xong liền cười vài tiếng: "Đương nhiên là được rồi"

Này không phải càng nhiều càng tốt sao.

Điền Chính Quốc vừa nghe có thể, tâm tình nháy mắt tốt lên, "Vậy tôi muốn mua cho bà xã một cái"

Ông lão: "Vậy cậu chọn cho bà xã cậu một cái đi"

Điền Chính Quốc nhìn chùm bóng trên cao: "Bã xã của tôi lớn lên trắng trắng mềm mềm còn sạch sẽ nữa so với tôi nhỏ hơn nhiều,tôi muốn cái này đi"

Điền Chính Quốc duỗi ra một ngón tay.

Ông lão: "Cái con thỏ trắng nhỏ này?"

Điền Chính Quốc: "Không phải, là con ếch xanh lớn kia"

Ông lão: ......

Thế việc gì phải cường điệu trắng trẻo sạch sẽ làm gì?

Ếch xanh lớn so với bà xã trắng trẻo sạch sẽ nhà anh có liên quan gì?

Sau khi trả tiền, Điền Chính Quốc vui vẻ nắm quả bóng bay trong tay, đầu tưởng tượng đến hình ảnh bà xã sau khi thấy sẽ vui vẻ và kích động.

Phác Chí Mân sẽ đi vòng quanh anh: "Trời ơi, đây là anh mua cho tôi sao?"

"Tôi rất cảm động, tôi nhất định sẽ sinh cho anh mười em bé luôn"

Điền Chính Quốc ngây ngô cười vài tiếng, kỳ thật nếu chín đứa thôi cũng được.

Lúc Điền Chính Quốc định rời đi, sau lưng đột nhiên đau nhói, Điền Chính Quốc sững sờ quay đầu thấy có mấy đứa nhỏ đang ném đá về phía mình.

"Chính là anh ta, anh ta chính là đứa ngốc mà baba tớ nói"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #boylove