Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Sau khi Ninh Hỉ rời đi, trong phòng có chút yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của Tạ Yến, hơi thở nóng bỏng, cách lớp quần mỏng cũng có thể cảm nhận được.

Bùi Quân bực bội khó chịu đẩy mặt hắn ra, trong lòng âm thầm giáo dục hắn một trận, một lúc sau, hắn lại không biết xấu hổ mà chen tới, thậm chí còn duổi tay vào trong hố khoeo* của hắn.

*Theo tui tìm hiểu thì đại khái là vùng đằng sau đầu gối

“…… Tạ, Yến!”

Bùi Quân nắm lấy tay hắn, tức giận túm ra nhét lại vào trong chăn.

Hai người gần đến mức, hắn có thể cảm thấy được sóng nhiệt đang thiêu cháy trên người Tạ Yến, nhưng đầu ngón tay lại lạnh buốt, Bùi Quân vén chăn ra đóng chăn lại, hơi lạnh trong phòng ùa vào, bả vai hắn co rúm lại run rẩy, giọng nói trong trẻo ngày xưa cũng có chút khàn khàn, muốn chui vào trong lòng ngực người nam nhân bên cạnh: “…… Lạnh…… Ôm.”

Gò má thiêu ra một tầng ửng hồng, như là một khối noãn ngọc. Làm người ta biết rõ là sắc mặt bệnh trạng, vẫn bị hấp dẫn không thể dời mắt.

Bùi Quân nhìn thật lâu, cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoan ngoãn ngoãn đó đến gần, áp vào lòng bàn tay hắn.

Sợi tóc đen nhánh quấn lấy ngón tay hắn, óng ánh như lụa đen, đầu ngón tay Bùi Quân nắm chặt lại, Tạ Yến kêu đau một tiếng, hắn vội vàng buông ra, không được tự nhiên ho nhẹ một cái.

Rõ ràng là bị túm đau, giây tiếp theo vẫn sáp đến người hắn không so đo hiềm khích trước đó.

“Biết lạnh mà còn đá chăn, thật khó hầu hạ.”

Bùi Quân trào phúng một tiếng, ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía khác, khóe miệng lại vô thức mím lại.

Trong phòng cả trà nóng cũng không có, Ninh Hỉ cũng không ở đây.

Bùi Quân cúi đầu nhìn nhìn mặt mày Tạ Yến bởi vì lên cơn sốt mà lộ ra vẻ quá mức xinh đẹp, hừ lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy chiếc mãng bào dày nặng mình mặc thượng triều, triều phục này dùng chất liệu chắc chắn, mỗi lần Bùi Quân mặc đều có thể ra mồi hôi đầy người.

Hắn nắm triều phục thêu bốn móng vuốt đại mãng xã tượng trưng cho quyền hành tối cao của Nhiếp Chính Vương, phủ lên trên cái chăn của Tạ Yến.

Bùi Quân đè một bên góc chăn của hắn chờ thái y tới, đầu hắn thật sự rất đau, chỉ muốn dựa vào mép giường nhắm mắt dưỡng thần một lát, nhưng Tạ Yến vẫn luôn trở mình, lăn qua lộn lại, ở bên cạnh đầu rầm rì, không biết là đang khóc hay là cái gì, giống như một ổ muỗi mùa hè.

Khi cơn đau đầu của hắn phát tác kiêng kị nhất là bên cạnh có động tĩnh, cả tiếng côn trùng kêu tiếng tuyết rơi cũng đều cảm thấy chói tai.

Bùi Quân ngồi dậy, tức giận nhéo cánh tay Tạ Yến, đáy mắt đỏ tươi: “Tạ Yến, câm miệng.”

Tạ Yến nghe thấy hắn kêu tên mình, cắn cánh môi, nỗ lực kiếm chế âm thanh, mở to mắt nhìn hắn, đuôi mắt xinh đẹp thanh tú đỏ hoe.

Kìm nén quá lâu, hắn bỗng nhiên khóc thút thít, tủi thân hít hít mũi.

“……”

Đầu Bùi Quân muốn nổ tung, máu sau cổ dồn lên từng hồi, tay hắn không ngừng siết chặt cánh tay Tạ Yến, rồi sau đó bỗng dưng, buông lỏng ra.

Hắn không biết thời điểm người ta sinh bệnh nên dỗ như thế nào, thời điểm tiểu hoàng đế đau răng khóc nháo, hắn nghe phiền, từ trước đến nay đều là nhấc lên đánh. Hiện giờ Đại Ngu, còn chưa có người có thể kêu Nhiếp Chính Vương hắn chính miệng tới dỗ.

Nhấc Tạ Yến lên đánh một trận?

Sợ là còn khóc dữ dội hơn, khóc liền ba năm, khóc ra một con sông đào bảo vệ thành mới.

Tạ Yến khóc khá là xinh đẹp, nhưng khóc mù mắt cũng không đáng giá.

“…… Lại đây.”

Bùi Quân chung quy vò đã mẻ lại sứt, đè đè huyệt Thái Dương, dang cánh tay ra sau lưng hắn, ôm đến trước người, lực đạo nhẹ hơn rất nhiều, cố gắng hết sức khắc chế mình để không làm hắn đau nữa.

Tạ Yến chậm rãi đi tới.

Bùi Quân kéo chăn với áo ngoài ra, bao lấy cả hai người.

Trong đệm chăn tối màu, Bùi Quân và hắn nhìn nhau, quá gần, gần đến mức không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt trắng nõn - tinh xảo, tầm mắt chỉ có thể dán chặt vào con mắt ướt át ở trước mặt.

Bùi Quân cố gắng nhớ lại khi còn nhỏ mẫu phi dỗ hắn như thế nào, cứng đờ vỗ vỗ phía sau lưng Tạ Yến, ngữ khí lạnh lùng, rất giống như là muốn ăn thịt người: “Không được khóc nữa, có nghe thấy không?”

Dỗ cứng nhắc như thế, Tạ Yến lại rất hưởng thụ, thuận cửa tiện đường ôm eo hắn, gối lên ngực nóng hầm hập của hắn nhắm mắt lại, vui vẻ đáp lại: “Ân!”

-

Tạ Yến ngừng khóc, Bùi Quân lại không ngủ được.

Hơi thở nặng nề trực tiếp phả vào bên tai, quấy trộn luồng không khí nóng ẩm, từng chút từng chút rót vào màng nhĩ.

Thân thể trên người rất nhẹ, nhưng cũng không phải là không có trọng lượng, đặc biệt là phát sốt lại càng nóng hơn, làm Bùi Quân khó có thể bỏ qua.

Cúi đầu xuống, chính là lông mi nhỏ dài lộn xộn của hắn.

…… Cùng cánh môi đỏ thắm.

Bùi Quân muốn tránh đi, nhưng vòng eo bị Tạ Yến quấn lấy, giống như con mèo quấn cái đuôi quanh mắt cá chân của chủ nhân……Nếu chủ nhân ghét bỏ nó quấn, nhấc chân muốn đi, nó liền kêu meo meo mà quấn chặt hơn, ánh nước lấp lánh trong cặp mắt bảo thạch, giống như bị người ta vứt bỏ.

Không cho ngươi đi.

Bùi Quân đau đầu đến mức suy nghĩ mọi thứ đều hỗn loạn, hắn suy nghĩ vẩn vơ một vòng, trong đầu chỉ còn lại một nghi vấn.

—— sao hắn lại dính người như vậy?

Tay Bùi Quân nắm cánh tay ôm ở trên eo mình, càng nhíu mày hơn.

…… Thân thể này quá gầy yếu, các đại cô nương so với hắn đều đầy đặn hơn. Còn có một đoạn cánh tay lộ ra, gầy đến mức có thể cầm được bằng một tay.

Đều là nuông chiều từ bé, sao mấy công chúa hoàng thất kia vừa đến mùa hè, cổ tay lộ ra dưới lớp tuyn mỏng đều mượt mà tinh tế, đeo một cái vòng tay vàng, nhìn liền thấy phú quý sung sướng, hắn lại là dẹp?

Dẹp cũng không có nghĩa là khó coi, chỉ là quá gầy, cầm vào không thoải mái. Nhéo nhẹ, hắn liền kêu đau, buông lỏng tay ra sẽ có một vài vết đỏ, giống như bị ngược đãi rất lớn.

Mấu chốt là, khi vòng ở trên cổ thật sự cộm rất đau

Chờ hắn hồi phục, liền kêu hắn đi nâng tạ.

Nhưng eo thì được……Nhỏ hơn chút dễ ôm, liền không cần cố tình tập luyện.

Bùi Quân nhéo cổ tay của hắn ghét bỏ một trận, trong lòng nói: Chờ tập luyện xong tròn ra, gọi người làm một chiếc vòng đeo tay cho hắn đeo, cánh tay trắng muốt xứng với vàng, lúc này mới xinh đẹp.

Hắn đối với lần an bài này của mình thập phần vừa lòng, cả hoa văn trên vòng tay cũng đã nghĩ kỹ rồi, liền khắc mây bay trăm dơi*, hỉ thước náo mai**, sống động náo nhiệt……

*Ý nghĩa của hoa văn là phúc vô tận. Mây trôi như ước nguyện. Dơi là "phúc"
**Con chim hỉ thước đậu trên cành mai. Người ta coi là dấu hiệu của sự may mắn. Chim hỉ thước là loài chim mang điềm lành, hoa mai nở trước trăm hoa là hoa báo xuân.

Đỉnh mày Bùi Quân hơi giãn ra, cơn đau đầu cũng dịu đi rất nhiều.

Hắn xưa nay thân thể nóng ấm, một đoạn cánh tay bị hắn cầm đến ấm áp, mềm - mại, chơi chán rồi mới buông. Hắn đại phát từ bi lấy tay áo lau mồ hôi cho Tạ Yến, liền ngửi được một mùi hương thảo dược nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Tạ Yến, còn mát lạnh hơn cả hương an thần thường dùng.

Cũng không biết có phải là ở nhà tắm ngâm trong thuốc hay không, trên tóc đều là mùi đắng

Bùi Quân cúi đầu là có thể ngửi thấy, hắn không kiêng nể gì mà hưởng thụ một hồi, tâm trạng vẫn luôn nóng nảy không yên ổn cũng dần dần bình tĩnh lại.

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu một hồi là tiếng khóc của Tạ Yến, một hồi là Tạ Yến nói mớ, còn có Tạ Yến ở bên tai hắn thổi khí…… Vô số Tạ Yến to bằng bàn tay ríu rít chuyển động loạn xạ xung quanh hắn. Khắp người hắn giống như bị rót chì, mệt đến nỗi không mở mắt ra được.

“Tạ Yến……”

Không bao lâu, mí mắt nặng nề, rơi vào một giấc ngủ ngon.

-

Bùi Quân có một giấc mơ.

Trong mơ hắn một nghèo hai trắng, chỉ là đồ tể dựa vào mổ gà giết dê cho người ta mà sống, bởi vì tạo sát nghiệt nặng, láng giềng đều không thích lui tới với hắn. Vừa mở mắt, trong tay hắn đã cầm theo dao mổ, đang giết gà, tiểu Thanh Mai bệnh tật ốm yếu của hắn, gọi là Yến Yến, đang ngồi ở một bên khuôn mặt nhỏ đau khổ uống dược.

Cha mẹ Yến Yến bị thổ phỉ giết chết, còn lại một mình tiểu Thanh Mai, thân thể không tốt, được gởi nuôi ở trong nhà Bùi Quân.

Yến Yến ho, nhu nhược nói: “Bùi ca ca, ta uống dược là đủ rồi. Ta không có muốn uống canh gà, ngươi thật sự không cần giết gà vì ta.”

“……” Bùi Quân nhìn khuôn mặt dung sắc tươi đẹp ho khan, trong lòng run lên, cầm đao cứa vào cổ gà, “Gà tính là cái gì, nếu Yến Yến nếu muốn ăn, đều giết cho Yến Yến bồi bổ cơ thể!”

Yến Yến khẽ cười, xoay người đi ra cửa, đột nhiên ai da một tiếng.

Bùi Quân lập tức ném dao mổ xuống, đi tới cầm tay Yến Yến: “Làm sao vậy?”

Yến Yến xắn tay áo lên, lộ ra một cổ tay nho nhỏ thon thon một tay có thể nắm trọn, phía trên được bao phủ bằng một chiếc vòng gỗ chỉ có vết nứt.

Hắn nhỏ giọng nức nở: “Không có việc gì Bùi ca ca, ta chỉ là tiếc chiếc vòng tay gỗ của mình, cũng không có muốn vòng tay vàng xinh đẹp như trong nhà Vương thiếu gia bên cạnh……”

Bùi Quân bị mê hoặc trước nước mắt lưng tròng của tiểu Thanh Mai, xoa cánh tay bị đập đỏ ửng của Yến Yến: “Mua! Đập nồi bán sắt mua vàng cho Yến Yến!”

“Bùi ca ca……” Yến Yến trong mắt tràn đầy ẩn tình, trong lòng mềm mại, nhẹ nhàng cúi xuống mổ vào bên tai hắn, còn móc lấy ngón tay hắn.

Bờ môi thật mềm.

Trên người thật thơm.

……

Khi Ninh Hỉ dẫn thái y vào, giật mình.

Chỉ thấy Nhiếp Chính Vương cúi đầu ở bên ngoài chiếc giường nhỏ, chân dài ủy khuất vắt vẻo, không có chỗ gác, trong lòng ngực ôm Bình An Hầu bị bọc lại như nhộng, mặt đối mặt, sợi tóc quấn lấy sợi tóc, ngủ ngon lành.

Ninh Hỉ có chút ngạc nhiên, từ trước đến nay Nhiếp Chính Vương mắc bệnh đau đầu, không thiếu được phải lăn lộn vài canh giờ, hương an thần đốt đến độ bốc khói, trong phòng khói lửa mịt mù, hắn mới có thể miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Lúc này vậy mà không ầm ĩ…… Cứ như vậy ngủ?

Đang tiến lại gần kinh ngạc nhìn tay của hai người đan vào nhau, đột nhiên nghe Nhiếp Chính Vương đang ôm Bình An Hầu liên tục nỉ non: “Yến Yến, Yến Yến……”

Ninh Hỉ ngạc nhiên, Yến Yến lại là ai.

Dựng lỗ tai muốn lắng nghe cho kỹ, đột nhiên đối diện một đôi mắt lạnh nhạt âm hiểm.

Hắn tạ lỗi một tiếng, vội lui ra phía sau quỳ xuống: “Điện hạ.”

Bùi Quân mở mắt ra, mờ mịt một lúc mới lần nữa định thần lại, thấy vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Ninh Hỉ, hắn cúi đầu nhìn lướt qua, thấy khuôn mặt xinh đẹp yếu ớt giống nhau như đúc với tiểu Thanh Mai trong mộng, trong đầu nháy mắt hiện lên Yến Yến ôn nhu dụ dỗ hắn giết gà mua vòng tay, cuối cùng đem trong nhà tiêu xài không còn cái gì.

Tiểu Thanh Mai không chỉ thích vàng bạc, còn thích uống canh nhân sâm, uống nhân sâm trăm năm tuổi như uống nước.

Mỗi khi Bùi Quân không mua cho hắn, hắn sẽ khóc, khóc tê tâm phế liệt.

…… Cuối cùng trong nhà thiếu nợ, không trả được, tiểu Thanh Mai ôm những chiếc váy cài tóc có hoa trân châu và nhân sâm mà Bùi Quân mua cho hắn, còn không nỡ đưa cho chủ nợ, ngồi dưới đất khóc ô ô.

Bùi Quân ở trong mộng làm con ở cho người ta cả đời, để trả nợ cho Yến Yến.

Hắn sắc mặt u ám, cảm giác mệt mỏi làm việc vất vả trong mộng còn chưa tiêu tan, cảnh trong mơ và hiện thực lung tung xen lẫn, hắn rút tay mình ra, hoảng hốt nói: “…… Cô chẳng qua là phủ cái áo cho hắn , hắn liền không biết xấu hổ, sáp đến câu ngón tay của cô.”

Ninh Hỉ liếc nhìn Tạ Yến đang ngủ say, vẻ mặt hoang mang.

“Còn vô cớ gây rối, khóc sướt mướt hỏi xin cô vòng tay vàng, xin trâm, xin váy lông chim hoàng yến.”

Ninh Hỉ không hiểu ra sao, này rốt cuộc là chuyện gì.

Chuyện vòng tay vàng và trâm váy từ đâu ra? Bình An Hầu hỏi xin Nhiếp Chính Vương vòng tay?

“Cô……” Hắn không để ý tới Ninh Hỉ hoang mang, dừng lại một lúc, “Cô đau đầu vô lực, không thể thoát ra được.”

Sau một lúc lâu một chữ cũng nghe  không hiểu, thấy chính hắn cũng giải thích không rõ, sợ là ngủ hồ đồ thôi

Ninh Hỉ gian nan mà lừa gạt cho qua việc này: “……Vâng, đây là bệnh nặng, sao có thể cậy sủng mà kiêu, xin điện hạ vòng tay chứ? Nên gọi thái y nhìn xem thôi.”

“Xác thực nên như thế.” Bùi Quân tán đồng gật gật đầu, hai người trong lòng ngầm hiểu rõ mà không hề đề cập đến việc này, “Thái y.”

Thái y trẻ tuổi vhờ ở ngoài cửa vội vàng tiến vào khấu đầu: “Điện hạ.”

Bùi Quân tránh sang một bên: “Xem cho Bình An Hầu.”

Hôm nay Trần viện chính của Thái Y Viện không có trực, tới chính là đệ tử cuối cùng* của Trần Trường Côn, Lâm thái y.

Trước khi đến, Lâm thái y cố ý hỏi thăm tình huống như thế nào, nhưng Nhạn Linh Vệ truyền lời vẫn chưa đi vào Bão Phác cư, chỉ hoàn chỉnh biết bệnh rất nặng, tới nông nỗi cần nhân sâm lâu năm treo mệnh, Lâm thái y sợ tới mức ngã lộn nhào vọt vào phủ Nhiếp Chính Vương.

Kết quả đi lên thỉnh mạch, Lâm thái y khó hiểu một trận, lại cẩn thận kiểm tra, lúc này mới xoay người bẩm báo.

“…… Hồi điện hạ, Bình An Hầu chỉ là phong hàn sốt cao bình thường.”

Bùi Quân dần dần thanh tỉnh, từ trong mộng “Yến Yến” bứt ra, nhìn về phía “Yến yến” ngoài mộng, nhíu mày nói: “Chỉ là phong hàn? Phong hàn vì sao yêu cầu nhân sâm lâu năm bảo vệ mạng sống?”

Thái y lau mồ hôi: “Là, là phong hàn…… Chỉ là căn cơ kém, cho nên nhìn qua so với người khác phá lệ nặng hơn. Xin hỏi điện hạ, Bình An Hầu hai ngày trước có phải dãi gió dầm mưa ?”

Bùi Quân nghĩ đến đêm đó trong hoa viên, đến trên giường Bão Phác cư, trên người Tạ Yến vẫn luôn ẩm ướt. Hắn chỉ cho rằng không trở ngại gì, cùng Tạ Yến càn quấy hồi lâu, tới nửa đêm, mới cầm y phục mới thay cho hắn.

Nguyên lai phong hàn tới như vậy…… Kia xác thật có chút liên quan tới hắn.

“Thần kê một ít thuốc hạ sốt cảm mạo cho cấp Bình An Hầu, chờ phân phó ra, sáu bảy ngày là có thể khỏi hẳn.”

“Về phần nhân sâm…… Có lẽ là lang trung đi chân trần nhìn thấy hầu phủ khí phái, cấu kết với hiệu thuốc, muốn hãm hại chút tiền của……”

Xác thực có khả năng này, đáng tiếc lang trung kia không dự đoán được, Lương Ngôn không có tiền, căn bản không đi hiệu thuốc kia.

Bùi Quân gật gật đầu, kêu Ninh Hỉ chuẩn bị bút mực, lệnh hắn cầm phương thuốc nhanh chóng đi sắc thuốc, lại gọi người đi tra lang trung vô đức kia.

Thái y kê xong phương thuốc giao cho Ninh Hỉ, khấu đầu rời đi.

Tay Bùi Quân vô tình vuốt ve, mân mê đầu ngón tay mềm mại của Tạ Yến.

Tiểu Thanh Mai trong mộng chính là dùng đôi tay này, đeo tạp dề quanh eo ở trước bệ bếp bận rộn, quay đầu thấy hắn đốn củi đã về, ngọt ngào gọi hắn một tiếng: “Bùi ca ca.”

Tiểu Thanh Mai buông cái muỗng trong tay xuống, nhào lên ôm lấy hắn: “Bùi ca ca thật tốt, ca ca vất vả. Ca ca có phải đói bụng rồi hay không, Yến Yến múc nước mì cho ngươi.”

Nước mì nấu nhân sâm……

Trong mộng đầu óc Bùi Quân không được minh mẫn, có lẽ là một kẻ ngốc, thế nhưng không cảm thấy hắn lấy nhân sâm ngàn vạn quý trọng nấu mì có cái gì không đúng.

Chỉ cảm thấy thân thể trong lòng ngực mềm mại, ôm còn có mùi thảo dược nhàn nhạt, giống nhau như đúc với Tạ Yến.

“……”

Hắn nắm chặt ngón tay, bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghim trọng, gọi thái y lại: “Chờ đã.”

Thái y cúi người, cảm thấy một chút khẩn trương: “Điện hạ còn có phân phó?”

Bùi Quân muốn nói lại thôi, thử thăm dò hỏi: “…… Phong hàn, có thể uống canh gà hầm nhân sâm không?”

Thấy mắt thái y lộ ra hoài nghi, ánh mắt  Bùi Quân lay động nói: “Đợi lát nữa nếu hắn muốn uống, cô quản không được.”

Lâm thái y bị chấn động, trong Ngu kinh này thế nhưng còn có người Nhiếp Chính Vương quản không được ?

-

Lúc chập tối, thuốc sắc xong, canh gà nhân sâm cũng hầm ra mùi hương.

Gà là gà phượng hoàng xương đen lông đen ngự cống, lông cánh dưới ánh mặt trời phát ra màu tím lam lấp lánh, là trân phẩm bổ dưỡng thân thể. Nhân sân trăm năm càng không cần phải nói, toàn bộ kinh thành cũng chưa chắc có vài cọng, cây lớn nhất tốt nhất, đã ở trong chén Bình An Hầu.

Cả một con gà phượng đen và một cây nhân sâm trăm năm, nấu một nồi canh, cuối cùng chỉ múc ra mấy muỗng tinh hoa to bằng lòng bàn tay. Ngoài ra cũng nấu một ít canh hoa hoa mận vào, và thêm vài củ khoai từ cẩu kỷ, nhìn đỏ đỏ trắng trắng trông rất ngon miệng.

Thái y nói, Bình An Hầu uống một ít thì có ích, nhưng không thể quá nhiều, dễ hư bất thụ bổ*.

*Nghĩa là tình trạng thể chất không tốt, suy nhược không thể ăn thức ăn hoặc thuốc quá bổ.

Ninh Hỉ nhìn chén nhỏ tinh xảo này, đau lòng vì khoản chi tiêu của phủ Nhiếp Chính Vương.

Hắn bưng chén thuốc cùng chén canh đi vào, thấp giọng nói: “Điện hạ, nô tới đút Bình An Hầu uống thuốc.”

Bùi Quân liếc nhìn hắn, nói: “Hắn uống thuốc phiền phức, lại yếu ớt…… Hắn ói khắp người người khác.” Vẻ mặt hắn thâm ý, “Ngươi không hiểu.”

Ninh Hỉ không hiểu, đút dược còn có cái gì không hiểu? Nhưng hắn không dám xen vào, thành thật đưa chén thuốc qua.

Tạ Yến hôn hôn trầm trầm, trong giấc ngủ cảm giác được có người nâng hắn dậy, còn mơ hồ ngửi thấy mùi hương canh thịt. Bụng hắn không nghe lời ọt ọt một tiếng, mệt mỏi mở ra con mắt mơ màng, mơ hồ cảm thấy một chiếc muỗng nhỏ đưa tới bên miệng.

Cái muỗng ấm áp, vừa vặn vào miệng, tản ra quen thuộc…… hương vị thuốc đắng?

Rõ ràng ngửi thấy được canh thịt, vì cái gì đưa vào trong miệng lại là thuốc.

Tạ Yến cau mày cay đắng, cảm thấy mình bị lừa.

Cái muỗng kia còn đút lại đây !

Tạ Yến cực kỳ tức giận, lông mày dài thanh tú nhăn lại, không ai có thể làm hắn uống thuốc, —— không có!

Quay đầu, nhổ toàn bộ muỗng thuốc trong miệng lên trên tay áo Bùi Quân. Nhân tiện, còn cắn một ngụm lên hổ khẩu chỗ hắn cầm muỗng.

Phi!

Sau đó kiêu ngạo xoay người vào trong, hờn dỗi, ai cũng không để ý tới.

Bùi Quân: “……”

Ninh Hỉ kinh hãi, Nhiếp Chính Vương ưa sạch sẽ, không thích bị người khác chạm vào đồ của mình. Bình An Hầu cũng quá liều lĩnh chút…… Cái này đúng thật là cậy sủng sinh kiêu.

Hắn hãi hùng khiếp vía tiến lên thu dọn, lại bị Nhiếp Chính Vương phất tay áo đẩy ra.

“Cút ngay.”

Mà lúc này Nhiếp Chính Vương càng ngày càng nổi giận, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đây là Bình An Hầu quái đản kiêu căng Tạ Yến, không phải tiểu thanh mai Yến Yến hiểu chuyện trong mộng của hắn.

Yến Yến dịu dàng đáng yêu, gọn gàng đáng thương, tuy rằng có một số tật xấu phá của, nhưng ít ra sẽ không nhổ nước miếng lên vạt áo của hắn.

—— Tạ Yến là cái thứ gì?

Uổng công ôm hắn ấm áp chìm vào giấc ngủ!

-

Bóng dáng nam nhân trầm mặc, lạnh lùng, đơn độc.

Nhiếp Chính Vương nhìn vào vết thuốc sẫm màu trên ống tay áo, nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, cuối cùng chịu đựng đến khi một khoang xuân tình tan biến sạch sẽ, hắn đặt thật mạnh chén thuốc xuống: “Đáng bị bệnh chết!”

Ghét bỏ đứng dậy đi thay quần áo, tầm mắt đảo qua chén canh gà nhân sâm trên bàn, lại sải bước trở về, bưng chén ngửa đầu uống cạn, ngay cả một miếng hoa mai cũng không để lại cho Bình An Hầu.

Uống xong đặt chén không xuống, oán hận nói: “Nhân sâm của cô, ngươi một ngụm cũng đừng hòng uống!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top