Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Quen Thân (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Môn giáo, vốn là một giáo tu chân có tiếng tăm nhất bấy giờ, không phải về bề dày lịch sử đã hơn trăm năm, môn phái này còn do gia tộc Cố Vĩnh gây dựng. Con cháu Cố Vĩnh tộc thường rất tài giỏi, rất nhiều người đã tu thành chính quả. Cách dạy cũng không phải thông thường, giáo chủ Hàn Môn tự đặt ra các gia quy đốc thúc con cháu, đệ tử hướng tới. "Tu tiên đắc đạo, tu tâm dưỡng người" Không quá khó khăn thực hiện gia quy, nhưng nếu vi phạm nhất định bị xử phạt nghiêm khắc. Giáo chủ có tiếng tăm là người nghiêm khắc nhất chính là Cố Vĩnh Thượng, cũng chính là phụ thân đáng quý của Cố Vĩnh Thất. Để gia nhập môn giáo này, ngươi trước hết chính là tài giỏi, điển hình như Tịnh Vĩ Hồ, hắn khẳng định là có tương lai rộng mở, nếu không ngươi nhất định phải là kẻ có tiền, kể như chính là vị Lương Ninh công tử, huynh đệ tốt của Vĩ Hồ nha.Hắn không tài giỏi, nhưng hắn có tiền, vậy nên nhanh chóng dành một suất báo danh của Vĩ Hồ. Hàn Môn giáo cũng không giới hạn nam nữ, tất cả đều có thể tới học, vậy nên nơi đây cũng có rất nhiều mỹ nữ.

Lại kể đến, vị con trai duy nhất của giáo chủ Cố Vĩnh Thượng, Cố Vĩnh Thất. Y là một thần đồng, cái gì cũng tinh thông. Ngay cả thực lực nói ra cũng là hơn cha mình một vài phần, người đời nói "con hơn cha là nhà có phúc", không sai. Cố Vĩnh Thượng chính là rất có phúc, con trai hắn không những tài giỏi, có tiền đồ, mà còn là một mỹ nam đoan chính. Bao nhiêu nữ nhân tới đây học mục đích cũng đều là vì y, ấy vậy mà tính cách y rất cổ quái, cha y đôi lúc cũng thắc mắc không biết đây có phải con trai mình. Vốn là không có gì để thất vọng, y chính là tuyệt đỉnh có thừa không thể tìm ra nhược điểm. Nhưng điều khó xử là y rất keo kiệt, bất cứ thứ gì y thích, đều phải có được. Đồ của y ai cũng không thể lấy. Tuy nhiên cũng có mặt lợi mà cha Thượng rất thích, đó là việc đi mua đồ, quản chi tiêu trong nhà đều giao cho Vĩnh Thất xử lí. Mua một con cá nhỏ cũng trả giá cho đến khi thích hợp mới chịu mua, lựa vải may y phục cũng rất tiết chế, yêu cầu thợ may chính là không được để sót chút vải thừa nào. .____. 

Tịnh Vĩ Hồ cuối cùng cũng tới báo danh được mấy ngày, chưa bao lâu tất cả mọi người trong giáo đã đều biết đến danh xưng của hắn, hắn đẹp trai, có tài, có tiền đồ, hắn hòa đồng, nổi bật và cũng là người làm giáo chủ Cố Vĩnh Thượng tức muốn bỏ dạy. Kể tới ngày đầu tiên báo danh, hắn đi muộn, đã vậy còn đem con chim quý của giáo chủ thả mất. Bình thường, nếu đi muộn cũng đã bị phạt quỳ nhưng không hiểu sao giáo chủ chính là cứ như vậy nuốt trôi cục tức mặc kệ hắn. Các môn sinh khác cũng tò mò, càng có phần tôn trọng hắn, nhi tử của giáo chủ cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy nha.

Nhiễm Phúc tức giận đạp Vĩ Hồ lăn ra một đoạn, mấy ngày nay thật đúng là làm hắn mất mặt

"Ngươi có còn chút gia giáo nào không vậy. Khó khăn lắm mới tới được đây, vậy mà ngươi còn gây sự đủ điều. Ta chính là không còn mặt mũi"

Nghe Nhiễm Phúc trách mắng, Tịnh Vĩ Hồ không khỏi bất mãn, hắn nhăn mày hất cằm đáp lại:

"Ta mới không có đem ngươi mất mặt, mặt của ta còn chưa có mất lẽ nào tới mặt ngươi. Hơn nữa, lão Cố Vĩnh kia cũng không có trách phạt, ngươi lo cái gì!"

Lương Ninh một bên khó xử can ngăn, hắn là nghe có nơi này có nhiều mỹ nữ nên mới muốn gia nhập, nhưng mấy cái quy củ nơi này hắn thực không thích, cũng cùng Vĩ Hồ tham dự chọc phá. Mà người ngoài không biết, ngoài Vĩ Hồ và hắn, Cố Vĩnh Thất cũng là có nhúng tay vào. Tối qua, giáo chủ gọi bọn hắn đến trách mắng cũng thật lâu, sau đó lại nhìn con trai đầy ẩn ý, sau lại cho bọn họ lui xuống không phạt gì thêm.

Mà thực ra, Cố Vĩnh Thượng chính là nghe người nói, con trai mình lại rất thân cận với Vĩ Hồ, hắn trước kia là nghĩ, con trai mình thực giỏi không ai sánh bằng, sợ y sinh tính kiêu ngạo, liền cho người tìm ra người tài giỏi có khả năng đấu lại Vĩnh Thất, bất quá nghe đến danh Tịnh Vĩ Hồ cũng tài giỏi, có thể cùng con trai sánh ngang, hắn mới lập tức cho mời Vĩ Hồ này tới báo dạnh, bất kể bằng cách gì. Trước đó hắn còn nghĩ, gặp phải đối thủ như vậy, con trai mình sẽ hết sức đấu lại, như kẻ thù mà đáp trả. Ai ngờ, người báo Cố Vĩnh Thất thực thân với Tịnh Vĩ Hồ. Đã vậy còn đem Xuất lệnh bài tặng cho Tịnh tiểu tử kia, lệnh bài này vốn dùng để cho người trong giáo muốn xuất môn xuống núi. Đủ khẳng định Cố Vĩnh Thất rất coi trọng TỊnh Vĩ Hồ. Vị giáo chủ nào đó cũng có ra một phần hài lòng với Vĩ Hồ.

Tịnh Vĩ Hồ cãi nhau một trận với Nhiễm Phúc xong cũng liền rời đi, cứ thế không chú ý chân đã tự động bước tới Hàn Lưỡng Viện, viện này chính là nơi ở của thiếu chủ Cố Vĩnh Thất

Hắn cũng không bước vào chỉ ngồi dưới gốc  cây anh đào trong sân viện, lẳng lặng ngắm cảnh, hắn thích tự tại, không thích gò bó bởi những quy định. Hắn biết vị thiếu chủ Hàn Môn giáo này cũng giống mình, nên cùng rủ y tham gia gây chuyện, y cũng thật sự là cao hứng, liền đem Xuất lệnh bài tặng hắn. Bất quá hắn chỉ để tâm đến một câu nói trào phúng của Cố Vĩnh Thất:

"Từ nhỏ tới giờ, ta thực sự chưa từng vui như này, có ngươi thật tốt. Nếu như sớm quen biết ngươi thì hẳn bây giờ chúng ta đã hảo huynh đệ"

Tịnh Vĩ Hồ bật cười, trong tâm vốn đã tự quyết sẽ giúp người kia vui vẻ nhiều hơn nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top