Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Tắm xong, cọ cọ lau lau sạch tóc, đoán rằng Tưởng Thu Chi đã ăn cơm xong rồi, Diệp Thời Ý mới chầm chậm ngập ngừng mà xuống lầu.

Không ngờ lúc đi xuống, Tưởng Thu Chi vẫn ngồi tại phòng khách xem văn kiện, nghe thấy âm thanh, đầu cũng không ngước: "Xong rồi? Ăn cơm thôi."

Bước chân cậu dừng lại: "Anh... vẫn chưa ăn sao?"

Tưởng Thu Chi đứng dậy đi tới trước bàn ăn, dùng hành động trả lời cậu: "Dì Lan đã đi về rồi."

Diệp Thời Ý có chút hối hận—sớm biết Tưởng Thu Chi sẽ đợi cậu... cậu sẽ nhân lúc dì Lan còn ở đây mà ăn rồi.

Không phải không muốn cùng Tưởng Thu Chi ăn cơm.

Mà là cậu cảm thấy bản thân sắp chống đỡ không nổi nữa, Tưởng Thu Chi tùy tùy tiện tiện đôi câu, là có thể làm cậu mặt đỏ mang tai rồi.

Mới làm quen được hơn nửa tháng, những phản ứng này đến quá nhanh, cậu tuy rằng không có nói qua chuyện yêu đương, nhưng cũng không phải chưa được người ta theo đuổi qua.

Cậu biết bản thân hiện tại... không quá bình thường.

Món dì Lan làm tối nay là cơm thường, lúc đi qua, Tưởng Thu Chi đã lấy bát đũa xếp xong.

Ở trước mặt cậu, Tưởng Thu Chi dường như chẳng có chút uy quyền gì.

"Đứng đó làm gì."

Diệp Thời Ý ngồi xuống đối diện anh, vừa muốn động đũa, Tưởng Thu Chi lại mở lời rồi.

"Gần đây đang bận một hạng mục, " anh nói, "bình thường tôi đều ở nhà ăn cơm."

Diệp Thời Ý ngơ ngẩn, hiểu ra rồi.

Hơn nửa tháng qua, số lần bọn họ cùng nhau ăn cơm đếm ra chẳng nhiều, có lúc Tưởng Thu Chi về muộn, Diệp Thời Ý sẽ để lại cho anh bát mì, nhưng sẽ không đợi anh ăn cơm.

Thời gian kết thúc công việc vẫn chưa định tính, Tưởng Thu Chi cũng không mở miệng để cậu đợi.

Tưởng Thu Chi tiếp tục nói: "Hạng mục hôm nay bận xong rồi."

Không biết nên nói gì, Diệp Thời Ý đáp một câu: "Ừm..."

"Cho nên gần đây tôi đều có thể về ăn cơm," Tưởng Thu Chi nói, "sẽ đợi tôi chứ?" 

Diệp Thời Ý: "....sẽ đợi."

Tưởng Thu Chi thỏa mãn: "Ăn."

Diệp Thời Ý vừa động đũa, liền phát hiện có chỗ không đúng lắm.

Trên bàn này... không có đũa chung.

Hồi trước đều là cậu thuận tay giúp Tưởng Thu Chi xếp chén đũa, sẽ đặc biệt mang lên một cặp đũa chung.

Cậu đang lúc do dự, Tưởng Thu Chi đã bắt đầu ăn rồi.

Diệp Thời Ý chỉ đành cùng ăn... hôn cũng hôn qua rồi, nghĩ như vậy có phần quá sến súa.

Mới động được vài đũa, điện thoại cậu để trên bàn liền kêu.

Vì là điện thoại dỏm, tiếng chuông đặc biệt chói tai, chỉ là một tiếng ding dong cũng đủ làm người nghe khó chịu.

Ít nhất đó là những gì Diệp Thời Ý cảm thấy.

Cậu trước tiên là nhấc mắt nhìn người trước mặt, dáng vẻ khi ăn của người đàn ông từ tốn còn nhã nhặn, dường như chẳng mảy may bị tiếng chuông nhắc nhở quấy rầy.  

Cậu trong lòng tức tốc đem việc đổi điện thoại liệt vào lịch trình, nhanh chóng để điện thoại chuyển thành chế độ rung,

Là Dư Dương mới rời đi không lâu gửi tin nhắn đến.

Dư Dương: Ngày mai cùng nhau ăn 1 bữa? Lúc cậu đến Hồ Nhạc cứ nhắc nhở tớ chiếu cố cậu, kết quả tớ uống rượu tới quên luôn, bây giờ nghĩ lại có chút áy náy.

"Chú em à?" Tưởng Thu Chi trông vô ý hỏi.

Diệp Thời Ý theo bản năng lắc đầu: "Không, là Dư Dương, bảo tôi ngày mai đi ăn cơm."

Nhẹ nhàng chọt một tí liền đạt được câu trả lời muốn có, Tưởng Thu Chi ừm một tiếng, trầm mặc một chút, lại thong thả hỏi: "Ngày mai có muốn đến công ti xem không?"

Diệp Thời Ý lập tức buộc miệng: "Muốn ạ !"

Nói xong, cậu mới nhận ra bản thân đáp quá nhanh, bổ sung câu: "nếu thuận tiện."

"Không có gì là không tiện, vốn dĩ nên sớm đưa em đi."

Diệp Thời Ý đối với nội bộ vận hành Tưởng thị không có hứng thú, nhưng vô cùng muốn chứng kiến bầu không khí làm việc của nhân viên và dáng vẻ công ti mẹ Tưởng thị.

Tuy nhiên có thể sau khi xem xong sẽ bị đả kích tan tác tơi bời, nhưng công ti với người như nhau, đều phải trưởng thành trong đả kích.

Thể là sự việc cứ như thế mà thành.

Diệp Thời Ý: Ngại quá, tôi ngày mai không rảnh.

Dư Dương: Ò, vậy ngày khác lại nói, ở bên này gặp chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tớ. Đương nhiên, không có chuyện gì cũng có thể tìm tớ.

Sau đó còn gửi đến một gói biểu cảm chó con vẫy tay đáng yêu.

Diệp Thời Ý không hồi đáp nữa, để điện thoại xuống hỏi: "Ngày mai có gì cần phải chú ý không? Tôi đại khái là thời gian lúc nào cũng tiện... sắp xếp một nhân viên đưa tôi đến là được rồi."

Tưởng Thu Chi cười mỉm: "Không biết còn tưởng em muốn đi công ti tham quan đó."

Diệp Thời Ý chớp chớp mắt: "Không thì sao?"

Tưởng Thu Chi dừng đũa: "Có phải em quên rồi không, chúng ta đã cùng chung một hộ khẩu."

Diệp Thời Ý: "...không quên."

"Vậy gọi là tuần sát," Tưởng Thu Chi nói, "hoặc là, xem xem quan hệ cá nhân xung quanh chồng mình?"

Diệp thời Ý: "..."

Bây giờ từ chối còn kịp không.
**

Ngày thứ hai, Diệp Thời Ý đặc biệt dậy sớm, lúc Tưởng Thu Chi đi ra cửa phòng, cậu đã cùng dì Lan tán chuyện rồi.

"Hôm nay cậu cùng Tưởng tiên sinh cùng nhau đến công ti?"

"Vâng." Diệp Thời Ý chỉnh xong cà vạt, "dì xem con thắt như vầy được không?"

"Được, con mặc gì cũng đẹp," Dì Lan không chút tiếc lời khen, "tôi sống chừng này tuổi, người đẹp nhất mà tôi thấy cũng chính là Tưởng tiên sinh với cậu."

Diệp Thời Ý bật cười: "Dì Lan, dì quá lời rồi."

"Tôi nào có quá lời, Tưởng Thu Chi lẽ nào không đủ tốt sao?"

Diệp Thời Ý công nhận: "Anh ấy rất tốt. Là phần con quá lời quá ạ." (ý là phần khen thụ đẹp trai á)

Tưởng Thu Chi nghe đến buồn cười, cố ý gia tăng nhịp bước, quả nhiên, người bên phía bàn ăn vừa nghe thấy tiếng chân anh, liền im bặt.

Ăn xong bữa sáng, ba người cùng ra cổng, Tưởng Thu Chi nghĩ đến gì đó, dặn dò nói: "Dì Lan, tôi quãng thời gian này đều sẽ về ăn cơm."

"Vâng, giống với khi trước phải không?" Dì Lan lầm bầm, "Tiểu Ý vừa đến ngài lại không làm sao về ăn cơm, tôi ban đầu hãy còn lo lắng, như vầy thì vừa khéo rồi, tôi nhất định mua nhiều đồ hơn chút..."

Dì Lan đi rồi, Tưởng Thu Chi tiến thẳng vào nhà xe.

Diệp Thời Ý bận rộn theo sau, ngẫm ra hỏi: "Thư kí Ngô không đến sao?"

"Cậu ta trong nhà có việc, xin nghỉ mấy hôm."

Diệp Thời Ý ồ một tiếng: "Tôi lái vậy."

Lời từ chối đã đến miệng, Tưởng Thu Chi lại có một ý nghĩ, đột nhiên đổi lời: 

"Được."

Nói xong, anh kéo cửa ghế lái phụ, trực tiếp ngồi vào.

Diệp Thời Ý đeo dây an toàn, câm nín: "Anh không ngồi phía sau hả?"

Tưởng Thu Chi không giải thích, thúc giục: "Lái xe."

Thời gianTưởng Thu Chi đến công ti so với người làm công tầm thường không giống nhau, lúc này đã qua giờ cao điểm buổi sáng, không thể tắc đường được.

Diệp Thời Ý vậy mà lại lái xe khá gian nan.

Không lý do nào khác, chính là người bên cạnh... cứ nhìn cậu.

Tưởng Thu Chi gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu, nhìn đến là nghiêm túc, nhưng Diệp Thời Ý vẫn ngại hỏi anh đang nhìn cái gì.

Rất lâu, Tưởng Thu Chi mới ung dung mở miệng: "Lấy bằng lái bao lâu rồi."

"Vừa trưởng thành liền lấy."

"Lúc chưa trưởng thành có cọ qua xe chưa?"

"Chưa."

"Ngoan như vậy?"

"... ừn."

"Thích con xe nào nhất?"

"Không có đặc biệt thích."

Chủ đề Tưởng Thu Chi hỏi toàn là vụn vặt, Diệp Thời Ý có một đáp một, chẳng có hồi kết, cũng không nói nhiều lời.

Tưởng Thu Chi đến cuối cùng, mới ném ra một câu: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"

"......"

Cậu nếu như nói không có, có phải là quá qua loa người ta rồi không?

Cậu nghĩ chút: "Anh thích xe gì?"

"Hiện tại là chiếc này."     (ps:bồ chở nên thích chớ j)

"Ò..."

Tưởng Thu Chi cảm thấy buồn cười: "Hỏi xong rồi?"

Diệp Thời Ý chỉ đành căng da đầu, tiếp tục hỏi, lần hỏi này cậu mang cho mình chút lòng tư lợi: "Anh khi bắt đầu tiếp nhận công việc công ti là lúc bao nhiêu tuổi?"

"Mười sáu."

"Thấy khó không?"

"Khó," Tưởng Thu Chi nói, "cho nên em bây giờ nếu như cảm thấy mình lực bất tòng râm, khó lòng gánh vác nổi, đều là chuyện bình thường, qua hai năm sẽ ổn."

"Lúc đầu có..."

"Có, bên ngoài muốn ức hiếp người mới, bên trong nguyên lão phản đối, Tưởng Thành An còn muốn kéo tôi xuống." Nói đến đây, Tưởng Thu Chi giễu cợt nhẹ một tiếng.

Anh nói chưa xong, nhưng Diệp Thời Ý biết, sau đó chính là Tưởng Thu Chi làm cho đám người này chấp nhận ngoan ngoãn, Tưởng Thành An thậm chí còn bị điều đi sang nước ngoài, thời kì gần đây hình như cũng chỉ là tạm thời quay về.

Chiếc xe lái đến dưới gầm công ti dừng ở bãi đậu xe, vị trí xe Tưởng Thu Chi so với người khác không có gì khác biệt, chỉ có phía trước khoảng đổ xe nhiều hơn một biểu tượng nho nhỏ.

Khéo hơn là mắt Diệp Thời Ý nhanh nhạy, vừa vào đã thấy được.

Đỗ xe xong, Tưởng Thu Chi tháo dây an toàn, nhàn nhạt nói: "Bằng lái chưa nhận được bao lâu, kỹ năng lái ngược lại không tồi."

Diệp Thời Ý giật khóe miệng, ở loại phương diện này, cậu trước giờ không dám qua loa.

Tưởng Thu Chi đang đi, đột nhiên không đầu không đuôi ném một câu: "Thư kí Ngô nghỉ phép 3 ngày."

Diệp Thời Ý ừm một tiếng, hoàn toàn không phát hiện cạm bẫy trong đầu bên này, cùng Tưởng Thu Chi đi một đường đến cửa thang máy.

Đến rồi bọn họ mới phát hiện, trước thang máy đã có vài nhân viên đứng rồi, có nam có nữ, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, trong tay đều cầm túi công văn, nhìn thấy Tưởng Thu Chi, lần lượt chào hỏi:

"Tưởng tổng sớm."

Bởi vì không rõ thân phận của Diệp Thời Ý, mọi người đều chịu không được mà nhìn cậu nhiều hơn, Diệp Thời Ý biểu cảm bình tĩnh, chẳng có một tia sợ sệt bọn họ, đối diện tầm mắt, cậu thậm chí còn hướng về đối phương cười.

Cô gái viên chức nhận được nụ cười của Diệp Thời Ý, liền lập tức đỏ mặt.

Tất cả cùng nhau vào thang máy, vì có sếp lớn ở đây, không có người nào dám nói chuyện, bên trong thang máy im lặng như tờ.

Tưởng Thu Chi phá vỡ im lặng, tiếp tục chủ đề ban nãy: "Ba ngày này em bận cái gì?"

Diệp Thời Ý nói: "Không bận, sao vậy?"

"Tôi ở phương diện tài xế có tuyển chọn, ngồi xe người khác, sẽ thường bị say xe."

Diệp Thời Ý gật gật đầu, quan tâm mà nhắc nhở: "Anh có thể chuẩn bị một hộp thuốc say xe trên xe, tôi đi qua nhà thuốc thuận đường mua cho anh một hộp?"

Tưởng Thu Chi không cùng cậu phí lời: "Ủy khuất cho em, làm tài xế cho tôi vài ngày?

Không đợi Diệp Thời Ý trả lời, anh cười lại cười, "Chúng ta mới kết hôn mà lại để cho em làm tài xế, có phải quá đáng rồi không?"

Lời này vừa nói, Diệp Thời Ý có thể nghe thấy đám người xung quanh hít một ngụm khí---

Mọi người nhìn nhau, một màn bão bình luận đã bổ ra trong đầu tất cả ngoại trừ đương sự.

"Sếp kết hôn rồi?"

"Chậc, còn may không phải là tiểu minh tinh truyền thông vừa phát trước kia---"

"Cậu bị ngu à, minh tinh đó rõ ràng đâu có quan hệ gì với sếp, bình thường có quan hệ, đều sẽ không phát ra ngoài."

"Chồng sếp vừa rồi cười với tôi, làm tôi mặt đỏ tim đập đến nỗi như chuông reng điện thoại... Tôi vậy mà lại thèm muốn người đàn ông của sếp!"

Diệp Thời Ý hiển nhiên là không biết trên thang máy có những nội tâm đang gào thét. (ps: câu này chém, không biết góc nhìn nào)

Tim cậu liền nhảy, lắc đầu: "... không quá đáng."

Môi Tưởng Thu Chi câu nhẹ: "Ừm."

Thang máy dừng lại, anh liếc mắt ra sau, giọng điệu như lúc thường, "Tầng lầu của mọi người?"

"Vâng vâng vâng—"

Lập tức có người phản ứng lại, tất cả lũ lượt bước ra khỏi thang máy, hết thảy người sau khi bước ra, hầu như đều vô thức quay đầu nhìn người trong thang máy thêm một lần.

Bị xem là động vật quí hiếm được thưởng thức– Diệp Thời Ý : "..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #thoiy