Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Trong thang máy, Tưởng Thu chi tâm tình khá tốt, nâng tay chỉnh tay áo.

"Muốn thị sát chỗ nào."

Diệp Thời Ý vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái kì cục vừa nãy bị quây quanh quan sát: "Gì cơ?"

"Muốn xem bộ phận nào?"

"...đều được."

Hai người bước vào văn phòng của Tưởng Thu Chi, không khác lắm so với dự liệu của cậu, rộng rãi dễ chịu, cửa sổ sát sàn, quang cảnh đẹp chấn động, cậu liền có thể tưởng tượng đến buổi tối, đèn vừa bật, toàn thành phố ngập ánh đèn đều thu được vào đáy mắt.

Thậm chí trong văn phòng còn có cung cấp một phòng cho người nghỉ ngơi, và một phòng hình thức hội nghị với diện tích không quá lớn.

Diệp Thời Ý chỉ nhìn hai lần rồi thu lại tầm mắt.

Tưởng Thu Chi cởi áo vest, tiện tay móc lên giá móc bằng gỗ bên cạnh, áo sơ mi bên trong chỉnh tề gọn gàng, anh ngồi xuống ghế lớn: "Ngồi đợi một chút."

Nghĩ rằng là đợi người đưa cậu tham quan đến, Diệp Thời Ý quan sát xung quanh, cuối cùng ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.
Mười phút sau, một nữ thư kí gõ cửa mà vào, trong tay ôm một chồng văn kiện lớn, xem chừng khá phí sức lực.

Diệp Thời Ý đứng dậy giúp đỡ nhận đem qua, nữ thư kí được ưu ái mà sợ hãi, chịu không được nhìn cậu nhiều thêm một chút.

"Đồ được chuẩn bị xong rồi?"

Giọng điệu Tưởng Thu Chi trầm xuống, lập tức làm cô gái ngừng tầm mắt, cô lập tức đứng thẳng: "Vâng, Tưởng tổng, toàn bộ đều ở đây."

"Ừm," Tưởng Thu Chi nói, "ra ngoài đi."

Đợi thư kí rời đi xong, Diệp Thời Ý vẫn chưa phản ứng kịp: "Cô ấy sao lại đi rồi?"

"Không thì còn ở đây làm gì."
Không phải... tham quan hỏ.

Tưởng Thu Chi ngước đầu nhìn cậu, nhìn thấy trong tay đối phương vẫn đang ôm chồng văn kiện kia: "Cô ấy rất đẹp?"

Diệp Thời Ý bị hỏi đến ngốc rồi: "ửm?"

Sau đó, cậu phát hiện Tưởng Thu Chi nhìn chằm chằm vào sách cậu ôm trên tay, lập tức hiểu ra, giải thích nói: "Con gái không có sức lực gì, ôm lâu quá tay sẽ bị đau, vài ngày sau sẽ đều không thoải mái."
Tưởng Thu Chi thu tầm mắt, như là hài lòng với câu trả lời của cậu, bật máy tính: "Xem cho tốt đi."

Này ý là không có người đưa cậu đi tham quan sao?

Nhưng mà cậu lại không phải bé con, tự mình đi xem cũng không phải không được.

Nghĩ như vậy, Diệp Thời Ý để đồ xuống, quay người chuẩn bị đi ra.

Người phía sau hỏi: "Đi đâu?"

Diệp Thời Ý dừng bước, nghi hoặc: "Tham quan... ạ."

Tưởng Thu Chi xoay bút trong tay, nhìn cậu một lúc, sau đó phì cười nói, "Em tưởng tuần sát mà tôi nói, là tuần sát công ti?"

Diệp Thời Ý mờ tịt.
Tưởng Thu Chi hất cằm về chồng văn kiện kia.

Diệp Thời Ý đi qua, lật phần văn kiện trên cùng, sau khi nhìn thấy rõ bên trong có hàng chữ nào đó lập tức đóng lại.

Trên mặt giấy ấy vậy mà lại là báo cáo hạng mục của một bộ phận nào đó.

Tưởng Thu Chi: "Hửm?"

"Tôi chỉ muốn đi xem công ti, không phải muốn xem những thứ này." Diệp Thời Ý giải thích nói.

"Xem đi có ích cho em," Tưởng Thu Chi ngửa ra sau, "không thể tiến bộ từ thực tiễn, cũng cần giác ngộ từ ví dụ, yên tâm, những thứ này đều không phải hạng mục gì lớn. Sao, không muốn xem sao?"

Nói không muốn thì quá giả trân.

Này giống như bàn tiệc ngon được đãi trước mặt một người đói khát, mà Diệp Thời Ý tự nhận mình chẳng thanh cao gì.

"Muốn xem công ti thì, đợi tan làm rồi, tôi cùng em đi dạo một vòng," Tưởng Thu Chi nói, "thời gian ít thế này đi không hết, tùy tiện đi thôi."

"...được."
Buổi sáng, Tưởng Thu Chi có cuộc họp lớn, lúc quay về đã gần tới giờ cơm trưa rồi, người trên sofa vẫn đang cúi đầu tập trung nghiên cứu, nghe thấy âm thanh, cậu vội vàng ngước mắt, chào hỏi một tiếng: "Anh Tưởng."

"Ừm," Tưởng Thu Chi ngồi xuống bên cạnh cậu, tiện tay bỏ văn kiện hội nghị sang một bên, "có chỗ nào xem không hiểu không."

Diệp Thời Ý lắc lắc đầu.

Cậu xem thêm vài lần đại khái cũng hiểu hết, không quá muốn làm phiền người khác, huống chi Tưởng Thu Chi vừa mới họp xong.

Tưởng Thu Chi cũng không hỏi nữa, duỗi tay xoa tóc cậu một cái, sau đó lấy văn kiện đứng dậy, ngồi lại vị trí tiếp tục công việc.
Đợi đến khi sắc trời dần buông, Diệp Thời Ý mới bỗng nhiên giật mình, xem thời giờ.

Cậu xem đến mụ mị, không chú ý thời gian, bây giờ vậy mà đã hơn 5 giờ chiều rồi.

Tóm được động tác nhỏ của người bên cạnh, Tưởng Thu Chi cũng giơ tay xem đồng hồ.
"Đi thôi, chưa xem xong, ngày mai lại xem," anh đứng dậy, "đưa em đi dạo công ti một lúc."

Diệp Thời Ý đáp được, đứng dậy phủi quần áo, đang chuẩn bị thu dọn văn kiện ngổn ngang trước mặt.

"Để đó, lát sẽ có người đến dọn."

Lời Tưởng Thu Chi vừa dứt, điện thoại bàn trên bàn đã kêu lên.

Anh nhấn chế độ rảnh tay, bước đến bên cạnh lấy áo khoác lên.

"Tưởng tổng, có một vị tự xưng là người nhà... nam nhân của ngài, bây giờ đang ở trước quầy tiếp tân, nói là muốn gặp ngài," giọng lễ tân do dự, "gọi là Diệp Thanh, ông ta nói để lại tên cho ngài, ngài sẽ để ông ta vào ngay..."

Động tác Diệp Thời ý dừng lại.
Diệp Thanh vậy mà lại tìm đến công ti Tưởng Thu Chi ?

Cậu gấp gáp chỉnh xong quần áo liền hướng ra ngoài: "Tôi đi xử lý là được."

"Đợi chút," Tưởng Thu Chi gọi lại cậu, "đi cùng nhau."

Trong thang máy, Diệp Thời Ý nghĩ ngợi một chút muốn làm sao để tống Diệp Thanh đi, cậu không phải là không nói được lời nặng, nhưng suy cho cùng đây là công ti Tưởng thị, cậu thì không quan trọng, nhưng không thể làm mất mặt Tưởng Thu Chi.
Đang nghĩ, người phía sau đột nhiên giơ tay, giúp cậu đè xuống mấy cọng tóc vênh lên ở đằng sau: "Xem mấy phần văn kiện, sao tóc lại loạn rồi."

Giọng Tưởng Thu Chi như thường, "Hôm nay không có cách nào dạo công ti rồi, đổi ngày thôi."

"Ừ..." Diệp Thời Ý nói, "xin lỗi, tôi không ngờ ông ta sẽ đến đây tìm anh."

Tưởng Thu Chi mỉm cười: "Em xin lỗi cái gì vậy?"

Thang máy đến rồi, Tưởng Thu Chi đặt tay giữa eo Diệp Thời Ý, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Diệp Thanh đã ngồi ở sofa ở phòng lớn, thành viên đội ngũ nhân viên tiếp đãi vừa rót nước cho ông ta.
Ông tay gần đây cứ sốt ruột cả người, cứ nghĩ là lấy được tiền thì vui lắm, kết quả vừa chớp mắt liền thấy, thứ mình vừa bán đi đột nhiên giá trị tăng lên bội lần, chỉ trong vài tuần chớp choáng phần lớn đã nóng trở lại, đến cả người không có chút thiên phút về kinh doanh như ông cũng biết, Diệp thị sợ là muốn vực dậy như xưa.

Ông ta nhịn không được ngẩng đầu, một lần nữa kĩ càng quan sát tòa lầu lớn Tưởng thị, thiết kế tòa lầu rất giản đơn, vừa nhìn liền thấy có phong cách của một công ti lớn.

Cũng đúng, có Tưởng Thu Chi làm núi dựa, Diệp thị muốn phất không lên cũng khó.

Hồi trước nếu không phải vợ ông ta nói tính tình Diệp Thời Ý không động được lòng người, Tưởng Thu Chi nhiều nhất chỉ giúp trả nợ nần cái gì đó... ông nhất định sẽ lại nhẫn nhịn thêm, ít nhất đến khi vị cháu trai này của ông tiến hành hôn lễ xong lại tính tiếp.

Đang nghĩ ngợi, ông ta nghe thấy tiếng nữ tiếp tân gọi: "Tưởng tổng."
Diệp Thanh lập tức ngước mắt, không ngờ tới sẽ gặp được Tưởng Chi, mà còn gặp được Diệp Thời Ý khoảng thời gian này không liên lạc được.

"Tiểu Ý !" ông ta tức tốc đứng dậy, "con mấy ngày nay sao không nhận được thoại của chú? Con kéo số chú vào danh sách đen rồi à? Có ai đối đãi với trưởng bối như con không?"

Có người ở đây, Diệp Thời Ý không tiện cắt ngang, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi dạo này khá bận."

Tưởng Thu Chi liếc mắt người bên cạnh: "Đi làm việc đi."

Nữ lễ tân lập tức hiểu chuyện: "Vâng."
Đợi người đi rồi, Tưởng Thu Chi mới thong thả hỏi: "Có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì khác, chính là tiểu Ý cứ không nhận điện thoại của chú, chú lo nó có chuyện gì," Diệp Thanh không có xổng xồ như vợ của ông, cũng là người cần mặt mũi, nói chuyện cũng tính là dễ nghe, "cho nên mới muốn đến tìm ngài hỏi một chút."

Tuổi tác của Diệp Thanh lớn hơn Tưởng Thu Chi nhiều, xét về vai vế cũng là trưởng bối của anh, nhưng vừa gặp mặt anh, Diệp Thanh vẫn là nhịn không được mà muốn dùng kính ngữ.

Diệp Thời Ý muốn nói chuyện, tay đặt giữa eo bỗng nhiên siết chặt.

Tưởng Thu Chi mặt không biến sắc: "Vậy bây giờ chú gặp được rồi, có thể về rồi chứ?
"..." không ngờ đối phương lại đuổi khách sớm như vậy, nụ cười trên mặt Diệp Thanh có chút chống đỡ không nổi, ông ta có chút xụ mặt, nhìn hướng về người bên cạnh Tưởng Thu Chi, "Thời Ý, con qua đó cũng lâu rồi, sao lại không dẫn chú qua nhà mới xem xem? Thấy hoàn cảnh cuộc sống của con, chú rất nhẹ lòng, có thể giải thích với ba con rồi."

Không nghĩ tới việc Diệp Thanh đem Diệp Mạnh Nhiên ra nói, sắc mặt Diệp Thời Ý thay đổi nhẹ: "Ba tôi bên kia, tôi tự mình đi giải thích."

Nụ cười Diệp Thanh treo không nổi nữa: "Cũng được... Vậy chuyện lúc trước chú cùng cháu nói qua?"

 Diệp Thanh trong kinh doanh không có thành tựu gì, trước kia Diệp Mạnh Nhiên bị bỏ tù đều là ông ta bấu víu vào anh trai mình ăn cơm, lại nghe lời vợ, đem hết tiền Diệp Mạnh Nhiên kiếm được lấy đi đầu tư vào một số hạng mục lợi nhuận nhỏ nhưng có tính an toàn cao kia.
Gần đây nhiều lần tìm Diệp Thời Ý cũng là ý của vợ ông, bây giờ một mình ông khốn khổ đợi người ở tòa lầu lớn Tưởng Thị, mà vợ ông cùng con trai ông đã lấy khoản tiền từ Diệp Thời Ý đem về, bung lụa khắp nơi ở thành phố B rồi.

"Tôi nói qua rồi mà," Diệp Thời Ý chau mày, ngữ khí hiếm có mà mang theo chút ghê tởm, "không phải nói nữa."

Diệp Thanh cũng không quan tâm đang ở trước mặt Tưởng Thu Chi nữa, nói thẳng: "Hồi trước cậu cũng chỉ là hấp tấp, sau này chú tự mình nghĩ lại, như vậy quả thật không phù hợp lắm. Như này đi, chú mua lại cổ phần Diệp thị theo giá gốc, thế nào?"

Diệp Thanh nói lại nói, giọng nói càng lớn, lại vừa lúc giờ cao điểm tan làm, nhân viên qua lại nhịn không được mà hóng hớt thêm vài con mắt.

Diệp Thời Ý vừa muốn mở miệng, bị Tưởng Thu Chi gián đoạn: "Chỗ này nói không tiện, chúng ta chọn một nhà hàng?"

Diệp Thanh cầu còn không được: "Được, nhà hàng nào?"
Tưởng Thu Chi nói tên một nhà hàng.

Diệp Thời Ý ban đầu không muốn nhiều lời với Diệp Thanh, nhưng hiện tại xem ra không còn cách nào khác.

Bọn họ quay về nhà xe, vừa chuẩn bị lên xe, Tưởng Thu Chi đã vòng qua phía ghế lái: "Tôi lái."

Diệp Thanh ở thành phố B thuê một chiếc xe, cho nên bọn họ tự mình chia ra lái đến nhà hàng.
Sắc trời đã tối, toàn bộ ánh đèn bên đường đã sáng lên, so với nơi Diệp Thời Ý ở hồi trước, thành phố B lại tấp nập hơn chút, cảnh đêm được tôn lên bởi nhiều loại đèn sáng đến nao lòng.

Nhưng cậu hiển nhiên không có tâm tình gì để thưởng thức cảnh đêm, trong đầu toàn là lát nữa phải làm sao để thoát khỏi Diệp Thanh.

Dẫn đến chiếc xe đã lái được gần mười phút, cậu mới bỗng nhiên phát hiện: "Chúng ta phải đi nhà hàng, ở khu vực gần nhà sao?"

Tưởng Thu Chi cười: "Không phải."

Diệp Thời Ý lại nhìn bên ngoài cửa sổ-- đây nhất định là con đường về nhà bọn họ.

Nhìn ra sự ngờ vực của cậu, Tưởng Thu Chi nhắc nhở cậu: "Về nhà ăn, hôm nay không phải muốn dì Lan làm cơm à?"

"Vậy Diệp Thanh..."

Tưởng Thu Chi giễu cợt một tiếng: "Để ông ta đợi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #thoiy