Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Mở đầu.


Năm đó, Đông Phương tướng quân cùng phu nhân của mình tại biên giới phía nam Đại Diệu sát phạt tứ phương, khiến cho Miêu tộc đang làm loạn tại đó sợ vỡ mật, vội vàng rút lui. Đông Phương tướng quân anh dũng bảo vệ Đại Diệu được hoàng thượng triệu về kinh thành, sắc phong làm Uy Vũ nguyên soái, đứng đầu quan võ.

Đông Phương tướng quân nhận mệnh gấp rút về kinh, Lăng Ngọc Liên một mình ở lại, trấn thủ biên quan thay phu quân. Nhưng trong thời gian này, biên giới đột nhiên phát sinh biến cố.

Miêu tộc hèn ha, bề ngoài giả vờ rút lui, thực chất chỉ muốn kéo dài thời gian. Khi hay tin tướng quân không ở, cử người thích sát phu nhân tướng quân, muốn tạo hỗn loạn, lần nữa trỗi dậy.

Lăng Ngọc Liên đoán trước Miêu tộc chắc chắn không chịu yên phận, nên sau khi Đông Phương Húc rời đi đã tăng cường thêm binh lính. Đề phòng vạn nhất! Ám sát không thành, nhưng nàng lại trúng độc. 

Trong lúc thẩm vấn thích khách, Lăng Ngọc Liên bị hạ độc thủ. Thích khách tự thiêu, phát ra khói độc. Lăng Ngọc Liên vội vàng bịt mặt lùi ra sau, sai binh sĩ bịt mặt dùng đất, cát dập tắt ngọn lửa tránh để độc lan ra khắp doanh trại. Ngay khi lửa vừa dập tắt, Lăng Ngọc Liên ngất xỉu. Dù đã nhanh chóng che chắn, nhưng nàng là người đối diện với phạm nhân gần nhất, cũng hít phải nhiều khói độc nhất. Ngoài ra còn một phần nhỏ binh lính gần đó trúng độc. 

Lăng Ngọc Liên có căn dặn từ trước nên toàn quân không loạn, không chừa cho Miêu tộc chút cơ hội nào. Nhưng phu nhân tướng quân trúng độc, trên lằn sinh tử, quân doanh sao có thể không có chuyện gì?

Đông Phương tướng quân giữa đường nghe tin, sai người báo lại với hoàng thượng, bản thân thì gấp rút chạy về. Trên đường về còn vác theo cả thiên hạ đệ nhất thần y Bạch Lạc Uyên, đoàn người đến khi đến nơi cũng đã một tuần trôi qua.

May mắn Lăng Ngọc Liên và những binh sĩ trúng độc vẫn trụ được cho đến khi Bạch Lạc Uyên đến.

Đông Phương Húc nhìn nương tử gương mặt trắng bệch không chút sức sống, hơi thở yếu ớt nằm hôn mê trên giường, mặt hắn đanh lại, xách đại đao đi tìm đám người Miêu tộc sống chết một phen.

Chúng tướng sĩ hô hào đi theo! Dân chúng cũng vô cùng hưởng ứng, muốn cùng theo giúp sức!

Bạch Lạc Uyên nhìn một đoàn người loạn cào cào, đen mặt xoa trán, xử lí đám người này phải xử kẻ cầm đầu. Bạch thần y thân hình thư sinh, khí chất nho nhã tháo giày, phi thẳng vào đầu tướng quân đại nhân.

"Ngươi có yên cho lão tử chữa bệnh không?"

Đông Phương tướng quân bị chiếc giày quăng vào đầu làm rơi đao.

Chúng binh sĩ bị tướng thét của Bạch thần y làm kinh sợ xếp hàng ngay ngắn, nghiêm chỉnh như lúc thao luyện. Khí thế của vị thần y này không kém phu nhân khi tức giận! Vô cùng đáng sợ!

Dân chúng hoảng sợ tản hết, vị thần y này hung dữ quá!

Dẹp xong đám người, Bạch thần y thở một hơi, vuốt phẳng vạt áo, lấy lại hình tượng xoay người vào trong phòng chữa bệnh. 

Có vài binh sĩ bị trúng độc nhẹ vẫn có ý thức, đầu váng mắt hoa, phát sốt liên tục. Bạch thần y khám xong cho họ liền sai người chuẩn bị mấy thùng nước thuốc cho đám người này ngâm. Nhưng trước khi cho mấy vị binh sĩ vào ngâm, Bạch thần y cho họ hai sự lựa chọn.

Một, ngâm thuốc giải hết độc trong một lần, không đau đớn, ngược lại còn vô cùng sảng khoái nhưng tuyệt tử tuyệt tôn.

Hai, không ngâm, uống thuốc 5 đợt, thời gian chữa bệnh kéo dài, mỗi lần uống thì sẽ kèm theo cơn đau cắt da cắt thịt...

"Có bị đoạn tử tuyệt tôn... không ạ?" Binh sĩ che háng, yếu ớt hỏi.

"Không!" 

Toàn bộ binh sĩ lựa chọn uống thuốc, trong doanh trại liên tục vang lên tiếng la hét đau đớn. Những binh sĩ đang canh giữ bên cạnh mà toát mồ hôi lạnh sau lưng. 

"Phu nhân nhà ta ngâm thuốc!" Đông Phương Húc không muốn nàng trải qua đau đớn thế kia. "Ta đoạn tử tuyệt tôn cũng được!"

"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!" Bạch thần y bĩu môi, Đông Phương Húc cùng Lăng Ngọc Liên đã có một hài tử 4 tuổi, tuyệt tử tuyệt tôn thế nào được? Lăng Ngọc Liên trúng độc vô cùng nặng, độc dược lại giống như được điều chế riêng cho nàng, chỉ ngâm thuốc không thể thải hết độc ra ngoài, còn có thể khiến tình trạng nặng thêm. Có khi độc phát công tâm mà chết!

"Ta giết bọn chúng, ép chúng nôn thuốc giải ra." Đông Phương Húc nghiến răng nghiến lợi, tay cầm đại đao đi ra cửa...

"Ngươi đứng lại!" Bạch Lạc Uyên tức giận "Lăng Ngọc Liên tỉ mỉ cẩn thận, còn bị trúng độc. Ngươi hấp tấp tìm đến, không phải là cho chúng cơ hội hạ thủ sao? Hơn nữa, chúng cất công điều chế độc dành riêng cho phu nhân của ngươi, chúng sẽ ngoan ngoãn giao thuốc giải cho ngươi sao? Ngươi tin tưởng được chúng?"

Đông Phương Húc im lặng, không thể cãi được lời của Bạch Lạc Uyên.

Bạch Lạc Uyên cho Lăng Ngọc Liên uống bảo mệnh đan, tạm thời giữ mạng, ngăn cho độc lây lan. Bản thân thì đi nghiên cứu cách giải độc.

Trong thời gian đó, Đông Phương Húc vẫn là đi đánh một trận với Miêu tộc, dồn ép bọn chúng, bắt chúng đưa thuốc giải. Nhưng tộc trưởng Miêu tộc cắn mãi không buông, kể cả hắn chết cũng không đưa. Dây dưa suốt một tuần, địa bàn của Miêu tộc càng ngày càng thu hẹp, nhưng vẫn không đi được đến kết quả nào!

Ngay lúc Đông Phương Húc không nhịn được, muốn đại khai sát giới thì Bạch Lạc Uyên tìm ra cách giải độc. Nhưng có một loại dược liệu thiên kim khó cầu, chỉ có thể tìm thấy ở Hắc Mộc sơn. Đông Phương Húc không nói nhiều, dẫn theo đoàn quân tinh nhuệ nhất đi tìm thuốc giải. 

Hắc Mộc sơn là dãy núi vô cùng bí ẩn, bất khả xâm phạm. Truyền thuyết nói đây là ngọn núi quỷ, người nào vào đây đều phải mất mạng. Mọi gốc cây, ngọn cỏ trong núi đều có màu đen, bên cạnh đó, tán cây trong Hắc Mộc sơn vô cùng to, che khuất ánh mặt trời, dù là ban ngày nhưng trong núi lại tối đen như mực. Khiến người ta không nhìn thấy gì, càng thêm mất phương hướng. Hơn thế nữa, vì không có hình bóng con người nên dã thú trong núi to lớn hơn bình thường gấp hai lần, vô cùng hung dữ, không hề sợ người. 

Tìm được thảo dược trong Hắc Mộc sơn là một vấn đề khó! Tìm được và thoát khỏi đây còn là một vấn đề khó hơn.

Đông Phương Húc vì thê tử, không ngại nguy hiểm, xông vào núi tìm thuốc giải. Ai ai cũng nghĩ Đông Phương Húc lần này một đi sẽ không trở lại. Ngoài dự liệu của mọi người, Đông Phương tướng quân không những sống sót đi ra khỏi Hắc Mộc sơn, hơn nữa còn kiếm được giải dược.

Kì tích! Quả thật là kì tích! Chắc chắn tình cảm của phu thê Đông Phương tướng quân đã làm cảm động trời cao, được ông trời phù hộ! Việc này cũng trở thành một trong tám giai thoại của kinh thành!

Sự tình cụ thể làm sao Đông Phương tướng quân có thể lấy được giải dược, dân chúng không biết, binh lính đi cùng cũng không biết. Hôm đó, chỉ có một mình tướng quân vào núi. 

Nhưng chưa kịp để mọi người thắc mắc thêm, doanh trại của Đông Phương tướng quân truyền ra một tin vui, phu nhân tướng quân không chỉ được chữa khỏi, còn sinh thêm một tiểu công tử.

Ai ai cũng chúc mừng Đông Phương tướng quân, đúng là song hỉ lâm môn. Đông Phương Húc đón nhận hết tất cả, mặt mày hạnh phúc vào trong xe ngựa ôm phu nhân mình, hôn hôn hài tử trong lòng phu nhân.

Sau khi sắp xếp cho thê tử cùng nhi tử, Đông Phương Húc đứng trong doanh trại lau đao. Lưỡi đao sắc bén hắt lên ánh sáng, gương mặt hắn dữ tợn, đã đến lúc xử lí đám mèo thích cào bậy kia.

Bạch Lạc Uyên hừ lạnh, tên đầu đá này, không có một lời cảm ơn y. Bạch Lạc Uyên nể tình Lăng Ngọc Liên cùng đứa nhỏ, không tính toán với Đông Phương Húc. Hài tử nhà mình cũng sắp chào đời, việc đã xong, cũng đến lúc trờ về!

...

~ Câu chuyện nhỏ~

Chiếc giày của Bạch thần y sao lại bẩn như vậy?

Bạch Lạc Uyên sau khi chuẩn đoán cho những binh sĩ bị trúng độc, y gọi binh sĩ đang tuần tra nhờ tìm hộ y chiếc giày.

Những binh sĩ không nói hai lời chia nhau đi tìm. Trong lúc đó, Bạch Lạc Uyên đi đến chỗ Lăng Ngọc Liên khám bệnh cho nàng.

Trong lúc các binh sĩ đang tập trung tìm kiếm, từ lùm cây không xa vang lên tiếng bộp bộp. Bọn hắn lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác, nâng vũ khí nhẹ nhàng đi tới. Không lẽ là Miêu tộc lại tập kích?

Mọi người cẩn cẩn dực dực vén đám lá ra, lộ ra cảnh tượng khiến các binh sĩ câm nín, không biết phản ứng ra sao.

Đông Phương tướng quân uy mãnh, anh dũng, lạnh lùng, nghiêm khắc trong thao luyện, giết địch như ngóe trên chiến trường,... đang dùng toàn lực giẫm đạp lên chiếc giày màu trắng.

Miệng tướng quân liên tục lẩm bẩm "Dám ném lão tử, dám làm mất mặt lão tử! Cho ngươi biết thế nào là lễ độ!..."

Đông Phương Húc tập trung đến nỗi không phát hiện ra sự hiện diện của các binh sĩ.

Các binh sĩ nhìn nhau, cái này tính sao?

Không nên nói cho thần y biết! 

Mọi người âm thầm rút sang một bên, đợi tướng quân bỏ đi thì sẽ đem chiếc giày trả cho Bạch thần y.

Đông Phương Húc giẫm đạp một hồi rồi ném chiếc giày ra đằng xa. Hắn thở ra một hơi, hài lòng phủi vạt áo rời đi. Không hay biết một màn vừa rồi của mình đã bị các binh sĩ nhìn thấy.

Bạch Lạc Uyên nhận chiếc giày từ các binh sĩ, chiếc giày trắng tinh ban đầu hiện tại trông vừa bẩn vừa nát.

Bạch Lạc Uyên khó hiểu, ném một cái liền có thể nát như vậy sao? Bạch thần y đang muốn hỏi thì các binh sĩ chạy chối chết để lại cho y dấu hỏi to đùng. Bọn họ là sợ cái gì? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top