Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Chuyện cái tên!

Chương 2. Chuyện cái tên!

Có dược của Bạch Lạc Uyên hỗ trợ, Đông Phương Húc dễ dàng đánh vào trung tâm của Miêu tộc. Tộc trưởng Miêu tộc cứng rắn không chịu giao ra thuốc giải giờ đây bị Đông Phương Húc nắm tóc lôi khỏi lều, liên tục tạ tội xin tha.

Đông Phương Húc ép hắn kí khế ước với Đại Diệu, không được làm loạn nữa. Xong việc, đe dọa nếu bọn hắn còn làm loạn, Đông Phương Húc sẽ biến chúng thành mèo thiến.

Tộc trưởng Miêu tộc đen mặt kẹp chặt háng.

"Ngươi hãy cảm thấy may mắn vì phu nhân của ta vẫn còn sống!"

Đông Phương Húc vung đao chặt gãy cây cổ thụ phía trước của Miêu tộc, lạnh lùng rời đi. 

...

Sau khi trở về doanh trại, Đông Phương Húc sắp xếp mọi chuyện trong doanh, chuẩn bị lên đường về kinh thành. Việc ở biên giới phía nam đã xong, hắn phải nhanh chóng trở về bên thê nhi, tiện thể báo cáo mọi chuyện với hoàng thượng.

"Tướng quân, tiểu thiếu gia danh tự là gì ạ?" Quân sư Doanh Đô xếp giấy vào rương, quay sang hỏi tướng quân.

Đông Phương Húc trợn mắt nhìn chằm chằm Doanh Đô làm hắn hoảng sợ run chân tay, hắn nói gì sai sao?

"Ta quên chưa đặt tên cho hài tử!" Đông Phương Húc sửng sốt.

Đông Phương Húc cùng Lăng Ngọc Liên đã có với nhau một nhi tử. Nhưng lúc đó hắn đang bận rộn chiến sự ở phía bắc, không có mặt. Lăng Ngọc Liên sau khi sinh con đầu lòng, thân thể yếu đuối, hôn mê nửa tháng. Tên nhi tử đầu tiên không phải do phu thê hai người đặt mà do Đông Phương lão thái gia đặt. Lão thái gia ra tay phi thường dứt khoát, đặt tên xong trực tiếp ghi vào gia phả. Khi Đông Phương Húc biết chuyện thì việc đâu đã vào đó, không thể thay đổi

Đông Phương Húc vô cùng giận lão cha của mình, hắn rất muốn được đích thân đặt tên cho con trai nhưng chuyện này đã không thể cứu vãn. Để tránh tình trạng đó xảy ra lần nữa, mỗi khi Đông Phương Húc phải ra ngoài đánh trận đều mang theo Lăng Ngọc Liên. 

Đem đi một lần là bốn năm không có tin tức gì! 

Nay lại có hài tử, hắn thầm nghĩ phải đặt tên thật ý nghĩa, không thể như lão cha của hắn. Cái gì mà Đông Phương Trùng Dương, không có khí thế!

Doanh Đô nghe Đông Phương Húc kể lể, khóe môi không ngừng co rút. Trùng Dương, sóng nối sóng, sao lại không có khí thể? 

"Mau triệu tập phó tướng, tả hữu tướng, tiên phong đến phòng nghị sự!"

Đông Phương tướng quân nghiêm mặt ra lệnh.

Trong phòng nghị sự, mấy vị tướng ngồi nhìn nhau không hiểu đại tướng quân nhà mình lại nổi cơn cái gì. Miêu tộc lại gây sự?

Đông Phương tướng quân trên ghế chủ vị, nghiêm mặt chống cằm nhìn các huynh đệ nhiều lần cùng hắn vào sinh ra tử, trang trọng nói.

"Hôm nay ta gọi các ngươi không phải với tư cách chủ soái cùng binh sĩ, mà là với tư cách là huynh đệ không tiếc mạng cùng ta vào sinh ra tử." Đông Phương tướng quân dừng một chút, lấy hơi muốn nói tiếp thì vị tiên phong luôn tiên phong trong chiến trận nhanh nhảu nói chen.

"Tướng quân ngài không lẽ ngài mắc phải bệnh nan y sống không lâu nữa, gọi chúng ta tới chia gia tài cùng nhờ vả chăm sóc phu nhân? An tâm, chúng ta nhất định làm tốt căn dặn của ngài!" Vị tướng tiên phong tay chắp thành quyền, vô cùng chân thành.

Đông Phương Húc tự hỏi, bản thân trước kia sao lại cứu cái tên không não này?

Ta nhìn giống mắc bệnh nan y? Nếu lão tử có mắc bệnh nan y, gia tài lão tử sao phải chia cho các ngươi? Phu nhân ta cần gì các ngươi lo?

Doanh Đô thở dài, tên này quả thật xứng với chức vị tiên phong? 

"Ngươi muốn chết?"

Cung Chuẩn vội vàng im miệng không dám lên tiếng, không phải là vậy sao?

"Tướng quân hôm nay gọi chúng ta có việc quan trọng?" Phó tướng chững chạc nói.

"Ta muốn cùng các ngươi thảo luận xem nên đặt tên tiểu nhi tử nhà ta là gì? Sao cho thật ý nghĩa, thật khí thế!" Đông Phương Húc nghiêm giọng nói, việc này hệ trọng vô cùng.

Mấy vị huynh đệ vào sinh ra tử của Đông Phương Húc đồng loạt sặc nước. Nhận thấy ánh mắt như dao của hắn, toàn bộ binh tướng lập tức làm bộ nghiêm trọng.

"Tướng quân muốn đặt tên cho tiểu thiếu gia là gì?" Tả tướng lên tiếng, nhìn nữa mắt đại tướng quân sẽ lòi ra mất.

"Tên thật ý nghĩa!" 

Doanh Đô thở dài, từ lúc nghĩ đến việc đặt tên, Đông Phương Húc chỉ nói được câu này. Tên của người nào mà không có ý nghĩa cơ chứ?

"Tên ý nghĩa như thế nào?" Tả tướng gặng hỏi, tướng quân nhà mình chung chung quá đi.

"Ta không biết mới hỏi các ngươi!" Điệu bộ Đông Phương Húc vô cùng ngang ngược, các ngươi mau nghĩ đi.

Toàn thể cười gượng, tướng quân có vẻ xem trọng bọn họ quá rồi. Bọn họ toàn mãng phu, bảo cầm dao giết địch thì được, chứ bảo họ nghĩ tên thì... quá khó rồi! Cung Chuẩn - tiên phong tướng quân nuốt nước bọt, hắn còn không thuộc hết mặt chữ đâu! 

Người có hiểu biết nhất ở đây chỉ có Doanh Đô - quân sư của Uy Chấn quân. Cung Chuẩn nháy mắt với Doanh Đô, ngươi ra gợi ý đi!

"Tướng quân thử đặt tên tiểu thiếu gia theo ngày lễ xem." Doanh Đô chưa kịp lên tiếng, hữu tướng - Cương Liệt đề nghị.

Đông Phương Húc đập bàn, ý kiến hay. Trong đầu Đông Phương Húc lập tức xuất hiện vô vàn cái tên.

"Nguyên Đán, Đông Phương Nguyên Đán. Ý nghĩa là điều mới, thêm vào là bình an. Nguyên đán cũng là thời điểm gia đình quây quần, cùng ăn cơm tất niên. Sao?"

Tên này không được, mai sau nếu tiểu thiếu gia trở thành tướng quân, mỗi lần ra giết định lại hô lên, Đông Phương Nguyên Đán ta sẽ diệt sạch các ngươi? 

Không ổn!

Đồng loạt lắc đầu.

Đông Phương tướng quân nhíu mày, tên hay như vậy bọn họ còn chê. Nhưng đúng là việc đặt tên là việc vô cùng hệ trọng. Phải cân nhắc, suy tính thật kỹ. Đông Phương tướng quân tiếp tục đề bạt tên bản thân thấy hay.

"Đoan Ngọ, Đông Phương Đoan Ngọ nha! Nguyên Tiêu, Hàn Thực, Vu Lan... Thất Tịch?"

Thất tịch? Tên này mà tướng quân cũng có thể nghĩ ra, đúng là cực cho ngài quá! Doanh Đô run rẩy.

"Các ngươi muốn sao?" Đông Phương Húc có chút bực bội, tên hắn đặt hay như vậy mà phản đối.

"Tướng quân thử nghiên cứu một vài điển cố điển tích xem sao?" Doanh Đô nhân cơ hội nói.

"Điển cố điển tích thì có gì đặc biệt?" Đông Phương Húc gạt đi, con trai hắn đương nhiên phải khác biệt. Hắn muốn con trai phải có cái tên vừa đặc biệt, vừa ý nghĩa! Doanh Đô không còn gì để nói, im lặng cầu nguyện, mong tướng quân đừng nghĩ cái tên dị hợm quá cho tiểu thiếu gia.

"Hay tướng quân thử đặt tên thiếu gia theo những thứ tướng quân thích." Cương Liệt lần nữa lên tiếng, một vị bằng hữu mà hắn biết từng đặt tên nhi tử theo tên những thượng cổ binh khí, tên vô cùng khí phách lại đặc biệt.

Đông Phương Húc thấy không tồi, về sau gọi hài tử cũng có thể gọi ra thứ bản thân thích.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có vẻ ổn đấy!

"Đông Phương Bát Bảo được không?" Một lời Đông Phương Húc nói ra khiến tất cả chấn kinh.

"Tướng quân, là thứ tướng quân thích!" Tướng quân không thích binh khí sao, Cương Liệt run rẩy. Sao không giống tưởng tượng của hắn. Doanh Đô thật sự muốn bóp chết tên Cương Liệt này. Nhìn ánh mắt của tướng quân đi, xem ra ngài ấy chốt tên này rồi!

"Thì ta thích ăn cháo bát bảo, ăn rất ngon. Nhũ danh của hài tử là Bảo Bảo, nghe khả ái vô cùng." Đông Phương Húc chép miệng, kể ra lâu rồi hắn không ăn lại món này. Chiến sự quá bận rộn!

Chẹp! Lần này trở về phải bảo phu nhân nấu mới được!

"Tướng quân tên này thật sự..." Doanh Đô chưa nói xong, Đông Phương Húc phất tay.

"Quyết định như vậy, Đông Phương Bát Bảo!"

Ngài quá độc đoán, thế mà kêu hỏi ý kiến bọn ta! Đáng thương cho tiểu thiếu gia!

...

Đông Phương Húc cùng Uy Chấn quân nhanh chóng khởi hành về kinh. Hắn tới kinh thành trước, hắn muốn nhanh chóng ghi tên hài tử vào gia phả, tránh để lão cha hẫng tay trên lần nữa. 

Khi Đông Phương Húc vừa viết xong, Lăng Ngọc Liên đi tới. Nàng không nghĩ tướng quân về nhanh đến thế! Hơn nữa, sao nơi đầu tiên chàng tới lại là từ đường?

"Tướng quân, chàng đang làm gì thế?" Lăng Ngọc Liên bước vào, thấy Đông Phương Húc đang thổi thổi trên mặt giấy. 

"Nương tử, sao nàng đến đây? Hài tử đâu?" Đông Phương Húc để bút xuống, ôm thê tử lâu ngày chưa gặp vào lòng.

"Hài tử ngủ rồi! Thiếp nghe hạ nhân nói chàng trở lại, sao không vào nhà mà lại đến từ đường?" Lăng Ngọc Liên lau vết bụi trên mặt Đông Phương Húc. "Chàng vừa làm cái gì?"

"Ta vừa ghi tên tiểu nhi tử vào gia phả!" Đông Phương Húc cười to, kéo Lăng Ngọc Liên nhìn. "Đông Phương Bát Bảo! Vô cùng đặc biệt, vô cùng ý nghĩa!"

Lăng Ngọc Liên nhìn nét chữ vô cùng khí phách trên giấy, gân xanh trên trán nổi lên, nàng rít qua kẽ răng.

"ĐÔNG PHƯƠNG HÚC!" 

Đông Phương Húc giật mình, lần đầu tiên trong đời hắn nghe phu nhân hiền huệ gọi hắn như thế này! "Sao... sao thế phu nhân?" 

"Chàng ăn cháo bát bảo đến muốn loạn não phải không? Có cần phải mời Bạch huynh đến khám cho chàng không? Sao có thể đặt tên hài tử là Bát Bảo hả? Mai sau chàng dẫn theo hài tử vào tửu lâu, gọi bát bảo là chàng muốn gọi đồ ăn hay là gọi hài tử. Chưa nói đến con chó chàng nuôi trong phủ chàng cũng đặt là Bát Bảo. Chàng gọi Bảo Bảo là muốn cả người lẫn chó cùng cùng chạy ra sao? Tiện quá nhỉ? Hài tử sao có thể cùng với chó chung tên?"

Hắn quên trong phủ còn có 1 bát bảo khác!

"Ta thấy cái tên này rất hay a!" Đông Phương Húc ấp úng... hơn nữa, đã ghi vào rồi!

"Chàng... chàng!" Lăng Ngọc Liên tức đến thở không ra hơi. "Chàng nói sau này hài tử làm sao mà ra ngoài? Làm sao nói tên của mình?" 

"Cái này..." Đông Phương Húc không nghĩ chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế. "Nàng nói... phải làm sao?" 

"Ha, chàng bây giờ mới hỏi ta?" Lăng Ngọc Liên lâu lắm rồi mới tức giận đến thế. "Chàng cút sang một bên!"

Ở Đại Diệu, tên trong gia phả không thể gạch đi, làm thế sẽ khiến hài tử gặp xui xẻo, bệnh tật quấn thân. Lăng Ngọc Liên lườm Đông Phương Húc, năm xưa chê chương phụ (cha chồng) đặt tên không khí thế, bây giờ còn không bằng ngài. Lăng Ngọc Liên cầm bút chấm mực, viết một tự vô cùng nhỏ trên khoảng trống, sau đó nàng ghi thêm vài nét.

'Tự Đông Phương Bát Bảo, danh Tử Lan'

Đông Phương Tử Lan trong quân tử vi lan.

"Nương tử, nàng làm gì thế?" Tên trong gia phả không thể gạch được! 

"Chàng nghĩ ta là chàng sao? Làm việc không bao giờ suy tính?" Lăng Ngọc Liên thổi khô mực trên giấy, chỉ có thể chữa như thế này. "Hài tử khi lớn có chán ghét chàng cũng đáng đời lắm!"

Lăng Ngọc Liên tức giận rời đi, mặc kệ Đông Phương Húc lẽo đẽo theo sau. Nàng sẽ nói cho chương phụ, để ngài dậy dỗ lại phu quân mới được!

~ Tiểu kịch trường~

Chuyện là dù thế nào Đông Phương Húc cũng đã thành công trong việc tự đặt tên cho con trai của mình. Vừa thấy tiểu nhi tử liền hồ hởi gọi Bát Bảo, Lăng Ngọc Liên ôm con, đang tính nói với hắn thì bị tiếng chó sủa cắt ngang. Không gian lặng ngắt như tờ, vừa hay lão thái gia nghe tin con trai về cũng đi tới. 

"Gâu!" Con chó lông vàng óng mượt theo chân lão thái gia đi vào, sủa một tiếng đáp lại tiếng gọi của chủ nhân.

"Bát Bảo Nhi, nó cũng là Bát Bảo đấy! Ha! Ha!" Đông Phương Húc ôm con chó đến trước mặt con trai nhỏ, cười lớn nói.

Lăng Ngọc Liên trợn mắt bế con trai đi mất, lão thái gia vừa nghe đã hiểu có chuyện gì! Con trai mình mà, tính nết ra sao lão đều biết hết.

"Nghịch tử!"

...

Ngoài cửa lớn của Đông Phương phủ, có một nam tử ngồi xổm, vẻ mặt rầu rĩ, bên cạnh nam tử là một con chó lông vàng, hềnh hệch liếm tay chủ nhân.

"Lão thái gia dặn khi nào lão gia xử lý xong con chó đó thì ngài mới được vào!" Hộ vệ không nói thêm lời nào, đóng cửa lớn lại bỏ lại Đông Phương tướng quân cùng chó Bát Bảo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top