Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Thời gian hai ngày qua đi, Thủy Nguyệt Cung từ sớm đã náo nhiệt ồn ào. Các phi tần từ Tần vị trở xuống đều tới, bọn họ đem theo lễ vật chúc mừng ngày Đại Công Chúa đầy tháng đến bái phỏng, một số ít Đáp Ứng cùng Thường Tại khi còn ở khuê phòng cùng chủ thể có chút quan hệ đều sẽ mang thêm một phần lễ vật khác để chúc mừng sinh thần cho chủ nhân Thủy Nguyệt Cung

Lam Vong Cơ từ sáng đếm trưa tai vẫn chưa có được chút thông thoáng thoải mái nào. Y nhìn một đám người ngồi đầy một điện nở nụ cười giả tạo hướng mình chúc mừng không khỏi trong lòng sinh ra buồn bực

Đến trưa mới đỡ được một chút đimh tai nhức óc. An tĩnh ngồi ở nội điện dùng một ít ngọ thiện rồi uống thêm chén thuốc sau đó tiến đến giường nghỉ ngơi một chút

"Chủ tử, lễ vật đều đã ghi chép đầy đủ đưa vào khố phòng rồi ạ"

"Ừm, chút nữa có ai đến cứ nói ta đã nghỉ ngơi, nhận lễ xong liền mời đi"

"Chủ tử không khỏe?"

Lam Vong Cơ lắc đầu nhìn ra cửa sổ cười nhạt trả lời:

"Chỉ là đau đầu thôi, không đáng lo"

LamVong Cơ nói xong, xoay người nằm xuống giường, hai tay y đặt trước ngực chậm rãi rơi vào mộng cảnh

...

Ngự Thư Phòng một mảnh an tĩnh. Bên ngự án, nam nhân một thân long bào huyền sắc, đầu đội kim quan trạm khắc đầu rồng tinh xảo, long nhãn dùng lục phỉ thúy điểm xuyến. Đứng hầu bên cạnh là một Lân nhi đẹp tựa thủy tiên kinh diễm động lòng người, đôi mắt đen như mực , cặp mày thanh thoát tựa liễu rũ, kết hợp cùng sống mũi cao thẳng cùng đôi môi căng mọng đỏ đỏ hồng hồng làm người ta khôngnhiim được muốn yêu thương

"Hoàng Thượng, người nghỉ chút uống miếng trà đi"

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, tấu chương trên tay khép lại. Hắn đưa tay tiếp nhận chén trà còn bốc lên hơi nước uống một ngụm, hương trà dịu ngọt thơm ngát, lá trà non ngậm sương sớm hòa cùng chút mật ong thơm ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, quả thực là trà ngon

"Vẫn là trà mật ong Đức Phi ngươi pha ngon nhất hậu cung này"

Đức Phi lấy khăn tay che miệng cườik hắn thật ngọt ngào nhìn nam nhân ngồi bên cạnh minh:

"Hoành Thượng nói đùa, thần sao có thể so với tuyệt nghệ pha trà cùng băng lộ của Trạm Tần ở Thủy Nguyệt Cung"

"Ồtrẫm chưa từng nghe y nhắc đến một điểm này?"

Đức Phi vẻ mặt lộ ra có chút bất ngờ nhưng rất nhanh trở về trạng thái cũ nói:

"Lúc Trạm Tần nhập cung đã cùng Thái Hậu làm qua một lần. Khi đó vừa vào đôngl y lấy băng nấu trên bếp lại hái mấy nhánh mai trắng nấu ra trà hoa mai trứ danh thiên hạ của Mai Phi thời Ân Đế"

"Có việc này sao?"

"Hoàng Thượng nên nếm thử một lần đi"

Nấu nghĩ Đức Phi nương nương đây là đang muốn giúp Trạm Tần được thánh sủng thì quả thật ngu ngốc. Hắn kì thực là đang muốn kéo người xuống nước, Hoàng Thượng ghét nhất người có tâm tư càng ghét người thích dấu diếm tài năng tự cho mình thông minh. Kỳ thực, Ngụy Vô Tiệm rất chán ghét loai người này, dù sao hắn cũng là một Lãng Quân, Lãng Quân nào mà không muốn tường tận về thê thiếp nhà mình? Bọn họ thích kiểm soát và khống chế nhất chẳng phải sao? Ai mà muốn Lân nhi thê tử nhà mình dấu diểm tài năng? Hắn cố ý nói ra hiển nhiên có tâm tư khác. Lãng Quân ai cũng như ai hiển nhiên Ngụy Vô Tiện cũng vậy, đã biết rồi sẽ không tín nhiệm người này nữa. Đến lúc đó Lam Vong Cơ còn không phải hết đường sủng ái rồi sao?

"Nha, nếu y thực có thể pha được lãnh mai tuyết trà của Mai Phi năm đó thì quả thực là kì tài"

Đức Phi có chút sửng sốt, ngoài mặt lại như cũ cười giả tạo hai tiếng nói tiếp:

"Hoàng Thượng, cái..."

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cầu kiến"

Chu Nhất Hồ từ ngoài cửa điện tiến vào bẩm báo, Ngụy Vô Tiện đặt chén trà trên tay xuống, gật đầu nói:

"Cho nàng vào"

Trần Thiên Thư một thân xiêm y xanh lam đơn giản thêu họa tiết chim yến bước vào, trên tay cầm theo một hộp gấm sắc đỏ tiến đến trước ngự án cung kính quỳ xuống hành lễ thỉnh an:

"Thần thiếp đến đây quẩy rầy Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội"

"Hiếm thấy nàng chủ động đến tìm trẫm. Mau, bình thân"

Trần Thiên Thư cười nhạt, nàng được cung nữ bên người đỡ lấy đứng dậy. Nàng đem hộp gắm trong tay đặt lên ngự án nói:

"Hoàng Thượng, thần thiếp cùng Trần Thái Phi hôm nay cùng Thái Hậu phải đến Cung Thái Hòa tế thiên không có thời gian kịp đến Thủy Nguyệt Cung tặng lễ vật. Thần thiếp chỉ có thể phiền toái Hoàng Thượng đi một chuyến đem theo lễ vật của thần thiếp đến cho Trạm Tần đệ đệ"

"Lễ vật?"

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nhìn Trần Thiên Thư, lại nhìn đến hộp gắm đỏ được đặt ngay ngắn trên ngự án hỏi. Trần Thiên Thư trong lòng não nề thở dài, ngoài mặt biểu tình có chút phức tạp, nàng nhìn thoáng qua Đức Phi bên cạnh Ngụy Vô Tiện, Đức Phi tựa tiếu phi tiếu dứng dậy:

"Thần thỉnh an Hoàng Hậu"

Trần Thiên Thư làm ngơ hắn, nàng hướng người ngồi ở trên chủ tọa nhẹ giọng giải thích:

"Hoàng Thượng, hôm nay là đầy tháng của Đại Công Chúa, lại là sinh thần của Trạm Tần đệ đệ"

"A...xem trí nhớ của trẫm, ngày quan trọng của phụ tử bọn họ lại bị trẫm ném đi. Chu Nhất Hồ, đem thứ Tần quốc mới tiến cống cùng vài rương kim ngân bảo thạch chuẩn bị tốt, canh giờ sau khởi giá Thủy Nguyệt Cung"

"Hoàng Thượng, ngài đã hứa cùng thần dùng vãn thiện* ở Mimh Đức Cung"

(*vãn thiện: ăn tối)

Đức Phi ngoài mặt nũng nịu rầu rĩ, kỳ thực trong tâm đã chứa đầy bất mãn cùng uất hận

"Đức Phi, ngày khác trẫm sẽ đến cung của ngươi"

"Thế nhưng..."

"Được rồi, quân vô hí ngôn*"

(*Vua không nói đùa)

Trần Thiên Thư trong lòng không rõ tư vị hành lễ cáo lui rồi cùng nô tì cận thân ly khai Dưỡng Tâm Điện

"Kỳ thực nương nương rõ ràng đang nhắc nhở Hoàng Thượng, người hà tất tổn hao tâm trí như thế?"

"Bích Ngọc, bổn cung thực thương tiếc Trạm Tần"

Trần Thiên Thư dừng lại cước bộ, đôi mắt nâu nhạt hẹp dài ưu thương hướng lên bầu trời xanh bạt ngàn, khuôn miệng nhếch lên một đường cong nhạt nhòa:

"A Yên"

"Hoàng Hậu nương nương thủ đoạn quả thực cao tay, chỉ một câu nói liền dễ dàng đoạt người từ tay đệ đệ mình. Tiểu đệ bái phục"

Đức Phi từ phía sau bước tới, giọng điệu châm chọc mỉa mai nói vọng về phía trước. Trần Thiên Thư nhẹ nhíumi, xoay người lại:

"Trần Tư Đồ, cái gì nên nói, cái gì không nêm nói trong lòng ngươi nên minh bạch. Hoàng Thượng là
ai? Há có thể như ngươi nói, như ,một món đồ đoạt tới đoạt đi?"

"Tỷ..."

"Bổn cung thấy Đức Phi gần đây có phần rảnh rỗi, không bằng giúp bổn cung chép hai bản Lân Nhi quy tắc đi?"

Trần Tư Đồ phẫn hận nhìn đường tỷ* mình, phất tay áo hừ lạnh một tiếng, xoay gót rời đi

(*đường tỷ: con của anh bố nha, là chị con bác bên nội á)

...

Ánh nắng dịu nhẹ cùng cơn gió mát mang theo chút đìu hiu cô quạnh của buổi chiều cuối hạ đầu thu vô tình mà cố ý lách qua khe cửa sổ bên bàn trang điểm lùa vào gian phòng thoang thoảng hương thơm của đàn hương nhàn nhạt phe phẩy trên gương mặt tinh anh diễm lệ tựa như đóa bạch liên đắm mình dưới ánh nguyệt dịu dàng mà băng khiết. Làn gió nhẹ vờn qua hàng mi dài cong cong như cánh bướm đêm huyền bí, làm cho thiếu niên vốn còn đang say giắc giật mình tỉnh giấc

Lam Vong Cơ đưa tay dụi dụi hàng mi dài, con ngươi lưu ly nhạt màu cứ như vậy lộ ra sau tấm rèm tinh xảo. Y chống tay nâng người ngồi dậy. Trong gian phòng trừ bỏ y cùng Tỏa Nhi mang theo hơi thở đều đều đang say ngủ, trong phòng không có ai khác

Y từ trên giường ngồi dậy, bàn chân xỏ vào đôi hài gấm thêu hình chim khách, trên mũi cùng đế đều được điểm xuyến những hạt đá màu xanh dịu mắt lại không xa hoa, trên đầu chim khách được gắn một hạt châu tinh tế tô điểm

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng bước đến nôi nhỏ kiểm tra tiểu cô nương, xác định đứa nhỏ vẫn còn an giấc mới dời bước đến bàn trang điểm ngồi xuống. Đưa tay cầm lên lược gỗ chăm chú chải chuốt lại mái tóc hơi rối, lại hạ tay cầm lấy một cây trâm hoa thược dược cài lên búi tóc có chút phức tạp hơn mọi ngày

"Hoàng Thượng giá đáo"

Lam Vong Cơ từ trước bàn trang điểm đứng dậy, đi đến trước ngưỡng cửa nội điện liền uốn gối quỳ xuống:

"Cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an"

Nam nhân mặc hắc kim long bào chậm rãi nện bước tiến vào nội điện, hắn đưa tay nâng lên Lân nhi thiếu niên, đáy mắt ẩn ẩn ôn nhu thâm tình ngay cả bản thân cũng không phát hiện:

"Hôm nay là đầy tháng của Tỏa Nhi lại là sinh thần tròn mười bảy tuổi của ngươi, trẫm hôm nay ở lại đây bồi ngươi trải qua sinh thần"

Lam Vong Cơ cúi thấp đầu che dấu biểu tình hiện hữu trên gương mặt, nhún gối nhỏ giọng nói:

"Thần tạ Hoàng Thuợng ân điển"

Hoàng Đế nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng, đôi mắt lộ ra ý cười, hắn hơi cúi đầu nhìn Lân nhi nhu thanh nói:

"Hôm nay ái phi của ta thực diễm lệ"

"Hoàng Thượng chê cười rồi..."

Lam Vong Cơ tai hồng má đỏ cúi đầu càng thêm thấp, ngượng ngùng nhỏ giọng đáp. Ngụy Vô Tiện cười một tiếng kéo bàn tay nhỏ bạch nhuận như ngọc đang cố sức vặn ngón tay của Lam Vong Cơ đi vào trong nội điện. Đám người Chu tổng quản thức thời lui ra ngoài để lại đôi uyên ương quyến lữ ở bên trong gian phòng

"Hoàng Thượng, ngài có..."

Lam Vong Cơ bị lôi kéo ngồi cạnh nam nhân lên tiếng, trên mặt còn vương lại chút vệt đỏ hồng, bên môi lại ẩn ẩn hiển hiện ý cười thản nhiên mấy ngày nay khó mà nhìn thấy. Ngụy Vô Tiện trông thấy trong lòng cũng trở nên thoải mái thả lỏng cười thành tiếng:

"Hôm nay không có Hoàng Thượng, cũng không có Trạm Tần. Hôm nay chỉ có phu quân cùng... Cơ Nhi"

Lam Vong Cơ ngây ra, đôi con ngươi lưu ly chớp động liên tục nhìn có chút ngốc

Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo đôi má y. Hắn đứng dậy hướng ngoại điện đi ra, một lúc sau trở vào, phía sau còn có Chu Nhất Hồ trên tay cẩn thận cầm một vật gì đó được phủ lụa đỏ bên ngoài

Lam VongCơ hiếu kỳ nhìn nhìn thứ đồ vật trên tay Chu Nhất Hồ

"Đem đến cho y nhìn xem"

Ngụy Vô Tiện ngồi về chỗ cũ lên tiếng nói. Chu Nhất Hồ cẩn thận đặt món đồ trên tay xuống bàn, hắn cẩn thận kéo xuống mảnh lụa đỏ thẵm phủ phía trên. Phía dưới tấm lụa đỏ là một cái lồng nhỏ làm từ bạc chạm trổ tinh mỹ. Bên trong cái lồng hoa lệ xa xỉ ấy là một cục lông trắng muốt tựa như đám mây bồng bềnh tĩnh lặng trôi theo làn gió thu nhè nhẹ

"Đây là..."

Ngụy Vô Tiện đưa tay mở rs cái lồng ánh bạc tinh xảo. Hắn thò tay vào trong lấy ra cục lônh trắng muốt kia nhét vào trong lòng y cười nói:

"Đây là lễ vật sinh thần đặc biệt tặng ngươi"

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy từ trong nhúm lông ló ra một cái đầu nhỏ, trên đỉnh đầu có một đôi tai nhỏ xíu cụp xuống tựa hồ đang có chút bất mãn, phía sau lại lòi ra một cái đuôi mập mập tròn tròn trông rất khả ái:

"Là mèo!"

Mềo ta mở ra đôi mắt lưu ly so với người đang ôm mình không khác biệt mấy, trong ánh mắt lộ ra ngạo kiều, cái đuôi tròn vỉnh hơi đập lên đùi bạch y biểu đạt rõ " miêu đại gia ta đây không phải muốn sờ là sờ đâu ngao! "

"Đây là cống phẩm của Tần quốc tiến cống. Đệ xem con mèo này rất sạch sẽ, ta biết đệ ưa sạch sẽ liền sai người tắm rửa cho nó, không nghĩ đến nó không sợ nước như mấy con mèo khác"

Lam Vong Cơ đưa tay gãi gãi cái cổ nhỏ yêu kiều đầy lông của mèo ta. Nghe hắn nói ra lời này, đôi mắt không dấu nổi ý cười, nhẹ giọng đáp:

"Là do nó từ nhỏ đã được tiếp xúc với nước. Nó tên gì?"

"Tiểu Tuyết"

Lam Vong Cơ mím môi cười nhẹ, khen một tiếng tên hay, tay y vuốt ve lưng mèo nhỏ. Ngụy Vô Tiện trông thấy không khỏi cũng đưa tay sờ tai mèo

"A! Ngươi!"

"Meo ngao!"

Miêu đại gia hung hãng trừng mắt nhìn kẻ vừa phi lễ sờ tai mình, giương nanh múa vuốt muốn cào vào đùi Lam Vong Cơ vô tội đang ra sức gãi cổ cho mình

Lam Vong Cơ nhanh tay đổi đến gốc đuôi nó ra sức gãi gãi, thành công đánh lạc hướng ý niệm muốn cào người của Tiểu Tuyết

"Cơ Nhi"

Lam Vong Cơ cứng ngắc, động tác trên tay cũng theo tiếng gọi mềm nhẹ kia mà đình trệ:

"Hoàng..."

"Phu quân!"

Ngụy Vô Tiện sửar miệng giúp y, tay lại véo nhẹ vào đùi y như lời cảnh cáo. Lam Vong Cơ nhất thời không biết phản ứng thế nào cho phải, hai phiến môi mấp máy hồi lâu như đang cân nhắc việc gì đó

"Gọi đi"

Ngụy Vô Tiện lên tiếng thúc giục. Lam Vong Cơ xấu hổ cúi mặt xuống càng thấp, môi mấp máy thốt ra hai tiếng rời rạc:

"Phu... quân"

Không khí trong phút chốc trở nên ngượng ngùng đến lạ kì, đôi tình lữ đều im lặng nhìn nhau chăm chăm. Thời gian tựa hồ đang ngưng lại trong khoảnh khắc này

Tiểu Tuyết bị thả lỏng rơi xuống đất, nó ngó nghiêng tứ tung cuối cùng bị cái nôi nhỏ thu hút, nhảy vọt đến bên cạnh thành nôi ngồi xổm xuống mặc kệ hai tên nam nhăn đang quấn quýt đắm đuối bên kia

"Đã dùng mì trường thọ chưa?"

Nam nhân ôm lấy thân thể mềm mại đang tựa đầu trên vai mình ôn nhu hỏi

"Đó là thứ gì?"

Lam Vong Cơ hơi ngửa cổ lên, trước mắt là cái cằm góc cạnh sắc xảo của trượng phu mình nghi hoặc hỏi

"Ta làm cho Cơ Nhi ăn, tuy nói quân tử tránh xa nhà bếp, nhưng ở Đại Ngụy ta có phomg tục Lãng Quân nấu mì trường thọ cho thê tử của mình vào sinh thần. Cho nên Lãng Quân đều biết nấu"

"Như vậy có được không?"

"Dĩ nhiên là được"

Ngụy Vô Tiện đứng dậy kéo người kia đi cùng mình đến trù phòng để lại Tỏa Nhi ham ngủ cùng Tiểu Tuyết ở nội điện

..

Trong tiểu trù phòng nhỏ hẹp, hai thân ảnh một hắc một bạch cặm cụi làm việc, hai người mang màu sắc đối lập tưởng như không hài hòa mà lại hài hòa đến kì quặc

Ngụy Vô Tiện chăm chú nặn ra từng sợi mì dài đến một thước. Lam Vong Cơ ở bên cạnh cắt nguyên liệu phối hợp ăn ý với hắn

"Cơ Nhi canh lửa giúp ta"

Ngụy Vô Tiện đặt nồi nước luộc mì lên bếp lò, tay nhanh chóng bỏ thêm củi đun nước nói

Lam Vong Cơ buông con dao trên tay xuống, nhanh chóng đi đến bếp lò ngồi xổm xuống canh lửa

Ngụy Vô Tiện thả mì vào nồi luộc, bởi vì đứng gần bếp lò mà bị lửa hun nóng làm cho gương mặt anh tuấn đỏ bừng, hai bên thái dương cũng toát ra mồ hôi lăn xuống tận cổ

Xúc cảm mềm mại ở cổ làm hắn giật mình, hơi nghiêng đầu lại bắt gặp một cái khăn tay thêu hoa thược dược cùng ánh mắt ôn nhu ẩn chứa tình ái sâu đậm tựa như chưa từng cũng tựa như đã gặp. Ánh mắt y trông vừa quen vừa lạ đang gước lên nhìn hắn

"Cẩn thận nóng"

Lam Vong Cơ cẩn thận lau đi mồ hôi trên mặt hắn, miệng cũng theo động tác mà thốt ra câu nói nhắc nhở người nọ. Ngụy Vô Tiện cười lên, đưa tay đoạt lấy khăn trong tay y:

"Ngươi cũng vậy, mặt đều dính tro than hết cả, lem luốc như con mèo vậy"

...

Cả hai nháo loạn hồi lâu mới nấu xong một bát mì trường thọ, lúc đem bát mì lên Ngự Trù Phòng cũng mang vãn thiện đến

Lam Vong Cơ có chút e ngại nhìn bàn mỹ thực trước mặt, lại nhìn người đứng cạnh mình chần chừ nói:

"Phu...phu quân, ta vì cho Tỏa Nhi uống sữa nên đồ ăn không bỏ muối,sợ là khó ăn... hay là..."

Ngụy Vô Tiện đặt bát mì trong tay xuống bàn, nhanh tay chặn lại miệng đối phương, nhìn y nói:

"Đệ vì Tỏa Nhi chịu không ít khổ ải, thân là phu quân như ta sao có thể vì chút đồ ăn mà như vậy hưởng lạc để đệ nếm khổ? Đệ ăn được, vi phu cũng ăn được"

Lam Vong Cơ đáy lòng ấm áp, cảm thấy hắn thực sự thấu hiểu cùng cảm thông cho mỉnht

Bọn họ nhanh chóng ngồi xuống dùng bữa, bát mì rất nhanh được cho vào bụng Lân nhi thiếu niên. Tuy trù nghệ không tinh thế nhưng nấu rất dễ ăn, chỉ có điều hơi mặn một chút, còn lại đều rất tốt

"Cơ Nhi"

"Ừm?";

Lam Vong Cơ trong miệng ngậm một khối quế hoa cao* ngước mắt lên nhìn người vừa mới gọi mình

(*quế hoa cao: bánh hoa quế)

"Đệ có nguyện vọng hay ước muốn gì? Ta nếu có thể sẽ thay đệ làm"

Lam Vong Cơ đình chỉ động tác trong tay, y ngây người một chút, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống đất, trong mắt mang theo kiên định nhìn nam tử đang giật mình ngồi trên ghế nói:

"Thần có một ý nguyện thỉnh Hoàng Thượmg chấp thuận"

"Nói đi"

Ngụy Vô Tiện thấy y động tác trịnh trọng, biểu tình cũng nghiêm túc hơn mấy phần

"Thần thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép thần lưu lại Đại Công Chúa bên người dưỡng dục đến khi mười lăm tuổi. Thần biết bản thân thân phận thấp hèn, Hoàng Thượng cho thần giữ Đại Công Chúa bên người đến giờ đã là đại ân điển. Thế nhưng thần thực sự không nỡ đem con đưa đến chỗ phi tần khác dưỡng dục. Kính xin Hoàng Thượng đáp ứng thần, để thần chăm lo cho nhi nữ"

Ngụy Vô Tiện nâng y từ trên mặt đất đứng dậy, tay ôm lấy cái đầu nhỏ, nhẹ vuốt mái tóc mềm như tơ của đối phương:

"Trẫm đã bàn qua với Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, vốn dĩ muốn đem A Tỏa giao cho Dung Phi dưỡng dục, nhưng suy đi tính lại vẫn cảm thấy ngươi thích hơp nuôi nó nhất,  quy Lam gia trước nay nghiêm khắc không phải ai cũng không biết, trẫm tin tưởng Trạm Tần của trẫm sẽ là người cha tốt nuôi dưỡng A Tỏa nên người"

"Đa tạ Hoàng Thượng ban ân, thần nhất định không cô phụ kỳ vọng"

++++
Ngủ ngon

Có từ khóa rùi mà ko bt cs ai để ý k

Vui là bị lừa ha ha

♡.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top