Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Súc sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở cực bắc Thiên Vũ có hàng trăm ngàn ngọn núi, trải dài hàng vạn dặm.

Trong số đó nơi lạnh lẽo và nguy hiểm nhất là dãy Ẩn Tiên Sơn.

Vọng Nguyệt Phong là đỉnh núi cao nhất.

Đỉnh Vọng Nguyệt Phong cao ngất trời mây, quanh năm bị băng tuyết bao phủ nước biến thành băng.

Trận gió tại nơi đây mạnh dữ dội đến mức rất ít sinh vật có thể sống sót được, ngay cả Vụ Vũ chân nhân đã là kỳ Nguyên Anh cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm sâu vào xương tủy.

Đỉnh Vọng Nguyệt Phong được đặt theo tên của Vọng Thư tiên tôn Vân Thư Nguyệt.

Mặc dù Vụ Vũ chân nhân có chút quan hệ sâu xa với Vọng Thư Nguyệt, nhưng dù vậy thì những năm gần đây gã rất hiếm khi đặt chân lên đỉnh Vọng Nguyệt Phong.

Hôm nay lại không thể không tới.

Nghĩ đến Vân Thư Nguyệt, Vụ Vũ chân nhân trong lòng nổi lên chút khẩn trương hiếm thấy.

Vụ Vũ chân nhân là đệ tử của tán tu Vân Hư Tử, đó là một người bạn của Vân Thư Nguyệt cho nên nhìn một góc độ nào đó thì Vụ Vũ chân nhân miễn cưỡng có thể gọi Vân Thư Nguyệt một tiếng sư thúc.

Vân Thư Nguyệt ngày thường không ở gần Vụ Vũ chân nhân, nói chính xác thì kể từ khi bái nhập sư môn đến đây Vụ Vũ chân nhân chưa gặp qua Vân Thư Nguyệt bao nhiêu lần.

Hiện giờ tới đây do có việc muốn nhờ.

Vào một khắc, gió thét gào rống dữ dội quanh đỉnh Vọng Nguyệt Phong đột nhiên im bặt.

Tuyết rơi dày đặc trên đỉnh cũng trở nên nhẹ nhàng giống như những cánh hoa lê rời khỏi cành, lay động tinh tế mà vuốt ve đại địa.

Mây tan tuyết trong, ánh mặt trời vươn lên le lói.

Tựa hồ chỉ trong nháy mắt cả đỉnh Vọng Nguyệt Phong đều yên tĩnh lại, trong vầng sáng vàng nhạt giãn ra vẻ đẹp khuynh thế long lanh trong suốt.

Vụ Vũ chân nhân từng đi qua vô số ngọn núi nổi tiếng trên đời này, trùng điệp núi tuyết cũng leo qua không biết bao nhiêu.

Nhưng dù vậy trong lòng gã vẫn không có đỉnh tuyết nào trong sáng tĩnh mỹ* bằng đỉnh Vọng Nguyệt Phong.

(*: xinh đep tĩnh lặng lộ ra vẻ tinh khiết)

Có lẽ chỉ có chủ nhân của đỉnh núi này mới có thể thuần khiết hoàn mỹ hơn cả ngọn núi băng tuyết ở đây.

Trong thế giới được tạo thành từ cái lạnh buốt giá, từ xa xa có một người đạp tuyết mà đến giây lát dừng lại trước mặt Vụ Vũ chân nhân.

Khóe mắt chỉ lướt thấy một bóng người trắng hơn tuyết, Vụ Vũ chân nhân hơi giật mình lập tức cung kính cúi đầu, chắp tay thi lễ: "Vãn bối Vụ Vũ, gặp qua Vân sư thúc."

Vân Thư Nguyệt vừa mới xuất quan, nhàn nhạt liếc gã một cái: "Chuyện gì?"

Vụ Vũ chân nhân từng nghe sư tôn Vân Hư Tử nói qua rất nhiều chuyện về Vân Thư Nguyệt, biết được Vân Thư Nguyệt không có kiên nhẫn nhất với việc quanh co lòng vòng, bởi vậy chỉ cung kính cúi đầu chắp tay nói ý đồ đến của mình với Vân Thư Nguyệt .

"Vân sư thúc, Vụ Vũ bất tài mấy ngày gần đây mới có thể đột phá Nguyên Anh."

"Sư tôn trước khi xuất thế đã từng nói, điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời này là không thể đem tuyệt học cả đời mình truyền thừa xuống, hy vọng Vụ Vũ có thể đột phá Nguyên Anh càng sớm càng tốt, thành lập môn phái chiêu mộ nhiều đệ tử khiến sư môn ngày càng phát dương quang đại*."

(*: Phát triển rực rỡ, ngày càng tốt đẹp)

Đây đúng thật là những gì Vân Hư Tử sẽ nói.

Nhìn thấy Vụ Vũ chân nhân càng thêm khom lưng tư thế càng lúc càng cung kính, Vân Thư Nguyệt lập tức đoán được mục đích gã đến thăm hôm nay.

Quả nhiên, ngay sau đó y nghe thấy Vụ Vũ nói: "Vãn bối biết chỉ với nỗ lực kẻ hèn sức mọn một thân một mình của vãn bối thì nhất định không thể hoàn thành được sự gửi gắm của sư tôn, cho nên hôm nay đành phải mặt dày tới đây thỉnh cầu Vân sư thúc rời núi trợ giúp ta xây dựng tông môn!"

Điều này thực sự rất không có đạo lý.

Sở dĩ cho đến bây giờ Vân Thư Nguyệt vẫn chưa tiến vào tông môn, là vì thực lực của y không đủ?

Không, với tu vi hiện tại của y đang ở kỳ Hóa Thần, bất cứ tông phái đệ nhất nào trong Sùng Quang Giới nhất định sẽ coi y như khách quý mà cung phụng, địa vị Trưởng lão tối cao càng là dễ như trở bàn tay có được.

Thậm chí chỉ cần Vân Thư Nguyệt muốn thì hoàn toàn có thể tự mình khai tông lập phái.

Nhưng cho đến ngày nay, Vân Thư Nguyệt vẫn là một tán tu sống ẩn dật trong nhiều năm, mặc dù hiện tại đã trở thành một vị đại năng Hóa Thần nhưng vẫn rất ít người trong Sùng Quang Giới biết đến sự tồn tại của y.

Xét đến cùng cũng chỉ là do ba chữ "Y không muốn."

Vì vậy, ngay khi Vụ Vũ chân nhân vừa nói xong, Vân Thư Nguyệt lập tức tính toán từ chối.

Nhưng y đột nhiên nghĩ đến lý do hôm nay y xuất quan--

Là đi tiếp nhận một bé chim nhỏ.

Theo như lời của Thẩm Khinh Chu, bé chim nhỏ đó của nhà hắn sinh ra chính là thiên chi kiêu tử, mà lại còn lớn lên ở chốn phồn hoa phú quý phong lưu như Lạc Thủy Tiên Đình.

Thẩm Khinh Chu cũng nói rằng hy vọng y có thể chăm sóc tốt cho bé chim nhỏ nhà hắn.

Vân Thư Nguyệt ngước mắt nhìn xung quanh.

So với Lạc Thủy Tiên Đình thì trên đỉnh Vọng Nguyệt Phong này đúng thật là có chút an tĩnh quá mức.

"Có thể."

......

Ngoài thành Đan Phong Lưu Hỏa, Thập Lí Đình.

Bởi vì lo lắng Thẩm Tinh Hà thân thể có thể chống đỡ nổi hay không, Dạ Kiêu liền lệnh cho đội ngũ tạm thời cải tạo lại nơi này.

Trên cỗ xe gỗ mun, Dạ Kiêu im lặng nhìn thiếu niên có sắc mặt tái nhợt như tuyết đang dựa vào chiếc đệm gấm lông vũ Kim Nhung mà thở dốc, cho dù mấy năm nay đã trải qua sóng to gió lớn trái tim cũng vì vậy bị mài dũa trở nên lạnh nhạt cứng rắn nhưng Dạ Kiêu vẫn không nhịn được đỏ hốc mắt.

Tuy rằng hắn đã cố gắng kiềm nén, nhưng Thẩm Tinh Hà liếc mắt một cái có thể thấy được sự đau lòng dưới đáy mắt hắn.

"...Sao lại có cảm giác như ngày mai con sẽ chết vậy?"

Thật sự nhìn không lại biểu tình này Dạ Kiêu ,Thẩm Tinh Hà hơi quay đầu nhìn sang chỗ khác cười khúc khích trêu ghẹo.

Dạ Kiêu nghe vậy sắc mặt nhất thời tối sầm vừa định khuyên Thẩm Tinh Hà không nên nói đùa lung tung, lại thấy nụ cười của thiếu niên hơi thu lại cụp mắt hỏi hắn, "Dạ Kiêu thúc thúc, chúng ta bây giờ đến nơi nào rồi?"

Dạ Kiêu nói: "Mới ra khỏi thành Đan Phong Lưu Hỏa vào buổi trưa."

Nghĩ tới tin tức đã nhận được khi Thẩm Tinh Hà đang hôn mê mấy ngày trước, Dạ Kiêu do dự một chút rốt cuộc vẫn thông báo tin tức này cho Thẩm Tinh Hà.

"Thiếu chủ, từ khi chúng ta rời đi Lạc Thủy Tiên Đình trên đường đi đều có do thám dò la tung tích ngài."

"Con biết." Thẩm Tinh Hà nhàn nhạt nói.

Rốt cuộc kiếp trước là như thế.

Hơn nữa, nếu không phải do thám của Thẩm gia thì bọn họ đã không cải trang thành người phàm, cố tình vòng qua vương triều Càn Nguyên để đi một chặng đường dài về phương bắc xa xôi.

"Thẩm gia lần này lén lút như vậy chỉ sợ phía sau bọn chúng còn có động cơ khác." Dạ Kiêu nhanh chóng bổ sung.

Thẩm Tinh Hà nghe vậy không nhịn được cười nhưng đáy mắt lại cực kỳ lạnh: "Còn có thể là vì cái gì? Hiện tại con là 'Phế nhân' đối với Thẩm gia một chút cũng không có giá trị sử dụng."

"Chúng ra sức tìm kiếm con nhiều như vậy, hẳn là muốn dùng con để khống chế phụ thân."

Suy cho cùng Thẩm Tinh Hà tuy rằng đã phế rồi thế nhưng đằng sau cậu chính là phụ thân Thẩm Khinh Chu, người đang ở hậu kỳ Xuất Khiếu.

Tuy nhiên, nếu cậu nhớ không lầm thì vào thời điểm này ở kiếp trước phụ thân đã mất tích không rõ tăm hơi.

"Dạ Kiêu thúc thúc, có tin tức gì của phụ thân không?"

Dạ Kiêu nghe vậy sắc mặt trở nên có chút khó coi: "Lần trước ta nhận được thư chủ thượng là khi hắn bảo ta đi Thẩm gia đón ngài."

Thẩm Tinh Hà trầm tư nói: "Lúc đó thúc có nhìn thấy phụ thân không?"

Dạ Kiêu lắc đầu.

Thẩm Tinh Hà liền hiểu ra, chắc là phụ thân đã thông qua Phi Vũ Tập truyền tin cho Dạ Kiêu thúc thúc.

Thẩm Tinh Hà nhớ rõ kiếp trước sau khi cậu bái nhập môn hạ sư tôn không lâu thì Lạc Thủy Tiên Đình đã hạ lệnh truy nã phụ thân.

Nếu một đời này giống như thế thì đối với cậu mà nói vẫn còn một khoảng thời gian tương đối an toàn--

Cũng đủ để cho cậu suy nghĩ một ít việc và giải quyết đám cẩu đồ vật mà cậu hận thấu xương.

"Dạ Kiêu thúc thúc, chúng ta trước tiên không đi Ẩn Tiên Sơn."

"Con muốn nhờ thúc giúp con tra một người."

......

Khi trăng lên, Thẩm Tinh Hà đang nằm trên lưng Dạ Kiêu, lướt nhanh qua trong khu rừng rậm cao ngất ngưởng duỗi năm ngón tay cũng không thấy rõ.

Đây là một khu rừng cách thành Đan Phong Lưu Hỏa mấy trăm dặm.

Bởi vì trong rừng không có linh thú hay yêu thú sinh sống cũng không có thiên tài hay địa bảo hữu dụng cho tu giả, cho nên người tu hành đi ngang qua hầu như không bao giờ dừng lại ở đây.

Mà đối với phàm nhân mà nói thì nơi này cách thành Đan Phong Lưu Hỏa quá xa, trong rừng rậm lại có dã thú hung dữ cho nên phàm nhân rất ít đặt chân tới nơi này.

Bởi vì tất cả những điều trên, vì thế khi Thẩm Tinh Hà nhờ Dạ Kiêu giúp đỡ tìm kiếm một phàm nhân ở gần đây nên ban đầu Dạ Kiêu có chút kinh ngạc.

Nhưng điều này không hề khó đối với Dạ Kiêu.

Suy cho cùng, dù đây là một khu rừng rậm ít người đặt chân tới nhưng ngược lại là thiên đường của loài chim.

Mà ở Sùng Quang Giới, địa phương có chim liền có Phi Vũ Tập.

Dạ Kiêu nhanh chóng tra ra được tin tức Thẩm Tinh Hà muốn.

Khu rừng rậm rạp không thích hợp cho xe ngựa đi qua vì vậy Dạ Kiêu dứt khoát lộ ra bản thể, đích thân mang Thẩm Tinh Hà vào rừng.

Dạ Kiêu là loài ác điểu đại bàng, giỏi nhất săn mồi trong rừng rậm.

Trong chớp mắt, Dạ Kiêu đã đưa Thẩm Tinh Hà đến đích.

Đó là một căn nhà gỗ bình thường trong rừng, có lẽ được xây dựng bởi người thợ săn thỉnh thoảng đến đây săn bắn.

Thẩm Tinh Hà có thể nhìn ra, Dạ Kiêu đã sai người dọn dẹp nơi này.

Nhưng dù vậy ngay khi cậu tiếp đất thì gió đêm xuyên qua khu rừng vẫn khiến mùi hôi thối trộn lẫn với máu thịt thối rữa xộc thẳng vào mũi Thẩm Tinh Hà.

Dạ Kiêu nhạy bén nhận thức được, trong nháy mắt đó sắc mặt Thẩm Tinh Hà trở nên cực kỳ lạnh lùng, sống lưng lập tức thẳng tắp bỗng nhiên bộc phát ra lệ khí thậm chí khiến chim tước xung quanh hoảng hốt bay đi ngay cả Dạ Kiêu cũng không tự chủ được mà lùi bước, hắn khó tin mà nhìn Thẩm Tinh Hà đang tiến dần vào trong căn nhà gỗ.

"Kẽo kẹt --"

Cánh cửa gỗ mục nát phát ra âm thanh chói tai khiến người nghe ê răng.

Trong góc căn nhà cũ kỹ, tên thợ săn bị trói thành một đống cùng hàm răng vàng khè bị chặn lại đang chửi ầm lên trong lòng.

Lúc trước khi đến đây tra xét, Dạ Kiêu đã sai người đặt dạ minh châu chiếu sáng khắp căn nhà.

Bởi vậy khi cửa vừa mở, tên thợ săn kia liền thấy được người tới.

Chỉ với một cái nhìn, đôi mắt của tên thợ săn đã mở to--

Đó là một thiếu niên cực kỳ diễm lệ xinh đẹp, mái tóc dài búi lên buông xõa dưới ánh sáng nhè nhẹ của dạ minh châu hiện lên một lớp ánh xanh.

Thân thể của thiếu niên dường như rất suy yếu, sắc mặt không có chút sắc màu trắng như tờ giấy cùng đôi môi vô cùng nhợt nhạt, giống như một bông hoa bị mưa gió tàn phá nặng nề sắp héo úa rời cành trong chốc lát.

Nhưng chính là một thiếu niên tựa như sắp chết như vậy lại rũ xuống đôi mắt đỏ sậm như huyết ngọc của mình, từ trên cao khinh thường nhìn gã như nhìn một đống thịt thối dơ bẩn.

Đôi mắt kia không phải là đôi mắt thuộc về nhân loại.

Mà ánh mắt lạnh nhạt tàn nhẫn đó cũng không phải là ánh mắt mà nhân loại có thể có được.

Nhưng dù biết thiếu niên này có gì đó kỳ lạ cũng rất có thể là một con yêu quái, dù bị trói chặt như con mồi đang chờ bị làm thịt, nhưng tên thợ săn bẩn thỉu vẫn cảm thấy trong lòng dâng trào sự kích động khi thấy được thứ mình thèm muốn, toàn bộ thân thể đều hưng phấn mà run rẩy, thân dưới nhanh chóng có phản ứng.

Mặc dù trong lòng cậu đã tự nhủ mình phải kiềm chế bản thân lại nhưng khi nhìn thấy phản ứng đó của tên thợ săn thì sợi dây căng chặt trong đầu Thẩm Tinh Hà vẫn hoàn toàn đứt gãy một tiếng "Phựt".

Đột nhiên cậu rút thanh trường kiếm bên hông, chớp nhoáng chém đứt đi thứ dơ bẩn dưới thân của gã thợ săn.

"A --!"

"A a a a --!!!"

Máu đỏ tươi lập tức phun ra khiến tên thợ săn đau đớn tột độ lăn lộn điên cuồng va chạm trên mặt đất, trong cổ họng gào thét rên rỉ đau đớn.

Tất cả điều này xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Khi Dạ Kiêu nghe thấy âm thanh không ổn liền lao vào căn nhà gỗ thì một nửa căn nhà gỗ đã nhuốm đầy máu của gã thợ săn.

"Thiếu chủ, đừng nhìn!"

Hắn lập tức đưa tay che mắt Thẩm Tinh Hà, không muốn thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu và đẫm máu như vậy.

Nhưng trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy một khúc thịt nhỏ trên mặt đất đã bị gã thợ săn nghiền ép thành một đống máu thịt nát tươm, cũng như thanh kiếm dài vẫn đang nhỏ máu trong tay Thẩm Tinh Hà.

Lúc sau mới phản ứng được đang xảy ra chuyện gì, dưới thân Dạ Kiêu đột nhiên chợt lạnh mang ánh mắt khiếp đảm nhìn về phía Thẩm Tinh Hà.

Thẩm Tinh Hà cũng không để ý tới sự lo sợ của hắn, biết rõ ràng mình vừa làm cái gì.

Nhưng dù vậy, sự hận thù tràn ngập trong trái tim và trong linh hồn cậu vẫn không hề thuyên giảm được chút nào.

Thẩm Tinh Hà vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên kiếp trước sư tôn đã trải qua những gì.

Cậu sẽ không bao giờ buông tha cho bất kỳ thứ súc sinh nào đã làm nhục, làm ô uế sư tôn của mình!

________________________

Tác giả có lời muốn nói: Có thể bé dễ thương không nhìn kỹ 【chú ý】văn án, vậy thì nói lại lần nữa, sư tôn không có bị ấy ấy nguyên nhân cụ thể sau này sẽ viết.

Còn có, Tiểu Tinh Nhi giết mỗi người đều chắc chắn không vô tội.

Mị: Tiểu Tinh Hà tóc xanh lơ, mắt đỏ. Sư tôn tóc trắng, mắt bạc nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top