Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Sư tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tinh Hà không còn nhớ nổi chính mình đã chết ở kiếp trước như thế nào.

Cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng khi sư tôn tìm thấy linh hồn của cậu nó đã bị tàn phá cực kỳ suy yếu có khả năng tiêu vong bất cứ lúc nào.

Khi đó vì cứu mà cậu sư tôn đã phải dùng bí pháp nuôi dưỡng cậu trong thần hồn của chính mình, dùng linh lực ôn hòa từ từ tẩm bổ hồn phách đang yếu ớt của cậu.

Trong những năm sống trong thần hồn sư tôn Thẩm Tinh Hà vẫn luôn ngủ nhiều tỉnh ít, hiếm khi có thể cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài.

Cho đến một ngày cậu đột nhiên tỉnh dậy từ trạng thái mơ hồ, trước mặt cậu không còn là một không gian rộng lớn nữa mà lại là một cảnh tượng khiến cậu gần như buồn nôn tại chỗ.

Ở nơi đó, Thẩm Tinh Hà đã nhìn thấy một phàm nhân đầu bù tóc rối cùng nước dãi chảy giàn giụa đầy bẩn thỉu.

Nghĩ đến những cảnh tượng đã thấy trong thần hồn sư tôn, trong ngực Thẩm Tinh Hà lại dâng lên một trận bức bối khó chịu muốn bùng nổ.

Hận thù và lệ khí không ngừng muốn xuyên thủng cơ thể cậu khiến toàn thân cậu không tự chủ được khẽ run lên.

"...Thiếu chủ!"

Lập tức ý thức được Thẩm Tinh Hà dị thường, Dạ Kiêu vội vàng đỡ lấy cánh tay thiếu niên ngay sau đó mới nhận ra thân thể Thẩm Tinh Hà cực kỳ căng chặt, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Dạ Kiêu không biết vì sao Thẩm Tinh Hà lại tức giận với một phàm nhân như vậy, mặc dù theo hắn phàm nhân này phạm phải tội ác chồng chất cho dù giết cũng sẽ không quá, thế nhưng trước đó Thẩm Tinh Hà hiển nhiên chưa từng nhìn thấy người này mới đúng.

Tuy nhiên, bất kể đã từng gặp qua gã đó hay chưa thì hiện tại thân thể thiếu chủ cũng không thích hợp xuất hiện cảm xúc dao động mãnh liệt như vậy.

Nghĩ tới đây vẻ mặt Dạ Kiêu trở nên nghiêm lại, hắn lập tức muốn quay người giết chết gã thợ săn vẫn đang khóc không thôi đằng kia.

Động tác của Thẩm Tinh Hà lại nhanh hơn hắn.

Dạ Kiêu thậm chí còn chưa nhìn rõ động tác của Thẩm Tinh Hà, chỉ mơ hồ nhìn thấy một ánh kiếm bạc lóe qua.

Sau một tiếng cắt đứt nhẹ, gã thợ săn bẩn thỉu cuối cùng cũng im lặng.

Cơ thể co ro của gã ta từ từ mở ra, để lộ một nửa khuôn mặt vặn vẹo đến mức trông giống như mặt của ác quỷ——

Gã đã chết.

Nhưng thế này vẫn chưa đủ.

Rũ mắt nhìn trường kiếm dính đầy máu trong tay Thẩm Tinh Hà chán ghét nhíu mày, tùy tiện vứt thanh kiếm lên trên thi thể tên thợ săn.

Cậu nhanh chóng lấy một lọ Hóa Hồn Thủy từ trong tay áo.

Trong thế giới mà mọi thứ đều có thể tu luyện được như Sùng Quang Giới thì thân thể chết đi không đồng nghĩa với cái chết thật sự, bằng không cũng không xuất hiện thứ được gọi là quỷ tu.

Mà Hóa Hồn Thủy chính là vũ khí sắc bén để đối phó với những thứ quỷ vật như vậy.

Gọi là Hóa Hồn Thủy tất nhiên là loại nước khiến ngay cả hồn phách cũng phải hòa tan.

Gã thợ săn này khi còn sống đã như một con ác quỷ hại người vô số chắc chắn sau khi gã chết đi cũng không an phận đi đầu thai.

Thẩm Tinh Hà cũng sẽ không cho gã cơ hội đi đầu thai.

Cậu nhanh chóng nhỏ vài giọt Hóa Hồn Thủy xuống xác gã thợ săn.

Một tiếng gào rống rất lớn vang lên hệt như tiếng kêu của một linh hồn khi bị xé nát hoàn toàn.

Một làn khói xanh nhàn nhạt rất mau bay ra từ thi thể rồi hoàn toàn tiêu tán trong tích tắc.

Sau khi làn khói xanh tan đi, thi thể gã thợ săn cùng trường kiếm trên người gã trong nháy mắt biến thành một vũng nước mủ, rồi khô đi nhanh chóng giống như chưa từng tồn tại.

Lúc này, cơn thịnh nộ sôi sục trong lồng ngực Thẩm Tinh Hà cuối cùng cũng dịu xuống, cậu bèn quay người bước ra ngoài.

Dạ Kiêu lặng lẽ đi theo cậu, mang vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng bước đi thong thả lại thẳng tắp xinh đẹp của Thẩm Tinh Hà cuối cùng cũng nhớ ra chỉ mới mấy ngày trước thôi thiếu niên trước mặt hắn vẫn là tu giả Kim Đan trẻ tuổi nhất tại Sùng Quang Giới cũng chưa bao giờ là một đóa hoa Thố Ti* cần người che mưa chắn gió cả. 

(Hoa Thố Ti: Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thố Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thố Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che. Nam nhân kiên cường vì nữ nhân che gió che mưa, nữ nhân ôn nhu nằm trong ngực.)

Sau khi hai người bước ra khỏi nhà gỗ Dạ Kiêu nhanh nhẹn điều chỉnh tốt lại tâm thái của mình, mau lẹ bẩm báo tình huống cụ thể của nơi này cho Thẩm Tinh Hà.

"Tên này vốn là con trai của một thương nhân trong thành Đan Phong Lưu Hỏa bởi vì sinh ra với nhân dạng xấu xí như ác quỷ cho nên ngay từ khi còn trong tã lót đã bị cha mẹ vứt bỏ. Sau đó được một thợ săn ngoài thành nhặt, bèn nuôi dưỡng dưới gối đặt tên là Sửu Nô."

"Khi lớn lên gã biết được từ trong miệng thợ săn thân thế của mình, nổi lên tâm tư muốn đi vào trong thành tìm kiếm cha mẹ. Sau khi bị lão thợ săn ngăn cản mấy lần gã bèn nhân lúc lão thợ săn say rượu mà giết chết."

"Sau khi lão thợ săn chết, tên này vào thành Đan Phong Lưu Hỏa tìm được cha mẹ lại bị mấy đứa con cùng thân nhân trong nhà đánh đuổi ra ngoài thành."

"Không bao lâu gã đã giết cả nhà mấy chục người của cha mẹ mình."

"Thời gian sau đó gã nhìn trúng một tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp trong thành thế nhưng vị tiểu thư này đã có hôn phu. Cho nên gã liền giết luôn hôn phu, rồi bắt cóc vị tiểu thư đó đến nơi này mà làm nhục bừa bãi tới khi phiền chán gã tàn nhẫn tra tấn cô ấy đến chết."

Nói đến đây, ngay cả Dạ Kiêu là một người rất ít biểu lộ vui mừng hay tức giận, cũng không khỏi cau mày.

"Trước đây không đến mười năm, đã có tổng cộng 139 người bị tên này này cướp bóc, tra tấn và giết chết, trong đó có cả một thiếu niên kỳ Luyện Khí."

Dạ Kiêu chỉ về phía sau nhà gỗ.

Ở đó có một hầm ngầm sâu hơn chục mét, trong hầm chứa đầy xác thối, các bộ phận cơ thể lẫn xương trắng.

Khi Thẩm Tinh Hà vừa đến đây mùi ôi thiu mà cậu luôn ngửi thấy đều tỏa ra từ nơi này.

Thẩm Tinh Hà nghe vậy, im lặng thật lâu.

Lúc đầu khi ở trong thần hồn sư tôn cậu chỉ nhìn thấy căn nhà gỗ bẩn thỉu cùng với một tên có khuôn mặt trông như ác quỷ.

Chuyện đó hẳn đã xảy ra mấy chục năm sau này, Thẩm Tinh Hà vẫn còn nhớ tên thợ săn đó có mái tóc bạc như cỏ khô.

Vương triều Càn Nguyên là nơi sinh sống nhiều nhất của phàm nhân trong Sùng Quang Giới, cho nên sau khi nghe Dạ Kiêu nhắc tới việc bọn họ vừa rời khỏi thành Đan Phong Lưu Hỏa, Thẩm Tinh Hà lập tức yêu cầu Dạ Kiêu điều tra người này.

Không những tra ra được người mà còn tra ra những ân oán cũ năm xưa nữa.

"Đi tra danh tính của những người đó, nếu còn người nhà mà người nhà vẫn đang tìm kiếm thì hãy trả lại thi cốt cho bọn họ."

"Nếu không có thì tìm nơi khác an táng cho họ thật tốt."

Sau một lúc lâu, Thẩm Tinh Hà mới phân phó như thế với Dạ Kiêu.

Vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy tiếng khóc nhỏ phát ra.

Thẩm Tinh Hà theo tiếng động nhìn chung quanh, hầm ngầm phía sau căn nhà gỗ đang bay lên rất nhiều vong hồn.

Như thể nghe thấy những gì cậu vừa nói, những vong hồn đó trốn phía sau căn nhà gỗ, vừa lau nước mắt vừa thận trọng nhìn Thẩm Tinh Hà.

Thẩm Tinh Hà khựng lại.

Sinh linh không chết tự nhiên thì hồn phách sẽ vì chấp niệm quá nặng mà nán lại ở nơi mình chết mãi không chịu đi.

Đương nhiên không loại trừ khả năng gã thợ săn là hạng người cùng hung cực ác, giết chóc rất nặng trấn giữ những vong hồn này không thể nào dễ dàng rời đi.

Thẩm Tinh Hà có thể cảm nhận được trên người họ dày đặc sợ hãi và oán khí.

Nhưng... việc siêu độ quỷ hồn gì đó chỉ có các hòa thượng trong Phật môn mới có thể làm.

Nếu lúc này tu vi cậu có ở đây thì cũng không phải không có cách giúp bọn họ tinh lọc hung khí, đưa bọn họ đi chuyển thế đầu thai.

Nhưng hiện tại cậu chỉ là phế nhân linh căn rách nát, thật sự có lòng mà không giúp gì được.

Vì vậy, Thẩm Tinh Hà chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy những vong hồn đó mà quay đầu sang một bên.

Nhóm vong hồn thấy thế âm thanh nức nở bỗng lớn hơn có xu thế càng lúc càng hăng càng lúc càng hung bạo.

Thẩm Tinh Hà xoa trán đau đầu, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói với Dạ Kiêu: "Phái người đến thành Đan Phong Lưu Hỏa xem có hòa thượng sẽ siêu độ được ở gần đó hay không, nếu có thì tìm bọn họ sớm nhất có thể."

Tiếng khóc ngay lập tức nhỏ đi.

Dạ Kiêu nhìn thấy vậy hơi cong môi khó thấy, chắp tay cung kính đối với Thẩm Tinh Hà sau đó thuận tay gọi lại một chú chim đã quan sát trên cây gần đó đã lâu để giải thích chi tiết.

Trong lúc chờ đợi hòa thượng, Thẩm Tinh Hà bắt đầu suy nghĩ con đường kế tiếp.

Thành thật mà nói, đám chó chết khinh nhục sư tôn ở đời trước trừ bỏ gã thợ săn cậu vừa tiễn đi là phàm nhân thì không còn một kẻ nào là phàm nhân nữa.

Hầu hết chúng đều có thân phận địa vị cao, thực lực lại mạnh mẽ.

Lấy cái cơ thể vô cùng yếu ớt hiện tại của cậu thậm chí còn không thể chạm vào lông của đám chó chết đó.

Cho nên với cậu mà nói thì hiện giờ việc cấp bách là tìm một chỗ an toàn để ổn định tu luyện, nhanh chóng tăng cao thực lực.

Thẩm Tinh Hà cũng không lo lắng cho mình sẽ không thể tu luyện.

Nếu kiếp trước cậu có thể sửa chữa kinh mạch bước vào con đường tu chân thì kiếp này cậu nhất định cũng có thể làm được.

Hơn nữa... Kiếp trước hồn phách của cậu thật sự là được sư tôn nuôi dưỡng đến rất tốt, trước khi trọng sinh cậu đã đạt tới đỉnh cao kỳ Xuất Khiếu, nửa bước chân vào kỳ Hóa Thần.

Lúc này thân thể cậu suy yếu đến vậy cũng ít nhiều có liên quan tới việc thần hồn quá mức mạnh mẽ, không phù hợp nghiêm trọng đối với thân thể.

Việc này cũng không khó giải quyết.

Điều Thẩm Tinh Hà lo lắng nhất bây giờ thực ra lại là một vấn đề khác.

"Thiếu chủ, sau khi chuyện ở đây xong rồi thì chúng ta có đi theo đường cũ đến Ẩn Tiên Sơn trước không?"

Dạ Kiêu đột nhiên hỏi sau khi phân phó chim chóc xong.

Thẩm Tinh Hà:...

Thật không dám giấu giếm, vấn đề cậu đang rối rắm đúng là cái này.

"Nếu ngươi không đi Ẩn Tiên sơn thì làm sao trợ giúp Vân Thư Nguyệt phi thăng?" Quân Phục có thể biết được Thẩm Tinh Hà đang nghĩ gì, bỗng nhiên hỏi.

Thẩm Tinh Hà dừng một chút sau lúc lâu mới thấp giọng trả lời với người trong thần hồn: "Ta chỉ sợ... sư tôn lại vì ta mà bị liên lụy."

Thẩm Tinh Hà vĩnh viễn nhớ rõ ở kiếp trước, cho dù khi sư tôn ốc còn không mang nổi mình ốc thời khắc bị toàn thế gian chửi bới đuổi giết làm nhục làm bẩn vẫn luôn chặt chẽ che chở cậu bên trong thần hồn mình.

Khi đó, Thẩm Tinh Hà đã nhiều lần nghĩ rằng nếu trên đời này không có cậu hoặc là khi sư tôn tìm được cậu, cậu đã hồn phi phách tán thì tốt biết mấy.

Như vậy, sư tôn có lẽ liền sẽ không...

Lồng ngực quay cuồng một trận khiến Thẩm Tinh Hà khựng lại, mím môi nuốt xuống ngụm máu dâng lên trong cổ họng, cụp mắt hít mấy hơi thật sâu sau đó mới khàn giọng nói với Dạ Kiêu: "Tạm thời không đi..."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Tinh Hà bỗng nhiên nhận ra có chỗ nào không đúng.

Nơi đây ở sâu trong một khu rừng rậm rạp, luôn luôn xuất hiện tiếng gió, tiếng côn trùng kêu vàng cùng tiếng chim ngủ say thế nhưng không biết khi nào những âm thanh đó đã hoàn toàn biết mất.

Cách đó không xa, tất cả các vong hồn cũng an tĩnh lại Thẩm Tinh Hà thậm chí còn nhìn thấy tia oán hận đen tối như sương khói không ngừng vây quanh các vong hồn lại đang dần dần bong ra khỏi hồn phách bọn họ rồi phiêu tán tại không trung.

Ngay cả Dạ Kiêu đứng cạnh cậu cũng giống như mất đi âm thanh cùng phản ứng, ngay lúc này lại giống hệt những vong hồn đó mà ngơ ngẩn nhìn đằng sau cậu.

Cảnh tượng như vậy, ở kiếp trước Thẩm Tinh Hà đã thấy không chỉ một lần.

Tại... thời điểm mà sư tôn cậu xuất hiện.

Tim cậu đột nhiên hẫng nhịp, Thẩm Tinh Hà cảm giác như lông tóc khắp người sắp nổ tung.

Cậu chậm rãi xoay người sang chỗ khác trong thế giới đột nhiên cực kỳ an tĩnh này, bỗng dưng  nghênh diện ánh trăng trước mặt làm hoa cả mắt.

Mây trôi bồng bềnh, trăng sáng trên đỉnh cùng những ngôi sao rộng lớn cách xa ngàn dặm.

Phía sau cậu có một người tựa như vầng trăng trên trời cao, cưỡi mây đạp gió đang lặng lẽ rũ mắt nhìn về phía cậu.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói: Dạ Kiêu: Thiếu chủ, chúng ta đi tìm sư tôn ngài sao?

Thẩm Tinh Hà: Ta không......

Sư tôn đang yên lặng vây xem: Cho con một cơ hội nói lại đấy.

Thẩm Tinh Hà: QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top