Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tiếng lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng nấp trong mây vạn dặm, chốn tiên phong ẩn dấu vết tiên nhân.

Rất nhiều lần Thẩm Tinh Hà nghĩ nếu trên đời này thật sự có thần tiên thì chắc sẽ là bộ dáng của sư tôn cậu.

Sư tôn của cậu là tuyết trắng thuần khiết nhất trên đỉnh Ẩn Tiên Sơn, là vầng trăng sáng lạnh lùng cao quý trong chín tầng trời rộng lớn, là đám mây trôi nhàn nhã tự tại trên bầu trời xanh cũng có thể là đóa hoa thuần khiết nhất đang lặng lẽ nở rộ trong thế giới bẩn thỉu này.

Giống như cái tên "Vân Thư Nguyệt", sư tôn của cậu chính là sự tồn tại tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Đã rất lâu rồi Thẩm Tinh Hà mới thấy bộ dáng hoàn hảo không tổn hao gì của sư tôn.

Trong số những ký ức bẩn thỉu khiến lòng cậu tràn ngập lệ khí thì trên người sư tôn luôn xuất hiện vô số vết thương cùng máu tươi.

Thế cho nên khi cậu nhìn thấy cả người sư tôn trắng thuần như tuyết, vạt áo tung bay trong nhất thời lại nhịn không được muốn bật khóc.

Cậu ngơ ngẩn nhìn Vân Thư Nguyệt, trên mặt mang biểu tình có chút hoảng hốt rất giống những người khác rơi vào mê hoặc khi nhìn thấy Vân Thư Nguyệt vào lần đầu tiên.

Nhưng vẻ mặt của cậu lại nói lên điều khác.

Vân Thư Nguyệt có thể thấy rõ trong khoảnh khắc khi đôi mắt vốn có màu đỏ gần giống như máu bồ câu của thiếu niên nhìn thấy y liền trở nên càng đỏ và ươn ướt hơn, như thể giây lát liền muốn rơi lệ.

Cái này làm cho Vân Thư Nguyệt hơi hơi có chút hoang mang.

Vân Thư Nguyệt cũng không phải vừa mới đến nơi này.

Trên thực tế sau khi đồng ý thỉnh cầu khai tông lập phái từ Vụ Vũ chân nhân, rất nhanh Vân Thư Nguyệt đã tìm thấy tung tích của Thẩm Tinh hà, thậm chí còn nghe được Thẩm Tinh Hà nói: "Trước tiên không đi Ẩn Tiên Sơn."

Chỉ một cái liếc mắt Vân Thư Nguyệt đã nhìn ra thân thể Thẩm Tinh Hà đang cực kỳ yếu ớt, lúc này chuyện nên làm nhất là đi tìm một chỗ an ổn tỉ mỉ điều dưỡng, theo lý thuyết mà nói hẳn là đi nên đi Ẩn Tiên Sơn tìm y mới đúng.

Nhưng Thẩm Tinh Hà lại rõ ràng không tính toán làm như vậy.

Vân Thư Nguyệt liền tạm thời chưa lộ diện muốn nhìn một chút, đứa nhỏ được Thẩm Kinh Chu phó thác cho y rốt cuộc tính làm cái gì.

Trừ cái này ra, còn có một khác sự kiện làm Vân Thư Nguyệt có chút để ý.

Thế giới này ở trong mắt Vân Thư Nguyệt vốn bất đồng so với những người khác.

Vân Thư Nguyệt có một đôi mắt quá mức thông thấu có thể dễ dàng nhìn thấy bản chất vạn vật trên thế gian, hết thảy yêu ma quỷ quái không thể nào che giấu khỏi đôi mắt của y.

Thậm chí y còn có thể nhìn thấy sợi nhân quả tồn tại trên người của mỗi sinh linh.

Mà từ điều này lại làm cho y chú ý tới một việc, đó sợi nhân quả quấn quanh người Thẩm Tinh Hà.

Sợi nhân quả phân ra ba loại.

Màu trắng đại diện cho thiện duyên, màu đen đại biểu cho nghiệp duyên còn màu đỏ là nhân duyên.

Nếu Vân Thư Nguyệt không nhớ lầm thì hiện giờ Thẩm Tinh Hà chỉ vừa mới mười chín tuổi, lại lớn lên từ nhỏ ở Lạc Thủy Tiên Đình luôn được Thẩm Khinh Chu bảo hộ chu toàn, thực lực của cậu cũng không yếu, theo lý thuyết hẳn là trước đây vẫn chưa có thù hận cùng với quá nhiều người mới phải.

Nhưng trên người Thẩm Tinh Hà, Vân Thư nguyệt nhìn thấy vô số sợi nhân quả màu đen giống như mạng nhện không biết từ đâu mà có.

Tình huống như vật trước đây Vân Thư Nguyệt chỉ thấy qua ở kẻ thuộc hạng giết người như ma đại gian đại ác.

Nhưng hiển nhiên tình huống Thẩm Tinh Hà không phải như thế.

Xuyên thấu qua những sợi nhân quả rậm rạp kia, Vân Thư Nguyệt có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng mờ nhạt phát ra từ linh hồn Thẩm Tinh Hà.

Một linh hồn có ánh sáng trong suốt như vậy không có khả năng là kẻ cùng hung cực ác.

Cho nên, Vân Thư Nguyệt muốn biết sợi nhân quả trên người Thẩm Tinh Hà đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Khắc trước, Vân Thư Nguyệt đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Tinh Hà mặt không đổi sắc giết người.

Mà lúc sau khi cậu giết gã thợ săn, Vân Thư Nguyệt nhạy bén nhận thấy vô số sợi nhân quả quấn quanh người Thẩm Tinh Hà có một sợi thế nhưng đã tiêu tân —— sợi nhân quả bắt nguồn từ một phàm nhân không có tu vi.

Trước đó, Thẩm Tinh Hà thậm chí còn chưa từng tiếp xúc người này.

Phía trên đám mây, Vân Thư Nguyệt đang ẩn nấp bỗng như suy nghĩ gì mà trầm tư một lát —— xem ra vị thiếu niên sắp trở thành đồ đệ của y tựa hồ có rất nhiều bí mật trên người.

......
Vân Thư Nguyệt là kẻ thù khắc tinh của hết thảy thứ âm tà dơ bẩn trong thế gian.

Bởi vì điều này mà ngay khi y đáp xuống từ trên mây, đi đến trước người Thẩm Tinh Hà thì những sợi nhân quả màu đen đó giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú mà buông ra khỏi người Thẩm Tinh Hà, tranh nhau trốn ra lưng thiếu niên.

Lúc này Vân Thư Nguyệt mới thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Tinh Hà, cũng như đôi mắt đột nhiên lã chã chực khóc sau khi nhìn thấy y.

Vân Thư Nguyệt hơi dừng lại.

Thẩm Tinh Hà không động đậy, biểu cảm vẫn hoảng hốt.

Vân Thư Nguyệt liền chủ động bước lại gần cậu.

Khuôn mặt trắng như mỹ ngọc xuất hiện tròn tầm mắt khiến Thẩm Tinh Hà phản xạ có điều kiện mà lui về phía sau hai bước, lông tóc cả người suýt chút nổ mạnh.

Vân Thư Nguyệt thấy thế bèn dừng lại, hơi nheo mắt.

Thẩm Tinh Hà rốt cuộc phục hồi tinh thần:...

"...... Vừa rồi ta làm cái gì?" Thanh âm cậu run rẩy hỏi Quân Phục bên trong thần hồn.

Quân Phục hiển nhiên không nói nên lời: "Ngươi sợ y?"

Thẩm Tinh Hà:...

Tốt lắm, ngay cả Quân Phục cũng nghĩ như vậy thế thì sư tôn có thể hay không cũng nghĩ như vậy?!

Quả nhiên ngay sau đó Thẩm Tinh Hà liền nghe Vân Thư Nguyệt nói: "Ngươi sợ ta?"

Thẩm Tinh Hà:....

"Không, con không phải..."

Lần thứ ba lông tơ trên người gần như nổ tung, mặc dù Thẩm Tinh Hà vẫn luôn nhiệt tình thổi phồng sư tôn nhưng trước nay cậu đều biết rõ tính tình sư tôn không tốt cho lắm nên vội vàng giải thích.

Vân Thư Nguyệt rõ ràng cũng không có để ý cậu thực sự sợ hãi hay không.

Tấm lụa như tuyết không gió tự bay, từ trong tay áo Vân Thư Nguyệt vội vàng bay ra lập tức cuốn Thẩm Tinh Hà thành một con tằm rồi lại đem con tằm nhét vào trong lòng ngực Vân Thư Nguyệt.

Thẩm Tinh Hà ở trong lòng bất đắc dĩ đỡ trán: Biết ngay sẽ như vậy mà...

Khoảng khắc chạm vào Thẩm Tinh Hà, trên người Vân Thư Nguyệt giống như đã kích hoạt một cơ quan nào đó bỗng nhiên đôi tai y nghe thấy rất nhiều âm thanh.

Thẩm Tinh Hà: 【Biết trước đã như thế này... Đã lâu không gặp "Thiền Bất Tri Tuyết". 】

Giữa mày Vân Thư Nguyệt hơi nhúc nhích.

"Thiền Bất Tri Tuyết" là vũ khí y luyện thành không ai biết tên.

Ngay cả Thẩm Khinh Chu cũng không biết tên này.

Thẩm Tinh Hà biết được từ chỗ nào?

Rất nhanh y lại nghe thấy tiếng nói của những vong hồn tại nhà gỗ.

【A a a a a thật là tổn thọ! Giữa thanh thiên bạch nhật mà có người lại đi cường đoạt dân nam!!!】

【Đại tiên nhân và tiểu tiên nhân là quan hệ gì vậy?】

【Tiểu mỹ nhân sao không giãy giụa gì hết mà cứ ngoan ngoãn để bị ôm vậy? Lúc nãy rõ ràng còn rất hung dữ nữa!】

【Hu hu hu khi nào tôi mới có thể đi đầu thai đây?】

Vân Thư Nguyệt:...

Y nhanh chóng nghe được thanh âm truyền đến từ cái người tên gọi Dạ Kiêu.

Dạ Kiêu đã khôi phục cảnh giác đang kiêng kị nhìn y:【Người này có phải là Vọng Thư tiên tôn Vân Thư Nguyệt theo như lời chủ thượng?】

Dạ Kiêu: 【Da đẹp như tuyết, tóc trắng mắt bạc, tay áo mây bay cùng trang phục như tuyết, ánh mắt lần đầu tiên chạm phải sẽ thất thần... Những điều này đều phù hợp với lời miêu tả từ chủ thượng.】

Dạ Kiêu: 【Hiện tại ta đã là sơ kỳ Xuất Khiếu nhưng trước khi người này hiện thân ta lại không hề phát giác ra được sự tồn tại, thực lực của y chắc chắn ít nhất là trung kỳ, hậu kỳ Xuất Khiếu hoặc thậm chí còn cao hơn. 】

Dạ Kiêu: 【 Nhìn khắp Tu Chân Giới này lại có người có thực lực như vậy nhưng chưa từng bị Phi Vũ Tập dọ thám biết...】

Tâm tư thay đổi thật nhanh, Dạ Kiêu liếc mắt nhìn thiếu chủ nhà mình đang bị lụa trắng cuốn chặt mà không giãy giụa chú nào, lập tức cung kính ôm tay cúi đầu: "Vãn bối Dạ Kiêu, gặp qua Vọng Thư tiên tôn."

Vân Thư Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng, xem như cho hắn một cái đáp án khẳng định.

Dạ Kiêu nghe được thanh âm, thở phào nhẹ nhõm mới nhớ ra giờ phút này Vân Thư Nguyệt không có khả năng xuất hiện ở đây.

Lại thấy thái độ Vân Thư Nguyệt đối với thiếu chủ nhà mình không khách khí chút nào, vừa gặp mặt đã trói chặt thiếu chủ lại, cũng không biết đến tột cùng là Vân Thư Nguyệt đã đến khi nào khiến Dạ Kiêu sợ tiên tôn có ấn tượng không tốt về thiếu chủ nhà mình, hắn bèn gấp rút che giấu giúp Thẩm Tinh Hà:

"Tiên Tôn minh giám, chuyến đi này đúng là thiếu chủ muốn đi Ẩn Tiên Sơn bái sư. Hôm nay chúng ta đi ngang qua nơi này lại vô tình nghe nói ở đây có ác nhân quấy phá giết người như ma, thiếu chủ động lòng trắc ẩn cho nên mới tạm dừng chỗ này, giết chết kẻ ác kia."

Dạ Kiêu: 【Ngàn vạn lần không thể để tiên tôn biết thiếu chủ cố ý không đi Ẩn Tiên Sơn...】

Vân Thư Nguyệt rõ ràng nghe được suy nghĩ của hắn:......

Vân Thư Nguyệt rũ mắt nhìn về phía trong lòng ngực.

Thiếu niên bị y trói chặt trong lòng ngực hết sức thành thật, trông không hung hãn chút nào giống như khi đối mặt với gã thợ săn kia, thoạt nhìn thật ra có vài phần ngoan ngoãn.

.... Đó là nếu Vân Thư Nguyệt không nghe được cậu đang suy nghĩ gì.

Thẩm Tinh Hà:【Đây hẳn là lần đầu tiên ta nhìn thấy sư tôn.】

【Cho nên ta cũng nên làm giống Dạ Kiêu thúc thúc, gọi sư tôn là tiền bối sao?】

【Ta có nên tỏ ra ngạc nhiên hơn không?】

【Đáng giận, rốt cuộc sư tôn đã tới bao lâu?! Rốt cuộc người có nhìn thấy vừa nãy ta đã xé xác tên cặn bã kia, còn cả lúc ta đã đem gã "răng rắc" nữa?】

【Lỡ mà thấy được có thể nào sư tôn có ấn tượng xấu về ta không chứ? 】

【A a a cho nên nói tại sao sư tôn sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này thế?! 】

【Ta vốn đang nghĩ chờ thực lực khôi phục rồi sẽ đi Ẩn Tiên Sơn bái sư, để sư tôn nhìn thấy bộ dáng tỏa sáng rực rỡ ngọc thụ lâm phong của ta mà không phải là bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở như bây giờ a a a a!】

Vân Thư Nguyệt:...

Sống lâu trên đỉnh Vọng Nguyệt Phong, đã lâu lắm rồi Vân Thư Nguyệt không có nghe ai nói nhiều như vậy.

Hơn nữa tuy rằng thân thể Thẩm Tinh Hà đã cực kỳ suy yếu nhưng tiếng lòng lại rất hoạt bát ầm ĩ khiến đầu Vân Thư Nguyệt có chút đau.

"Ồn ào."

Y chợt nhẹ giọng nói.

Thanh âm của y rõ ràng không lớn nhưng cho dù là Thẩm Tinh Hà, Dạ Kiêu hay nhóm vong hồn sau nhà gỗ trong lúc này đều ngậm chặt miệng, trong lòng thậm chí còn không dám phát ra âm thanh.

Vân Thư Nguyệt lúc này mới nói với Thẩm Tinh Hà "Theo ta về Vọng Nguyệt Phong."

Thẩm Tinh Hà vội vàng đáp: "Vân tiền bối..."

Vân Thư Nguyệt hơi nhướng mày, giọng điệu có chút khó hiểu: "Không gọi sư tôn?"

Vừa mới nãy không phải còn ở trong lòng kêu thật sự thuận miệng sao?

Thẩm Tinh Hà tức khắc có vài phần rối rắm: "...vãn bối còn chưa chính thức bái sư."

Thẩm Tinh Hà:【Còn chưa kính trà cho sư tôn uống nữa mà.】

Nghe được suy nghĩ của cậu thần sắc Vân Thư Nguyệt hơi dịu đi, thật ra y đối với việc này cũng không có để ý: "Không ngại."

Biểu cảm Thẩm Tinh Hà lập tức có mất mát, trong lòng "Ồ" một cái, rất nhanh ngoan ngoãn cung kính gọi một tiếng "Sư tôn."

Vừa dứt lời, cổ tay cậu cùng Vân Thư Nguyệt xuất hiện một sợi nhân quả màu trắng tỏa sáng trói buộc với nhau.

Vân Thư Nguyệt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, cũng không để ý.

Sau khi Thẩm Tinh Hà trao đổi vài câu với Dạ Kiêu, Vân Thư Nguyệt nhanh chóng ôm lấy thiếu bay tới Ẩn Tiên Sơn.

Đối với đại năng Hóa Thần như Vân Thư Nguyệt thì cưỡi mây đạp gió đi tới vạn dặm giống như việc hô hấp bình thường vậy.

Nhưng đối với đứa nhỏ đáng thương Thẩm Tinh Hà bị phá hủy kinh mạch tới nói thì gió trên đỉnh mây hiển nhiên không hề dịu dàng.

"Khụ khụ khụ khụ......"

Bị gió lạnh ập đến khiến mặt cậu đau nhức, cổ họng Thẩm Tinh Hà ngứa ngáy nhịn không được ho khan ra tiếng.

Chú ý tới cậu không khỏe Vân Thư Nguyệt liền lập tức thả chậm tốc độ, hơi nhíu mày nhìn Thẩm Tinh Hà.

Bị sư tôn nhìn đến ngượng ngùng, Thẩm Tinh Hà vội vàng im lặng.

Nhưng loại việc như ho khan là ngăn không được bởi vật không đến mấy giây cậu lại bị nghẹn đỏ mặt.

Thẩm Tinh Hà:【Xong rồi xong rồi, sư tôn có thể hay không ghét bỏ ta là con gà yếu, lỡ như hối hận thu ta thì làm sao bây giờ? 】

Vân Thư Nguyệt:...

Y thật không có ghét bỏ chỉ cảm thấy: "Nếu cơ thể đã yếu như vậy vì sao còn miễn cưỡng duy trì hình người?"

Thẩm Tinh Hà tức khắc sửng sốt: "Cái gì..."

Lời còn chưa dứt, "Thiền Bất Tri Tuyết" đang trói chặt cậu bỗng nhiên nóng lên.

Trước mắt đột nhiên mơ hồ, ngay sau đó trời đất quay cuồng cho tới khi Thẩm Tinh Hà mở mắt ra chỉ cảm thấy dưới thân ấm áp mềm mại.

Trong lòng bỗng nhiên nảy lên dự cảm không ổn lúc Thẩm Tinh Hà cúi đầu nhìn chính mình thì chỉ thấy hai cái móng vuốt nhỏ xanh đen sắc bén.

Bên trên là một cái bụng nhỏ tròn vo lông xù màu xanh lơ.

"Chíp ——!"

Lúc này đây, Thẩm Tinh Hà là thật sự bị sốc nặng.

_________________

Tác giả có lời muốn nói: Trong kịch bản nguyên bản Thẩm Tinh Hà nghĩ thì cuộc đời này của cậu lần đầu tiên gặp sư tôn hẳn phải tươi sáng xinh đẹp: Ngọc thụ lâm quang, trời quang trăng sáng, thần điểu Thanh Loan õng ẹo tạo dáng.

Nhưng mà hiện thực là: Ốm đau bệnh tật, lẩm nhẩm liên miền, con gà con tùy thời sẽ xù lông.

Thẩm Tinh Hà:...

Hủy diệt đi ——! Thế giới phụ lòng người nàyQAQ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top