Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Tôi tên Giang Trì, tôi tới cứu cậu đây!

Xoảng——

Tiếng đổ bể vang lên bên tai, Giang Trì bỗng nhiên bừng tỉnh.

Giang Trì mở mắt ra, phát hiện mình thế mà xuất hiện ở hiện trường hôn lễ!

Ngay phía trước, tháp champagne giữa sân khấu của người dẫn chương trình vỡ nát, mảnh pha lê phản chiếu đủ màu sắc sặc sỡ, khách khứa ăn mặc chỉnh tề ngơ ngác nhìn đống mảnh vỡ lấp lánh dưới sàn, vẻ mặt ai cũng đăm chiêu như đang che giấu một bí mật nào đó.

Cảm giác xa cách và lạc lõng cực độ ập tới, Giang Trì cứ thấy có gì đó quái quái.

Đây là nơi tổ chức hôn lễ thật à? Sao chẳng ai cười hết vậy?

Có người xì xào nói chuyện:

"Sao tháp champagne bị vỡ thế, lúc nãy có ai đụng vào đâu."

"Chưa làm lễ mà đã xảy ra chuyện rồi, lạ thật đấy."

"Dù sao con riêng cũng chẳng ra gì...... Với thân phận địa vị của Tần gia, một đứa con riêng bị hắt hủi mà cũng xứng sao?"

"Có khi nào nam thê kia mệnh xấu không? Coi chừng xung hỉ không thành mà còn gây họa cho gia chủ nữa."

Lời này thốt ra như phạm phải điều kiêng kị nên tiếng bàn tán lập tức im bặt, hiện trường thoáng chốc yên tĩnh lại.

Sắc trời âm u không có nắng, bầu không khí nặng nề bao trùm.

Gió ẩm ướt thổi tung màn cửa, ngay cả hoa hồng trắng tinh khôi cũng lộ vẻ ảm đạm, cánh hoa trắng muốt bay phất phơ vừa giống bướm lượn vừa giống tiền giấy.

"Anh bạn đẹp trai, anh nói xem trò này có ích gì không?" Người bên cạnh hỏi Giang Trì: "Tần Yến mà không tỉnh lại thì cổ phiếu Tần gia sẽ đi tong."

Nghe thấy hai chữ "Tần Yến", lưng Giang Trì bỗng toát mồ hôi lạnh.

Hai ngày trước, hắn đọc một quyển truyện xung hỉ có tựa đề "Khát khao bất an", mở đầu truyện là cảnh hôn lễ của hai nhân vật chính.

Tên công chính là Tần Yến!

Giang Trì đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ trước mắt đều vô cùng lạ lẫm, chẳng có người nào mình quen biết.

Rốt cuộc đây là đâu?

Không đúng, rõ ràng hắn đang ở nhà sửa bản thiết kế biện pháp an toàn mà, sao mới chớp mắt một cái mà tên người và cảnh tượng trong tiểu thuyết đã hiện ra trước mắt rồi?

Hắn đang mơ sao?

Chuyện này thật quái lạ, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?!

Người phục vụ bưng đồ uống tới, ly đế cao sủi bọt lăn tăn, tiếng sấm nổ vang trời.

Giang Trì cụp mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng mình qua ly thủy tinh.

Vừa nhìn hắn lập tức nín thở.

Cái bóng phản chiếu trên ly thủy tinh có khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, giữa lông mày ẩn chứa vẻ sắc bén bức người, tựa như một khối ngọc thạch được thiên nhiên mài giũa, ánh mắt đầy tính công kích, toát ra vẻ cao ngạo coi trời bằng vung.

Gương mặt này giống hệt Giang Trì nhưng khí chất lại khác xa.

Ánh mắt Giang Trì khẽ động, ánh mắt người trên ly thủy tinh lập tức dịu xuống.

Đây mới là dáng vẻ thường thấy của hắn.

Giang Trì quay đầu lại, ngồi cạnh hắn là một thanh niên đeo kính gọng vàng, tướng mạo nhã nhặn.

Người kia xởi lởi nói với Giang Trì: "Xem ra Tần Yến hôn mê đã làm cả nhà họ Tần náo loạn, ngay cả người đại diện cũng không có, chuyện xung hỉ nhảm nhí vậy mà cũng nghĩ ra được."

Giang Trì nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Anh bạn, người kết hôn với Tần Yến...... tên gì thế?"

Người kia chẳng cần suy nghĩ mà hờ hững đáp: "Quý Du, đứa con riêng bị nhà họ Quý hắt hủi ấy."

Giang Trì: "......"

Chẳng phải đây là thụ chính trong truyện xung hỉ kia sao!

Trùng một tên còn có thể nói là trùng hợp, giờ cả hai cái tên đều giống hệt trong truyện......

Giang Trì bưng ly đế cao lên nhấp một ngụm nước có ga không cồn.

Bọt khí nổ tung trên đầu lưỡi nhoi nhói, cảm giác cực kỳ chân thực chứng tỏ đây hoàn toàn không phải một giấc mơ kỳ lạ.

Vậy là hắn đã xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết rồi sao?

Giang Trì cụp mắt xuống, giấu đi vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt rồi nhớ lại cốt truyện.

Trong tiểu thuyết, đại gia Tần Yến gặp nạn hôn mê, bị mẹ kế ác độc giở trò ép cưới thụ chính Quý Du xung hỉ, lòng dạ Tần Yến thâm sâu khó lường, ham muốn kiểm soát cực mạnh, dù căm ghét cuộc liên hôn này cũng không muốn thả Quý Du tự do.

Cốt truyện chặt chẽ, tình tiết cao trào nối tiếp nhau, chủ yếu là cưỡng ép cướp đoạt, ngược thân ngược tâm.

Từ góc nhìn của thụ chính thì cốt truyện cực kỳ ức chế, Giang Trì mới đọc một nửa đã không chịu nổi, nghe nói kết cục cũng rất thảm, hình như Quý Du chết còn Tần Yến bị điên.

Yêu đương gì mà một người chết một người điên, tác giả thật biết cách làm độc giả chết tâm.

May mà Giang Trì bỏ truyện sớm.

Khoan đã, sau này Quý Du sẽ chết sao?

Giang Trì đứng phắt dậy hỏi: "Quý Du đâu?"

Người bên cạnh giật nảy mình, ngửa đầu nhìn Giang Trì đột nhiên đứng lên: "Chắc đang ở phòng trang điểm phía sau ấy."

Giang Trì gật đầu rồi cất bước rời khỏi sảnh tiệc trong ánh mắt kinh ngạc của đám người ngồi cùng bàn.

Có người hỏi hắn: "Anh đi đâu thế? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, có việc gấp gì mà phải làm ngay vậy?"

Giang Trì vừa sải chân đi vừa trả lời: "Gấp lắm, phải làm ngay mới được!"

Hắn muốn tìm Quý Du để nói cho cậu biết không thể kết hôn với gã điên Tần Yến này được!

Nhất định là trong lúc hôn mê gã Tần Yến này bị chập mạch, vừa cố chấp vừa u ám, vui buồn thất thường, khó lòng đoán ý.

Thụ chính Quý Du có bề ngoài hiền lành yếu đuối nhưng nội tâm cứng cỏi quật cường, chưa bao giờ chịu khuất phục trước sức mạnh của Tần Yến.

Nhưng Tần Yến quyền thế ngập trời, Quý Du còn lâu mới là đối thủ của y, lần nào bỏ đi cũng bị bắt về, bị ngược đãi mình đầy thương tích.

Không được, Giang Trì quyết tâm ngăn cản hai người họ kết hôn!

Không phải hắn ngăn cản Quý Du gả cho Tần Yến mà là ngăn cản Quý Du chịu chết, chờ hôn lễ xong xuôi, Quý Du muốn chạy cũng không được nữa.

Quý Du không hề biết con đường sắp tới hiểm trở đến mức nào, Giang Trì là người duy nhất biết chuyện ở đây nên tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn Quý Du rơi xuống vực sâu được.

Biết đâu hắn xuyên vào truyện để cứu Quý Du ra khỏi hố lửa cũng nên!

Nếu không sao hắn lại đột ngột xuyên vào đây chứ!

Giang Trì chưa bao giờ khát khao bảo vệ ai như vậy, lòng nóng như lửa đốt, đi nhanh lên lầu hai rồi mở cửa phòng trang điểm.

Phòng trang điểm bật đèn sáng trưng, sắc màu rực rỡ.

Một thanh niên mặc lễ phục ngồi trên sofa, ngực áo cài hoa linh lan trắng muốt.

Khuôn mặt thanh niên tái nhợt, lạnh lùng cấm dục, tựa như ánh trăng mùa thu chiếu xuống mặt sông lấp loáng, thuần khiết không dính một hạt bụi, bất cứ lúc nào cũng có thể tan đi.

Đẹp thì đẹp nhưng lại gần như đoạn tình tuyệt dục khiến người ta không dám khinh nhờn.

Nhưng gương mặt lạnh lùng này lại có một đôi mắt chứa đầy cảm xúc, khi ngước lên ánh mắt long lanh như nước thu khiến lòng người rung động.

Tim Giang Trì chợt hẫng đi một nhịp.

Hèn gì công chính không chịu thả Quý Du đi, đẹp thế cơ mà!

Hệt như trăng sáng trên mây khiến người ta vừa thấy đã sinh lòng thèm muốn, chỉ hận không thể bắt xuống rồi nghiền nát y, kéo y xuống khỏi thần đàn, chiếm làm của riêng.

Giang Trì không hề hoài nghi thân phận người trước mắt, dù sao chú rể còn lại cũng đang hôn mê, sau khi kết hôn mới tỉnh lại, thanh niên tuấn tú mặc lễ phục trước mặt này không phải Quý Du thì còn ai vào đây?

Trong lòng Giang Trì biết chắc người này là Quý Du nên vẻ mặt lập tức dịu xuống.

Thấy Giang Trì đứng ở cửa, thanh niên biến sắc, cảnh giác hỏi: "Anh là ai?"

Giang Trì đưa tay khóa cửa rồi đi nhanh tới cạnh thanh niên: "Tôi tên Giang Trì, tôi tới cứu cậu đây!"

Thanh niên nhìn chằm chằm Giang Trì bằng ánh mắt kỳ dị rồi khẽ lùi ra sau.

"Cái gì?" Thanh niên hỏi.

Giang Trì: "Cậu không thể kết hôn được, kết hôn sẽ chết đó!"

Nghe vậy, trên mặt thanh niên không giấu được vẻ kinh ngạc: "Chết?"

Giang Trì ngồi thụp xuống nhìn đối phương chăm chú: "Nhưng cậu đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Gương mặt Giang Trì lạnh lùng sắc bén nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa, hai khí chất trái ngược va nhau chẳng những không mâu thuẫn mà trái lại còn rất đáng tin.

Thanh niên không bị Giang Trì làm dao động mà cứ như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, khóe mắt đuôi mày lộ ra vẻ khinh thường, nhưng nhìn kỹ lại chẳng có chút cảm xúc nào mà vẫn hờ hững như cũ.

Thanh niên lặp lại: "Anh bảo vệ tôi?"

Giang Trì gật đầu, giọng nói trầm ổn: "Chuyện của cậu tôi biết hết rồi, nỗi khổ tâm của cậu tôi cũng biết. Tôi cam đoan từ nay trở đi không ai làm trái ý muốn của cậu nữa đâu."

Ánh mắt thanh niên lập tức trầm xuống, nghiêm nghị hỏi: "Anh biết gì hả?"

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông.

Không còn thời gian nữa.

Sau khi tiếng chuông vang lên mười hai lần, hôn lễ sẽ bắt đầu!

"Không kịp giải thích đâu," Giang Trì hấp tấp chồm tới vác thanh niên lên vai bằng một tay: "Hôm nay cậu nhất định phải đi theo tôi."

Thanh niên bất ngờ bị vác lên, cảm giác mất trọng lượng khiến y hoảng hốt mấy giây.

Đến khi y kịp phản ứng thì Giang Trì đã vác y chạy ra khỏi phòng trang điểm!

Bị vác lên vai làm hai tay thanh niên thõng xuống, thậm chí không thể đưa tay lấy cây súng giắt ở thắt lưng.

Thanh niên hoảng hốt giãy giụa kịch liệt: "Anh điên à?!"

Giang Trì thực sự rất khỏe, cánh tay giữ chặt khuỷu chân làm cản trở động tác của y.

Chuyện này thật quá hoang đường.

Thanh niên chưa bao giờ gặp người nào ngang ngược đến thế, quả thực sắp tức nổ óc, giơ tay đấm Giang Trì túi bụi, tiếc là tư thế hạn chế nên chẳng làm được gì, nắm đấm nhẹ hều thụi vào người Giang Trì hệt như mèo con gãi ngứa.

Bị đánh một cách yếu ớt khiến Giang Trì càng tin chắc người trên vai mình là thụ chính Quý Du.

Chỉ có bấy nhiêu sức lực, thảo nào trong truyện hay miêu tả sự yếu đuối của Quý Du.

Trong truyện viết: Quý Du bị Tần Yến đè xuống giường bằng một tay, không sao nhúc nhích được.

Xem đi, xem đi, giờ hắn mới vác Quý Du bằng một tay mà Quý Du đã không thể động đậy, lỡ lọt vào tay Tần Yến chẳng phải sẽ bị đè chết sao?

Giang Trì bắt đầu hối hận vì chưa đọc hết tiểu thuyết kia.

Hắn không biết rốt cuộc Quý Du chết thế nào.

Chết vì bệnh, gặp tai nạn, hay là...... tự sát?

Quả thực một chút manh mối cũng không có.

Bất luận thế nào hôm nay hắn nhất định phải đem Quý Du đi.

Dù sau này Quý Du vẫn chọn ở bên Tần Yến thì Giang Trì cũng phải cố hết sức ngăn cản Quý Du giẫm lên vết xe đổ.

Giang Trì chạy như bay ra ngoài.

Hắn bảo thanh niên: "Cậu về rèn luyện với tôi đi, mỗi ngày tập gym đều đặn. Sanda và Taekwondo cũng phải học."

Thanh niên: "Sanda?"

Giang Trì: "Đúng vậy! Cậu cứ thế này không được đâu, mai sau kết hôn bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?"

Giọng điệu thanh niên bình thản chẳng chút gợn sóng, mơ hồ lộ ra vẻ cam chịu: "Chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ tôi à?"

Giang Trì trả lời: "Đương nhiên là bảo vệ cậu rồi, nhưng tôi đâu thể ở bên cậu suốt hai mươi bốn tiếng được, mặc dù có thể rửa hận cho cậu sau nhưng lúc bị ức hiếp cậu biết làm thế nào đây?"

Nghe vậy thanh niên im lặng không giãy giụa nữa.

Giang Trì chạy đến bãi đỗ xe, vô thức móc ra một chiếc chìa khóa xe Lamborghini.

Nhìn thấy chiếc chìa khóa này, Giang Trì sửng sốt.

Trong thế giới hiện thực xe hắn cũng là Lamborghini, sao có thể trùng hợp vậy chứ?

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, hắn bấm điều khiển từ xa rồi đi loanh quanh trong bãi tìm xe.

Thanh niên kéo áo Giang Trì: "Thả tôi xuống trước đi, tôi hơi chóng mặt rồi."

Giang Trì cúi người đặt thanh niên trên vai xuống đất.

Thanh niên bị choáng thật, thân hình cũng chẳng khỏe mạnh lắm, phải bám cánh tay Giang Trì mới tạm đứng vững: "Anh không tìm được xe mình à?"

Giang Trì ngập ngừng: "Ừ."

Thanh niên đưa tay đỡ trán, lắc đầu nói: "Sao lại có người không tìm được xe mình chứ?"

Giang Trì đi tới đi lui trong bãi đỗ xe, không hề giấu giếm: "Vì tôi đâu phải người ở thế giới này."

Thanh niên liếc nhìn chìa khóa xe trong tay Giang Trì, có vẻ như đang tự hỏi rốt cuộc đây là tên điên nhà nào xổng ra đường.

Giang Trì biết chuyện xuyên sách này rất khó giải thích.

Nếu ai đó bỗng nhiên nói với hắn thế giới này là một quyển truyện, hắn cũng sẽ nghĩ người kia có bệnh, nhưng Giang Trì không có ý định giấu giếm Quý Du.

Hắn nhất định phải nói thẳng mọi chuyện, thẳng thắn là nền tảng của mọi mối quan hệ.

Mặc dù sự thật rất hoang đường nhưng lời nói dối có hợp lý cỡ nào cũng mãi là giả.

Hắn không thể lừa Quý Du được, Quý Du bị gạt quá nhiều rồi.

Giang Trì nhìn thanh niên bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh kiên định: "Cứ tin ở tôi, tôi sẽ không hại cậu đâu."

Ánh mắt thanh niên lấp lóe như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.

Rốt cuộc đèn của một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc lóe lên.

Mở cửa xe, thanh niên đứng cạnh xe, chưa kịp nói gì đã bị Giang Trì đẩy vào.

Giang Trì nhanh nhẹn lên xe, đóng cửa, sang số, động tác liền mạch, còn kịp cài dây an toàn cho hai người.

"Keng ——"

Trong giáo đường phía xa, hồi chuông thứ mười hai vang lên.

Lamborghini lao vút đi trong dư âm của hồi chuông cuối cùng, bỏ lại hôn lễ hoang đường sau lưng.

*

Ở hậu trường hôn lễ, Quý Du mặc lễ phục màu trắng ngơ ngác ngồi trên ghế.

Người đến kẻ đi, khung cảnh hỗn loạn, vẻ mặt ai cũng lo âu lạ thường, chỉ có Quý Du lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Bọn họ nói với Quý Du: "Hôn lễ hủy bỏ rồi."

Tảng đá trong lòng đột nhiên rơi xuống, Quý Du ra vẻ quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Bọn họ nói: "Chủ nhà Tần Yến đào hôn rồi."

Quý Du: "???"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Quý Du

Ngày 25 tháng 06 năm 2023, trời nắng.

Hôm nay mình kết hôn, gả cho một đại gia là người thực vật để xung hỉ, trong hôn lễ đại gia đột nhiên tỉnh lại và đào hôn.

Đúng là kỳ tích y học.

Tạ ơn trời đất, mình không phải kết hôn với đàn ông nữa.

Đây quả là một tin mừng, dù sao mình cũng là trai thẳng mà.

Chúc hai người hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top