Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Xuyên Thục Đêm Mưa, Biết Người Nơi Nào Ấm Lạnh (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc trồng hoa màu ở Di Lan đang bị hoãn do tuyết quá lớn, đất trời đều ngập trong màu trắng xóa. Vài vùng đất linh thiêng trong tộc có khí hậu ôn hòa nhưng đường đi khó khăn, thời tiết khắc nghiệt như này, không ai đủ sức bò lên núi.

Vừa đến ranh giới với bộ lạc Di Lan, mấy con đường mòn đều phơi đầy cỏ. Người trong bộ lạc tranh thủ lúc trời không rơi tuyết, gió thổi mạnh đem hết cỏ dược ra hong gió.

Diệu Huyền vừa nhìn đã cực kỳ khó chịu, Công Nghi Lăng không biết y lại giở chứng 'đỏng đảnh' gì nữa: "Ngươi mệt thì để ta cõng, trưng bộ mặt như đưa đám làm gì?"

Trần Hào đẩy xe kêu cộc cộc theo sau, mấy ngày qua hắn không cần ngâm thuốc nên sắc mặt tốt lên, tâm trạng thư thả đi rất nhiều. Trước ngọn gió quê hương mời gọi, ngửa mặt cười thống khoái: "Cỏ này gọi là Sướng Y Thảo, phơi khô nghiền nhỏ thường dùng trong chuyện phòng the. Mùi hương ngọt nhẹ gây ảo giác, ngươi nhìn khắp con đường này đều phơi cỏ. Nếu ai đó không biết đi quanh quẩn chốn này một thời gian lâu rất dễ bị mê hoặc, y khó chịu vì khứu giác quá nhạy đấy há há há."

Công Nghi Lăng "..."

"Nam trong tộc thường ốm yếu xấu xí, còn các cô nương đều vô cùng xinh đẹp, vì bản thân, vì tìm nòi giống tốt cho tộc nhân, họ đều bị bán cho người bên ngoài. Số cỏ thơm này đều là đồ phòng thân."

"Bán ra ngoài thì..."

"Nếu sinh được con trai thì tìm cách bắt rể chứ sao, vậy cũng không hiểu. Đến lúc đó dùng cỏ mê dụ phu quân về tộc, ôm theo con, lợi cả đôi đường." Trần Hào liếc đống cỏ thơm kia: "Đều là đồ tốt cả, lúc cần thiết cứ đốt lên người khác sẽ nghe lời răm rắp. Ngươi đừng đứng gần quá, lát nữa hôn mê sẽ bị người ta kéo vào bụi cây cho xem."

Công Nghi Lăng "..."

Màn đêm đã bao phủ khắp đất trời, trong gió mang theo hương hoa núi rừng rất nhẹ. Công Nghi Lăng ngồi bên đống lửa, chống má nhìn về phía Diệu Huyền: "Ngươi thật không sao à?"

Diệu Huyền vẫn dựa gốc cây không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền.

Trong cánh rừng lớn gần thác họ bắt được hai con lợn rừng hung hãn, Trần Hào chỉ họ dùng lá quanh thác nước đâm nhuyễn quết lên thịt heo nướng. Công Nghi Lăng nghĩ ngợi một lát cắt nhỏ thịt ra, gói trong lá mang đến để cạnh y: "Lát hồi sức thì nhớ ăn nhé."

"Ngươi đừng quan tâm tên khó ưa đó làm gì, lại đây chúng ta cùng uống rượu. Lúc ở trên phố lựa được mấy vò rượu ngon lắm."

"Ngại quá, ta không uống rượu được."

Trần Hào than thở: "Ngươi đừng có nhạt nhẽo vậy chứ, uống mấy ngụm cho ấm người."

Lúc Diệu Huyền mở mắt hai người kia đang ở bên đống lửa to cắt xẻ đùi thịt, nướng thêm khoai. Định đứng dậy, Diệu Huyền vô thức nhìn về phía mặt sông.

Có người đang chèo thuyền.

Mắt y như nhòa đi còn tưởng là hoa mắt nhìn nhầm.

Người trên thuyền tiêu dao, mặc tình ngạo nghễ.

Y không tiếng động đi về phía sông, người chèo thuyền khom lưng cầm mái chèo, thoáng nhìn qua chỉ thấy một kẻ bình thường. Còn người ngồi trên khoang thuyền nghiêng người, trên tay không biết cầm trà hay rượu. Cả người đều toát ra phong thái cao ngạo. Hoa sen xếp đầy thuyền phát ra ánh sáng xanh lập lòe.

Con thuyền trôi rất chậm nhưng lúc Diệu Huyền đến nơi đã rẽ vào bụi lau, biến mất khỏi tầm nhìn.

Diệu Huyền ở bên bờ sông đã trầm ngâm mấy canh giờ. Y gần như không động đậy mắt dán chặt vào mấy bụi lau bên kia bờ. Đối với y chuyện này cũng rất thú vị, lau sậy đong đưa, còn có mấy con thú nhỏ trốn chui trốn nhủi.

Công Nghi Lăng bước đến mang cho y mấy củ khoai mật vàng ngọt vừa nướng xong: "Nơi đó có gì thú vị sao? Cả buổi chiều ngươi không thèm ăn gì rồi."

"Ta đang nghĩ nếu một ngày nhìn thấy kẻ thù của mình rơi vào bước đường này, nhất định vô cùng hả hê."

"Tính khí như ngươi chắc kẻ thù không ít nhỉ?"

Diệu Huyền quệt môi không trả lời.

Đúng lúc này, phía thượng nguồn bỗng có kha khá đèn hoa đăng trôi xuống. Mặt nước như biến thành một bầu trời sao chiếu sáng hai bên cỏ xanh hoa thắm. Đang là mùa đông mà gần bộ lạc Di Lan nhiều loài hoa lạ vẫn tỏa sắc. Hoa đăng trôi dập dềnh không biết đi về đâu. Gió đêm hây hẩy thổi đèn trôi đến gần bờ, soi khóm hoa thêm sắc độ tranh tối tranh sáng, đẹp không tả xiết.

"Giờ còn đang mùa đông mà đã thả hoa đăng rồi. Ngươi ở trên núi chắc chưa bao giờ biết đến hội hoa đăng phải không?"

"Nghe giọng điệu đầy vẻ kỳ thị nhỉ? Chê ta khờ khạo thiếu hiểu biết à?" Diệu Huyền mân mê khoai trên tay, chưa có định ăn, môi mấp máy: "Trên núi mẫu thân ta cũng hay thả, bà ấy xuất thân từ sứ Cúc Quỳ, lúc cần cầu bình an điều thả."

Giọng Diệu Huyền dần trở nên dễ nghe: "Có rất nhiều loại đèn, mọi thứ đều có ý nghĩa riêng. Lúc nhỏ ta..."

Nói đến đây Diệu Huyền hạ mi mắt, không nói nữa.

"Mỗi loại đèn đều chứa đựng những lời nguyện cầu chân thành, tha thiết. Mẫu thân sinh ta ra liền mất, phụ thân lúc mặn lúc nhạt, ta và người không có mấy tình cảm. Nhưng với ca ca thì khác, huynh ấy thường dẫn ta lén ra ngoài chơi. Có lần vì mải mê đi theo ngọn đèn mà ta bị lạc rất xa. Vừa sợ hãi vừa đói, ở trong bụi cây liên tục khóc bù lu bù loa. Khi huynh ấy tìm được cõng ta về nhà, hôm sau trước nhà có mấy cây hoa phượng hoàng rất đẹp, hoa nở đỏ cả vùng trời. Huynh ấy nói hoa thay cho lồng đèn, sáng cả ngày lẫn đêm."

Diệu Huyền cười có chút nhạt nhòa, mơ hồ, cũng có thể là do hắn đang tưởng tượng. Công Nghi Lăng thấy lạ: "Ngươi cười cái gì?"

"Đến mùa thay lá hoa rụng, đèn cũng tắt đúng không?" Diệu Huyền nhìn hắn nhướn mày: "Thật nhảm nhí."

Công Nghi Lăng "..."

"Ngươi đúng là từ gỗ đá đục đẽo nên." Công Nghi Lăng mất hứng định bỏ đi, phía bên kia hàng lau đột nhiên truyền đến tiếng đàn êm dịu như gió xuân. Tiếng đàn trôi theo màn nước, hòa cùng cảnh sắc trần gian.

Diệu Huyền lẩm bẩm: "Họa Cảnh."

Công Nghi Lăng mải mê lắng nghe, hắn nghe qua nhiều yến tiệc tấu khúc, nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác thư thái tuyệt diệu này: "Ngươi biết khúc này hả?"

Diệu Huyền lại lắc đầu.

"Nghe như xoa dịu mọi bi ai trần gian, nhấc bút vẽ nên giang sơn phồn thịnh. Đàn họa nên cảnh, cảnh nâng niu tiếng đàn. Trong ngoài kề cận, hòa quyện đắm chìm, tất cả tôn vinh nhau." Công Nghi Lăng hướng mắt về phía xa, nơi hàng lau thưa thớt có bóng người đang ngồi ngả ngớn trên thuyền, ôm đàn. Vì quá xa không nhìn được dung mạo, trên thuyền đầy đèn hoa sen màu lam, bóng thuyền thấp thoáng trôi trong hàng cây, phiêu diêu hệt như ảo ảnh sương khói.

Hắn hệt như bị bỏ bùa mê muốn đi lại xem cho rõ, từng bước, từng bước đi đến mép nước.

Diệu Huyền thò tay nắm góc áo hắn, cười cười: "Ngắm sông ngân dưới đất phải lên trên cao mới đẹp." Y chỉ bên sườn núi phía tây: "Lên đó đi."

"Trần Hào thì sao?"

"Không chết được."

Công Nghi Lăng "..." Đúng là không nói được câu nào hay ho tốt đẹp. Nghĩ một lát, mắt Công Nghi Lăng lóe sáng, sờ sờ cằm: "Là ngươi thấy sườn núi cao quá bò không nổi, muốn ta dùng khinh công đưa ngươi lên đó đúng không he he, đừng có nằm mơ."

Diệu Huyền cắn dở củ khoai nhìn hắn trân trân: "Nói về khinh công chưa chắc ngươi đã bằng ta."

Công Nghi Lăng nhìn y bằng ánh mắt không tin tưởng.

Hai người đứng sánh vai nhau, trên sườn núi nhìn xuống mặt đất đầy ánh đèn hoa đăng. Từng sông ngòi đều tràn ngập ánh sáng, tựa như chính những dãy đèn ấy dệt nên dòng sông lung linh. Chúng trôi qua muôn trùng khúc khuỷu, quanh co uốn lượn, trôi về nơi xa, càng nhìn càng thấy thu hút.

"Ước nguyện lớn nhất trong lòng ngươi là muốn cứu người?"

Diệu Huyền ôm bầu rượu nhảy hai bước lớn, leo lên cao: "Ngươi đang mỉa mai ta nhỉ?"

Công Nghi Lăng trầm ngâm: "Ta đang hỏi thật lòng đấy."

Diệu Huyền không muốn để lộ tâm trạng, y đưa mắt nhìn muôn ngàn tim đèn ẩn hiện, chính nó đã thắp nên vẻ đẹp của hoa đăng. Con người có ước nguyện mới ngày càng cố gắng, dù tốt hay xấu đều vì chính mong muốn của bản thân dệt nên. Diệu Huyền cũng vậy, học y thuật dù là dùng hạ độc hay chữa trị, đều là vì những điều trong lòng không cam tâm.

Công Nghi Lăng thấy y không muốn trả lời, chẳng gặng hỏi thêm nữa tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Diệu Huyền ngồi trên một mỏm đá nhô ra khỏi mặt đất, tay cầm túi da dê thong thả uống từng ngụm. Dáng vẻ tiêu sái như thần tiên dựa vách đá, say sưa giữa đất trời mênh man, núi non trùng điệp, không gian bao la ấy như càng tôn lên vẻ phóng khoáng thanh cao.

Hắn nhớ Diệu Huyền không muốn uống rượu, lúc đi đường tốt bụng mua hai túi trà hoa cho y dùng dần. Lúc này sao lại thấy y như đang say sưa hồn phách phiêu du nhỉ?

"Cẩn thận kẻo ngã đấy." Hắn trách lưỡi: "Ngươi nói khinh công mình giỏi sao lại bắt ta cõng lên đây hả?"

"Lười."

Công Nghi Lăng cười khổ, ở cái tuổi thiếu niên này hầu như ai cũng muốn có thể đứng ở nơi cao nhìn thấy núi non lộng gió, đắm chìm vào cảm giác khoan khoái tưởng chừng có dang cánh bay lượn. Hiếm khi thấy y đề nghị đi ngắm cảnh, hắn không muốn chọc cho mất hứng.

"Vừa rồi, tiếng đàn đó có vấn đề hả." Lúc Công Nghi Lăng bị y kéo lại mới hoàn hồn, từ khi nào đã như kẻ mất mất thần trí đi xuống mép nước?

"Hai bên đánh nhau ngươi xen vào làm gì?"

"Vẫn còn một tiếng đàn khác xung đột sao?" Công Nghi Lăng tự nhận tai mình nghe không kém, sờ cằm: "Cảm âm của ngươi rất tốt, đã từng nghĩ đến học âm luật chưa?"

"Ngươi nghĩ ta cần phải học à?"

Công Nghi Lăng thoải mái dựa vách đá phía sau, học theo y nhìn đất trời hiền hòa yên ả: "Nói chuyện nghe tự tin lắm nhưng trong hang đâu thấy ngươi có gì liên quan đến đàn hát đâu? Thích không ta tặng ngươi một cây."

Diệu Huyền nhìn hắn như nghiền ngẫm sâu xa.

"Ta nói thật đó."

Diệu Huyền rất hài lòng với sự chân thành của hắn, hồ hởi bảo: "Không cần gì nhiều, một cây đàn bình thường như Hoàng Hà Cổ Phượng là được."

Môi Công Nghi Lăng giật giật chỉ về phía y mắng: "Ngươi định để Thánh Hoàng lột da ta hả? Đúng là lòng dạ độc ác không ai sánh bằng mà."

Diệu Huyền khinh thường quay mặt đi.

Ngồi thêm nửa canh giờ gió thổi mạnh bất thường, hai người tranh thủ đi về.

Trong đêm tối lờ mờ không thấy lối, hai người soi đèn kỹ lưỡng các bậc đá phủ đầy cỏ non và rêu xanh ẩm ướt. Họ không dám đi nhanh, Công Nghi Lăng cảm thán: "Lúc lên thấy hào hứng lắm, ai biết đường đi lại hiểm dốc trơn trượt như này chứ."

Diệu Huyền không trả lời hất mặt về phía bụi cây cao hơn nửa người trưởng thành, trong bụi cây phát ra tiếng thở dốc vô cùng mờ ám.

"Trời ơi, từ từ thôi."

"Từ từ cái gì chứ, tờ mờ sáng là phu quân nàng về rồi."

Công Nghi Lăng "..."

Diệu Huyền định bước qua luôn, trước mắt bỗng tối om. Công Nghi Lăng không biết nên bịt mắt hay bịt tai, dứt khoát cởi áo trùm kín Diệu Huyền lại: "Đừng nhiều chuyện."

"Ai nhiều chuyện, không qua đó sao xuống núi?"

Trong bụi rậm đang chơi trò kích thích, tiểu tình nhân bé nhỏ ngồi trên người tên tiều phu khỏe mạnh vạm vỡ cười khanh khách. Chỗ riêng tư đụng chạm vui vẻ đê mê, tên tiều phu kia sung sướng rên lên cởi phanh quần áo vứt sang một bên. Da thịt lõa lồ hiện ra dưới ánh trăng, tỏa ra vẻ đẹp ái dục cấm kỵ.

Khi nghe tiếng sột soạt có người thò ra khỏi bụi cây, Công Nghi Lăng liền lôi y vào nơi khác trốn. Địa điểm là một bụi cây bên sườn dốc, không biết giẫm phải thứ gì, nghe tiếng kêu 'răng rắc' Công Nghi Lăng căng thẳng nín thở nghe ngóng.

Diệu Huyền đối mặt với chiếc áo khoác lông mềm mại, thở dài như đau đớn lắm: "Sao thế, Công Nghi công tử nam nữ ăn tất, muốn giở trò xấu hả?

Công Nghi Lăng "..."

Hắn cũng không biết tại sao mình lại sợ đến mức đem y giấu trong đây. Họ chỉ tình cờ đi ngang, không có làm gì xấu... Người phải trốn là hai kẻ đang gian díu kia mới đúng.

Tiểu tình nhân dịu dàng: "Vừa rồi là âm thanh gì?"

Có tiếng người đáp trong cơn thở dốc: "Chắc là thú nhỏ làm gãy cành cây thôi."

Tình nhân nhỏ bé cười rộ lên: "Còn tưởng trên núi có người nào khác, ca ca ngoan mau tiếp tục đi nào."

Ngón tay Công Nghi Lăng hơi nhúc nhích, hắn cảm thấy tâm tư của mình bất chính, lời vừa rồi của y là đùa. Nhưng... Hắn lại chột dạ xem là thật. Đêm khuya sương lạnh, giọt sương trên tán nhỏ xuống làm hắn càng thêm khó chịu. Công Nghi Lăng nhủ lòng trấn định, dời ánh mắt: "Có, có nên đi ra không?"

Câu chữ của hắn ngập ngừng, cứ như thật sự có gì đó mờ ám với Diệu Huyền. Tự dưng ôm y nhảy vào bụi cây, rồi lại tỏ ra quân tử hỏi: Có nên đi ra hay không?

Khụ... khụ, khụ, hắn thật sự bối rối.

Ngón tay Diệu Huyền hơi duỗi ra chạm bàn tay hắn: "Ngươi biết không..."

Công Nghi Lăng hơi run nhẹ, không biết y định giở giọng trêu chọc gì nữa: "Ngươi... Ngươi lại làm sao nữa??"

Diệu Huyền không hề tốc áo choàng ra khỏi đầu, hắn không biết được biểu cảm trên mặt của y. Khoảng lặng nho nhỏ này khiến hắn không nhịn được cựa quậy, chạm vào cơ thể ấm áp, xúc cảm nhẵn nhụi. Y đang muốn nói gì, là hắn ôm quá chặt, hay là...

Tóc Công Nghi Lăng bị sương đêm làm cho ẩm ướt dính chặt vào mặt, cổ, cái lành lạnh từ đó truyền tới quấy rối Công Nghi Lăng không thể nghĩ sâu xa: "Nói... Nói gì đi chứ..."

Trong cổ họng Diệu Huyền phát ra tiếng khàn: "Chân của ta bị ngươi làm trật rồi."

Công Nghi Lăng "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top