Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Ma Xui Quỷ Khiến (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người âm thầm tiến sát nơi phát ra tiếng khóc, lẻn từ phía hông nhà vào trong bếp. Có vẻ như vợ Trần Hào vừa mới nấu đồ ăn xong, trong bếp còn chút tàn lửa. Hai vợ chồng đã ra ngoài cửa nhà dùng bữa, nói chuyện rôm rả. Nhà rất nhỏ, nhìn một cái là thấy hết, hai người núp trong bếp nhìn sao cũng thấy chật, chẳng dám di chuyển lung tung.

Diệu Huyền chỉ cái bếp lò đất nung, day nhẹ trán: "Tiếng khóc từ đây ra."

Trời đã ngả về tây sắc trời vàng rực, vách dựng cạnh bếp lò có vài lỗ thủng bị nắng chiếu vào. Công Nghi Lăng theo hướng y chỉ, mắt nhìn bếp lò một lúc lâu, mặt hơi cổ quái: "Ngươi nói cái gì?"

"Cái bếp này có vấn đề."

Hắn lưỡng lự nói: "Ta không nghe thấy tiếng khóc nữa."

Diệu Huyền không để ý đến hắn, tay chạm thành ngoài bếp lò, nhắm mắt nghiền ngẫm.

"Để ta múc thêm bát canh cho chàng."

Công Nghi Lăng nghe thế, phản ứng đầu tiên là lôi Diệu Huyền đi.

***

Đêm đã khuya sương lạnh rơi dày, Diệu Huyền thổi thuốc mê qua khe cửa, đến khi bên trong không nghe thấy tiếng cựa mình trên chiếc giường ọp ẹp nữa. Công Nghi Lăng thấy y đúng là có kinh nghiệm lẻn vào nhà người khác, rất nhanh đã đi đến bếp mà không cần soi đường. Đến trước bếp lò, bỗng y đổi ý không cho hắn vào: "Ngươi toàn thân đầy chính khí, yêu tà nào dám chui ra, ở ngoài đi."

Công Nghi Lăng hoài nghi, hắn đi đường vẫn bị ma kéo chân hoài đó thôi: "Nói vậy ngươi toàn thân đầy tà khí à, định làm chuyện mờ ám không cho ta biết?"

Diệu Huyền không để ý đến hắn nhanh nhẹn đến bên bếp lò, lần này y không có hành vi cổ quái nào nữa, rút một lá bùa dán lên. Sau đó...

Sau đó trực tiếp mang bếp lò của người ta đi.

Công Nghi Lăng "..."

"Ngươi định làm gì?"

Y ôm bếp lò trước ngực: "Ra ngoài cho thoải mái."

"Đây là đồ của người ta mà."

Người nào đó thả nhiên đáp: "Hừ, giờ đã là của ta rồi."

Đúng là ngang ngược, hắn nghĩ một lát, lấy ra ít bạc để trên bàn trà.

Công Nghi Lăng ở bên bờ suối nhìn Diệu Huyền kiểm tra bếp lò, hỏi: "Ngươi tìm ra gì chưa?"

Diệu Huyền không đáp gõ lên bếp lò hai cái.

Không có động tĩnh.

Lại gõ thêm hai cái.

Vẫn không có động tĩnh.

Công Nghi Lăng định cười nhạo, bỗng thấy y ngồi dậy giơ chân giẫm bếp lò vỡ làm đôi.

"..."

Diệu Huyền không chỉ giẫm một cái, hai mảnh vỡ đáng thương sắp bị y tặng thêm một phát, rất thức thời kêu: "Đừng, đừng... " Giọng nói thút thít truyền ra: "Hai vị, hai vị thánh nhân còn chưa tháo bùa mà, ta làm sao phản ứng."

Diệu Huyền "..."

Công Nghi Lăng "..."

Y nhìn bếp lò chằm chằm: "Ngươi câm à."

U hồn bi thiết kêu lên: "Là do người giẫm làm rơi bùa đấy chứ."

Công Nghi Lăng nhìn lá bùa nằm bẹp dí dưới mặt đất ẩm ướt, rách một mảng, bởi thế cái bếp lò này mới kêu được.

"Chui ra đây."

U hồn tiếp tục khóc thảm thương: "Không ra được, ta bị phong ấn ở đây không ra được. Kể từ lúc ta tích tụ thành u hồn đã bị giam cầm trong bếp lò này, ngày ngày chịu cảnh bị thiêu đốt, không thể nào ra được."

Vốn là định hỏi u hồn này có liên quan đến trận pháp hay không, nghe u hồn nói bị phong ấn không hiện hồn được, hơi đau đầu: "Ngươi ở trong đây bao lâu rồi?"

"Không nhớ rõ nữa, hình như đã rất nhiều năm."

Diệu Huyền thấy không có manh mối, định làm cho cái bếp này câm miệng luôn. Lúc định đá bay thứ này xuống sông, mí mắt y co giật phát hiện bên trên có chữ cổ. Y ngồi xuống nhìn thêm một lần nữa, tay túm lấy Công Nghi Lăng, hắn còn đang sửng sốt bỗng thấy tay áo của mình bị người kia xé rách, mang đi lau cái bếp đầy tro bụi lọ nồi.

"..."

Diệu Huyền lau lớp bụi dày đi, chữ bên trên nhìn như còn mới, nét chữ màu sậm.

"Đây là chú nguyền rủa người chết không được siêu sinh mà." Trong phút chốc Công Nghi Lăng hiểu ra, không phải nét chữ tô màu sậm, mà bởi vì đất nung trộn lẫn với máu thịt người chết, cạo lớp tro đen bên ngoài, màu máu hiện ra. U hồn này không nhớ rõ cũng phải thôi, cách giam giữ này vô cùng độc ác, u hồn có thoát ra cũng không biết tìm ai trả thù ai, còn dễ mất đi lý trí làm hại người vô tội.

Diệu Huyền nhìn mấy chữ đó một hồi, nói với giọng ra lệnh: "Ngươi ôm cái lò này theo đi."

"Sao ngươi không tự ôm?"

"Tuổi ăn tuổi lớn, ôm theo đồ nặng không phát triển được xương cốt."

Công Nghi Lăng "..."

"Tất cả trông đợi vào ngươi."

Nói rồi vứt cho hắn một mớ bùa không biết là để hắn phòng thân, trả phí hay là chê mang theo mệt người nữa. Hai người cứ thế luẩn quẩn trong không gian xa lạ này, nhìn xuân qua hạ tàn, thời gian trôi vun vút, mỗi bước chân đều phải cẩn thận sợ lại va phải mắc trận khác.

Không biết từ khi nào bước chân Diệu Huyền chậm hẳn, y nghiêng đầu nhìn phố xá tấp nập, người người reo hò mua bán không ngớt. Trong khoảnh khắc Công Nghi Lăng nghĩ rằng mình không đuổi kịp, hắn hoảng hốt thò tay ra bắt lấy khoảng không, gọi lớn: Thanh Hồn!

"Ta ở đây." Hai người bị chia cắt bởi dòng xoáy người đi đường, y điềm nhiên vẫy tay với hắn, xuyên qua đám đông trở về: "Đi thôi, phía trước là khách trọ chúng ta cần đến."

Công Nghi Lăng ngây ngốc nghe theo, tim vẫn còn đập mạnh.

Trái với tưởng tượng, khách trọ trước mắt vô cùng tồi tàn, liếc nhìn qua hắn đã thu thập được kha khá manh mối. Khu nhà nghèo nàn, có hai tầng, vừa bị cháy không lâu, khói ám khắp nơi, được cái không có quỷ khí vây quanh.

Thấy Diệu Huyền rảo bước vào trong, Công Nghi Lăng đuổi theo hỏi: "Sao ngươi biết nơi này có huyền cơ?"

"Ta bói được."

Công Nghi Lăng nghĩ thầm: Còn lâu ta mới tin.

Diệu Huyền chỉ vào một căn phòng: "Tới rồi."

Công Nghi Lăng nhìn quanh một vòng, nhận thấy đây có vẻ là một gian phòng ngủ bỏ hoang đã lâu không ai dọn dẹp. Giường đệm ngay ngắn nhưng đầy mùi ẩm mốc, bàn ghế xô lệch bụi dày lớp lớp. Hắn thà ngủ ở bờ tường cũng không muốn chui vào đây.

Hắn trợn mắt: "Ngươi định ở đây nghỉ ngơi?"

"Ờ, dọn dẹp cho ta đi."

Công Nghi Lăng "..."

"Tại sao?" Phòng hắn còn chưa tự dọn dẹp bao giờ, tên nhóc này từ đâu chui ra vậy.

Diệu Huyền không kiên nhẫn lắm, nói: "Ngươi ở chỗ ta hết ăn rồi lại uống, những việc này ngươi không làm thì ai làm?"

Lý lẽ hùng hồn đấy! Coi như lần này ngươi đúng!

Căn phòng này đã cũ lắm rồi, vừa đụng là sập, hắn tắm mình trong bụi hắc xì hai cái, càng nghĩ càng tức. Nhất định phải ngủ trong đây sao, dọn chừng nào mới xong?

Đợi mãi không nghe ai lên tiếng nữa, Công Nghi Lăng lắng tai hóng chuyện bên ngoài, không lẽ y đi đâu rồi? Hắn chạy về phía cửa thấy Diệu Huyền ra ngoài sân đốt lửa, ngồi thiền luyện khí lực.

Chân mày vẫn nhíu lại đầy vẻ mất kiên nhẫn. Không biết là do ánh lửa hay là người nóng lên, hắn thấy hai má y đỏ hồng... đỏ hồng? Công Nghi Lăng tự nhéo mặt mình, đúng là bị ý nghĩ này dọa cho ngơ ngác. Trong giây khắc ấy hắn không hề để ý, bên kia phía tường rêu mốc có người đang nhìn họ.

Công Nghi Lăng chán nản quay lại phòng dẹp dọn, lúc đến gần bên giường, hạc giấy trong ngực áo hắn run lên dữ dội, hai cánh nó vỗ bần bật tự mình chui ra khỏi áo. Tiếp đó bên dưới giường như có vô số người đang thì thầm một mình, ngữ điệu dọa dẫm người khác không được bén mảng tới. Hắn chần chừ dùng khăn tay giở miếng đệm rách ném sang một bên, xem ra hắn dọn dẹp nơi này không phải vô ích, bên dưới vẽ hoa văn cổ xưa, là cửa sinh.

Đã là cửa sinh, đối với người sống vô cùng có lợi.

Hắn vui vẻ vứt khăn tay sang một bên, kiểm tra không thấy dấu hiệu tà khí, miệng ngân nga huýt sáo đi ra ngoài: "Này, ta có thứ này rất thú vị muốn ngươi xem."

Diệu Huyền đang đứng bần thần nhìn về hướng bờ tường, trong sân gió thổi rì rào, y đơn độc ngồi đó thần sắc đạm mạc, không biết nghĩ gì. Công Nghi Lăng có cảm giác y đang lặng thinh, không hề hít thở, đang chờ đợi hoặc tìm kiếm điều gì đó?

Hắn không thể thông qua sắc mặt phỏng đoán vui buồn, y không ngụy trang, nhưng hắn vẫn thấy có khoảng cách. Thậm chí hắn chưa từng thấy y cười thoải mái vô tư...

"Thanh Hồn."

Diệu Huyền bừng tỉnh mộng: "Ta tưởng sang năm ngươi mới tìm ra được."

"Ngươi biết trong phòng này có cửa sinh?"

Y liếc hắn: "Hừ, ngươi tưởng ta ngồi cạnh cây treo cổ đó để ngắm cảnh thật à."

Công Nghi Lăng thấy quái lạ, nếu thế sao không ra ngoài sớm? Vì nhìn thấy Trần Hào hay do nghe tiếng khóc? Chắc là vừa rồi đi vào phòng này, vô tình phát hiện chứ gì, hừ!

Cửa sinh khởi động, Công Nghi Lăng không quên mang theo cái bếp lò bước vào mặt trận đang không ngừng biến hóa, trong đầu vẫn bực bội. Thế thì nói thẳng dưới giường chú pháp đi, còn bắt hắn dọn dẹp không công, khó ưa!

Vệt sáng lóa mắt tắt hẳn, Công Nghi Lăng nheo mắt giây lát, khi nhìn kỹ bày trí trong phòng, hơi nghi hoặc: "Đây là phòng ngươi mà."

Diệu Huyền không trả lời, cướp đồ rồi tống người ra ngoài.

***

Vũ Đình An đi dạo đêm với thái độ không cam tâm tình nguyện lắm, dưới sự thúc giục của Khấu Hòa, hắn miễn cưỡng ngồi xuống bàn trà trong hoa viên, do dự mở lại: "Ngươi quen hai người vừa rồi?"

Khấu Hòa sờ tách trà của mình, nói: "Công tử gặp Công Nghi Lăng chưa?"

"À, một người trong đó là Công Nghi Lăng." Vừa rồi hắn biết có hai người nào đó làm loạn trong trận, cửa sinh mở sắc trời hơi đổi, vừa hay Vũ Đình An mở cửa sổ nhìn trời, bắt gặp dị tượng. Không ngờ một người trong đó là Công Nghi Lăng, hắn hơi lo lắng khuyên nhủ: "Hai người có đánh nhau cũng tránh xa khách trọ này ra nhé! Không đúng, hai người đó mở cửa sinh đi ra, nói cách khác là không dùng bất cứ chiêu thức đặc trưng nào phá trận, vậy mà vẫn biết là người nào trong trận ư?"

Nghĩ lại có hơi hối hận, chính vì hắn mở cửa mới đụng phải tên này đang nhìn ra ngoài với vẻ mặt đắc ý khi người khác gặp họa, bị lôi ra đây làm kẻ dẫn đường không công. Hắn có biết Di Lan có bao nhiêu ngõ đâu chứ, đối phương không hề cho hắn cơ hội từ chối, nói liền mấy câu dài ngoằn chặn họng. Lẽ nào đang yên đang lành trận phong thủy trong khách trọ thay đổi là do...

Khấu Hòa không hề cảm thấy có lỗi khi lôi Vũ Đình An ra đây, nghe hắn hỏi chỉ chớp mắt: "Đó là bởi vì..."

...

Đã một lúc lâu không ai hỏi tiếp, Khấu Hòa đành hướng mắt về phía xa tít: "Lúc trưa khi trận pháp bị lệch, ta vô tình phát hiện trận pháp làm thay đổi phong thủy cục xuất phát từ phòng bạn hữu đi cùng với hắn."

Vũ Đình An gật gù dáng ngồi biếng nhác: "Nói vậy, trước đó ngươi đã thấy họ đi cùng rồi, không xông vào đánh nhau sao?"

Y hỏi: "Tại sao ngươi cứ nghĩ ta phải xông vào đánh nhau với họ?"

"Ta cảm thấy nếu ngươi đã nhận làm một việc gì đó, sẽ không làm giữa chừng." Hắn đáp.

Hóa ra hắn vẫn nhớ chuyện y nói ở sơn cốc: "Ta thể hiện rõ tính cách vậy sao?"

Vũ Đình An mặt không đỏ, tim không nhảy gật đầu, lòng nghĩ: Đương nhiên rồi, nắm được thứ gì là ngoạm mãi không buông mà.

"So với Công Nghi Lăng, ta hứng thú với người bên cạnh hắn hơn." Y cười: "Ơ, có người từng bảo ta không giống kẻ làm việc xấu."

Giờ thì ta hối hận rồi chứ sao nữa!

Vũ Đình An thấy người kia bày trận không xong, chính mình tạo rắc rối, không may trận cuốn vào trong suýt bị giam đến chết. Có gì khiến Khấu Hòa hứng thú chứ? Nhưng nghĩ lại, người này nhàm chán đến mức bám theo mình không nhả xương, người kia tay không thể nâng, vai không thể vác thì đã sao? Bị Khấu Hòa nhìn trúng đều xếp vào hoàn cảnh xui xẻo.

Có điều, người bày trận quả thật có chút cổ quái.

Nhà trọ này bày phong thủy cục làm ăn phát đạt, thịnh vượng. Nhưng hắn vẫn thấy có âm khí, vận xui đè nặng trên đỉnh đầu. Ban đầu, đó là cảm giác của riêng hắn, không chắc lắm. Sau khi trận bị lệch, hắn phát hiện nơi này không bình thường, dưới chân ba tấc đất ai biết chôn thứ gì! Người kia thật sự sơ ý bày trận lung tung, trùng hợp làm lay chuyển trận địa?

Dị tượng vừa rồi lai lịch không rõ, không giống trận pháp người giang hồ hay bày, khoảnh khắc ngắn ngủi cửa sinh mở hắn còn cảm nhận được lệ khí ma quỷ.

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, Khấu Hòa đem hoa thuốc bỏ vào tách trà của mình ngâm, mùi thuốc nhàn nhạt có thể ngửi thấy ở bất kỳ cửa tiệm thảo dược nào. Nhưng Vũ Đình An mẫn cảm với mùi thuốc đặc biệt này, hơi khựng lại. Hắn nhận ra bên trong ngoài thuốc ra còn có thứ khác, nhưng không nói được là thứ gì, hơi rùng mình.

"Ngươi có bệnh hả?" Nghe hình như có ý khác, hắn đành sửa lại: "Ngươi không khỏe hả?"

"Thời tiết không tốt, bệnh vặt."

"Không được khỏe nên về phòng ngủ sớm." Lần trước còn nôn cả máu, Vũ Đình An thật sự lo sợ vị quý nhân này gặp chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top