Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Số Kiếp (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Công Nghi Lăng tỉnh táo lại trời đã sắp sáng, lồng ngực hắn vẫn còn nặng nề thở ra khí nóng, phản ứng cơ thể vẫn chậm chạp.

"Này đỡ ta ra ngoài đi, ta nhịn lâu lắm sắp chịu hết nổi rồi."

Trần Hào thấy hắn đã chịu động đậy lòng mừng rơn, cái xe lăn của hắn bị vỡ nát, đi lại khó khăn. Hắn không dám ngủ ngồi suốt đêm nhìn đống lửa tối dần, như thể tắt ngấm bất cứ lúc nào. Bóng tối cứ thể nuốt chửng căn nhà hoang, thu hẹp khoảng sáng đã rất mong manh, mỗi khi có âm thanh lạ đều dọa hắn hoảng sợ.

Công Nghi Lăng đỡ hắn dậy, không quên quét mắt một vòng, nơi góc tường Diệu Huyền đang ngồi điều khí. Hắn hơi căng thẳng nhìn xuống tay mình, chất độc đã được ép ra, chỉ còn lưu lại cảm giác tê dại.

Công Nghi Lăng đứng ở một góc hẻo lánh u ám nhìn Diệu Huyền qua cái vách nhà thủng lỗ, y vẫn ngồi đó như một pho tượng. Suốt dọc đường đi Diệu Huyền vẫn dành thời gian tĩnh tâm, nhưng hắn chưa từng thấy y trầm lặng đến mức này. Cả người toát ra cổ khí nặng nề, gương mặt nhẫn nại đè nén, quan trọng hơn là hắn sợ y bị huyễn cảnh mê hoặc, tâm ma ở trong người càng lâu lửa ma càng phừng phừng hun lấy lý trí.

"Ngươi xong chưa?"

"Xong rồi, xong rồi." Trần Hào thở dài thườn thượt, phải nhanh chóng tập đi thuần thục trên chiếc chân giả này mới được.

"Y ngồi như thế bao lâu rồi?"

"Từ khi xử lý xong vết thương của ngươi." Trần Hào ngáp một tiếng: "Ta chịu hết nổi rồi phải ngủ một lát."

Công Nghi Lăng hơi sốt ruột tiến lại gần, tiếng hít thở của Diệu Huyền rất nhẹ, đều đều có tiết tấu ổn định. Không giống người đang bị vây khốn hoảng sợ, càng không giống vui mừng kích động chìm trong mộng đẹp, cớ sao hắn vẫn thấy y đang cử động rất nhiều, rất nhanh, nhộn nhào cả lên.

Một người bị giam cầm trong ảo cảnh sẽ không như thế, không vùng vẫy, tại sao lại như đang nhảy múa? Công Nghi Lăng dụi mắt mình.

Trần Hào đã tìm được chỗ kín gió bò vào trong đó, mặt mày vui sướng chuẩn bị đánh một giấc, thấy hắn rụt rè quan sát, không nhịn được mỉa mai: "Sao thế, ngươi yên tâm đi ta đã thử kiểm tra rồi, sắc mặt tốt hơi thở đều đặn, là đang ngủ đấy. Làm gì có ai bắt người tàn phế hành động bất tiện canh cửa bao giờ? Ngươi an phận canh cửa đi, trời sập cũng đừng mơ Diệu Huyền mở mắt giúp ngươi canh chừng!"

"Đây là điều ta đang lo lắng, nếu Diệu Huyền thật sự tỉnh táo ngươi vừa tiến gần làm phiền đã bị y đá văng từ lâu rồi." Tâm tư của Công Nghi Lăng hơi trì trệ không tìm được nguyên do, càng gắng sức mạch suy nghĩ của hắn càng dễ bị đứt đoạn.

Trần Hào "..."

Công Nghi Lăng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu vẫn không tìm ra nguyên nhân, đầu nóng lên đánh bạo đi lại ngón tay ấn thái dương Diệu Huyền. Hắn không dám đánh mạnh sợ y giật mình phản phệ, do dự một hồi hắn đã đẩy đầu y nghiêng hẳn sang một bên.

Trần Hào "..." Bỗng có cảm giác Công Nghi Lăng đang chơi con rối gỗ. Bị điên à, người ta đang tĩnh khí mà ngươi còn tâm trạng chọt kiểu đó ư?

Đầu luôn là phần nhạy cảm cần được bảo vệ, hắn không tin Diệu Huyền ngày thường đanh đá hung hăng lại để người ta chạm vào đầu mình, vì thế hắn bạo gan lần mò lên trên...

Trần Hào nhận ra mối nguy hại lập tức ngồi dậy, tỉnh cả ngủ.

Không ổn rồi, thật sự không ổn rồi.

Lúc Công Nghi Lăng rơi xuống động bị thứ gì đó cắt trúng, giờ nhớ lại không phải bị đá nhọn quẹt, mà lẫn trong các cạnh thô ráp có một sợ tơ mỏng manh, mỏng đến mức hắn không có cảm giác bị chạm vào đến khi phát hiện vết thương, nếu như đoán không lầm... Công Nghi Lăng không chút khách khí xé tay áo Diệu Huyền kiểm tra.

Không có, hắn lại kiểm tra cánh tay còn lại, vẫn không có...

Trần Hào nhìn bằng ánh mắt trợn ngược: "Sao nhất thiết phải xé tay áo chứ?"

Công Nghi Lăng còn chưa kịp nói gì, khóe mắt thấy bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, hắn vội vàng lật lên quan sát. Lòng bàn tay hơi cứng, ngay đường giao chỉ tay có một vết kim nhỏ, nhìn thoáng qua hệt một nốt ruồi son. Hắn phút chốc cứng đờ như tượng đá, vết thương nhỏ hơn hắn, song độc đã thấm rất lâu màu sắp chuyển thành đen. Hắn tính toán thời gian, Diệu Huyền trúng độc trước cả hắn.

Trần Hào nhìn không ra chuyển biến trên bàn tay Diệu Huyền, chỉ thấy Công Nghi Lăng không ổn lắm, sắc mặt tối dần như bị quỷ ám. Thầm nghĩ lúc tên nhóc kia phát hiện Công Nghi Lăng trúng độc đã nhìn tay mình một lát, còn tưởng sợ bị lây nhiễm, hóa ra y nhận ra tay mình có vấn đề. Đại phu duy nhất trong nhóm xảy ra bất thường rồi, chuyến đi này nhìn sao cũng xui rủi, còn cả một đám người còn hôn mê nơi góc nhà kia. Dự cảm không lành bủa vây lấy hắn, trong lúc còn chưa biết mở miệng làm sao. Trần Hào sửng sốt nhìn Công Nghi Lăng rạch một nhát trên tay y, cúi đầu hút chất độc ra ngoài.

...

Điểm nhỏ ấy như đang lan ra từng chút một, Công Nghi Lăng cau mày nhìn vết tích phiếm hồng loang lổ đang có dấu hiệu khuếch tán quỷ dị. Hắn hít sâu một ngụm, tâm tư rối loạn chẳng nghĩ ra cách nào toàn vẹn hơn, không cam tâm nghiến răng tiếp tục hút máu độc.

Hắn hút mấy lần mới hết máu độc, trong miệng toàn mùi máu tanh xen lẫn vị thơm ngọt, nó tồn đọng rất lâu, như một loại cỏ thuốc bám dính rất khó chịu.

Diệu Huyền dần động đậy.

Hắn sửng sốt nhìn y.

Diệu Huyền chậm rãi mở mắt, như vẫn còn ngây ngốc mà bất động giây lát.

Công Nghi Lăng gần như nín thở chờ người kia có biểu hiện gì đó, thế nhưng Diệu Huyền lại yên lặng rất lâu, vẻ mặt mụ mị chưa hồi phục lại tỉnh táo. Thời điểm y quay đầu nhìn hắn, đầu mày nhíu lại, nhìn hắn kỳ quặc!

...

Hắn hơi mất tự nhiên buông cánh tay y ra, ngắc ngứ đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngửi cánh tay mình, lục ra hai lọ thuốc có mùi hương giống như thế rắc lên: "Ta, ta... ta chỉ là..."

Cảm giác môi chạm lên da thịt vẫn còn đó, Công Nghi Lăng vô thức sờ lên môi mình, đầu hắn râm ran nhiều ý nghĩ không rõ ràng.

Diệu Huyền thở dài một hơi.

Tiếng thở dài này làm người hắn ngứa ngáy khó chịu, thẹn quá hóa giận: "Ngươi đó, làm đại phu còn để bản thân bất cẩn trúng độc, ai đời lại bắt người bệnh như ta giải độc giúp ngươi."

"Vốn dĩ ta luyện hóa nó sắp thành công rồi, nhờ ơn của ngươi, bây giờ ta thật sự trúng độc rồi."

Công Nghi Lăng "..." Mấy người học y thuật gặp thứ gì đó bất thường đều ngửi thử, đôi khi còn dùng nó lên người mình xem nó chuyển biến ra sao. Có người thấy độc dược như thấy tiên đan, mừng hơn nhặt được vàng. Diệu Huyền ngày thường đầu óc đã khác người rồi, đem độc dược luyện hóa trong cơ thể hắn chẳng thấy bất ngờ.

Hắn bối rối nhìn nơi bàn tay vừa được rắc thuốc kia hối lỗi, thấy Diệu Huyền cúi đầu sắc mặt khó coi, hắn gấp đến líu lưỡi: "Nghiêm trọng lắm sao?"

"Bẩn."

Công Nghi Lăng "..."

Tên nhóc này dám chê hắn bẩn!

Công Nghi Lăng luôn tự nhận mình sống nửa đời vẫn luôn hiền hòa nhân hậu, đối xử với người khác không có nửa điểm sai sót. Thế mà từ khi gặp phải tên này hắn hết lần này đến khác bị y đè đầu, đã thế còn dùng giọng điệu 'đó là sự thật' để sỉ nhục hắn.

Diệu Huyền hờ hững liếc qua hắn, không biết rõ phải trái tìm nước rửa vết thương lần nữa. Công Nghi Lăng hận đến nghiến răng, lửa giận bừng bừng. Hắn mà tìm được hòn đá lớn sẽ mang nó đập nát đầu y cho hả giận! Ác niệm này vừa lóe, tầm mắt hắn lắc lư giây lát, nhìn thấy hình nhân của mình rơi dưới đất.

Công Nghi Lăng cười mỉa mai trong lòng.

Trần Hào vốn thấy bầu không khí đao kiếm bay loạn, ngoan ngoãn chui vào trong chỗ khuất. Không ngờ mới nháy mắt Công Nghi Lăng đã biến thành hình nhân nằm lăn lóc dưới đất. Trần Hào đương nhiên không biết hoán đổi giữa họ, sợ đến ngây ngốc, đây là thuật yếm đáng sợ gì chứ? Diệu Huyền vừa liếc đã khiến Công Nghi Lăng biến thành hình nhân cứng đờ mặc người ta chém giết rồi?

May quá, may quá mình đã là người chết.

Công Nghi Lăng điều khiển cơ thể Diệu Huyền nhặt chính mình lên, bất đắc dĩ cười khổ. Nhét hình nhân vào trong ngực rồi, hắn vẫn không cam tâm, tháo vải băng ra hì hục liếm vết thương mấy lần.

Chê ta bẩn hả, liếm chết ngươi!

Trần Hào "..."

Diệu Huyền "..." Cái tên điên bị trúng tà này!

Giằng co mới có chốc lát trời đã sáng rồi, Trần Hào chẳng còn tâm trạng để ngủ, điều hắn lo là làm sao lên đường đây. Công Nghi Lăng đã biến thành hình nhân, hắn nào dám nhờ Diệu Huyền đỡ mình? Còn những người đang ngất kia nữa, phải làm sao đây?

Nhưng Công Nghi Lăng trong thân xác Diệu Huyền lại không biết suy nghĩ của Trần Hào. Nhanh chóng an bày mọi chuyện, thủy quái bị nổ banh xác không phải kẻ đầu xỏ, hắn có linh tính vẫn có nguy hiểm ẩn nấp chờ đón.

Không ngờ lần này hoán đổi kéo dài, suốt mấy ngày họ nghỉ nhiều hơn đi. Trần Hào chưa quen chân giả, lúc ra nắng có che chắn cẩn thận mấy vẫn thấy khó chịu, hắn đành tìm nơi âm u cho Trần Hào nghỉ ngơi.

Hôm nay cũng thế, nhân lúc nghỉ chân hắn lại chuyên tâm làm một món đồ quan trọng.

"Ta thấy đỡ hơn rồi." Trần Hào sợ mình bị biến thành hình nhân, không dám làm phiền Diệu Huyền quá nhiều.

Công Nghi Lăng buộc vải đen lại chắc chắn, đeo túi vải đựng bếp lò trên vai, dìu Trần Hào tiếp tục lên đường còn cẩn thận hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra lý do đến sơn trang chưa, không thể nói đi đào xương cốt được."

Trần Hào được đối xử dịu dàng mà lòng run sợ, ngắc ngứ đáp: "Ta, ta... ta chỉ biết đi đào xương cốt."

"Ngươi biết nó ở đâu mà đào? Định xới tung cả ngọn núi ra à?"

Trần Hào lắc đầu mặt đỏ bừng.

"Đừng vội, ta vẫn có cách." Công Nghi Lăng hơi đau đầu, ngày trước chỉ lo học cách làm ăn, tu đạo không đến nơi đến chốn. Mấy thuật chú sơ cấp hắn biết hết, buồn cười là không có cái nào thành thạo: "Ngươi có còn kỷ vật nào của mẫu thân ngươi không?"

Hồi lâu vẫn không thấy Trần Hào đáp lời.

"Không có luôn sao?" Lẽ nào Diệu Huyền miệng mồm ác độc đã nói trúng rồi, phản bội tộc nhân hình phạt khắc nghiệt. Tất nhiên, những thứ thuộc về hay dính líu đến bà ấy đều bị thiêu hủy!

Trần Hào như nghe hiểu được, nghiến răng: "Bà ấy không có."

Công Nghi Lăng thở dài: "Ta chỉ biết người chết là hết, bất luận thế nào đã hứa chôn cất cho bà ấy thì ta sẽ gắng sức làm."

Hơi thở của Trần Hào trầm nặng chẳng còn hơi sức phân bua, trong lúc Công Nghi Lăng nghĩ Trần Hào sẽ không nói gì, bỗng nghe người kia ré lên: "Bà ấy đã tặng cho nương tử ta một đôi vòng ngọc phỉ thúy, nàng ấy rất thích nó. Tuy cách biệt nhiều năm... nhưng ta tin nàng ấy còn giữ nó."

Công Nghi Lăng "..." Nghe ngữ điệu là biết Trần Hào tự nói lời an ủi với chính mình, dù nàng ấy có phu quân khác nhưng biết đâu còn giữ đồ của hắn. Nếu không có chuyện đêm trăng hôm đó, có lẽ Công Nghi Lăng cũng ôm chút niềm tin.

Hắn toát mồ hôi nói: "Ngọc phỉ thúy không được, bùa chú không linh đâu."

Trần Hào thở dài não nề, tạm thời không nghĩ ra món đồ nào khác. Thêm việc cứ thấy Diệu Huyền mấy hôm 0nay như trúng tà làm hắn không thoải mái lắm, chất độc kia lợi hại đến thế sao?

"Ngươi... ngươi không định thả Công Nghi Lăng ra sao? Hắn biến thành hình nhân lâu sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?"

Công Nghi Lăng ngẩn ra dần dần ngộ ra ý của Trần Hào, không biết nên giải thích làm sao: "Hắn không khoẻ cần tịnh dưỡng."

Đúng lúc này, Công Nghi Lăng bỗng ngửi thấy mùi máu tanh thổi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top