Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Người Xưa Trở Lại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khấu Hòa khoác tay hắn: "Người ta đồn thì ta nghe thôi. Hiện giờ chúng ta không phải đang đi theo tiếng khóc đó sao, biết đâu nhìn thấy được mỹ nhân như họa, đừng phấn khích quá bỏ rơi ta nha."

"Sao người cứ thích va vào những người không nên đụng, muốn vào hang hổ cũng đừng dẫn ta theo cùng chứ! Đêm khuya thế này trong rừng không có cái gì hay ho đâu." Vũ Đình An thở dài.

Hai người vẫn đi vào trong huyễn cảnh chẳng tìm ra lối thoát, Khấu Hòa nghĩ ngợi mông lung cất giọng trầm buồn: "Năm ta mười sáu ngồi giữa một đồng hoa tàn, ngắm trăng khuyết. Trước mặt đều là rượu ngon dù không uống được vẫn thấy say.

Vũ Đình An thấy Khấu Hòa lại nói nhảm, nhưng người này có nói nhảm cũng toàn là ý đồ sâu xa. Đành nhướn mày: "Cuộc sống của người đúng là tràn đầy hưởng thụ."

Có điều trong ngươi không lớn mấy, năm mười sáu là chuyện ngày hôm qua thôi.

"Lúc đó ta đang nằm ở bãi tha ma." Khấu Hòa ngửa mặt nhìn trời che giấu những biến chuyển trong đôi mắt đen: "Tìm đến một thị trấn chết chóc nghỉ chân, khi đó còn chưa biết Áng Lâm trông ra sao? Chỉ cảm thấy nơi này có hơi thở ma quỷ, sát khí ngập ngụa của hắn. Không rõ hắn có cảm nhận thấy ta không, giống như có bức tường vô hình ngăn cách."

"Áng Lâm? Là kẻ có thanh roi lợi khí Tầm Khách đấy à?" Vũ Đình An dừng lại một chút: "Ngươi cảm nhận sát khí của hắn, còn tự hỏi được hắn có cảm nhận giống như ngươi? Lẽ nào khi đó ngươi cũng một thân sát khí? Ngươi tìm đến Áng Lâm là muốn giết người sao?"

Khấu Hòa không trả lời vấn đề của hắn, lặng lẽ hít thở: "Trên giang hồ có mười ba đơn thuốc phân tán khắp nơi, từ nhỏ ta có bệnh, tìm kiếm linh đơn diệu dược khắp nơi. Trong thanh roi của Áng Lâm là Thùy Lệ ngàn năm khó gặp, ai ai cũng thèm khát."

"Thiên Huỳnh Lộ, Dạ Phiên Hương, Vị Thủy Giao, Bạch Đoạn Hồn, Thù Giang Khí... " Vũ Đình An nghĩ đến cánh tay trắng nhợt ôm đàn của y đêm đó, bên trên cây đàn đó vẽ vài đó hoa sen máu nở e ấp:" Nhiều đơn thuốc nổi danh, Thùy Lệ đứng thứ tám lại chỉ dùng vẽ hoa thôi sao?"

Khấu Hòa cúi đầu: "Nó không chữa được cho ta."

Thoáng ngưng trọng trong lòng, hắn nói: "Có phức tạp cũng đừng tâm sự nặng nề thế chứ, ta thấy ngươi không giống buồn vì bản thân có bệnh."

Hắn ngẩn ngơ, sao mình có vẻ hiểu Khấu Hòa đến thế.

Vũ Đình An im lặng một lúc, cảm thấy ai cũng phải vì chính mình mà cố gắng. Không tranh đấu sao thắng được thiên mệnh: "Lẽ nào nơi của Thánh Hoàng có thuốc chữa?"

Khoảng cách giữa hai người bọn họ đang ngày càng gần, ánh trăng lướt trên đầu ngọn cỏ, mỗi lần gió lướt qua từ cơn sóng ánh sáng như đang ào ào chuyển động vỗ vào bờ.

Sát khí trong huyễn cảnh đang tăng.

"Không, ta tình cờ ở bên hồ thấy hắn rút kiếm, kiếm sáng như ánh sáng huy hoàng và rực rỡ, giây phút đó thật không thở nổi. Nếu trong đời được chạm qua thanh kiếm đó một lần, thật sự rất mãn nguyện. Hết lần này đến lần khác tìm cách để hắn phải tìm đến ta thách đấu."

"Vậy sao ngươi còn chưa đồng ý cùng hắn đánh một trận?" Vũ Đình An cũng là người say mê những thứ hoàn mỹ đẹp đẽ, thế gian nhiều điều thú vị không nhìn qua chẳng phải rất thiệt sao?

"Nếu ta thắng kiếm là của ta, nhưng thua thì sao? Trên đời vẫn còn mười hai đơn thuốc chưa thử, dại gì nhảy xuống vực sớm như thế. Nhưng cái tên đó còn phiền hơn ta, cứ mò tới suốt, tạo ra vô số thứ cho ta làm." Khấu Hòa thương tâm thở dài: "Để bảo vệ tính mạng phải tìm một người lợi hại một chút để nương tựa, giờ trong mắt Thánh Hoàng không chừng ta với ngươi có mối quan hệ thâm sâu khó nói rõ. Đi đường cũng tự thấy yên tâm. Thứ quỷ gì cũng tìm đến người trước mới tới lượt ta, bình phong kiên cố như vậy an ủi làm sao?"

Vũ Đình An "..."

Vừa rồi còn thấy có chút đáng thương, nghe xong những lời này hắn chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi. Không chừng y nói có bệnh từ nhỏ chính là bệnh điên!

"À, chắc ngươi chưa biết ba người bỏ trốn kia chính là nhóm người chúng ta gặp ở nhà trọ Di Lan." Y lấy lại tinh thần cười.

"Cũng thật trùng hợp." Nhưng hắn có cảm giác Khấu Hòa đang đuổi theo đám người kia, có người còn khổ bị quỷ ám như hắn, cũng thấy tức giận được san sẻ đi ít nhiều. Người kia là đại phu, không chừng biết cách chữa bệnh điên.

Hai người đi đến bãi tha ma, thoáng ngửi mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, mãi trong đám mồ mả vẫn không tìm ra điểm cuối. Vũ Đình An bóp trán: "Quỷ đập tường à? Sao ta thấy bãi tha ma này quen thế nhỉ?"

Khấu Hòa định gật đầu bỗng thấy bên một ngôi mộ đơn độc nằm trên gò cao. Có thứ gì đó như bong bóng nước không ngừng to nhỏ phì lên xẹp xuống, hệt như một trái tim đang yếu ớt vùng vẫy. Ngôi mộ đó một mình một cõi nghi ngút khói, một con chó đen gầy khô đang đào gì đó, khi họ tới gần mới thấy nó đang gặm một ống xương trắng hếu.

Vũ Đình An sợ nó bất kính với người chết liền xua đi, khi nhìn kỹ mấy khúc xương đó còn ẩn ẩn khói xanh đen.

Nửa đêm, trăng trên bầu trời như to hơn ngày thường, gần đến mơ hồ giơ tay ra là chạm tới dễ dàng. Khấu Hòa ngồi xổm dùng một cành cây khều mẩu xương kia: "Trông không giống xương người chết bình thường."

Bóng cây thưa thớt khẳng khiu in trên mặt đất, thỉnh thoảng cành cây trụi lá sẽ va vào nhau. Khấu Hòa liếc nhìn mấy chiếc bóng cây đang ở gần mình, tựa như là móng quỷ đang âm thầm tập kích. Y im lặng dùng cành cây ghim vào cái bóng đó, cời ra thêm mấy khúc xương.

"Ngươi đừng..." Vũ Đình An thấy nơi này là bãi tha ma đào đâu cũng sẽ có người chết, dù là huyễn cảnh đi nữa biết đâu họ đã bị ném vào một nơi đó dọc đường đi, còn bãi tha ma này là điểm đến thật sự tồn tại mà người nào đó cố ý đưa họ vào. Nghĩ thế càng không nên đắc tội với người chết, để họ an nghỉ thì hơn.

Vũ Đình An không thèm nghe xới xới đào đào một hồi, hơi khựng lại một nhịp. Khúc xương vừa được đào lên còn mới, bị cắn nham nhở chỉ sót lại chút máu thịt lẫn lộn lòng thòng, hắn mấp máy môi: "Chắc không phải bị chó gặm đâu ha, cả vết đau cắt này nữa..."

Lăng trì.

Khấu Hòa liếc hắn, làm gì có con chó nào có thể cắn người chết thành bộ dạng ngập tà khí như này? Dời mắt theo hướng rải rác của mớ xương cốt, hai người không nói với nhau một lời đi về phía kia.

Trong một góc âm rừng rậm, vài người đang nằm ngay ngắn trên mặt đất lạnh lẽo. Họ đều đã mặt mày trắng bệch nằm bất động cả người không chút sinh khí nào. Từ những thân thể lạnh cóng đó từng dòng khí mỏng trắng bị hút ra, cuộn xoáy lại thành một mảng mây tà khí ngày càng bành trướng. Da thịt người chết theo làn khói dần trở nên trong suốt, mơ hồ tản mát khí xanh đen. Đến khi chúng chỉ còn một bộ xương trắng khô cạn máu tủy.

Lúc này U Linh mới từ trên ngọn cây nhảy xuống hít hà sự sống của con người. U Linh vốn là một người xanh xao tiều tụy. Hắn phủ áo choàng trùm kín người không ai biết rõ mặt, thường mượn danh Vô Thường đi hút sinh khí người sắp chết. Có điều cũng không phải kẻ lợi hại, hơn mười năm trước bị một kiếm sĩ đánh bại, trọng thương rơi xuống vực. Từ đó không nghe thấy U Linh hoành hành nữa, người người đều cho rằng hắn đã chết.

"Thì ra kẻ tác quái ở đây là ngươi, U Linh."

Nghe thấy âm thanh bất ngờ, U Linh quay đầu. Rừng rậm tĩnh mịch không thấy rõ bóng người.

Hơi đảo mắt hoài nghi lẽo nào trận chiến năm đó làm não trái bị vỡ nhẹ, gây ra ảo giác. U Linh vốn là kẻ cẩn thận thử dùng tu vi tra xét.

Sau lưng bỗng có tiếng bước chân.

U Linh tâm trạng có chút bồng bềnh hư hư thực thực, nghiêng đầu. Người trước mặt đứng thong dong không có gì nổi bật, thân áo xám có hơi bay màu bằng vải thô nhẹ nhàng phiêu dật theo gió. Trong lòng U Linh thầm rủa bộ dạng này thật giống tên kiếm sĩ thúi năm đó, đã nghèo còn hay lo chuyện bao đồng. Nếu muốn xin tiền thì bảo ta cho ngươi vài đồng, làm gì như chó cắn mãi không nhả thế.

"Liên quan gì đến ngươi?" U Linh vừa ăn xong vẫn chưa tiêu hóa triệt để, người áo xám này càng nhìn càng chướng mắt, nhe răng nhảy tới tung chảo thủ.

Trường đao Kinh Lôi không có bên cạnh, Vũ Đình An nhìn thanh kiếm vừa rồi Khấu Hòa nhét cho mình rồi lẫn mất trong bóng tối, thở ra một hơi.

U Linh vừa tới hắn cũng xoay người, kiếm trong tay bay vút đảo một vòng quanh người U Linh rồi ghim thẳng xuống đất. Cũng chỉ là sát chiêu bình thường, U Linh không khỏi cười lạnh nhanh nhẹn tấn công, tốc độ của U Linh xưa nay nhanh kinh người, người ta nói chiêu thức có lợi hại mấy cũng không thể so với tốc độ được. Mười năm trước cũng vì hắn ham ăn, rơi vào bẫy. Kẻ kia dùng một người cam tâm hiến mạng, cho người đó dùng loại độc cực mạnh. U Linh hút sinh khí không người nặng nề khác thường mới bị đánh rơi xuống vách núi.

Hừ, thân thủ này... lẽ nào người vừa đấm một quyền xuống đất là hắn?

Vũ Đình An nhìn thấy U Linh thăm dò xong nháy mắt biến thành vệt sáng di chuyển nhanh nhẹn, kình lực mạnh mẽ vây chặt, trong không trung không ngừng vươn ra vô số quyền cước ép hắn vào trong vòng tròn. Ánh mắt tập trung, thân luồn lách ứng chiêu, thỉnh thoảng sẽ bắt được một góc áo choàng nhưng ngay sau đó lòng bàn tay mát lạnh, thứ nắm được cũng thành mây khói. Có gió sượt qua da đầu lưu lại cảm giác tê rần rần, dùng kiếm áp sát ngực hắn.

Thanh kiếm mà Khấu Hòa cho hắn vừa rồi cắm dưới đất đã bị cướp.

Vũ Đình An tung chân đá vào xương sườn làm U Linh hơi kinh ngạc. Nhưng rất nhanh đã phản ứng, vặn người nhào tới rạch một đường trên cổ đối phương, không cần biết chém trúng hay không thoắt đã bắt vai, tung chưởng. U Linh gấp gáp liều lĩnh, Vũ Đình An linh hoạt tiếc là chỉ có thể phòng thủ, không xác định đối phương ở đâu mà ra tay. Chỉ khi U Linh áp sát mới cảm nhận chút tà khí, lần mò tấn công.

Dần dần U Linh cũng phát hiện ra việc này, dùng kiếm khí tấn công từ xa. Thế nhưng không hiểu sao khi ngộ ra điều này thân pháp cũng dần chậm đi, hoảng hốt quay đầu mới hiểu ra sao tên đó không dùng kiếm. Cánh tay U Linh run rẩy làm kiếm rơi xuống, ngay hổ khẩu xuất hiện vết cắn của rắn.

U Linh giận run người.

"Ngươi chơi hạ độc."

"Là ngươi tự cướp kiếm không liên quan đến ta." Vũ Đình An thân thiện mỉm cười: "Hạ độc trên kiếm cũng không phải ta."

"Vậy là người này đúng không?" Trên không trung bỗng có người bay tới, trong tay đang khống chế một người khác.

Mặt Khấu Hòa vẫn hơi tái, ôm ngực ho khụ khụ, hầu như y luôn phát ra tia quý khí ung dung, Vũ Đình An chưa từng nghĩ y sẽ bị bắt.

U Linh thở hắt một hơi: "Sư phụ."

Không ngờ U Linh cũng có sư phụ, người này ma linh mạnh hơn, bên dưới... không có chân. Dưới ánh trăng trong suốt người sư phụ lơ lửng này toàn thân bao quanh bởi một làn khói. Bàn tay bắt lấy cổ y trắng nhách có vẻ hơi cứng ngắc, hệt như đẽo từ tượng.

Thần bí và hoa lệ.

Nghĩ đến đây Vũ Đình An hơi rùng mình. Trong lòng hắn giằng xé kịch liệt, sau một hồi cân nhắc thiệt hơn liền nói: "Xin lỗi."

Khấu Hòa sao không hiểu đạo lý này nhưng cổ y bị giữ sao có thể gật đầu, đành mỉm cười điềm đạm thay lời.

Vũ Đình An quay đầu bỏ chạy.

U Linh muốn đuổi theo nhưng người đã trúng độc, thân pháp tầm thường không có tốc độ hỗ trợ chẳng đánh nổi Vũ Đình An nên đành thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top