Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Chớ Mềm Lòng, Bởi Vì Ta Cũng Thế! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Nghi Lăng ở trong hang động ẩm ướt này đã mấy ngày, bực bội điên người. Hắn rất muốn xả ra tìm mãi chẳng có ai nghe hắn trút nỗi lòng. Cứ thế hắn ngày đêm giày vò bản thân, chỉ cần nhắm mắt, tâm trí sẽ hiện ra ánh mắt hờ hững, nếu nhìn kỹ, con ngươi đó như thu lại, hàm chứa rất nhiều mâu thuẫn.

Lý Hạo bảo hắn: "Ngươi bình tĩnh lại đi."

Công Nghi Lăng sờ tai mình: "Lâu quá ngươi mới nói chuyện với ta, tưởng lên núi tu đạo bị cô nương nào quyến rũ mất rồi chứ."

Lý Hạo: "Có lẽ ta thích đàn ông."

Công Nghi Lăng "..."

"Ngươi thử nhìn xem có nhận ra được người này có vấn đề gì không?" Công Nghi Lăng nhìn về phía Diệu Huyền nhưng chợt nhận ra hắn chưa xỏ Linh Ứng, Lý Hạo không thể thông qua đó nhìn thấy cảnh tượng xung quanh được.

Lý Hạo: "Hay ra vào âm giới nhưng trên người khá sạch sẽ, nếu không dùng đến tà khí thường xuyên chẳng ai biết Thanh Hồn tu luyện cái gì đâu."

Tại sao hắn lại cảm giác kích động, bối rối dâng trào thế này? Chuyện ở Cửu U cứ ám ảnh hắn, liệu Diệu Huyền có bị người kia điều khiển không?

"Thanh Hồn không bị Cửu U làm ảnh hưởng." Thứ làm cho y thất thần là đòn tấn công của người bí ẩn kia, đòn cuối cùng để lại một dấu ấn. Hắn ở trong cơ thể Diệu Huyền nên biết được, luồng khí nóng xuyên vào ngực, đè nặng rất lâu.

Lý Hạo nói: "Tạm thời chưa cho ngươi câu trả lời chính xác được, ta chỉ ngươi một cách xem thử khung xương của Thanh Hồn có thiếu thứ gì không?"

"Hả?" Công Nghi Lăng còn chưa hiểu rõ Lý Hạo đã im bặt.

Tâm trạng của hắn trồi sụt nếm trải mọi khói lửa nhân gian suốt một thời gian dài, lúc muốn đánh đấm mấy cái, nơi góc hang vang lên tiếng động khe khẽ. Nghiệp chướng này sau khi lên bờ tịnh dưỡng đã tỉnh táo hoàn toàn, không còn dáng vẻ con rối bị điều khiển nữa.

Ánh mắt đôi bên chạm nhau, Diệu Huyền thản nhiên như không duỗi người thư giãn gân cốt, Công Nghi Lăng chột dạ tránh Diệu Huyền như tránh quỷ, lẽ nào ý nghĩ muốn đấm y mấy cái đã bị phát hiện? Mỗi khi Diệu Huyền cử động, hắn nhạy cảm thu người lại, ánh mắt Diệu Huyền quét qua, người hắn lạnh ngắt.

Sao hắn lại sợ thế này nhỉ, sao phải sợ chứ...?

Thế nhưng rất nhanh hắn phát hiện mình đã đi xuyên tường rồi...

Có thể vì thế Diệu Huyền không nhìn thấy hắn, càng không có ý định đi tìm hắn. Y chú tâm vận động một hồi, lại ngồi xuống, tay mò từ đùi xuống chân nắn tới nắn lui, giống như nối xương vậy, không ngừng lắp các khớp lại ngay ngắn. Linh lực theo từng động tác dày thêm, phân tán chữa lành, hắn nhìn khói tỏa quanh huyền ảo đến mức sắp biến người kia thành tiên rồi.

Trông thấy vẻ bình tĩnh bỏ mặc mình của Diệu Huyền, Công Nghi Lăng hận nghiến răng, ngực nóng cháy. Cảm giác sốt ruột này hắn chưa từng trải qua, xưa nay hắn luôn hành động cẩn trọng, tùy cơ ứng biến, không bao giờ để bản thân căng thẳng. Bởi vì một khi phân tâm, sẽ đưa ra quyết định sai lầm.

Dường như chỉ có một mình hắn đau đầu vì mối họa ngầm Diệu Huyền nuôi trong người, không biết ngày nào nó trỗi dậy cắn xé nguyên chủ. Hắn cũng tự trách mình biết rõ y có biểu hiện bất thường vẫn nhắm mắt làm ngơ đã đến nước này làm sao cứu vãn?

Công Nghi Lăng nhiều lúc muốn xốc y dậy hỏi tại sao vô tâm như thế, có biết bản thân đang chơi với quỷ không, mong muốn này như tằm ăn sống chiếm đoạt tâm trí hắn.

Giờ thì túm người dậy truy hỏi cũng không được nữa rồi.

Đến khi hắn không chịu nổi nữa nhào đến trước mặt Diệu Huyền, Y mới nghiêng đầu nhìn hắn, duỗi chân đá đá mấy cọng cỏ khô dưới chân, hỏi: "Trần Hào đâu?"

Trần Hào? Đúng rồi, Trần Hào đâu?

Diệu Huyền thấy sắc mặt hắn là biết câu trả lời, y bật dậy, vết thương bên sườn đau nhói lên. Chết tiệt, vào những lúc nguy cấp bản thân lại vô dụng.

...

Lúc họ tìm đến Trần Hào chỉ còn nửa cái thây chết nằm thoi thóp bên bờ suối tắm mưa. Diệu Huyền không vội đỡ người, y dùng dao nhỏ cắt từng mảng tảo quấn quanh người Trần Hào, kiểm tra cẩn thận dấu vết để lại trên da thịt ngấm nước, miệng lẩm bẩm: "Hoành Tảo."

Chân mày Công Nghi Lăng giương lên, gấp gáp hỏi thăm: "Còn cứu được không?"

Hoành Tảo độc hại này không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người, trước khi hắn bị trọng thương đã từng tìm hiểu qua, đến nay vẫn chưa có kết quả.

Diệu Huyền hạ dao xuống ngực Trần Hào, suy tư giây lát mới nói: "Còn sống."

"Còn sống là tốt."

Diệu Huyền lắc đầu: "Sao hắn lại còn sống?"

"Có thể... hắn đã là người chết rồi, người Rối không có mạch máu, Hoành Tảo không cắn nuốt hắn có gì lạ?" Công Nghi Lăng vẫn đang rất vui mừng.

Diệu Huyền không trả lời hắn dõi mắt nhìn xa xa, hắn biết biểu hiện này chứng tỏ đang nghi ngờ gì đó. Giống như chuyện của Hà Phương, Diệu Huyền nắm được điểm mấu chốt bất thường nhưng không muốn để hắn biết.

"Hả, còn sống, ngươi nói hắn còn sống à?" Không thể nào, đã bị biến thành người rối rồi mà.

Diệu Huyền gật đầu, bẵng đi một lại nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng."

Công Nghi Lăng hơi bất an nói thêm: "Ngươi không nghe tiếng ma quỷ rít gào sao? Còn không đi nhanh không ai cứu được ngươi đâu. Ở đây cách vị trí bày trận Cửu U không xa, âm khí đè nặng, nếu không phải có cục diện âm dương cân bằng, ta sợ vẫn còn trận pháp ngầm chưa được giải."

Hắn nghe rất rõ tiếng ai oán trong gió, gai ốc nổi lên. Lạ kỳ hơn lúc hắn nhìn Diệu Huyền, mơ hồ cảm nhận được trên người Diệu Huyền có điểm gì đó khác thường. Y không còn giống lúc trước nữa, nhưng không giống ở điểm nào cơ chứ?

Trong đầu hắn hiện ra dáng vẻ Diệu Huyền đeo mặt nạ, toàn thân ngập tràn sát khí, yêu ma quỷ quái hiện nguyên hình cũng chỉ đến thế thôi. Khoảnh khắc đó y không còn là người mà hắn quen biết thời gian qua nữa, xa lạ, nhẫn tâm, không xem ai là đối thủ của mình.

Hắn chưa từng tìm thấy trong sách dị tượng này, nhất thời không biết giải thích ra sao.

Diệu Huyền nghe thế liền khựng lại quay đầu nhìn hắn: "Giờ ngươi thành quỷ hồn lang thang rồi nhỉ, vừa hay có thể giúp ta một số chuyện."

Tên ôn con này biết nhờ vả người khác, không xong rồi, nhân thế sắp bị diệt vong!

Công Nghi Lăng ớn lạnh từng cơn, đứng ngây ngốc nhìn Diệu Huyền ôm Trần Hào rời đi, bước chân của y nhẹ đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên bờ suối vọng lại. Hoặc là tai của hắn dần nhạy cảm với những thứ liên quan đến tà khí, dòng suối kia đã nhiễm bẩn.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không sợ lát nữa mặt trời thiêu ngươi thành khói bụi à?"

Công Nghi Lăng mơ mơ hồ hồ đi theo, được vài bước trái tim hắn bỗng đập một tiếng cực nặng nề, chút kích động vì được Diệu Huyền nhờ vả dần thất thoát khỏi cơ thể. Hắn ngẩn người đứng yên tại chỗ, hỏi lại: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Nhưng Diệu Huyền đã bỏ đi xa.

"Khoan đã, ngươi vừa nói cái gì đấy?" Công Nghi Lăng ra sức đuổi theo, bước chân loạng choạng nhưng không vấp phải bất cứ vật cản đường nào. Trong trạng thái cực kỳ hoảng loạn hắn đột nhiên bay tới trước mặt Diệu Huyền, lượn lờ quanh y van nài: "... Ta, ta, ta còn cứu được không? Vẫn còn nghe thấy tim ta đập này!"

Hắn hiểu ra rồi, một hồn ma bé nhỏ mới vừa gia nhập cõi âm được mấy ngày như hắn làm gì có khả năng đi lại vào ban ngày chứ! Thời gian qua một lòng lo lắng cho Diệu Huyền, hắn ở trong hang động canh chừng y điều thương chưa từng đi ra ngoài mới may mắn không bị thiêu rụi.

Diệu Huyền nhìn bộ dạng lơ lửng của hắn cười đầy thâm thúy: "May cho ngươi là vừa đúng lúc hoán đổi đấy. Nếu làm cho ngươi một thân thể mới, hồn phách vẫn trú tạm được một thời gian. Nơi này âm khí dày tích tụ che trời thế kia, ngươi có lượn cả ngày cũng không sao đâu."

Công Nghi Lăng không tin, vừa nói không nên ra ngoài ban ngày, thoắt cái đổi lời rồi, nghe cứ đáng nghi đầy mùi lừa đảo.

"Không phải đã làm một hình nhân rồi sao?" Công Nghi Lăng e ngại nói: "Hình như không khả quan lắm, nếu được kẻ chuyên đi đêm làm việc xấu như ngươi đã tống ta đi từ lâu rồi."

...

Công Nghi Lăng trợn mắt, người run lẩy bẩy: "Ta, ta chỉ nói đùa thôi, ngươi... không phải đang âm mưu đem thân xác ta đi nuôi heo đó chứ?"

"Lũ heo sẽ chê đấy." Y khinh thường.

Công Nghi Lăng "..."

"Đúng là không khả quan thật, nhưng không phải cái bếp lò kia vẫn trú thân an toàn đêm nào cũng nói nhảm sao?" Diệu Huyền nói bằng giọng điệu hết sức tiếc rẻ: "Ta miễn cưỡng chia cho ngươi một nửa gốc gỗ đào làm thân thể mới, không cần cảm ơn."

Nghe những lời này Công Nghi Lăng vô cùng cảm động, Diệu Huyền giữ khúc gỗ Huyết Đào đó kỹ hơn cả mạng của mình nữa. Không uổng công bấy lâu hắn lo lắng chăm nom, đứa trẻ này hiểu chuyện đôi chút rồi, hôm nay còn biết tốt bụng chia sẻ nữa chứ!

Diệu Huyền liếc hắn: "Với điều kiện ngươi phải làm cho ta một số việc."

Công Nghi Lăng rất vui vẻ đáp: "Ồ, cũng có việc ngươi không làm được à."

Y gật đầu thành thật: "Ta có rất nhiều việc không làm được đấy chứ, vẫn là nhờ cô hồn dã quỷ như ngươi giúp đỡ."

Công Nghi Lăng "..." Nhất định phải chạm vào nỗi đau của ta mới được à?

Mặc kệ là giúp đỡ cái gì tới lúc đó hẵng tính, Diệu Huyền vẫn cần hắn giải bùa chú cho cái bếp kia, tạm thời sẽ không để hắn chết. Công Nghi Lăng cắn răng chịu đựng gật đầu: "Được cái gì ta cũng giúp ngươi. Hình nhân của ta ngươi làm đẹp một chút nhé, có hình mẫu cho ngươi nè."

...

Khi Diệu Huyền cầm hình nhân Công Nghi Lăng nhặt được mấy hôm trước ánh mắt lóe lên tinh quang. Hắn thấy Diệu Huyền cầm món đồ ấy trên tay cực kỳ dịu dàng, cẩn thận, trong lòng hơi ganh tỵ: "Ngươi đừng nhìn mấy món đồ bằng ánh mắt ái muội cùng nụ cười nhã nhặn như thế được không? Nếu không phải ta biết ngươi là đại phu có hứng thú với mấy món đồ kỳ quái sẽ cho rằng ngươi bị thần kinh, có bệnh đấy."

Diệu Huyền vuốt ve tượng gỗ trên tay, nhỏ giọng nói: "Ngươi nhìn xem, bức tượng này từng sợi tóc, từng đường vân da đều vô cùng rõ ràng."

Và cả mùi hương quen thuộc nữa.

"Ngươi nhìn thấy cả đường vân da sao?" Bức tượng này chỉ lớn bằng bàn tay hắn, tuy rất chi tiết tỉ mỉ nhưng đường nét đều cực kỳ nhỏ, nếu dùng kính xem châu báu soi thử may ra mới nhìn được mấy chỗ nhỏ như tai, mắt, ngón tay: "Mắt ngươi tốt thật đó, không phải uống thuốc luyện thành đó chứ."

Nếu có đơn thuốc diệu kỳ như thế, hắn cũng muốn thử.

Môi Diệu Huyền nở nụ cười quái lạ: "Không những thế, ta đoán khi còn sống bức tượng này ắt hẳn là một anh chàng khôi ngô tuấn tú, da dẻ khỏe khoắn..."

"Ý ngươi là... bức tượng này là người thật?" Công Nghi Lăng cười bất đắc dĩ, phân bua: "Tuy ta hơi dốt nát về mặt trận pháp nhưng không tới mức lú lẫn, thứ này không hề có tà khí."

Đúng lúc này Lý Hạo nói bên tai hắn: "Đó là người sống thật đó."

Công Nghi Lăng "..."

Nếu nói nó đã được thanh tẩy tà khí sạch sẽ, Diệu Huyền vẫn có thể vừa cầm đã biết nó tạo nên từ người sống?

Công Nghi Lăng càng nghĩ lí lẽ càng yếu dần, Diệu Huyền học y lại còn nghiên cứu tà thuật, hiểu biết của y nhiều hơn hắn thật. Ánh mắt hắn rơi vào hình nhân trên tay Diệu Huyền, nhân dạng chân thật ấy như bị phủ hơi nước, trở nên mờ mịt âm u.

Diệu Huyền nhìn hắn một lượt, mỉa mai: "Lẽ nào ngươi không nhận ra hang động này âm khí áp đỉnh sao? Nếu không phải đang bị thương ta thèm ở nơi mồ hoang nghĩa địa này chắc? Dần dà ngươi sẽ cảm thấy âm khí quen thuộc như hơi thở, nhiệt độ của chính bản thân ngươi khi còn sống vậy, không nhận ra cũng phải thôi."

Sắc mặt Công Nghi Lăng biến chuyển giây lát, bỗng đưa tay về phía bên sườn Diệu Huyền: "Ta quên mất ngươi còn đang bị thương còn phải ôm Trần Hào suốt đoạn đường dài."

Diệu Huyền nhìn cánh tay hắn, không thay đổi sắc mặt.

Hắn không chạm được người Diệu Huyền đành rầu rĩ hạ ngón tay xuống. Dường như nghĩ đến điều gì hắn ỉu xìu một câu cũng không nói thêm, lẳng lặng lùi ra một góc.

Lý Hạo cười nhạo: "Không cần chán nản, người ta hứa sẽ làm thân thể mới cho ngươi rồi mà."

Hang động nằm khuất trong khu rừng hoang, về đêm trời rất lạnh. Công Nghi Lăng đương nhiên không còn sợ lạnh nữa, trở thành âm hồn xung quanh hắn như bao phủ sương tuyết, hắn cũng dần quen với cảm giác đó. Nhưng Diệu Huyền đoán sai một chuyện, ngay từ đầu hắn không hề nhận ra hình nhân đó bất thường, lúc đó vẫn chưa thành ra thế này... hay là khi nhặt thứ đó hắn đã bị treo cổ rồi?
...

Đêm nay trời nhiều gió hơn hẳn, cây cối va vào nhau ồn ào không dứt. Công Nghi Lăng dõi mắt nhìn người đang ngồi bất động giữa chốn u tịch, bị gió thổi lạnh sắc mặt Diệu Huyền càng thêm trắng nhợt, khó coi. Hắn muốn nhắc Diệu Huyền đốt lửa, không hiểu sao lại từ bỏ ý nghĩ đó, lùi lại về sau nhìn y trong chốc lát.

Sau chuyện ở Cửu U, hắn tự hỏi chính mình rất nhiều lần. Hồ nghi về Diệu Huyền chồng chất ngày một dày hơn, nhưng hắn lại không có tí bài xích nào. Không có lời giải đáp về hành động của mình, trả ơn, hay là do mềm lòng? Hắn mặc kệ hết mọi thứ, cứ tiếp tục cùng Diệu Huyền thế này hắn đã vui lắm rồi. Phải chăng cuộc sống của hắn quá nhàm chán, nếm được chút tư vị vui sướng rồi không muốn buông tay?

Rốt cuộc Diệu Huyền không nhịn nổi nữa mở mắt nhìn hắn, trong lòng y dấy lên sóng ngầm nho nhỏ: "Ta cảm thấy ngươi đang bất an lo lắng điều gì đó, còn có chút sát khí."

Công Nghi Lăng giật mình nhìn Diệu Huyền, đầu mày khẽ chau lại chứng minh cho cõi lòng đang thấy vô cùng phức tạp. Tâm tư của hắn đặt hết lên người trước mặt, không nhìn ra được Diệu Huyền có đang giễu cợt hắn hay không?

Hắn không để lộ quá nhiều nhưng Diệu Huyền vẫn hiểu được, liền nói: "Lúc mang ngươi về núi ta chưa từng có ý định làm người tốt cứu ngươi." Y nói rất nghiêm túc, không có ý biểu đạt nào khác khiến hắn nhầm lẫn: "Nhớ cho kỹ, ngươi và Trần Hào không khác gì nhau."

Công Nghi Lăng toàn thân bất động, tê cứng. Hắn hiểu, có nhiều chuyện đã hiểu rõ không thể vẫn cứ kiên trì.

Diệu Huyền đứng dậy phủi phủi mấy cái lá khô còn bám trên áo, lúc đi ngang qua hắn không quên nói thêm một câu: "Chưa ai nói cho ngươi biết sao? Con người đều phải tự bảo vệ tim mình."

Hàn quang u tối ứ đọng trong đôi mắt, bị người khác nhìn thấu Công Nghi Lăng cực kỳ xấu hổ. Hắn đứng như trời trồng rất lâu, đến khi có một giọng nói gọi hắn tỉnh mộng.

"Này, ngươi không phải đang thất tình đấy chứ." Trần Hào thấy Công Nghi Lăng không có chút oán hận nào, chỉ là đang không cam lòng mà thôi: "Ta chỉ là người ngoài nên chẳng dám nói gì nhiều, có điều vẫn thấy ngươi đừng lún sâu. Ngươi và ta đều hiểu rõ, nhìn bề ngoài thì như chúng ta như người cùng đường giúp đỡ lẫn nhau, thật chất còn không phải là bạn bè thật sự. Hôm nay ngươi không quyết tuyệt, ngày mai chỉ có mình ngươi tổn thương mà thôi."

"Trần Hào, ngươi đã có thể buông bỏ nương tử của mình rồi sao?"

Trần Hào lắc đầu, nói: "Nàng ấy đang rất hạnh phúc, đây vốn là điều ta mong muốn, bản thân có tổn thương hay không, đều không quan trọng bằng nàng ấy. Huống hồ chuyện này không thể ghép chung lại với nhau, ngươi quen biết Thanh Hồn bao lâu, có bao nhiêu rung động, cả ngày hai người còn không nói với nhau được mười câu, còn ta và nàng ấy đã cùng nhau lớn lên, sao có thể so sánh?"

Công Nghi Lăng ngửa đầu nhìn ánh trăng, trong đầu vẫn nhớ như in dáng vẻ Diệu Huyền ngồi dựa hang đá ngắm nhìn bầu trời sao. Những lúc như thế y đều rất dịu dàng, mang đến cảm giác cực kỳ dễ chịu.

"Ta không so sánh, càng không muốn đem tình cảm của hai người ra biện minh cho cho chấp niệm của mình." Công Nghi Lăng quay đầu nhìn Trần Hào cười thản nhiên trước vận mệnh trêu ngươi: "Với tính khí của Thanh Hồn... ngươi không cảm thấy những lời từ chối kia rất dư thừa sao? Thanh Hồn không hiểu được tình cảm trong ta là gì, y chưa từng trải qua. Thứ duy nhất có thể cho ta chính là lời nhắc nhở ấy."

"Ngươi nói không sai, chúng ta không cùng chiến tuyến. Thanh Hồn cứu ngươi một mạng, nhưng cũng chính là người mang đến cho ngươi biết bao đau đớn tủi nhục. Bởi thế, ngươi không hề mắc nợ hay cảm thấy tội lỗi, ngày nào đó vẫn có thể ra tay lấy mạng Thanh Hồn không chút vướng bận."

Công Nghi Lăng cụp mắt, không biết là đang thấy bản thân ngu xuẩn hay tự an ủi chính mình, tìm chút ánh sáng le lói trong khoảng không tối mù: "Thanh Hồn chưa từng có ý định cứu cái mạng quèn này, nhắc nhở ta không cần phải mắc nợ ân tình. Nếu ta muốn ngăn cản..." Giọng điệu của hắn dần trở nên thê lương: "Cứ bước qua xác của y."

Con đường tà đạo này ta nhất định phải đi, ngươi không cần phải thấy mâu thuẫn do dự đâu. Nếu muốn ngăn cản, thế thì dứt khoát giết ta đi. Ngươi và Trần Hào không khác gì nhau, tự bảo toàn con tim của mình cho tốt, chớ mềm lòng. Ta không cần bất cứ ai nương tay, bởi vì ta cũng thế.

Mi mắt Công Nghi Lăng khẽ động, khép lại một lúc lâu.

"Ngăn, ngăn cản? Bước qua xác?" Trần Hào trợn mắt: "Ngươi đừng dọa ta chứ!"

Công Nghi Lăng thấy cực kỳ sợ hãi, hắn chưa từng để ý lời nói của một người đến vậy. Chính vì trong lòng Diệu Huyền vẫn có chút để tâm đến hắn, muốn hắn tự chu toàn cho mình, không cần tự dằn vặt.

Hắn sao lại không hiểu được cơ chứ! Nếu như hôm nay Diệu Huyền không nói bất cứ lời nào, có lẽ hắn đã không chìm sâu.

Đêm đó Công Nghi Lăng nằm mơ, không ngờ hồn ma vẫn có thể thấy ác mộng.

Giữa biển thịt nát xương gãy kia lộ ra dáng người quen thuộc.

Âm khí tràn ra từ chiếc đầu lâu cũ kỹ khô mục, hốc mắt lõm sâu, khuôn miệng mở to đầy kinh hoảng. Chứng tỏ trước khi chết đã phải chịu giày vò khủng khiếp. Diệu Huyền mân mê từng khúc xương cốt cong cong vẹo vẹo, như thể cố gắng chắp vá chúng lại, bày ra một thế trận thảm khốc.

Hắn bước tới gần ngửa đầu nhìn y trên đỉnh thi thể, thi vụ trắng xóa che mờ nhân dạng, trong khoảnh khắc hắn hi vọng mình nhìn nhầm: "Thanh Hồn?"

Người kia quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng đâm xuyên ngực hắn. Đau đớn ấy len hóa thành lưỡi dao, rọc từng nhát tách sống lưng hắn ra. Công Nghi Lăng đứng không vững phải gian nan lắm mới đứng thẳng lại: "Tại sao thế? Tại sao phải là ngươi?"

...

"Tại sao lại là ngươi..."

Diệu Huyền xưa nay luôn ngủ không đủ giấc, đang gục bên mớ bùa chú lộn xộn thì bị tiếng kêu gào của hắn kéo về hiện thực. Y hùng hồ bước lại chỉ thiếu một bước đá bay hắn, nhìn thấy hắn quằn quại đau đớn trong mơ, sững người khó hiểu.

Hồn ma có thể nằm mộng?

Y tìm hiểu qua lệ quỷ, yêu ma cấp thấp, chưa từng nhìn thấy bọn chúng nằm mơ bao giờ. Nhưng Công Nghi Lăng không thể tính là người đã chết, có thể vẫn có chút khác thường.

Công Nghi Lăng gần như đã mê man, thần trí mơ hồ lời lẽ thốt ra không thành câu. Diệu Huyền nhìn đôi môi tím tái run rẩy phát ra những âm thanh khó nghe khiến người ta thấy tò mò bức bối. Y chần chừ đưa tay chạm gò má hắn, khi bàn tay xuyên qua mơ hồ lưu lại hơi lạnh.

Ánh mắt dán chặt vào gương mặt đã không còn huyết sắc, y nhún vai cười trừ: "Cứ thế này sợ là khúc Huyết Đào ấy không cần phải chia đôi rồi."

Nhưng Công Nghi Lăng lại cảm nhận được, Diệu Huyền vừa mới chạm vào người hắn, không phải, là đưa tay xuyên qua người hắn. Xung quanh không còn thấy lạnh nữa, cảm giác nóng hôi hổi ở lòng ngực làm hắn tỉnh táo dần, lưu luyến không muốn người kia rời đi. Bên tai nghe thấy tiếng thở dài, nhẹ như một hồi hoang lương mộng ảo hắn tự tạo ra an ủi mình.

Diệu Huyền lặng thinh lắng nghe thanh âm nức nở phát ra từ hồn ma yếu ớt. Hắn không muốn tỉnh y chẳng còn cách nào khác, trước mắt phải tìm cách lấy bảo vật thay thế, lập một trận đồ rách nát mà y luôn ghét bỏ. Trong thoáng chốc Diệu Huyền như nhìn lại chính mình, lạnh lẽo đến cô độc, luôn đi mây về gió nhưng chẳng giây phút nào tự do. Bận rộn đến mức thời gian chững lại cũng không có, chưa từng nhấp nháp tư vị có thể ngủ một giấc dài, để bản thân mình được nằm mộng.

Lúc Diệu Huyền thu tay lại, bỗng sững sờ nhìn về phía hắn, lẩm bẩm: "Ta tìm được rồi."

Nửa canh giờ sau Công Nghi Lăng tỉnh, hắn vẫn nằm trên đất nhìn nóc hang suy tư. Cả Trần Hào nhìn thấy còn biết có chuyện, không dám nhiều lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top