Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: Lại Thêm Một Đêm Trăng Sáng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Nghi Lăng ngủ cực kỳ ngon, Lưu Hà và Trần Hào không như thế, bọn họ nhìn nhau lẩm bẩm.

"Sao Thanh Hồn lại ra đây ngủ với chúng ta vậy?"

Lưu Hà thổi gió vào mặt Diệu Huyền, thấy đối phương không động đậy mới đáp: "Ai biết, chắc ra đây canh chừng ta có nhiều chuyện không?"

"Cũng tại cái miệng của ngươi." Trần Hào buồn bực kết luận, bị nhốt quá sớm tư duy không phát triển.

Lưu Hà tủi thân sờ mũi: "Ta rất thông minh đấy chứ, nếu để Thanh Hồn hành động một mình sớm muộn gì chúng ta cũng bị bỏ rơi. Phải có người kẹp Thanh Hồn lại, Công Nghi Lăng là lựa chọn tốt nhất."

"Nói thế cũng đúng." Trần Hào gật gù.

Công Nghi Lăng ngủ một mạch tới sáng, rửa mặt sạch sẽ, tranh thủ đi dạo quanh một vòng. Lúc định đi ra phía sau vườn tìm xem có cái gì để ăn không, mắt hắn co giật nhẹ, đây là dấu hiệu nhận biết Diệu Huyền ngừng điều tức.

"Bước thêm một bước nữa xem." Diệu Huyền cất giọng lạnh lùng.

Công Nghi Lăng đáp: "Ngươi nghĩ ta có dám không?"

Tối qua thái độ của Diệu Huyền với hắn rất ác liệt, Công Nghi Lăng đang muốn trả thù.

Y nói: "Thử đi."

Công Nghi Lăng giơ tay che mắt, định bước lên Hoàng Tuyên đã chạy đến giữ chặt tay hắn. Ở khoảng cách gần này hắn ngửi thấy một mùi rất nhẹ: "Ta vừa mới ra vườn kiểm tra, hoa thuốc nở hết rồi."

Công Nghi Lăng tỏ vẻ hài lòng đáp lại mấy lời đơn giản, hắn không biết mấy bông hoa đó dùng làm gì, sợ nói sai bại lộ thân phận.

Hoàng Tuyên giữ chặt cánh tay hắn lôi về: "Không uổng công đợi hơn một năm, ta hái mấy bông vào trong sao rồi. Thanh lang cần sử dụng gấp lắm à, thuốc còn chưa khử hết độc tính."

Hắn còn chưa biết trả lời thế nào, Hoàng Tuyên đã cười thấu hiểu: "Biết rồi, biết rồi, Công Nghi Lăng chịu được, lại muốn độc chết hắn phải không?"

"..."

"A quên mất thêm chút nọc rắn."

Thấy Hoàng Tuyên xách váy chạy đi, Công Nghi Lăng nhắc nhở: "Đường trơn đừng chạy nhanh quá."

Hoàng Tuyên vẫy vẫy tay với hắn.

Công Nghi Lăng không còn hứng thú đi ra vườn nữa: "Ngươi không hỏi ý ai tự ý chuồn xuống núi luôn à?"

Hắn phát hiện có người đang canh chừng bọn họ, chưa biết là ai thôi, thân thủ rất nhanh. Tám chín phần được sắp xếp canh chừng Diệu Huyền rồi.

"Bảo Hoàng Tuyên đi theo, phải xuống núi tìm thêm thuốc cho tên họ Hoành kia chứ." Y đáp, giọng điệu không có chút hối lỗi về việc muốn độc chết hắn.

"Nhưng lỡ cô ấy hỏi mấy câu khó ta không trả lời được thì sao?" Khoảng thời gian chen chút cùng một cơ thể này, sẽ có lúc Diệu Huyền không nói chuyện được.

Bỗng Công Nghi Lăng nghĩ đến lời Lưu Hà nói, nếu phán đoán này không sai, khoảng thời gian đó Diệu Huyền lâm vào vô thức mới không trả lời hắn.

"Tên nhiều chuyện này ta phải cắt lưỡi hắn." Diệu Huyền nghiến răng.

"Ngươi biết ta đang nghĩ gì?" Công Nghi Lăng đã kiểm tra kỹ càng, Diệu Huyền không để lại người giấy nào canh chừng mới dám hỏi, sao y biết ai nói chứ?

Diệu Huyền khinh thường: "Ngươi đang dùng đầu của ai hả?"
"Hèn gì ta cảm thấy trí tuệ của mình giảm bớt rất nhiều."
Diệu Huyền không lên tiếng.

Chỉ có mình ngươi biết móc họng người khác à? Thấy người ta nhường được nước làm tới, hừ!

"Tại sao ta không biết ngươi đang nghĩ gì?" Công Nghi Lăng hoài nghi, Diệu Huyền đang lừa gạt hắn điều gì đó.

Nhưng hắn có cảm giác Diệu Huyền không nói dối.

Nói đúng hơn, khi nói mấy lời này Diệu Huyền không chột dạ sợ bị nhìn thấu.

Hắn bắt đầu hoài niệm giây phút ngắn ngủi ngoài biển cả, lúc đó Diệu Huyền ngoan ngoãn đáng yêu biết bao.

Diệu Huyền vẫn không trả lời, cơ thể này dần yên tĩnh, Công Nghi Lăng nghe được tiếng tim đập thân thuộc trầm ổn. Diệu Huyền đâu dễ chịu thua, lại chìm vào vô thức rồi chăng?

Công Nghi Lăng đánh thức Trần Hào dậy, đợi Hoàng Tuyên lấy nọc rắn trở về thuật lại lời Diệu Huyền, cô ấy do dự giây lát mới đồng ý cùng họ xuống núi.

Tới chân núi Diệu Huyền lên tiếng: "Trong người ta có thuốc, uống đi."

Công Nghi Lăng nghe theo, viên này rất ngọt, có mùi vị của mật ong. Nhìn ba người vui vẻ trò chuyện phía trước, hỏi: "Không cho họ hả?"

"Hoàng Tuyên cũng có."

"Lỡ như phải bày trận hay dùng đến võ công, ngươi không thể đánh nhau, ta dùng chiêu thức của mình có bị cô ấy phát hiện không?" Công Nghi Lăng vẫn lo việc này.

"Hoàng Tuyên biết rồi." Diệu Huyền thoáng thấy thần hồn tê buốt: "Ngươi dùng được chiêu thức của mình trong cơ thể ta?"

"Cái đó... chưa thử bao giờ." Công Nghi Lăng ngẩn ra giây lát, sao hắn có cảm giác đã từng thử nhỉ?

"Khoan đã..." Hắn ngạc nhiên: "Ngươi nói cho Hoàng Tuyên biết rồi à?"

"Cần phải nói nữa à? Giọng của ta và ngươi khác nhau, ngữ điệu cũng khác."

Đúng là vậy thật, hắn nhìn về hướng Hoàng Tuyên đang đi, nàng ta quay đầu vẫy tay với hắn: "Thanh lang không sao chứ, để ta đỡ nhé."

Công Nghi Lăng xua tay, cười với nàng ta.

Hắn không dễ bị lừa đâu nhé, giọng phát ra vẫn là của Diệu Huyền thôi. Chỉ có họ mới phân biệt được sóng âm truyền vào ốc tai khác nhau, về ngữ điệu... Hoàng Tuyên không để tâm nhiều. Đó là lý do hôm qua Hoàng Tuyên cứ đòi bò lên giường ngủ chung, Công Nghi Lăng sợ quá chạy ra ngoài chen chúc với Trần Hào và Lưu Hà.

Nếu hắn không mở miệng, người khác vẫn nghe âm thanh của Diệu Huyền phát ra trong cổ họng, trước mặt người ngoài hắn che giấu mệt đổ mồ hôi. Có vẻ sau việc ở Cửu U, Diệu Huyền không thể điều khiển cơ thể này nữa.

Sức khỏe không tốt như trước, thời gian tĩnh tu nhiều hơn.
Không còn bao lâu nữa là đến Gia Thành, bước chân của Công Nghi Lăng chậm lại, Diệu Huyền hỏi: "Có phải thấy trong người khó chịu, huyết dịch sôi sục?"

Công Nghi Lăng gật gù, bàn tay hơi run: "Đúng đó, ngươi cảm nhận được rõ hơn ta?"

Cũng như hắn từng phát hiện võ công của Diệu Huyền bị phong bế. Nhưng rất mơ hồ, cứ như có xiềng xích khóa xương, liệu có liên quan đến hình vẽ trên giấy Lộng Quyên.

"Vì ngươi đáng bị như vậy mà." Diệu Huyền cười nhạt.

Công Nghi Lăng "..."

"Ngươi..." Tên đần này lại hạ độc hắn.

"Ta đâu có điên mà hạ độc ngươi, làm ấm người lát vào trận không bị ảnh hưởng." Diệu Huyền định hôm nay giải quyết hết một thể.

Lúc cãi nhau y muốn đá tên này đi thật xa, cùng Trần Hào vào Thành Gia dọn dẹp một phen. Giờ thì tốt rồi, bản thân hành động còn khó khăn, ai lại muốn phó thác vào người khác!

Công Nghi Lăng thầm ghi thù, xoa ngực: "Ngươi cũng quan tâm ta quá."

Diệu Huyền nghe xong, cười nhạt: "Đây là cơ thể của ta mà, Hoành Tảo xuất hiện ở Thành Gia nhiều, thứ đó rất lạnh, cố gắng giữ tay chân linh hoạt đi. Vẫn chưa biết nó có thật sự kéo xương cốt đến Thành Gia không? Chuyến này đi công cốc nữa ta bẻ cổ Trần Hào luôn."

"Vậy sao ngươi lại lừa Trần Hào." Công Nghi Lăng hiểu được mấy phần, Trần Hào biết sự thật khó lòng chịu được, lỡ như nổi điên tự làm tổn hại bản thân... Diệu Huyền phải giữ người tỉnh táo còn lấy thi thể nữa.

Nhưng chỉ có thế thôi sao, hắn vẫn thấy lấn cấn, Diệu Huyền nói vậy là phụ họa theo hắn? Bỏ thời gian đi làm việc xấu chạy đến Thành Gia tìm một thứ không chắc chắn? Không giống cái nết khó ưa thường ngày nha?

"Ta biết chủ nhân của Hoành Tảo đang ở gần đây."

Công Nghi Lăng sững người: "Thanh Hồn, ngươi đang kích động muốn giết người."

Diệu Huyền im lặng.

"Tới rồi." Trần Hào chỉ về hướng bãi tha ma, mũi ngửi thấy mùi vị chết chóc, hắn không phân biệt được không gian mờ ảo trước mặt là do hơi lạnh hay nước mắt đang trào ra. Lần sau cùng nói chuyện với người đã cách biệt nhiều năm, không còn nhớ rõ được đã nói những gì, chỉ có hình ảnh nhập nhòe hiện ra, mẫu thân ôm mặt khóc nức nở.

Bà ấy khóc rất nhiều, giãy giụa trong đau đớn.

Trần Hào nhìn mặt đất phủ tuyết lạnh, viền mắt nóng hổi.
Công Nghi Lăng vỗ vai hắn: "Còn mấy bước nữa thôi."

Trần Hào còn tưởng là Lưu Hà, dụi mắt: "Không sao."

Ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng và đôi mắt nhìn xuống trông như rất buồn ngủ của Diệu Huyền, mặt hắn đông cứng lại.

Lưu Hà đứng một bên cười, hôm qua hắn cố ý ám chỉ, không biết Công Nghi Lăng có hiểu không?

"Thanh lang, người ta sợ lắm." Hoàng Tuyên bám chặt lấy cánh tay người bên cạnh thút thít, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Công Nghi Lăng bảo: "Cô nương và Lưu Hà tìm chỗ nghỉ chân đi."

Hoàng Tuyên nhìn hắn.

Công Nghi Lăng biết mình lỡ lời, hình như Diệu Huyền chưa từng khách sáo với Hoàng Tuyên.

"Cũng được, Thanh lang cẩn thận nhé." Diệu Huyền lưu luyến nhìn thêm mấy lần mới rời đi.

Trần Hào nhướn mi: "Ngươi thả Công Nghi Lăng ra đi, muốn vừa bắt quỷ vừa bảo vệ ta, có phải ba đầu sáu tay đâu?"

Công Nghi Lăng không biết nói sao: "An tâm đi, nơi này âm khí không mạnh."

Trước khi từ biệt Hoàng Tuyên nhét khăn tay cho hắn, bảo sẽ ở khách trọ Liêu Dịch đợi họ. Công Nghi Lăng nhét nó vào áo, hương tỏa khắp người.

Công Nghi Lăng đẩy xe lăn vào trong bãi tha ma, theo hướng dẫn đã nghe trên đường đi bày một trận pháp nhỏ. May là trận pháp này hắn cũng biết, mất nửa nén nhang mới làm xong. Trần Hào nhìn đến thất thần, được Công Nghi Lăng đẩy vào hắn hơi hoảng hốt, trận pháp này như chứa đựng bí ẩn nào đó.

Qua khỏi ranh giới trời đất sáng lóa, khi luồng sáng bị xé ra trước mắt hiện ra phố xá tấp nập, ngựa xe chạy loạn trên đường.

"Đây là..." Trần Hào ngập ngừng: "Đây là con phố gần nhà của ta."

Công Nghi Lăng gật đầu, nơi này hắn từng đi qua, ở góc phố có người đang đẩy xe treo đầy mặt nạ quỷ mà Diệu Huyền từng bỏ lỡ. Bất giác Công Nghi Lăng đi đến đó hỏi: "Bán cho ta một cái."

Nói xong hắn sực tỉnh, đây là ảo cảnh sao có thể mua bán được, ai ngờ ông chủ vui vẻ lau mồ hôi trên trán: "Năm mươi đồng không bớt."

Công Nghi Lăng moi tiền của Diệu Huyền ra trả, trong túi ngoài bạc ra còn có cái gì đó như cái bông tai. Hắn không nhìn kỹ mà buộc túi lại.

Diệu Huyền cười lạnh, coi như ngươi biết điều.

Công Nghi Lăng không rõ Diệu Huyền nghĩ gì: "Ta cũng có một cặp, do bạn tặng, dùng linh ứng âm dương."

Diệu Huyền nghe thế tim đập mạnh một nhịp: "Thế ta cũng muốn gặp người đó."

Hắn sờ chiếc mặt nạ trên tay: "Cho ngươi..."

Trần Hào đẩy xe chen qua dòng người đông đúc: "Thế này là sao?"

Hắn đẩy Công Nghi Lăng đến nơi vắng vẻ, trên lối mòn đầy cây cỏ úa bị giẫm đạp: "Dễ hiểu thôi, ta đi theo mùi giống ngươi tìm đến đây. Lúc này bà ấy vẫn còn sống, ùm hung thủ sắp ra tay, là mấu chốt tìm được thi thể bà ấy."

Tay Trần Hào đổ mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy: "Thật sao..."
Hắn gấp gáp hỏi thêm: "Nếu như..."

"Không được." Hắn nghiêm túc.

Trần Hào thất vọng buông xuôi.

Công Nghi Lăng đưa Trần Hào về nhà, bên trong trống trơ trống hoác, không thấy người đâu.

"Có mùi máu." Công Nghi Lăng thăm dò xung quanh, trên cửa sổ trạm trổ hoa văn đọng lại máu tươi. Hắn nhìn rất lâu, còn mới, vân tay rõ ràng.

Trần Hào không nhìn hắn, đẩy xe đi xung quanh hoài niệm không gian xưa cũ thân thuộc.

"Ta lần theo dấu vết ra ngoài, ngươi muốn theo hay ở đây tưởng nhớ." Công Nghi Lăng vỗ vai hắn, nếu hung thủ không quay lại Trần Hào không cần phải sợ ở một mình, nhìn tình hình này hung thủ đã đạt được mục đích rồi.

Trần Hào uể oải: "Muốn ở lại một lát."

Công Nghi Lăng gật đầu dựng một kết giới nhỏ bảo vệ. Đi một vòng quanh nhà tìm manh mối, sau cùng hắn dừng lại trước một tấm phù điêu cực đẹp, bóng loáng. Thoáng nhìn biết đó là đồ giá trị không phù hợp ở trong căn nhà rách nát này.

Hắn sờ thử.

Bỗng rùng mình thu tay lại.

Xương người, còn mới toanh.

"Thanh Hồn, cái này là..." Hắn nuốt nước bọt.

Diệu Huyền không lên tiếng.

Sự chú ý của hắn dừng trên bức phù điêu đó hồi lâu, hắn không dám sờ lại lần nữa.

"Nói đi đừng có kéo." Hắn nhíu mày, thấy không ổn ngoái đầu nhìn, sau lưng hắn là một mớ hỗn độn.

Ngay sau đó có thứ gì bắt lấy chân hắn, một đôi tay khác bất ngờ trùm lên đầu. Công Nghi Lăng giãy giụa, cơ thể nóng lên, có âm thanh 'xèo xèo' phát ra, cả mùi thịt bị nướng chín.

Ọe.

Mấy cánh tay đó thu lại, biến mất dưới mặt đất. Toàn thân đều dính dớp tanh tưởi, hắn không nghĩ nhiều quay về tìm Trần Hào.

Áaa

Nghe thấy tiếng hét gân cổ giật giật hai cái, Công Nghi Lăng gia tăng tốc độ bay vào nhà, bên trong chỉ có xe lăn ngã đổ và một cái chân giả.

"Có chuyện rồi, ta giăng kết giới rồi mà." Kết giới không bị người ta động vào, là bị kéo xuống lòng đất sao?

Diệu Huyền vẫn không lên tiếng.

Công Nghi Lăng vỗ trán buộc miệng: "Cái tên ngốc này vào lúc quan trọng lại không thấy đâu."

Một mình Công Nghi Lăng tìm kiếm Trần Hào, cầu mong hắn không xảy ra chuyện.

Hắn đi thêm một vòng, phát hiện có dấu chân máu dẫn ra sau nhà, bên ngoài là cây cối rậm rạp, đốm nắng rải rác trên mặt đất thưa dần. Đến khi hắn ngửi thấy mùi máu tanh nồng, bên kia hình như có một cái hồ...

Nhưng chân không thể nào nhấc lên, hắn nghi ngờ: "Thanh Hồn?"

Diệu Huyền cáu giận: "Ngu xuẩn."

Công Nghi Lăng "..."

Diệu Huyền ít khi thể hiện thái độ lửa giận ngút trời, kể cả khi nhắc đến sư phụ mình.

Hắn toàn bị Diệu Huyền liếc xéo đã rụt cổ, chưa từng bị tên nhóc này dùng giọng điệu ác độc mắng nhiếc, hận không thể lột da hắn ra lót đường như hôm nay.

Có nghi ngờ xẹt qua đầu hắn, lúc gặp hồ cỏ huyết trong nhà Hà Phương cũng đâu thấy Diệu Huyền phản ứng dữ dội đến mức này, hắn đã bỏ lỡ điều gì sao?

Công Nghi Lăng xoa ngực y: "Trần Hào mất tích rồi."

Diệu Huyền nén giận: "Quay về nhà."

Hắn đành nghe theo quay về chỗ đặt tấm phù điêu cho Diệu Huyền xem. Lúc này trên đó có thêm mấy dấu tay máu, Công Nghi Lăng ướm thử: "Rất dài, không phải là Hoa Vô Cương chứ? Lần trước đụng độ với hắn mới bị cuốn vào trận pháp, lần này..." Hắn nhỏ giọng: "E là không may mắn như lần trước."

"Thẩm mỹ kém thật." Diệu Huyền cười lạnh lùng: "Lúc về nhớ mang theo."

Công Nghi Lăng không dám hỏi tại sao: "Lúc nãy ta bị nó tấn công, Trần Hào lành ít dữ nhiều rồi chúng ta phải đi đâu tìm hắn đây?"

Mùi tanh trong tiềm thức lại trỗi dậy, hắn khom người ho dữ dội. Lúc này sau lưng có thứ gì đó quặp lấy hắn, một gương mặt trườn lên, kề sát. Công Nghi Lăng hất tung nó ra, đi hai bước, phát hiện không thể vận công.

Hắn còn tưởng một thời gian rồi không hoán đổi nên lạ lẫm, xem ra Diệu Huyền bị thương nặng đến mức cơ thể không có chút nội lực nào.

Thứ gớm ghiếc kia bị hất tung nhanh chóng nhào về phía Công Nghi Lăng, tốc độ không nhanh lắm, ngón tay cực kỳ dài chạm tới hắn sát nút. Hắn lập tức tung một cước, cơ thịt kẻ này mềm mại, ẩm ướt, là kiểu thi thể chết đuối trương phềnh.

"Chân cẳng không linh hoạt nhỉ?" Công Nghi Lăng cười cười.

Kẻ này nghe được phát điên nhào đến, đương nhiên tốc độ không nhanh hơn bao nhiêu. Công Nghi Lăng dần lấy lại được cảm giác quen thuộc trong cơ thể này, ra tay nhanh gọn hơn.

Thấy tình thế không ổn, nó nhanh chân chuồn xuống mặt đất. Công Nghi Lăng thở hổn hển, khi phát hiện mình dựa tấm phù điêu mới hoảng hốt nhảy ra xa: "Thứ tà đạo này vẫn nên đập bỏ."

Hắn hỏi: "Ngươi biết đó là thứ gì không?"

"Có chút chuyện làm cũng không xong." Y đang chờ đợi Công Nghi Lăng tách ra, vào trận rồi thời gian sẽ khác bên ngoài, chỉ sợ tính toán không chuẩn, dù sao họ vẫn chưa từng cùng nhau đi vào trận pháp với bộ dạng này.

"Chịu thôi, chân ngắn quá đá không tới." Công Nghi Lăng cười phán xét, trong lòng rất mãn nguyện: "Trong người không có nội lực còn lớn gan, lát nữa nó bò lên ta để nó xé xác ngươi luôn, dù sao cơ thể của ta vẫn còn trên núi mà."

Diệu Huyền không phản bác những lời này, xương cốt kêu răng rắc. Trong giây lát Công Nghi Lăng biến thành hình nhân ngã xuống, cơ thể chuyển hóa. Hai người nín thở chờ cảm giác căng cứng biến mất, lúc này nếu có ai...

Vừa nghĩ tới, thứ kia lại trồi lên nhào về phía Diệu Huyền. Y đã có thể nhìn thấy rõ thứ đang chuyển động, nó nhếch nhác đỏ tươi, huyết nhục lẫn lộn, há miệng gầm gừ mấy câu quỷ quái.

"Cẩn thận." Công Nghi Lăng toát mồ hôi lạnh, hắn không thể nào cử động được trơ mắt nhìn, cuống tim co giật liên hồi.

Con quỷ này chỉ nhắm đến Diệu Huyền thôi, tốc độ nhỉnh hơn lần trước, khi di chuyển phân ra nhiều nhân ảnh méo mó lúc ẩn lúc hiện vây quanh bóng người cứng đờ trong trận.

Diệu Huyền vẫn đứng yên bất động.

Nhiệt độ trong người Công Nghi Lăng tụt xuống, không thể nhìn thấy được Diệu Huyền trong đám quỷ ảnh vặn vẹo nữa. Hắn dùng sức đứng lên, nhưng cơ thể gần như mất tri giác ngã quỵ xuống đất.

Lý Hạo: "Hay để ta giúp ngươi một tay nhé..."

Công Nghi Lăng chưa kịp tỉnh táo, quỷ ảnh đã dần nhập lại một thể, há miệng đầy răng nhọn ra cười toe toét.

"Nó không mạnh lắm đâu." Lý Hạo cười: "Ngươi lại nợ ta thêm một lần đấy nhé."

Diệu Huyền nhìn sang hắn con ngươi hơi co lại, sắc mặt Công Nghi Lăng không tốt, y nhìn xuống mu bàn tay đang run rẩy, quát: "Ngồi yên đó."

"Đừng nghe theo, Diệu Huyền đã mệt mỏi trong một thời gian dài rồi."

Công Nghi Lăng động đậy được một chút, cánh tay tê dại như có nguồn lực kéo căng gân mạch...

"Ngồi yên đó." Diệu Huyền bày ra vẻ mặt ghét bỏ thứ đang vồ lấy mình, tung cước đá lệch quai hàm kẻ thù, chất lỏng đỏ lòm từ cái miệng ngoác rộng chảy xuống ào ào. Từ mu bàn chân truyền đến cơn đau lan đến tận đùi, gân cổ kéo căng rất khó chịu, Diệu Huyền đằng đằng sát khí rút côn đập nó một trận.

Nhưng y không có nhiều sức, có vũ khí giúp thêm ba bốn phần thôi. Dạo đầu thây sống sợ co rúm, dần dà càng đánh thứ kia càng mềm dẻo, trơn trượt, tứ chi dài ra bắt lấy vũ khí.

Diệu Huyền thấy buồn nôn buông tay ra, mặt nhăn lại: "Bẩn chết đi được."

Quỷ ảnh có đồ chơi mới có vẻ rất vui, Diệu Huyền đang nghĩ nên gọi sét không, cũng đâu phải chưa phá mồ của ai bao giờ? Lúc Diệu Huyền niệm chú, nó đột nhiên nhảy tới, y nghiêng đầu tránh đi, mùi máu tanh lẫn trong thuốc xộc vào phổi.

"Không thích cây côn đó nữa à? Muốn bắt ta về chữa trị thương tích cho ngươi?"

Nó bám riết theo Diệu Huyền không rời, y hết trốn rồi lại tránh nhởn nhơ quan sát thây quỷ đáng thương: "Không nói được à?

Động tác của thây quỷ nhanh hơn, muốn tăng tốc độ phải rót nhiều linh lực, nó không có nhiều thời gian mới dồn hết sức vào mấy chiêu hiểm trá cuối cùng. Diệu Huyền nắm cổ tay trái của mình, bỗng mỉm cười tiếp tục né sang một bên.

"Này..." Bất giác Diệu Huyền gọi tên hắn: "Công Nghi Lăng?"

Cơ thể Công Nghi Lăng phục hồi được năm sáu phần, nhanh chân tham chiến. Con quỷ thấy Công Nghi Lăng không chịu ngồi yên nữa, co người lại trườn ra đất thành chất lỏng dẻo quánh.

Diệu Huyền đứng gần tấm phù điêu nhìn sang chỗ Công Nghi Lăng vừa ngồi, một giọt nước đỏ sẫm bé như hạt đậu chậm chạp thấm xuống đất. Y đi lại nhấc chân đạp lên nó, giọt nước giãy giãy chui xuống đất.

Quỷ ảnh phân tán khắp nơi, ở dưới dạng chất lỏng tiện bề ẩn nấp, thừa cơ ám sát. Diệu Huyền nhìn tay mình, đây là nguyên do lần trước y trúng độc, ngươi giỏi lắm.

Nền trời nổi lên sấm chớp đùng đùng, Công Nghi Lăng đang truy quét kẻ thù mi tâm nhíu chặt lại. Thấy Diệu Huyền động tay động chân, hắn dần mất kiên nhẫn, vung kiếm cắt ngôi nhà thành mấy mảnh, thổi bay đống phế tích ra xa.

Y dừng lại giây lát, vừa rồi có ánh sáng trong suốt lướt qua trước mặt, tạo ra khung kết giới hình đa giác. Công Nghi Lăng ném kiếm cắm xuống đất, kết giới càng thêm kiên cố, hàn băng lạnh lẽo vây kín bên ngoài, qua lớp sương mù Diệu Huyền vẫn có thể nhìn thấy rõ hắn đang cảnh giác nhìn quanh.

Mặt đất trên diện rộng sôi sục, chất lỏng tanh máu chạy tới chạy lui. Thấy tình hình không ổn nó trở lại thành thây quỷ, nắm chặt côn của Diệu Huyền trong tay.

Diệu Huyền nhìn nó ánh mắt nổi lên sát khí.

"Ngươi lùi lại."

"Còn có thể lùi nữa à." Diệu Huyền đập kết giới: "Cái thứ trấn quỷ này ngươi dám dùng với ta."

Công Nghi Lăng cười ha ha, thầm nghĩ: Hợp với ngươi lắm.

Diệu Huyền quay mặt nhìn sang bức phù điêu, có vẻ như Công Nghi Lăng để tâm đến lời mình nói, không vung tay vung chân làm tổn hại mà chụp kết giới vào nó luôn.

Thanh kiếm của Công Nghi Lăng có
tiếng trong giang hồ, ánh kiếm sáng rực, Diệu Huyền không cần lo hắn không đối phó nổi. Nghe thây ma phẫn nộ gào rú, ngón tay chạm lên phù điêu lẩm bẩm riêng mình.

Đang chú tâm Diệu Huyền nghe tiếng nan trúc gãy, nhíu mày, Công Nghi Lăng dùng ô đập con quỷ hai nhát, thanh côn vừa trượt ra. Hắn vươn tay chụp lấy, tuy đã bẩn nhưng vẫn là đồ của Diệu Huyền. Hắn hời hợt liếc mắt nhìn qua, Diệu Huyền đang ngoan ngoãn ở trong kết giới chú tâm vào bức phù điêu, không nghĩ đến việc đập kết giới ra ngoài nữa.

Lần này con quỷ kinh tởm không chạy nổi, mới chui nửa người xuống đất đã bị hắn tóm bỏ vào trong túi buộc kín, dán bùa.

Diệu Huyền bị tiếng nổ thu hút, nhìn theo chiêu thức của hắn, ngón tay nhẹ nhàng chà xát vào nhau, mỉm cười.

Công Nghi Lăng khó thở bức bối chạy đến cạnh Diệu Huyền, mở kết giới: "Không sao chứ?"

Y đứng thẳng lại: "Không sao, chân ta đặc biệt có lực hơn người thường."

Công Nghi Lăng "..."

Lúc đá thứ tanh ói này Diệu Huyền liếc hắn, như muốn bảo: Học hỏi đi.

"Đá phát nào cũng trúng, còn lâu nó mới bám lên người ta." Diệu Huyền móc lấy túi nan bắt quỷ của hắn nhét vào ngực mình: "Tốt nhất ngươi nên tẩy rửa toàn thân đi, thứ này thấm qua da."

Công Nghi Lăng túm túi càn khôn lại, buộc thêm một sợi dây nhỏ rồi cất bên người mình: "Ai cho ngươi giữ?"

Diệu Huyền nhìn hắn.

"Sao? Có ý kiến gì à?" Công Nghi Lăng trừng mắt nhìn lại.

Y nhún vai không tiếp tục lôi co với hắn.

Công Nghi Lăng liếc xéo: "Tìm Trần Hào thôi, ngươi biết hắn ở đâu rồi à?"

Thái độ không quan tâm của Diệu Huyền khiến hắn thấy làm lạ.

"Không cần, Trần Hào có Hoàng Tuyên đến cứu đưa đi rồi." Y bắt đầu quan sát đống đổ nát.

"Sao ngươi lại để một cô nương mỏng manh vào nơi nguy hiểm này hả." Hắn nhớ đến nước mắt thút thít của Hoàng Tuyên mỗi khi sợ hãi, lo lắng sợ cô ấy gặp phải nguy hiểm.

"Ta biết ngươi sẽ không được việc." Y khoanh tay nhìn hắn đánh giá từ đầu đến chân.

Công Nghi Lăng "..." Muốn xé cái miệng Diệu Huyền ra quá.

"Vậy ngươi gọi tên ta làm gì?" Công Nghi Lăng cười nhạt: "Không dám gọi sét phá mộ phần đúng không?"

Diệu Huyền giả vờ không nghe thấy.

Hai người tìm kiếm manh mối rất lâu, Công Nghi Lăng đề nghị ra hồ tìm một mình. Diệu Huyền không phản đối ngồi trong nhà hồi tưởng lại chiêu thức vừa rồi của Công Nghi Lăng. Tên này còn che giấu thực lực của mình, hắn mạnh hơn dự đoán khá nhiều. Từ lúc ở Cửu U, trong lòng Diệu Huyền đã không còn tự tin có thể khống chế được hắn.

Nhưng Diệu Huyền lại không biết, mình đang chần chừ vì điều gì?

Y rất muốn tìm hiểu chiêu thức Công Nghi Lăng đã dùng đỡ kiếm của Khấu Hòa, khi đó thần trí không ổn, không nhớ nổi. Phải tìm cách nào đó để hắn dùng lại chiêu thức ấy một lần nữa...

Công Nghi Lăng vừa đi vừa nghĩ, lúc tra xét vụ Hà Phương, Diệu Huyền ra ngoài ngồi một mình gần bờ sông, hắn đâu thấy Diệu Huyền sợ sệt gì đâu? Hay là khoảng cách đó khiến y an tâm hơn việc lại gần quan sát tỉ mỉ?

Cuối cùng hắn rút ra kết luận, thời gian qua Diệu Huyền tưởng mình chữa khỏi bệnh sợ nước rồi. Xui xẻo gặp biến cố rơi xuống hồ thi thể, bệnh cũ tái phát.

Như hắn đoán, ngoài hồ toàn thi thể ngâm trong máu, chỉ có da thịt không thấy xương đâu.

Hai người tạm thời không ra khỏi ảo cảnh mà tìm khách trọ ngủ lại, Công Nghi Lăng nằm trên giường quan sát mặt nạ, miệng nói: "Phải mang theo tấm phù điêu đó à?"

Diệu Huyền tắm rửa mấy lần với nước thuốc mới tẩy được mùi, tâm trạng không tốt nên chẳng nói lời nào vận động gân cốt cả canh giờ. Nghe hắn hỏi mới nhìn sang bức phù điêu, gật đầu tỏ ý phải mang theo.

Hắn tinh ý phát hiện ánh mắt Diệu Huyền nhìn bức phù điêu hơi khác, thay đổi này cực kỳ nhỏ.

Cử động mạnh sẽ ảnh hưởng vết thương chưa lành, hắn không tán thành cách Diệu Huyền mạnh bạo nắn xương, bảo: "Để ta giúp cho."

Diệu Huyền còn lâu mới cho hắn động vào chân mình lần nữa.

"Không nghe à, ngươi thất hứa!"

Diệu Huyền "..."

"Ngươi lãng phí nó vào những việc vô bổ này à." Diệu Huyền nhìn hắn.

"Không vô bổ." Cách thức Diệu Huyền nắn không sai, y muốn đi đường tắt buộc phải chịu đựng cơn đau nhiều hơn thôi, nhưng hắn không muốn thấy Diệu Huyền chịu đựng.

Diệu Huyền đành lết xác qua giường ngồi cho hắn kiểm tra xương cốt của mình.

Công Nghi Lăng hoài nghi Diệu Huyền trở thành thế này có phải bị người ta đánh gãy xương không? Y cần thi thể của Trần Hào luyện cốt,
nguyên liệu tạo ra thuốc ngâm trên miếng da Thư Đồ, thứ có thể giữ da thịt nguyên vẹn qua thời gian, bùa chú phong ấn linh hồn...

Còn nói mình luôn làm việc ngay thẳng, có ma mới tin.

"Ta đói."

Công Nghi Lăng giật mình: "Ngươi ở đây từ khi nào?"

Lưu Hà vươn vai: "Vẫn luôn đi theo mà, ta không thể rời chiếc vòng kia quá xa."

"Lúc Trần Hào bị tấn công, ngươi ở đâu?" Công Nghi Lăng cầu mong tìm được manh mối từ chỗ Lưu Hà, nếu không hiện thân con quỷ kia chẳng phát giác có 'người' đang quan sát mình đâu.

"Không có vào nhà." Gương mặt mờ ảo của Lưu Hà lộ ra hoảng loạn.

Công Nghi Lăng nhíu mày, muốn hỏi tại sao nhưng chợt nhớ Lưu Hà bị biến thành bếp lò đặt trong nhà Trần Hào, khó trách hắn sợ hãi trốn biệt tăm.

"Hoàng Tuyên đưa người đi rồi, lỡ như bị truy đuổi cô ấy có ứng phó được không?" Theo hắn biết võ công của Hoàng Tuyên không cao, am hiểu bùa chú rất ít.

"Sẽ ổn thôi." Diệu Huyền nhìn theo động tác hắn nắn chân mình, ánh mắt dừng lại trên hình xăm nhỏ. Công Nghi Lăng vô thức sờ qua, bàn tay dừng lại trên mắt cá, tay hắn rất ấm nội lực ôn hòa.

Diệu Huyền tu hệ thủy, rất lạnh...

"Chưa thấy ai tu hệ thủy mà không biết bơi như ngươi." Công Nghi Lăng nắn lên trên, da thịt rất mềm, không biết tắm thuốc gì nữa.

"Ta đói lắm rồi, biết từ sáng đến giờ ta chỉ ăn hai cái bánh đậu đỏ không hả? Nếu lượn đi mua đồ ăn mà không hù chết người ta, còn lâu mới đợi hai người mang đồ ra cúng."

"Để ta đi." Công Nghi Lăng ngồi dậy cầm ô xuống nhà.

Chiếc ô này không cần bung ra vẫn có tác dụng, hắn muốn biến nó nhỏ lại nhét vào áo. Nhưng Diệu Huyền không chịu, vào những nơi đặc thù phải che ô, tốt nhất nên làm quen với nó.

Nơi đặc thù mà Diệu Huyền ám chỉ, chắc là cõi âm rồi, ô này có tán quang, hồn ma như hắn trốn trong quầng sáng đó vẫn thấy khó chịu, áp bức, phải tập quen với luồng khí đó trước.

Diệu Huyền rất nhạy cảm với những thay đổi xung quanh, Trần Hào bị bắt hắn không cảm nhận được cơ thể này phản ứng. Thời gian Diệu Huyền chìm vào vô thức ngày càng dày rồi sao?

Không thể, Diệu Huyền với việc này thờ ơ đến mức khó tin. Không có nội lực vẫn dám vào trong trận pháp thăm dò, cái nết khó ưa thôi chứ y không phải kẻ cậy mạnh làm liều.

Ít nhất phải nắm trong tay sáu phần thắng!

Tại sao? Tại sao vừa rồi Diệu Huyền ngăn cản không cho hắn hành động?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top