Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Lại Thêm Một Đêm Trăng Sáng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Nghi Lăng gọi ba mặn một canh lên trên lầu, không quên hỏi thăm hôm nay là ngày nào: "Cuối tháng có việc phải làm, nay ngày mấy rồi nhỉ?"

Tiểu nhị cho rằng hắn có nhiều việc quan trọng phải làm nhất thời không nhớ rõ, bảo: "Nay mười lăm, buổi tối tốt nhất đừng ra ngoài."

"Sao thế?"

Thấy hắn ăn mặc đẹp đẽ, chất liệu tơ lụa lạ lẫm nhìn không rẻ chút nào, là người có tiền mà hắn đang cần, thái độ rất niềm nở: "Từ nơi khác đến đúng không, trong trấn này có quỷ, vào đêm trăng tròn thường bắt người lang thang."

Công Nghi Lăng chưa nghe Trần Hào nhắc qua bao giờ, bị nhốt trong ngục nhiều năm trí nhớ lúc được lúc mất, hắn cũng không hỏi kỹ.

"Biết có quỷ các người vẫn dám ở đây buôn bán?" Công Nghi Lăng thấy sắc mặt tiểu nhị không phải giả: "Nó chỉ hoạt động buổi đêm?"

Tiểu nhị gật đầu: "Biết là đêm trăng tròn thôi, không thường xuyên lắm có khi hai ba tháng mới xuất hiện. Chúng tôi cũng muốn đi lắm, nhưng đi đâu, những người ra khỏi thành đều chết thảm, thi thể vứt đầy ngoài cổng không thấy sao? Công tử và bạn hữu đi cùng..."

Nói tới đây tiểu nhị thấp thỏm liếc hắn.

Công Nghi Lăng "..."

Hắn không phải đi từ ngoài thành vào nên không thấy, ông chủ quán chẳng thèm nhắc nhở, xem ra đã lâu không có khách ngoại lai đến thuê phòng.

Hắn chọn một bàn khuất tầm nhìn, kéo tiểu nhị đến đó, trả thêm chút bạc: "Chuyện xảy ra từ khi nào? Mất tích bao nhiêu người rồi? Người ngoài không biết trong đây có yêu quái?"

Nhìn nơi này không giống bị yêu quái rình rập, buôn bán tấp nập, người đi trên phố rất đông. Không ai dám ra khỏi thành vậy lương thực tính thế nào, trao đổi hàng hóa ra sao? Hắn không thấy có ruộng vườn trồng trọt, bấy lâu nay họ sống bằng cách dụ người khác vào thành moi tiền của họ? Có tiền rồi, lương thực thu mua như thế nào? Không có đồ ăn gom tiền nhiều lót quan tài à?

Sắc mặt tiểu nhị hơi thay đổi: "Lúc tôi đến làm đã nghe tin này rồi, ban đầu không tin, người mất tích đã đến hàng trăm."

"Thông tin không rõ ràng lắm."

"Khách quan à, những việc này ai dám nhiều lời chứ, tôi có biết cũng dám nói lung tung đâu." Tiểu nhị cười xuề xòa.

Công Nghi Lăng gật đầu đưa hắn thêm chút tiền xong lên phòng đợi đồ ăn.

"Ngươi bị yêu ma quỷ quái bắt ở dưới hả?" Lưu Hà càu nhàu.

"Đúng vậy." Hắn đáp: "Nghe ngóng được trong thành có yêu quái."

Hắn nhìn sang giường phát hiện Diệu Huyền đã ngủ, cau mày: "Thanh Hồn không ăn gì đã ngủ à?"

"Ờ chắc mệt lắm rồi, từ lúc đi cùng đường chưa thấy Thanh Hồn ngủ tròn giấc bao giờ!"

Tiểu nhị lên đồ ăn rất nhanh: "Ông chủ tặng mọi người thêm đĩa rau đấy nhé."

Công Nghi Lăng cười đáp lại thịnh tình này, không phải ở trong trận chắc hắn đã quạt lại mấy câu rồi.

Hắn nhìn sang giường, tên nhóc này nhịn đói giỏi ghê. Thấy hắn có ý định gọi người dậy, Lưu Hà nhắc nhở: "Hoàng Tuyên nói Thanh Hồn không ăn tối mà." Đợi tiểu nhị đi Lưu Hà vào bàn ăn ngấu nghiến.

"Đừng ngủ nữa ngồi dậy ăn đi." Công Nghi Lăng nắm chân người kia kéo mạnh: "Người chứ có phải thần tiên đâu, cả ngày nay ngươi không ăn gì hết."

Lúc ở trong cơ thể Diệu Huyền hắn có ăn bánh đậu đỏ nhỏ xíu không đủ cầm cự mấy canh giờ nữa.

Diệu Huyền bị hắn làm phiền bò ra khỏi giường, nhìn đồ ăn với ánh mắt chán ghét. Công Nghi Lăng làm như không thấy nhét cho y một bát cơm đầy, gắp sẵn thức ăn ngay ngắn: "Vừa rồi hỏi được tin tức, trong thành có quỷ, ngươi nghĩ Trần Hào ra nông nổi này có phải do nó tấn công không?"

"Rồi nó bắt Trần Hào vào ngục." Diệu Huyền cúi đầu ăn rất chậm.

Công Nghi Lăng cười khổ.

Lưu Hà húp canh sột soạt, phục hồi gương mặt vui vẻ hạnh phúc: "Ngon thật, vậy mà Tuyên cô nương nói ngươi luyện công, ăn tối sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, ôi không được ăn uống mới là cực hình."

Cái này lúc nghe Công Nghi Lăng mang canh vào động băng, Hoàng Tuyên nói vu vơ với họ, chốt lại một câu: Chắc bị đá ra ngoài quá.

Ai ngờ Công Nghi Lăng mạng lớn, chẳng thấy văng ra như mấy vở kịch hắn hay xem, Lưu Hà không được coi kịch hay ôm theo thất vọng ngủ sớm.

Diệu Huyền: "Ừ, tối nay không luyện."

Công Nghi Lăng "..." võ công gì lạ vậy, trẻ nhỏ ăn ngày ba bốn bữa, có da có thịt mới tốt.

Hắn kể lại những việc mình đã nghe, Lưu Hà phẫn nộ: "Chủ nhà này độc ác hơn cả quỷ nữa, khác nào dụ người vào thành cho quỷ ăn?"

Công Nghi Lăng nghẹn lại: Hóa ra là vậy, hắn còn đang nghĩ có người mất tích liên tục, sớm muộn cũng tra ra nơi này có vấn đề, không ai vào cho họ moi tiền nữa, người trong thành tính thế nào?"

"Lúc còn sống ta từng bị cuốn vào một việc tương tự, họ cấu kết với quỷ dẫn con mồi đến hang, đổi lại ác quỷ sẽ cho người đó đi lại tự do trong kỳ hạn một tháng. Những người này đều bị trùng ký sinh khống chế, không chạy được, chậc chậc..." Lưu Hà nhìn bát cơm lại tức giận: "Tiểu nhị này chắc chắn đã nhắm đến chúng ta, nếu giờ ngươi hoảng sợ bỏ chạy khỏi thành, số phận không khác mấy thi thể ngoài kia là bao, hắn không cần phí sức nữa!"

"Tối nay có khả năng xảy ra chuyện, lưu ý một chút, đặc biệt là ngươi đó, thích đi đêm làm việc xấu. Bọn người này không ra khỏi thành được liền cấu kết với quỷ, sợ thật..." Hắn cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn: "Cái này..."

Lưu Hà nghĩ: Không cần sợ đi đêm, ban ngày Diệu Huyền cũng làm việc xấu.

"Ha ha, thuốc mê bình thường không có tác dụng với ta." Lưu Hà tiếp tục cuốn đồ ăn vào bụng.

Công Nghi Lăng bỏ đũa xuống: "Mục đích thật sự của tiểu nhị là như vậy sao? Ta vẫn cảm thấy..."

"Sao tiểu nhị nhiều chuyện nói mấy thứ này cho ngươi nghe?" Diệu Huyền gắp một miếng bánh ngô nhỏ bỏ vào bát.

"Không biết, ngươi cảm thấy tiểu nhị không thành thật?" Hắn ngẫm nghĩ một hồi: "Tại sao buổi đêm nó không vào nhà bắt người?"

Tiểu nhị bảo nó chỉ bắt người lang thang.

"Trong nhà có cái gì đó khiến nó không dám vào, thứ mà mỗi nhà đều có..." Diệu Huyền đột nhiên nhìn Lưu Hà.

Công Nghi Lăng hiểu ý: "Ngươi ăn xong chưa?"

"Chưa." Lưu Hà gắp đồ ăn lia lịa: "Hai người cũng mau ăn đi định hít hương ngửi hoa suốt à?"

Lưu Hà ăn no nê nằm ngửa bụng một hồi mới trốn trong vòng tay tịnh dưỡng, Diệu Huyền dán lên đó một lá bùa nhỏ: "Con quỷ đó sợ bếp lò không bén mảng vào nhà."

"Cách chế tạo bếp lò quá đặc thù, cả thành đều có ư?" Da gà Công Nghi Lăng nổi lên: "Không ít người tham gia vào vụ này."

"Có thể, những lúc yêu quái lộng hành là dịp tốt cho mấy đạo sĩ trừ yêu diệt quái hành động mà. Ngươi có nhìn thấy mấy lá cờ treo trước nhà không?"

"Cờ của Yến sơn trang?" Hắn nhớ đến tấm da: "Tối nay chúng ta đi điều tra thử."

Diệu Huyền hỏi: "Đi đêm được rồi à?"

"Biết đâu có liên quan đến người nhà Trần Hào." Công Nghi Lăng xem như không ra ý tứ đâm chọt trong câu nói kia.

Buổi tối trong khách trọ vô cùng yên tĩnh, Công Nghi Lăng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, hắn từ dưới đất bò dậy gấp chăn gọn qua một bên: "Tới giờ rồi."

Hắn đi xuống lầu trước, vì buổi tối không ai dám ra ngoài nên ông chủ không có sắp xếp người trực đêm. Họ rón rén mở then cửa trốn ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ.

"Làm gì cứ lén lút như ăn trộm, ngươi có gõ trống khua chiêng cũng không ai dám ra ngoài đâu." Diệu Huyền rảo bước về phía trước, thứ y muốn biết là làm cách nào giữ tấm phù điêu kia đẹp như mới?

Công Nghi Lăng theo sau: "Ta sợ yêu quái nghe thấy đó chứ. Con quỷ này với thứ trong nhà Trần Hào có liên quan hay không?"

"Ngươi thấy lời tiểu nhị thế nào?" Diệu Huyền hỏi lại.

"Có mấy phần là thật." Công Nghi Lăng nhớ lại những lời kia lần nữa: "Dù nói trong nhà có vật trấn giữ không cần phải sợ yêu ma quỷ quái, nhưng ta vẫn có gì đó không đúng. Giữ một thứ kinh tởm trong nhà nửa đêm ngủ sao ngon, người trong thành vẫn sinh hoạt như cũ, chẳng thấy ai thần trí bất an hay sợ hãi mất hồn. Trừ phi..."

Diệu Huyền nhìn hắn: "Có thể họ không hề biết trong bếp lò có gì, ngươi lại chọn giả thiết thứ hai, nói đi biết được cái gì rồi."

Công Nghi Lăng nở nụ cười: "Cũng như ngươi thôi." Quay về con đường nhỏ gần nhà Trần Hào, hắn chọn mỏm đá sạch sẽ trèo lên ngồi: "Ngươi nghi ngờ Trần Hào từ khi nào?"

Diệu Huyền khoanh tay nhìn về phía rừng cây: "Không phải nghi ngờ hắn, ta không tin tưởng ai cả."

Công Nghi Lăng gật đầu: "Trần Hào từng nói đến việc ngươi đến Cửu U, sao hắn lại biết chứ?"

Làm gì có chuyện Diệu Huyền nói cho Trần Hào biết, nghĩ mãi không ra đáp án lại đang lo lắng cho y nên thôi. Biết đâu lúc họ bàn luận, Trần Hào vô tình nghe được. Giờ nghĩ lại mới thấy việc này không đơn giản.

"Lưu Hà bảo hung thủ chỉ có một người." Hắn muốn kéo Diệu Huyền lên ngồi cùng nhưng y không chịu, đứng dựa mỏm đá nhìn ra xa như đang suy tư, bèn nói thêm: "Có người vào phòng ta chẳng ai nghi ngờ, ra tay nhanh chóng, còn không nghe tiếng ta phản kháng nữa chứ, điều này quá vô lý rồi, chỉ có thể là người quen."

Hắn đã tự đi kiểm tra nơi xảy ra 'án mạng' ngay sáng hôm sau. Phòng ốc lộn xộn, nhiều vết cắt mỏng nhỏ lưu lại, không phải đao kiếm bình thường. Mà bước chân dính dớp lê lết nên dưới làm hắn chú ý: "Khi đó ta không hề nghi ngờ Trần Hào, giờ nghĩ lại hung thủ còn cố ý phá hủy dấu chân, sợ ta thấy quen mắt. Kẻ thù của ta không ai hành động bất cẩn để lại dấu vết rồi phí công che giấu cả, chứng tỏ chân cẳng người này không tiện."

Diệu Huyền chuyên tâm lắng nghe.

"Trần Hào sống lại rất kỳ lạ..." Nhưng hắn chưa rõ nguyên do: "Từ khi nào ngươi biết Trần Hào quay ngược cắn một phát?"

"Lúc đi lên từ mật thất nhà hoang."

Công Nghi Lăng kinh ngạc: "Từ lúc đó?"

Diệu Huyền dựa mỏm đá cười thâm thúy: "Còn muốn xem hắn sẽ giở trò gì, hành lý của ta bị người khác lục qua, là trước khi ngươi gặp Hoa Vô Cương bị kéo vào trận pháp." Diệu Huyền cười lạnh: "Hắn xếp lại ngay ngắn, cách buộc hành lý không sai, có điều..."

"Mùi thuốc?" Sáng nay lại gần Hoàng Tuyên hắn mới nghĩ ra: "Trong phòng ta khi đó cũng có hương thuốc lẫn trong mùi máu tanh nồng nặc. Rất nhẹ, người có khứu giác nhanh nhạy chưa chắc nhận ra, Trần Hào nửa người nửa rối, hắn không ngửi thấy mùi thuốc phảng phất trên người mình."

Mà mùi hương đó theo số lần ngâm thuốc tăng dần lên.

Diệu Huyền nhướn mày.

"Khứu giác của ta không phải tốt nhất, nhưng có người tập kích không thành, sự kích thích đó lưu lại rất sâu trong tiềm thức." Cho nên Công Nghi Lăng vẫn thấy ngờ ngợ, Trần Hào cách vài ngày lại ngâm thuốc một lần, hắn sơ ý bỏ qua manh mối này.

"Hôm nay Hoàng Tuyên cố ý bôi thuốc thật nhiều, trên người Trần Hào cũng dính phải." Suốt đường đi cô nương này ân cần chăm sóc, Trần Hào không hề nghi ngờ: "Trên người con quỷ tấn công chúng ta cũng có mùi này."

Lúc hắn nhắc đến chân không linh hoạt, nó rất tức giận ý hận cực sâu.

"Trước khi gặp dưới lầu, khe cửa phòng ngươi có thứ gì đó bò qua, dấu tay rất rõ, chân khuyết tật. Hắn không thể tồn tại với dạng chất lỏng quá lâu." Diệu Huyền nghĩ bây giờ không thể, sau này thì chưa chắc.

Đương nhiên lúc họ quay lại dấu vết này đã biến mất kha khá rồi.

"Trần Hào đã lấy đi thứ gì?" Hắn nghĩ là không, trong hành lý mà mất gì đó giờ Trần Hào đã phơi thây làm thuốc rồi.

"Không mất thứ gì, dưới giường có thêm một trận pháp." Ngoài cuộn tranh ra trong người y không có gì quan trọng.

Công Nghi Lăng gật đầu, ngừng giây lát lại kinh ngạc hỏi: "Vậy trận pháp làm lệch phong thủy cục là do Trần Hào bày, không phải ngươi?"

Y nhún vai tỏ ý: Nhìn ta giống kẻ rảnh rỗi làm ra mấy chuyện này à?

"Cũng đúng, đó là khách trọ nhà Trần Hào gầy dựng, hắn biết nên bày trận ở đâu." Công Nghi Lăng còn nghĩ Diệu Huyền vì tìm bếp lò mà gây nhiều sóng gió chứ.

Dáng vẻ Diệu Huyền ngồi trên nóc nhà ngắm cảnh hôm đó viết rõ mấy chữ: Hãy nổi lửa thắp sáng địa bàn của ta.

"Vì có thu hoạch ngoài mong đợi mới tạm tha cho hắn." Quan trọng là xương cốt của Trần Hào, giờ hắn 'sống lại' rồi, y không cần phải làm người lương thiện nữa.

"Muốn ta ra ngoài làm gì?" Trần Hào đã nằm trong túi rồi, con quỷ tiểu nhị nhắc tới không còn nữa, Công Nghi Lăng còn lôi y ra đây chi nữa?

"Còn tưởng ngươi không hay biết, thời gian sai lệch, ngày tháng trong huyễn cảnh này so với ngày Trần Hào bị bắt vào ngục cách một khoảng xa. Tiểu nhị có thể thản nhiên nói với ngươi mấy điều chỉ có một lý do thôi."

Công Nghi Lăng gật đầu, giả 0ma giả quỷ, khách trọ trú càng lâu họ moi được bộn tiền. Cả thành đều tham gia vở diễn này sao, đoàn kết lắm.

"Dạo đêm đó, trăng hôm nay cực kỳ sáng." Công Nghi Lăng cười híp mắt.

Diệu Huyền ngẩng đầu, trong ảo cảnh vòm trời rất gần, trăng sáng lung linh huyền ảo mê người.

Đột nhiên Công Nghi Lăng nghĩ đến một việc: "Lưu Hà có biết không?"

Nếu biết thì tên này đi hát kịch được rồi, mới gặp nhau đã thân với Trần Hào như huynh đệ ruột thịt. Thường lén ngồi cùng nhau cắn hạt dưa nói xấu Diệu Huyền.

"Không biết." Diệu Huyền thở ra: "Hắn chỉ biết hung thủ ra tay với mình, đó là người khác, bị phong ấn rồi mới đưa vào nhà Trần Hào."

Công Nghi Lăng bắt được một nghi điểm: "Tại sao, Trần Hào lại giữ một thứ trấn áp mình ở trong nhà?"

Diệu Huyền cười liếc hắn.

"Trăng rằm? Chỉ khi trăng rằm hắn mới..." Hắn có ngay đáp án: "Khi hóa quỷ hắn không về nhà."

"Đúng, lang thang bên ngoài vào đêm trăng rằm." Diệu Huyền nhìn trời: "Giống như hôm nay, chỉ cần lừa được nương tử của hắn thôi."

Công Nghi Lăng cười chua chát vì mình quá bất cẩn: "Hắn bắt cóc người khác làm gì, tại sao bị nhốt? Hôm nay hắn tấn công chúng ta vào ban ngày mà?"

"Bởi vì sức mạnh của hắn tăng lên rồi, nhớ không lúc đó trăng sáng tròn vành vạnh. Hoành Tảo phải chịu thua, thứ Hoành Tảo lấy được bị hắn nuốt hết." Diệu Huyền thở dài, phát hiện Trần Hào ở bên suối y đã lờ mờ thấy không ổn: "Yêu quái bắt cóc người có bao nhiêu lý do chứ, còn phải hỏi nữa à?"

Đầu Công Nghi Lăng đau nhức: "Hắn dùng người bị bắt luyện công." Công Nghi Lăng dừng lại giây lát: "Khi ta bị tấn công trong khách trọ, trăng không tròn. Lẽ nào Hoành Tảo đã bắt rất nhiều người, nên hắn mới có thời gian hóa quỷ linh hoạt hơn? Thời gian không khớp, hắn đụng phải Hoành Tảo lúc lên Yến sơn trang? Sau khi ta bị hại mấy ngày."

"Những người ngươi cứu ở dưới mật thất là một thứ mồi ngon, hắn cần thời gian luyện hóa hết mấy thứ đó mới mạnh hơn được. Hồ thi thể, Hoành Tảo... có thể nhiều hơn nữa, hình nhân trong nhà trọ cũng là do hắn làm." Diệu Huyền nhìn cánh tay mình, mặt nhăn lại ghê tởm: "Khi bị kéo xuống mật thất, ngươi bị thứ gì đó rất mảnh cắt trúng, nó giống với vết cắt trong phòng trọ nhìn sơ là nhận ra ngay. Ta không bị nó tấn công nhưng có đỡ Trần Hào từ mật thất lên."

Hắn còn cho rằng Diệu Huyền tức giận vì bị Trần Hào chích cho một phát trúng độc, định an ủi bỗng nghe y nói: "Còn bị ngươi liếm, bẩn chết đi được."

Công Nghi Lăng "..."

"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, lúc ở mật thất không thấy trăng. Từ trong ngục ra hắn đều theo chúng ta, suốt dọc đường đâu có tiếp xúc với thi thể nào? Sao hắn mạnh lên được?" Công Nghi Lăng hừ hừ căm phẫn, lúc này nhớ ra điểm mấu chốt, mặt tái lại: "Không lẽ..."

"Đúng, bên trong Trần Hào có quỷ, khi rơi từ trên cao xuống mật thất, gặp lại nương tử mình với người khác, hồ thi thể phát nổ, biến động ở rừng đào, sóng cuốn Cửu U. Quái vật bị kích thích trỗi dậy, ngày càng linh hoạt hoạt, mạnh mẽ hơn, khát máu hơn. Hắn âm thầm chịu đứng, luyện hóa thứ mình hấp thụ, nhưng lại kích động ra tay với ngươi... biết tại sao không?"

Công Nghi Lăng lẩm bẩm: "Hắn gặp nhiều chuyện như vậy vẫn bình an vô sự, trong khi hai chúng ta đều bị thương nặng. Ta phải nghi ngờ hắn mới phải..." Từ nhỏ hắn đã không được gần gũi với mẫu thân nhiều, trong giấc mơ bà ấy tìm đến dịu dàng quan tâm an ủi hắn qua những ngày gió lạnh, nhìn thấy mất mát của Trần Hào, hắn không muốn truy sâu xem người này đang nghĩ gì: "Thật lòng ta chưa từng nghi ngờ tình cảm hắn dành cho mẫu thân mình, tất cả đều là giả sao?"

Diệu Huyền im lặng.

Quỷ và Trần Hào... không còn quan trọng nữa rồi, túi giam yêu quái kia phải thiêu hủy.

"Không phải giả đúng không, Trần Hào không biết bên trong mình có quỷ." Vậy đêm trước Lưu Hà nói hai người cùng một cơ thể, không phải ám chỉ Diệu Huyền kỳ lạ: "Hắn muốn tìm xương cốt mẫu thân của mình là thật."

...

Công Nghi Lăng gần như ngạt thở:
"Người trong thành biết được mấy phần, xương cốt của bà ấy không được chôn cất đàng hoàng."

Diệu Huyền im lặng.

"Ở trong ngục bị tra tấn nhiều năm hắn không hề ra tay với cai ngục." Công Nghi Lăng liếc sang Diệu Huyền: "Tại sao?"

"Cổ trùng ăn được tâm quỷ. Không, là làm tê liệt khiến cho con quỷ đó không thể nào trồi ra được. Vì hắn được chữa trị tẩy độc mới có chuyện xảy ra." Diệu Huyền thành thật, y không tính được chuyện này.

Hắn thấy nhẹ nhõm đôi chút, trong khoảnh khắc hắn sợ Diệu Huyền nói ra những điều đáng sợ. Ví dụ như...

Không phải là tốt rồi.

"Sao thế, nhìn ngươi giống như muốn nhân lúc ở trong ảo cảnh tìm xương cốt cho mẫu thân hắn?" Diệu Huyền nhìn Công Nghi Lăng một hồi lâu.

Công Nghi Lăng thẫn thờ nói: "Ta làm vì Trần Hào thôi, hắn đã đồng hành cùng chúng ta một thời gian."

"Đã mang ra rồi đấy thôi." Diệu Huyền thở dài: "Bức phù điêu."

"Hắn...?"

Diệu Huyền gật đầu: "Họ đã song hành rất lâu, những gì Trần Hào biết, nó cũng biết. Trần Hào không rõ nguyên nhân ngươi biến thành hình nhân là thật, con quỷ thì khác. Nó hiểu rõ hơn ai hết ngươi bị tách ra, hồn trốn ở đâu được đây? Quan sát biểu hiện, đoán ra được vài điều. Khi lên Yến sơn trang, ngươi lại đề nghị dùng đồ vật của mẫu thân hắn tìm, nó càng sợ."

"Nhưng mà..."

Diệu Huyền thản nhiên nói: "Trước đó ngươi đã nói một lần, trong nhà hoang có pho tượng lớn, sau khi gặp phải một đám cướp của." Xảy ra biến cố Công Nghi Lăng bị tấn công, Diệu Huyền mới nhận ra việc quan trọng này, lúc đó con quỷ vừa thức tỉnh, chưa tự do hành động được, trong thân xác Trần Hào vô vụng dễ đối phó, nhìn qua rất vô hại: "Vào nhà trọ âm khí dày đặc, cơ thể con quỷ mới khá hơn, quanh quẩn hút sinh khí của người khác, tìm cách ra tay với ngươi thật nhanh."

Dường như thấy hắn chưa chịu đủ đả kích, Diệu Huyền cất giọng lạnh lẽo: "Ngươi nghĩ Trần Hào làm sao giàu lên? Bức phù điêu trong nhà hắn là minh chứng tốt nhất. Trước khi làm được những việc đó, hắn cần có người thử nghiệm... phù hợp với số mệnh của hắn. Sau khi hắn thành người phú quý, quan hệ rộng rãi, những người từng xem thường hắn khó yên thân. Mượn tay của quỷ, bán phù điêu khắc mệnh cho người khác, dùng oán khí trong nó phá hủy hết phong thủy thịnh vượng của biết bao người."

Công Nghi Lăng sững sờ giây lát, hắn xoay người nôn khan tưởng như muốn nôn tim phổi ra ngoài.

...

Hôm sau Lưu Hà ra ngoài hít thở, Công Nghi Lăng trải chăn mỏng nằm dưới đất, sắc mặt cực kỳ kém: "Hắn không sao chứ?"

Thấy Diệu Huyền không đáp, Lưu Hà hỏi thêm lần nữa: "Này ngươi để hắn ngủ dưới đất luôn à? Ảo cảnh này xuất hiện ở nghĩa địa đó, âm khí nặng lắm."

"Túi giam quỷ mất rồi." Giọng điệu của Diệu Huyền lạnh lùng.

Lưu Hà hoảng hốt: "Cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top