Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Dạ Đàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người tìm được tửu lâu trời đã muộn, chưởng quầy bị dựng dậy không vui vẻ lắm chẳng thèm nhìn họ lấy một lần, ghi ghi chép chép rồi chỉ lên lầu: "Hai phòng cuối."

Tuyết rơi lặng lẽ, Diệu Huyền mở cửa nhìn ra ngoài trời. Phía xa xa hàng cây tàn tạ, góc nhà kho hoang phế bị tuyết bao trùm. Suốt đoạn đường đi cứ có cảm giác bị người ta theo dõi.

Cộc cộc.

"Ai?"

Công Nghi Lăng đáp: "Là ta."

Hắn đến còn mang theo hai cái bánh hấp, ánh mắt sâu thẳm: "Trên đường đi thấy không thoải mái, ta đến ngủ với ngươi. Cũng là trách ta qua loa, cứ đòi ở lại nhà Hà Phương... lỡ như ngươi có chuyện gì sợ trở tay không kịp."

Tay Diệu Huyền vẫn ở nơi cửa chỉ liếc một cái rồi nói: "Không cần."

Y mặc đồ khá mỏng còn để cửa sổ mở, hắn xót chết đi được, tay chặn cửa lại: "Nguy hiểm thật mà, ngươi không thích thì ta ngủ trên bàn."

"Ta thấy ngươi mới là người cần bảo vệ thì có, vô dụng." Diệu Huyền thẳng thừng đóng cửa, không quên nói: "Đừng gây phiền phức cho ta."

Công Nghi Lăng bị y làm suýt u trán, đúng là cái tên khó ưa nắn mềm không được, nắn cứng cũng không xong. Nhớ đến hắc y nhân có thiết giáp sắc bén kia, tuy hàn khí vẫn lạnh thấu nhưng có vài chỗ bị mài mòn, không biết là bị vũ khí nào đó bị tỳ lên. Ngày nào chưa bắt được người bí ẩn hắn thật không yên tâm!

"Ta tốt bụng mang bánh ngọt cho ngươi mà."

...

"Được rồi được rồi ta đến bàn vụ án một lát rồi về."

Nói đến đây cái cửa phòng cũng chịu hé ra, Công Nghi Lăng sợ y đổi ý vội vàng lách vào, nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế. Lạ là người đang đứng ở phía cửa vẫn không chịu động đậy, Công Nghi Lăng ngoái đầu lại nhìn, Diệu Huyền đã khép cửa, vặn cổ nhìn hắn chòng chọc.

Công Nghi Lăng không kịp đề phòng, khiếp đảm suýt rơi tách trà, hình vẽ trước mặt không sinh động như người thật. Trình độ vẽ vời của Công Nghi Lăng tạm ổn, không dám nói là có thần, ít nhất vẫn không vô tri như người trước mặt. Vừa rồi mở cửa đã tốn kha khá sức lực của người giấy, nó hành động không linh hoạt, muốn quay người chỉ xoay được cổ.

Hắn nhìn con ngươi lem mực hơi méo mó, không được tự nhiên: "Người thật đâu?"

"Đợi lát, ta đang về."

Vừa dứt lời người giấy xoay mãi không được, phần cổ rách một đường xuống tận ngực, lặt lìa lặt lọi rơi xuống. Công Nghi Lăng mang người giấy về bàn, tốt bụng dùng nước trà ép mép giấy dính lại, ở đây không có bút, hắn dùng khăn tay chấm chấm thấm bớt phần mắt bị len, càng làm càng lem nhem.

Vẽ xấu quá không cứu được, ánh mắt Công Nghi Lăng nhìn người giấy mang vẻ mặt hống hách, người kiệt ngạo bất tuân hắn gặp nhiều rồi, đều là người làm ra việc khiến người ta kính phục. Còn nhóc con kia, nhìn trái nhìn phải đều trông giống một tên nhóc con không biết sự đời, không vừa ý là động tay động chân, ỷ có chút bản lãnh y thuật liền không xem ai ra gì! Những người có tài đều khiêm tốn không phải sao?

Công Nghi Lăng kí đầu người giấy: "Ngươi chưa xong với ta đâu, sẽ có ngày ta vặn ngươi như người giấy này vậy!"

Hắn ngồi gấp người giấy thành nhiều hình dạng, ngón tay thon dài không dính chút bụi bẩn, là người đã quen sống an nhàn sung sướng cả người tản mát mùi hương dễ chịu. Giờ đây người hắn toàn mùi thuốc, cả người giấy cũng lây hương, liệu bây giờ tên nhóc đang về có bị hắn gấp đến xương cốt rã rời không nhỉ?

Trong lúc Công Nghi Lăng đang định âm mưu làm chuyện xấu, cửa sổ hơi hé ra, Diệu Huyền từ trên cây nhảy xuống phòng. Công Nghi Lăng trưng ra vẻ mặt không đổi nhưng tay ra sức duỗi thẳng người giấy.

Diệu Huyền liếc mắt, xem như ngươi thức thời.

Hắn mang người giấy đã mềm oặt sang một bên: "Ngươi lén lút đi đâu? Người giấy này làm tệ quá, nhất cử nhất động đều chậm hơn người bình thường một phần, vận động mất sức, dễ bị rách."

"Đó là chuyện của ta." Diệu Huyền thu lại người giấy trong tay Công Nghi Lăng, vò hai cái, vứt vào lò sưởi.

Giấy cháy rồi âm khí bốc lên bay vào mặt, Công Nghi Lăng ho sặc sụa hận không thể chạy đi lập đàn trừ tà, tẩy sạch tà khí mình vừa chạm, tắm nước tiên tẩy trần. Người giấy kia sao lại âm khí nặng hơn cả bãi tha ma, khu chết vì dịch bệnh, cả âm sào cương thi hắn từng đụng phải còn cao hơn.

Không biết y đã đi đâu sắc mặt còn lưu lại vẻ mỏi mệt, chơi mấy món đồ này sớm muộn gì cũng bệnh.

Diệu Huyền cọ viền tách trà lắng nghe tiếng tuyết rơi êm êm bên ngoài: "Nói đi."

Công Nghi Lăng nhướn mày: "Hôm đó Hồ Thẩm nói đi nhặt quần áo bị gió bay đi về hướng nhà Hà Phương. Nhưng theo ta biết hướng gió hôm đó thổi từ hướng nam, tức là quần áo phải bay về phía sườn núi mới đúng."

Diệu Huyền ăn đậu phộng vẫn trưng ra bộ dạng: Ta đang chăm chú lắng nghe, ngươi cứ nói đi.

"Hơn nữa cô ta còn cảm thán 'chuyện đáng sợ máu me như thế sao có thể xảy ra' chúng ta chỉ nói là cái chết của Hà Phương có vấn đề, sao cô ta không nghĩ Hà Phương bị treo cổ, trúng độc chết không thấy máu... lại nhắc đến máu me như biết rõ hiện trường cơ chứ?"

Rõ ràng mình có phát hiện vậy mà y chẳng có phản ứng gì, Công Nghi Lăng thầm mắng y gỗ đá: "Nhưng A Tú cũng rất lạ, cô ta ngoài miệng nói tên bán thịt heo nhát gan, nhưng khi bảo hung hăng hay nổi nóng lại nghiến răng nghiến lợi, điệu bộ rất căm thù, ta thấy cô ta muốn dời sự chú ý sang tên bán thịt heo."

Bên ngoài là bóng tối cùng tuyết lạnh, tiếng cành cây va vào nhau còn đỡ nhàm chán hơn y. Công Nghi Lăng uống hết chén trà vẫn không thấy người lên tiếng, liền đá chân y dưới bàn một cái: "Nói gì đi chứ?"

"Lúc đó ta không có mặt đương nhiên là đều nghe theo lời ngươi nói, không có ý kiến gì." Diệu Huyền gạt gạt mấy hạt đậu phộng: "Ngươi chỉ biết nhiêu đó cũng ầm ĩ đòi bàn vụ án à?"

Hắn dở khóc dở cười: "Tuy nói là đáng nghi nhưng cũng có thể họ vô tình nhìn thấy gì đó khả nghi đi tới hiện trường, do tránh liên lụy nên nói dối. Việc này vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Ta biết ngươi thông minh tài trí, nhìn người thấu đáo nên tìm ngươi bàn việc đây."

Diệu Huyền không quan tâm lắm đổi chủ đề: "Đã uống thuốc chưa?"

Nhắc đến thuốc ngực hắn lại nhói, than: "Uống rồi, uống rồi đắng chết ta rồi."

"Muốn chết có thể không uống."

Công Nghi Lăng nén giọng: "Thật đáng ghét."

Diệu Huyền lại nói: "Mạng ngươi cũng không tồi, nhiều năm như vậy vẫn cầm cự luyện võ công được. So với vụ án ta hứng thú việc nghiên cứu xác ngươi hơn."

Công Nghi Lăng nghe thế rùng mình, mạng hắn mỏng hơn giấy, luyện được võ công cũng mừng lắm. Hắn làm bộ bẽn lẽn nghiêng đầu gần hơn: "Thế thấy ta có lợi hại không? Trước khi chết ta trao trọn tấm thân này cho ngươi nhé."

"Hạ thân hơi yếu."

Công Nghi Lăng "..."

Diệu Huyền từ tốn: "À, ta chỉ nói chân của ngươi."

Ánh mắt Diệu Huyền khi nói câu này khiến Công Nghi Lăng ghi nhớ thật kỹ, không chịu thua: "Đương nhiên ngươi xem thường ta, chân ngươi thì có lực hơn người rồi chẳng xem ai ra gì, đạp ta một phát muốn lòi gan lòi ruột ra ngoài cơ mà. Hừ, con nít ranh mà hung hăng có ngày bị đánh què giò. À à, bùa dán trên người ngươi vẫn chưa tháo ra đúng không?

Cửa phòng kêu lên hai tiếng lạch cạch, Công Nghi Lăng bị đá ra ngoài.

Công Nghi Lăng vào giường lắng nghe phòng bên cạnh có động tĩnh gì không. Hồi lâu chỉ nghe tiếng mưa lâm râm rơi không còn âm thanh nào khác.

Chắc là y ngủ rồi.

Hắn cũng rất mệt mí mắt díp lại hết. Đến nửa đêm bỗng nghe bên cửa sổ phát ra tiếng cộc cộc kỳ hoặc. Lúc ngủ hắn đã gài cửa cẩn thận rồi mà?

Trong phòng rất tối hắn xỏ giày theo cảm nhận đi đến nơi phát ra âm thanh. Ngoài cửa sổ không có ai, phòng của hắn lại là lầu trên nên không thể có việc người nào đó đi ngang giẫm chân trên sỏi.

Là hắn nghe nhầm sao, theo vô thức hắn nghiêng đầu nhìn sang cửa sổ phòng y.

Cộc cộc...

Trong phòng không có tiếng trả lời, cửa phòng không khóa, hắn chạm nhẹ cửa đã hé ra. Tim hắn như rơi mạnh xuống vực, vội vàng chạy vào trong. Giường đệm sạch sẽ giống như chẳng có người nào động tới, trên bàn là đĩa đậu rang và chén trà đã uống cạn. Nếu y đi đâu đó đã để lại người giấy rồi, có khi nào...

Công Nghi Lăng chạy ra ngoài.

Chưởng quầy đang ngủ gật bên bàn tính tiền bị hắn dọa hết hồn, cằn nhằn: "Khách quan à bây giờ đã là lúc nào rồi..."

Hắn ngắt lời: "Ông có thấy người đi cùng ta không?"

Ông ta còn ngái ngủ đương nhiên không biết, chỉ nói: "Đêm hôm đầy tuyết thế này ai mà ra ngoài? Ngươi chạy ra hoa viên nhỏ giữa sân nhà tìm thử đi. Cả ngủ cũng không được yên."

"Cho ta mượn đèn lồng."

Trong khách trọ nghèo này trồng mấy loại cây cảnh nhỏ, mùa đông lá đã trụi hết chỉ còn chút tuyết đọng bừa bãi. Không có chút đốm sáng nào khác ngoài lồng đèn trên tay hắn, dưới tuyết cũng không có dấu chân.

Lòng hắn càng bất an hơn bước chân vội vã tìm quanh, đến khi dừng trước cửa nhà kho tồi tàn. Lúc hắn đến cửa còn đóng kín mà lúc này cửa hơi hé, khe cửa kẹt một chiếc lá khô. Dưới tuyết có vài dấu chân hơi nông, hắn liếc nhìn mấy cành cây trên cao, lại gần giơ đèn lên soi.

Có người dùng nó làm điểm đặt chân.

Công Nghi Lăng do dự một hồi vẫn quyết định đi vào trong. Sau khi đóng cửa lại không nghe tiếng gió tuyết ầm ĩ nữa, hắn cầm đèn lồng dò dẫm bước từng bước. Vừa đi chưa tới mười bước đã vấp phải thứ gì đó, hắn loạng choạng vịn vách tường cố đứng vững.

Thứ vừa đạp phải là một cái ống xương khô.

Hắn cúi xuống soi kỹ hơn, xương đã cũ đen lại rơi rải rác. Ngoài ra còn có nửa dấu chân dính ướt, xem ra cũng có người như hắn giẫm lên ống xương này.

Trầm ngâm giây lát, hắn cũng quyết định tiến vào sâu hơn.

Đến một rẽ loáng thoáng nghe tiếng ai đó đang đập phá, vừa nhích mũi chân sau lưng đã có người vỗ vai. Công Nghi Lăng theo bản năng bẻ ngoặc tay đối phương lôi ra, Diệu Huyền loạng choạng trừng mắt nhìn hắn.

Công Nghi Lăng giật nảy mình, buông tay: "Là ngươi à?"

Diệu Huyền chán ghét nhìn hắn. Y không mang theo đuốc nhìn thấy hắn cầm lồng đèn liền thổi tắt. Không hề lên tiếng nói chuyện với hắn, dựa tường nghe tiếng động đang vọng lại.

Một giọng nói the thé vang lên: "Vừa rồi ta còn nhìn thấy cái tên nhóc đó."

Đang mệt nhọc tìm cách, người này chỉ đáp qua loa: "Ngươi nói ai cơ?"

Đối phương thở dốc từng hơi: "Còn ai nữa, là cái tên bám theo chúng ta tìm cỏ Kỷ Ngưu đó, ta chưa thấy người nào dai như vậy đuổi theo mấy tòa thành."

"Tên mặt trắng đó hả? Sao ngươi không đánh nó, chỉ là một tên nhóc thôi mà. Chân ngươi dài mà chạy không lại người ta sao?"

"Còn đợi ngươi nhắc sao? Ta đã nhốt tên nhóc đó lại rồi, thế mà nửa đêm còn bò lên giường ta được."

Người kia nói ba chữ 'bò lên giường' ngữ điệu hung hăng tức giận, Công Nghi Lăng lại thấy ba chữ này như con sâu ngọ nguậy vô cùng ngứa ngáy, suýt nữa cười mờ ám. Lại liếc về phía bóng tối y đang đứng, màn đêm bao trùm hắn không thể nhìn được sắc mặt.

Bên trong vẫn truyền ra âm thanh đập phá gì đó.

Người nọ cuối cùng cũng thấm mệt tìm chỗ ngồi xuống, ánh đèn lồng hắt cái bóng lên tường, bộ dáng hắn cao lớn để râu quai nón, nhìn qua vô cùng bặm trợn, tên của hắn là Thái Thực: "Cái tên nhóc đó tuổi tác không rõ ràng, xuất thân lại mập mờ, diện mạo khó đoán, có người nói tên đó là đại phu có tiếng, tên gì ấy nhỉ?"

Tôn Lãm nhìn người đối diện nói: "Loáng thoáng nghe là môn đệ của Nguyên Thời Liễu."

Nguyên Thời Liễu nghiêm khắc nổi tiếng, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo xa cách. Thái Thực thấy mình sinh sau đẻ muộn, khi ông ta còn đi lại khắp giang hồ chữa bệnh, hắn còn chưa sinh ra, chỉ nghe chút danh tiếng thôi: "Ta không nghĩ ông ấy lại nhận một đệ tử như vậy. Nhưng đã có danh tiếng, chúng ta tránh càng xa càng tốt."

Công Nghi Lăng cười thầm bỗng nghe tiếng bước chân người khác tiếng vào, Thái Thực cũng nghe: "Cuối cùng cũng chịu về rồi."

Họ kẹt ở giữa đoạn đường không biết tiến lui làm sao, liền liếc sang y. Diệu Huyền trong bóng tối đột nhiên ôm cánh tay hắn, mặt tái mét.

"Ngươi không sao chứ." Hắn thấy tay y lạnh ngắt.

Hồi lâu y mới nói: "Ta sợ ma."

Công Nghi Lăng "..."

Nghe thật dối trá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top