Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C10: Tân hôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Tụ được chuyển về phòng bệnh, những bông tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ, mặc dù cậu được bác sĩ nói rằng không phải phí sức như người khác, nhưng sinh con vẫn vất vả hơn công việc chân tay, tâm lý cũng vô cùng mệt mỏi.

Vật nhỏ mới sinh ra thực sự là không xinh xắn gì cho cam, nhỏ nhỏ hồng hồng đặt ở bên cạnh Nhan Tụ, mắt cứ nhắm hoài không mở. Nhan Tụ cầm bộ đồ sơ sinh nhìn chằm chằm nhóc con, trong lòng không nếm ra tư vị gì, có chua có ngọt, có mong chờ có sợ hãi, không biết phải làm sao.

Cậu lơ mơ thiếp đi, mơ hồ cảm thấy ba mẹ Chử đang ôm nhóc con nhẹ giọng thì thầm, tràn ngập niềm vui. Mê man một lúc rồi tỉnh lại, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Chử Thần mang đến một phần bột củ sen, mở nắp dùng thìa khuấy lên thổi thổi, nhìn thấy Nhan Tụ ngẩn ngơ, chọc chọc vào người, đưa thìa đến bên miệng cậu.

Nhan Tụ vội vàng ngồi dậy, lấy bát từ trong tay anh tự mình ăn, nói: "Giấy khai sinh của con làm ở đây được không?"

"Được."

"Đợi chút tôi đi làm."

"Nghĩ xong tên rồi?"

"Nghĩ xong rồi, gọi là Nhan Thụy, Thụy trong thụy tuyết triệu phong niên!*" Cậu chỉ tay ra bên ngoài cửa sổ: "Cậu xem, may mắn biết bao!"

*Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, ý là có tuyết mùa đông báo hiệu năm sau sẽ là một năm mùa màng bội thu.

Nhan Tụ dù sao cũng không phải phụ nữ, trăm nghìn cay đắng, không dễ gì mới sinh được con ra, chuyện này trước khi vào sống ở Chử gia Chử Thần đã nhắc đến trước với ba mẹ, họ đều không có ý kiến gì, chỉ nói sau này có thai lần nữa, để cho một đứa họ Chử.

Cứ ập ờ đồng ý, cũng không nói chuyện trước sau gì cũng sẽ ly hôn cho người lớn biết.

Chử Thần nói: "Tùy cậu."

Bởi vì sinh sản thuận lợi, chưa được hai ngày Nhan Tụ đã về nhà. Bụng không còn thứ gì nữa, trong phút chốc cảm thấy mình đang béo giống con chim cánh cụt biến thành con báo dạo chơi với gió, chỉ tiếc nuối một điều duy nhất là vòng eo không thể khôi phục lại ngay, mặc đồ trong mỏng có thể thấy rõ chỗ gồ lên, véo ra được cả một tảng thịt.

Long Thiên Tư dặn dò sang tuần rồi hãy tắm rửa, cũng không được vận động mạnh, bây giờ đã gần cuối năm rồi, nhiệt độ ở Hoa thành giảm mạnh, hôm nào cũng có gió lạnh, mỗi ngày Nhan Tụ đều ở trong phòng ấm đi qua đi lại, hoạt động đơn giản nhẹ nhàng, duỗi tay, duỗi chân, hóp bụng, hoặc lên phòng tập trên tầng cao nhất đạp xe đơn giản.

Không dễ gì mới qua một tuần, chưa đến năm giờ Nhan Tụ đã đứng dậy vùi mình vào phòng tắm, dội ướt người một cái rồi chà chà, nước trong bồn rất nhanh đã trở nên xám xịt. Cậu rửa sạch bồn tắm lại lần nữa, xả đầy một bồn nước sạch, thoải mái nằm vào bên trong, thầm nghĩ chỉ thiếu mỗi bước chà lưng nữa thôi.

Cửa kính mờ vang lên tiếng lạch cạch.

Nhan Tụ "soạt" kéo rèm tắm ra, đúng lúc đối diện với Chử Thần đang đứng trước bồn cầu. Chử Thần sợ hãi tắt nước, luống ca luống cuống, mặt mũi xanh mét: "Cậu....."

"Tôi cái gì mà tôi? Cậu vào mà không thấy ở đây hơi nước mù mịt đấy à?'

"Sao cậu không khóa cửa? !"

"Đêu là đàn ông cả, khóa cái gì chứ." Nhan Tụ dựa vào bồn tắm: "Cậu tiếp tục đi, xong rồi chà lưng cho tôi."

Rèm tắm bị kéo lại, nước bị kìm không thể lại chảy ra được nữa, Chử Thần u ám nói: "Cậu có thể sinh con, sao không biết ngại ngùng tí gì thế."

Nhan Tụ nói: "Cậu ngại thì nhắm mắt vào, tôi không chạm đến giữa lưng được, không chà nó kì kì sao ấy, cứ cảm thấy không được sạch."

Qua một lúc, có một bàn tay mò qua, Nhan Tụ đập anh một cái: "Sờ đi đâu đấy? Ở đây này."

Chử Thần nhắm mặt nhíu chặt mày, lộn xộn chà bừa cho cậu mấy cái rồi đứng dậy chạy vội ra ngoài.

Nhan Tụ nhìn cửa đã đóng lại, lẩm bẩm: "Giả vờ giả vịt."

Ngủ cũng ngủ rồi, con cũng sinh luôn rồi, chà lưng cho cậu cái thì có làm sao? Cứ cho là cậu có thể sinh con đi, cũng không tiện tìm phụ nữ giúp đâu ha?

Khi mang thai bởi vì cơ thể nặng nề, bắp chân luôn sưng tấy, Nhan Tụ thường xuyên tự xoa bóp để giảm đau bắp thịt, có điều làm thế dễ mệt mỏi, thường thì cứ xoa hai cái là đã ngủ rồi. Bây giờ tuy đã được giải phóng, nhưng vẫn không hề buông lỏng, tắm xong liền lấy tinh dầu ra mát xa.

Chử Thần chế giễu cậu: "Cậu thế mà sống lành mạnh thật đấy nhỉ."

Nhan Tụ lườm anh một cái. Người trong giới giải trí chủ yếu dựa vào ngoại hình để ăn cơm, cậu đương nhiên phải đẹp một chút, mà tinh dầu này lại là của Chử Thần: "Cậu không sống lành mạnh, mua nó làm gì?"

"Cái này là sản phẩm tôi đại ngôn, được tặng đấy." Chử Thần ngồi ở sofa phía đối diện, đường cong bắp chân của Nhan Tụ mượt mà, trông vừa thon vừa trắng, mắt cá chân tinh tế, cậu trời sinh đã có vẻ đẹp phi giới tính, đi bộ thôi cũng là hình tượng công tử bất phàm*, tỉ lệ fans nam nữ gần như là 1:1.

*Gốc 不食烟火: không ăn pháo hoa nhân gian, không phải người phàm nên mình dổi thành bất phàm.

Bàn tay kia cũng vô cùng đẹp mắt, một khép một mở, thon dài xinh xắn, mắt của Chử Thần khe khẽ nóng lên, thay đổi tầm mắt uống mấy ngụm nước.

Xoa bóp cũng là công việc tay chân, Nhan Tụ có hơi mệt, đóng nắp lại rồi đi rửa tay, quay lại nói: "Căn nhà bên kia bày trí như thế nào rồi?"

"Hết kì ở cữ cậu chuyển luôn sang đó."

Nhan Tụ gật đầu, nói: "Tôi đã liên lạc với mấy công ty gia đình, hai ngày này muốn ra ngoài nói chuyện, có chiếc xe nào trống cho tôi mượn không?"

"Công ty gia đình?"

"Đến lúc tôi ra ngoài một chuyến dài đến mấy tháng không ở nhà, phải mời một bảo mẫu đáng tin cho con."

"Không bằng giao cho ba mẹ đi, cậu bận chuyện của cậu, cũng yên tâm."

"Vấn đề này trước đó chúng ta đã nói rồi, không thích hợp, nhỡ đâu....."

"Giao cho người khác, không gặp được con thì nó cũng không thân thiết với cậu như thế thôi, giao cho ông bà, cho dù nó có theo họ cậu thì chí ít cũng có thể yên tâm, cậu có gì mà sợ chứ?"

Nhan Tụ mím môi. Chử Thần lại nói: "Khi đó chúng ta suy xét chưa rõ ràng, nếu như cậu không thể tự tay chăm sóc chắc chắn ba mẹ sẽ muốn giang tay giúp đỡ, dù có tìm bảo mẫu, cậu cũng không có lý do gì hợp lý để nói với họ, còn chưa ly hôn đâu."

Nhan Tụ đột nhiên trừng anh: "Có phải cậu đổi ý rồi không?"

Con ngươi của Chử Thần thu hẹp lại, thần sắc lạnh đi mấy phần: "Đừng quá xem trọng bản thân."

"Tôi là nói đến con, cậu muốn cướp nó đi?"

"Tôi nói cho cậu biết phương án phù hợp nhất trước mắt, nếu như cậu cảm thấy có thể thuyết phục được người lớn, thì cứ coi như tôi chưa từng nói gì đi."

Chử Thần nói cũng có lý, bây giờ ly hôn ngay thì không thích hợp, một là bản thân mình không có gì, hai là ba mẹ Chử tuyệt đối sẽ không nỡ cháu nội. Nhưng sau khi ly hôn muốn nuôi con, thì cậu bắt buộc phải ra ngoài làm việc, mà làm việc thì ắt hẳn là phải xa con, nếu tìm bảo mẫu, chắc chắn sẽ không thuyết phục được ba mẹ Chử.

Nhan Tụ hai ba bước ngồi chen vào sofa Chử Thần đang ngồi, hương sữa tắm thoang thoảng tràn vào chóp mũi, Chử Thần lập tức ghét bỏ tránh sang một bên.

Nhan Tụ lại cười một cái: "Tôi cẩn thận suy nghĩ, vẫn là không yên tâm, không bằng chúng ta lập một bản hợp đồng, nhấn dấu vấn tay một cái, tránh việc ngày sau xảy ra sơ xót?"

"Vô vị."

Mặt Nhan Tụ biến sắc: "Chẳng lẽ chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, cậu ngủ với tôi ngủ ra tình cảm luôn à?"

"Ăn nói linh tinh!"

"Vậy cậu có ấn dấu hay không?"

Nhan Tụ ở trong thư phòng soạn một bản hợp đồng, một tờ giấy in ra hai bản, nhìn vào dấu tay đỏ tươi ở phía trên, vô cùng hài lòng: "Này? Sắc mặt cậu không tốt lắm, không nỡ tôi thật đấy à? Hay là không nỡ con của tôi?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Anh đẩy cửa đi ra ngoài, Nhan Tụ trợn trắng mắt. Nếu mà là nghĩ nhiều thì tốt, cậu thật sự sợ có ngày nào đó anh thuận mắt con của cậu rồi đến mặt mũi cũng không cần nữa, dẫu sao thì hai ngày nay bé con đã nảy nở ra rồi, trắng trắng mềm mềm vô cùng đáng yêu, bé con của cậu đó.

Tiếc là, căn nhà kia của Chử Thần, tạm thời uổng công mua rồi.

Nhan Tụ cất hợp đồng đi, xuống nhà xem bé con, Long Thiên Tư nhìn thấy cậu mặt mày rạng rỡ, gương mặt vui vẻ: "Đã lâu như vậy chưa ra ngoài rồi, chắc là bí bách lắm, không có việc gì thì bảo Chử Thần đưa con đi dạo đi, cũng thư giãn một chút."

Nhan Tụ cũng định như vậy. Nếu đã chuẩn bị quay trở lại làm việc, vậy thì lộ mặt là cần thiết, cùng Chử Thần đi dạo phố, nếu như vừa khéo bị người ta chụp trộm được, coi như là cọ chút nhiệt.

Cậu đã cố ý tra luật, trẻ con trước hai tuổi sẽ dễ dàng theo 'mẹ' hơn, mặc dù cậu không phải phụ nữ, nhưng con suy cho cùng cũng là cậu sinh, cậu đặc biệt giữ lại giấy chứng nhận y tế. Cho dù Chử Thần thật sự nói lời giữ lời không trở mặt với cậu, vì để tránh anh nảy sinh tình cảm với bé con, vấn đề cũng phải được giải quyết nhanh chóng.

Trời lạnh như thế này, đi dạo chắc chắn là sẽ đi trung tâm thương mại, Nhan Tụ quấn khăn đội mũ, Chử Thần còn hơn cả thế, khẩu trang, mắt kính đen, lúc bị cậu kéo xuống xe còn vô cùng khó chịu: "Cậu tự đi dạo đi, tôi ở trong xe đợi cậu."

"Cậu không đi là tôi nói với mẹ cậu cậu không thương tôi đấy nhé."

Da mặt Chử Thần giật giật: "Tôi thấy là cậu có tình cảm với tôi ấy chứ nhỉ?"

Chử Thần có chết cũng vẫn cần thể diện, nhưng Nhan Tụ lại không có tật xấu đó, cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong, nhẹ giọng nói: "Ôi trời, bị cậu nói trúng rồi, ngại quá đi."

Cả người Chử Thần đông cứng, giật mạnh cánh tay về, Nhan Tụ lại ôm lấy: "Cậu muốn ói rồi hả? Được rồi, được rồi, tôi sai rồi có được không? Chử Thần, thái tử, anh ơi? Dẫn em đi dạo một vòng đi mà, em đảm bảo chỉ một vòng thôi!"*

*Bạn Tụ đang nịnh nên mình đổi xưng hô xíu xiu.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Sơn Yêu: Chỉ là đùa vui giữa hai người đàn ông thôi.

Thái tử: ...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top